Giang Nam Lão

Chương 32: Một Thoáng Từ Bi (2)

Bởi vì bên ngoài còn có người, hắn khiến cô thoải mái xong thì dừng. Dỗ cô ăn chút đồ, tắm cho cô, rồi lại bế cô về giường. Chiêu Chiêu gối đầu lên cánh tay hắn, hàng mi dài cụp xuống. Thẩm Sách nằm im không động, chờ cô ngủ say.
Vừa rồi Chiêu Chiêu đã nhận ra đây là phòng bệnh. Hắn không thể nói cho cô là vì kiếp trước cô từng bị nhiễm ôn dịch sốt cao một trận, kiếp này bởi vì nhớ lại nên mới phải trải qua một lần nữa. Khi đó hai người họ ở sâu trong núi, bệnh của cô nhiễm sang cả cho hắn, khi tốt khi xấu, cứ thế kéo dài mấy tháng trời. Bởi vậy ba ngày này có lẽ mới chỉ là bắt đầu. Hắn cân nhắc lời nói ra, truyền đạt lại lời của bác sĩ, giấu diếm nguyên nhân sinh bệnh thật sự của cô.
“Năm mới không thể khiến các trưởng bối lo lắng nên đưa em về đây tịnh dưỡng hai ngày. Dù sao cũng tiện có bác sĩ riêng.” Hắn nói.
Giải thích hợp lý, cô cũng không nghi ngờ gì cả.
“Anh.” Cô nhẹ giọng gọi hắn.
Hắn không đáp, sợ cô trong lúc chưa hoàn toàn tỉnh táo bật ra những lời của kiếp trước, nhưng lại không nhịn được mà mong chờ...... Nói một hai câu là được rồi, sau đó thì quên đi, phải quên hết, sống thật tốt cho hết kiếp này. Lòng người rốt cuộc dễ mâu thuẫn như vậy, dù hắn không ngừng ép buộc bản thân phải lý trí thì trong thâm tâm thật ra vẫn sẽ có những mơ mộng xa xỉ.
“Lần đầu em gặp anh là ở một tiệm bánh ngọt,” cô dùng mũi mình cọ cọ vào cằm hắn, “Khi đó lồng ngực cứ buồn bực khó chịu, cảm giác như đã biết anh từ lâu lắm rồi. Anh đưa túi giấy cho em, em còn muốn hỏi anh tên là gì, sống ở đâu. Còn muốn gặp lại anh nữa.”
Đợi một lúc lâu không thấy Thẩm Sách đáp, cô dùng đầu gối cụng nhẹ hắn, lại bị hắn kẹp cứng cái chân không ngoan.
“Cứ tưởng anh ngủ rồi.”
“Chưa,” hơi thở của hắn rất trầm, “Vẫn đang nghe.”
Cô thấy hắn không có hứng thú nói chuyện, bèn tìm một chỗ thoải mái trên cánh tay hắn, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.
Hơi thở đều đều của cô phả vào xương quai xanh của Thẩm Sách. Một thoáng nhớ lại quá khứ cuối cùng kia rốt cuộc không thể tìm lại nữa.
Hắn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô, ngắm liền mấy tiếng. Đến lúc xuống giường hắn lấy miếng vải bố quấn lại thanh đao bị giấu dưới gầm giường, thứ này không thể lại để cho Chiêu Chiêu nhìn thấy.
Mấy ngày chăm sóc bên người cô Thẩm Sách cũng xem như dành cho bản thân thời gian bình tâm nghĩ lại, qua lần sốt cao này của Chiêu Chiêu, có vài việc đã dần trở nên thông suốt.
Kiếp trước là thanh đao này đã theo họ đoạn đường cuối cùng, thanh đao mang theo chấp niệm không thể nói với người ngoài của họ, còn có sự nuối tiếc cầu mà không được. Hắn lẽ ra phải tính đến chuyện để Chiêu Chiêu nhìn thấy nó sẽ gặp phiền phức, đây thật sự là một sai sót lớn của Thẩm Sách.
Chẳng qua, mọi chuyện trên đời đều có hai mặt, có xấu cũng có tốt. Thanh đao khiến cô bị kéo về chuyện kiếp trước, cũng chính là thuốc giải.
Giống như lời nhắc nhở của lão tăng, mấu chốt để tháo gỡ vấn đề nằm ở đao. Chiêu Dã năm đó dù sao cũng là một trong bốn món binh khí có uy lực nhất, trải qua trăm lần rèn đúc, nhuốm máu của vạn người, thậm chí còn giết cả vua, muốn dùng nó để bảo vệ Chiêu Chiêu không phải chuyện khó, cũng giống như khi hắn còn nhỏ được nó bảo vệ vậy.
Chẳng qua theo thời gian trưởng thành của hắn, lại nảy sinh tình cảm với Chiêu Chiêu, thanh đao rốt cuộc không trấn áp được ký ức kiếp trước của hắn nữa. Bởi vì hắn mới là chủ nhân chân chính của nó, trên đời này không có một thanh đao nào có thể kiềm hãm được chủ nhân của chính mình. Chấp niệm của hắn lớn như vậy, không thứ gì có thể ngăn cản được.
Ba ngày sau, Thẩm Sách một mình trở về Thẩm gia trả thanh đao về chỗ cũ.
Lần này bên trong tủ kính còn có thêm một tủ sắt, bên trong đặt một kệ gỗ. Hắn đặt thanh đao vào trong.
Thân đao ở giữa ánh sáng của hộc tủ tựa như đang nhìn hắn. Họ là chủ tớ trải qua cả nghìn năm thời gian, từng cùng sống cùng chết. Tâm ý của người và vật liên kết với nhau. Hắn biết, đao cũng có linh tính, cũng có tiếc nuối chưa tan: “Tìm ta lâu như vậy, rất cực khổ đúng không?”
Ngón tay hắn dọc theo sống đao vuốt ve: “Đáng tiếc, thời đại này không còn cần ta và ngươi của trước đây nữa.”
Ngăn tủ bị khóa lại.Lễ nhận con thừa tự bị dời xuống ngày mười lăm.
Nghi thức đơn giản, sau khi Thẩm Sách dâng trà, bác cả sẽ tự tay điền tên hắn vào một chi gia phả này của Thẩm thị, hoàn thành quá trình truyền lại gia nghiệp cho con thừa tự. Quỹ gia tộc chia làm ba bộ phận: Một bộ phận ủy thác cho bên thứ ba quản lý cơ cấu tài sản, giúp gia tộc mua các sản nghiệp như bất động sản, máy bay, du thuyền tư nhân, v.v…; một bộ phận khác trở về hợp lại với quỹ gia tộc, liên tục được bổ sung vào quỹ làm công ích; bộ phận thứ ba nằm trong tay Thẩm Sách, được tự do quyết định sử dụng vì sự nghiệp chung, hoặc dùng để tự giải cứu người trong tộc ở thời chiến.
Gia chủ của một nhánh Thẩm thị này cứ như thế đã quyết định xong, viết vào gia phả hai chữ: Thẩm Sách.
Kết thúc hàng loạt quy trình, hắn đi vào thang máy ấn nút tầng -1, nới lỏng cà vạt, cởi áo vest.
Hắn và quyền sư có một cuộc hẹn năm mới.
Trên đài quyền, quyền sư để trần, đã chờ từ lâu.
“Đã lâu không gặp.” Thẩm Sách dùng tiếng Thái lên tiếng chào hỏi, vắt cà vạt và áo vest lên một chiếc máy chạy bộ gần đó, sau đó vào phòng thay đồ đổi một chiếc quần đùi chuyên dùng đánh quyền đi ra.
Hắn bám lấy dây chão, nhảy lên đài quyền.
Trận đấu mấy năm trước của hai người bị Chiêu Chiêu ngăn trở, chưa phân thắng bại. Sau đó thì Thẩm Sách đột nhiên mất tích, quyền sư chỉ có thể quay về quê hương. Hai người đàn ông đều có một sự hiểu ngầm, trận đấu quyền này sớm muộn cũng phải đặt cho nó một dấu chấm kết thúc.
“Cậu ít nhất phải luyện thêm một năm nữa,” quyền sư đánh giá thân hình của Thẩm Sách, “Quá gầy.”
Sau đó lại nhìn vết thương trên cánh tay Thẩm Sách: “Còn bị thương nữa, nếu đấu luôn hôm nay thì đối với cậu không công bằng.”
“Hôm nay luôn đi,” hắn lấy dây gai màu trắng quấn lên mu bàn tay, còn có cổ tay, “Tôi không thích trì hoãn.”
“Đài quyền không dành cho người bị thương.” Quyền sư dùng tiếng Thái nói với hắn.
Thẩm Sách cười: “Đúng, đài quyền bất luận sống chết. Nhưng nhớ đến tình bạn trước đây, tôi sẽ giúp ông trả tiền thuốc.”
Hai người làm động tác tay hình chữ thập, hơi cúi người, hoàn thành bước thủ tục cuối cùng thuộc về xã hội loài người.
Thẩm Sách xuất ra hổ bộ, con ngươi đen kịt bùng lên ngọn lửa có thể đốt cháy cả một cánh rừng, ánh lửa không phải để cổ vũ chí khí, mà càng khiến hắn thêm phần âm hiểm.
Quyền sư quả nhiên không hề nương tay, liên tiếp xuất quyền, đều là nhằm vào chỗ hiểm.
Thẩm Sách tránh được toàn bộ chiêu của ông ta, thình lình nhảy lên, tung ra một cú đá mang theo gió hướng thẳng mặt quyền sư.
Ông ta theo trực giác đưa cánh tay lên, cảm giác đau đớn tức thì ập đến. Trước một giây Thẩm Sách tiếp đất, quyền sư tung quyền phải hướng thẳng ngực của Thẩm Sách ——- Làm thế nào cũng không ngờ được chính mình chủ động lại bị trả đòn ngược.
Ông ta bị Thẩm Sách xòe năm ngón tay bắt được, liền sau đó cánh tay chộp lấy cơ thể của ông ta. Không mất quá nhiều sức lực, bẻ ngược.
Cơn đau buốt chạy xộc lên não.
Một tay quyền sư lão luyện mười năm tới lui khắp các đài quyền hiện tại lại như một đưa bé chập chững mới bước vào đời, nơi nơi gặp khó, nhận về trọng thương. Cuối cùng dưới một chiêu quét chân của Thẩm Sách, một tiếng rầm nặng nề vang lên, ông ta như một quả bóng xì hơi rơi xuống.
......
Thẩm Sách để chân trần, nền nhà là màu xanh lam, bên trên trải lớp vải bố chống trượt. Hắn giống như giẫm lên bùn cát, cũng giống như đạp trên dòng sông máu nơi chiến trường, tiến thì sống, lùi thì chết......
Quyền sư nằm đó bất động, trước ngực phập phồng, nhịn đau nắn thử bả vai của chính mình, sau đó lắc đầu: “Trật khớp rồi.”
Cánh tay của quyền thủ rất quý, ông ta thật sự không muốn vì lần này mà phải ở nhà dưỡng thương liền mấy tháng.
Thẩm Sách đi đến trước mặt quyền sư rồi ngồi xuống, nhấc cánh tay của ông ta lên. Nhân lúc đối phương còn chưa kịp chuẩn bị, cộc một tiếng, đưa khớp bị trật về đúng vị trí của nó, quyền sư đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng......
“Tôi thua rồi.” Quyền sư nói.
Không cần phải tiếp tục đấu nữa, chỉ mấy chiêu này đã hoàn toàn khiến ông ta nhìn rõ thực lực đối phương.
Trước đây hai người vẫn xem như không phân cao thấp, mà hiện tại khoảng cách đã kéo dài rất lớn. Tuy quyền sư không muốn chấp nhận sự thật, nhưng ông ta cũng không muốn trở thành con mồi giãy chết, nhận thua mới là thượng sách.
“Chiêu vừa rồi của cậu không phải thái quyền?” Quyền sư hỏi.
“Quyền pháp cổ, dùng để đánh trực diện trên chiến trường.” Hắn đáp.

Thẩm gia quân có một nhánh hãn binh, quân số ba vạn, còn được gọi là lang quân, mỗi người cũng chính là dựa vào quyền pháp này có thể tay không chống lưỡi đao, là nỗi khiếp sợ của quân địch.
Quyền sư nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. “Có cơ hội lại luận bàn.”
Thẩm Sách cười không nói.
Hắn biết vị trước mắt này có sự si mê vô cùng lớn đối với võ thuật, biết được trên đời có một loại quyền pháp cổ ác liệt như vậy chắc chắn sẽ ngứa ngáy muốn thử. Đáng tiếc thứ này dùng trên chiến trường cổ, sát chiêu chém giết cả chục vạn người, không phải là thứ để luyện dùng cho quyền đấu đơn lẻ trên đài. Huống hồ hãn binh của hắn đều là những người từng chịu đựng nỗi đau bị giặc ngoại xâm tàn phá, từng người đều mang trên mình huyết hải thâm thù, sự kiên định đối với việc giết địch không phải một con người bình thường có thể so sánh.
Thẩm Sách chống tay đứng dậy, giống như cuối cùng cũng giãy dụa thoát được khỏi cái vỏ kén của mình, gân cốt toàn thân giãn nở, sảng khoái. Từ mười năm trước gặp lại Chiêu Chiêu cho đến trận chiến ngày hôm nay trên đài quyền, từ trái tim đến thể xác, Thẩm Sách Sài Tang của kiếp trước rốt cuộc đã nguyên vẹn trở lại.
Hắn xoay khớp cổ tay, không kìm nén được cảm giác sung sướng trong lòng, giống như đất trời mở rộng, không kẻ nào có thể ràng buộc được hắn nữa.
“Thẩm Sách!”
Đằng xa có bóng dáng quen thuộc chạy đến.
......
Mơ tưởng của hắn bị tàn nhẫn cắt đứt, Thẩm Sách ho khan, đi đến chỗ dây chão gần nhất.
Quyền sư khắp người đều đau đớn, chật vật ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào một cột trụ màu đỏ, quả nhiên rất nhanh nhìn thấy vị “không thể trêu chọc” kia của Thẩm Sách đang mang theo khuôn mặt tức giận bừng bừng xông đến.
Chiêu Chiêu đã nghĩ sau khi buổi lễ kết thúc Thẩm Sách sẽ ở lại một lát với bác cả, sau đó đi hỏi lại phát hiện ra không ai biết hắn đang ở đâu. Cô sốt ruột tìm khắp tầng trên tầng dưới, cuối cùng trong lòng đánh bộp một cái, thoáng nhớ ra đài quyền này.
Cô đi đến sau lưng Thẩm Sách, nhận ra quyền sư đang ngồi trên đài. Cả người ông ấy toàn là máu, dọa cô ba hồn bảy vía đều bay mất: “Anh quên mất vết thương trên tay rồi sao? Ai cho anh đánh quyền hả?”
“Mới làm nóng người thôi,” hắn xoay đầu lại nhìn cô, thấp giọng nói, “Vẫn chưa đánh.”
Chiêu Chiêu thấy trên trán hắn không có mồ hôi, hơi hơi tin, ánh mắt quét một lượt qua quyền sư trên đài: “Anh nhìn cánh tay của ông ấy mà xem, cường tráng hơn anh bao nhiêu. Ngộ nhỡ ông ấy không kiểm soát được lực, trên người anh còn có vết thương, không cẩn thận gãy xương ra đấy......”
Thẩm Sách ngoan ngoãn đứng nghe, quyền sư cũng yên lặng nghe, tuy là nghe không hiểu.
“Nếu anh ngứa tay ngứa chân quá...... thì đánh bao cát trước đi. Từ từ rồi tới cái này sau không được sao?”
Cô khẽ kéo ống quần đùi hắn, tiếp tục khuyên nhủ: “Ai quy định đàn ông thì nhất định phải biết đánh quyền đâu? Em còn chưa chê anh bỏ anh, yếu đuối thì yếu đuối thôi.”
Hắn rũ mi, nhìn cô.
“Anh.” Cô nhẹ giọng gọi.
Thấy hắn không đáp, lại gọi một tiếng: “Anh......”
......
Thẩm Sách quay đầu, ra chiều suy nghĩ nhìn quyền sư một hồi lâu, cuối cùng dùng tiếng Thái nói: “Cô ấy nói đến giờ dùng trà chiều rồi, mời ông lên lầu.”
Quyền sư không ngờ hai người nói nửa ngày hóa ra là nói cái này, lịch sự cười một cái, dùng tiếng Thái đáp: “Được.” Quyền sư xoay người rời khỏi đài quyền, đi được hai bước thì dừng lại: “Ở Thái có người nói là quen cậu, nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm.”
Người quen ở Thái?
Thẩm Sách vuốt cằm: “Tôi sẽ tìm ông sau.”
Chiêu Chiêu nhìn theo quyền sư hoàn toàn rời khỏi mới khẽ thở ra một hơi.
Thẩm Sách ngồi xuống mép đài, quay mặt sang cô: “Vui vẻ rồi?”
Cô nói: “Em biết anh trước đây khỏe mạnh tráng kiện, bây giờ yếu ớt như vậy chắc chắn không cam lòng. Nhưng anh đã phải dưỡng bệnh mấy năm rồi, gấp gáp so đấu với người ta không phải chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi sao?”
Thẩm Sách gật đầu, tiếp lời cô: “Vậy đúng là không được rồi. Trước đây có thể đánh liền mấy chục hiệp, hôm nay nửa chiêu đã định xong thắng bại.”
Nói xong thở dài.
Cô bị tiếng thở dài này của hắn đả động, ngực thắt lại: “Em nói rồi, anh thành thế nào em cũng sẽ không chê anh. Ngoan ngoãn ngồi đó đã.”
Sau đó xoay người rời đi.
“Chiêu Chiêu.” Thẩm Sách từ phía sau gọi với theo.
Cô quay đầu, Thẩm Sách im lặng nhìn cô, ôn nhu trong mắt không thể giấu được.
Thẩm Sách ngồi đó, giống như dáng vẻ kiếp trước mỗi khi trận chiến kết thúc, hắn ôm theo thanh đao của mình ngồi bên sườn núi. Theo dõi bộ hạ khiêng từng cỗ thi thể xếp vào một cái hố lớn đã được đào sẵn. Thời cổ chôn sống người không phải chuyện hiếm gặ, trận chiến Trường Bình chôn sống hơn mười vạn người, Hạng Võ cũng từng đào hố chôn sống hai mươi vạn. Chấn uy với đời sau cũng thế, vì phát tiết mối thù cũng vậy, nói tóm lại là không tránh được có người trong quân cũng mang theo tâm tư này. Hắn vì đề phòng bộ hạ của mình chôn sống tù binh mà sẽ ngồi đó đợi đến khi hoàn toàn chôn xong thi thể mới rời đi.
Người ngoài không biết lý do thật sự, truyền tai nhau về một Thẩm Sách hung bạo, phải tận mắt nhìn từng quân địch bị chôn xuống, không còn sót một kẻ nào sống sót mới chịu đi.
Cũng có những người kể truyện ở trà lâu thêm mắm dặm muối, nói Thẩm Sách có một thói quen, thường trừng phạt nhánh quân kém cỏi nhất bằng cách bắt họ phụ trách chôn xác địch, chôn xong thì giết, dùng để tế. Một kẻ máu lạnh như vậy mới có thể dưỡng ra đại quân bách chiến bách thắng......
Người đời có tính hiếu kỳ, thích nghe những thứ mới lạ, tuy mỗi câu chuyện đều là thêu dệt nhưng vẫn răm rắp tin, chỉ có Chiêu Chiêu không tin.
Chiêu Chiêu chỉ tin hắn.
Thẩm Sách nhẹ giọng nói: “Mau về thôi.”
Hôm nay làm sao vậy?
Cô chỉ nhà tắm gần đó, nói rõ ý định của mình: “Em không đi, chỉ qua đó lấy khăn ấm cho anh thôi.”
Hắn gật đầu.
Chiêu Chiêu lấy đồ rất nhanh, đưa một cái cho hắn lau mặt, bản thân cầm một cái. Chiêu Chiêu tháo dây gai trên tay hắn, giúp hắn lau tay, lau rồi lại lau, chợt nói: “Tay anh còn đẹp hơn cả tay em nữa.”
Hắn không đáp.
Đối với chuyện cô luôn chủ động khơi gợi cho hắn, Thẩm Sách nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, trước giờ chưa bao giờ hiểu được. Rốt cuộc là ai dạy cho cô mấy thứ này?
Hắn cầm chiếc khăn ấm đắp lên mặt, nhắm mắt lại. Ngón giữa chợt có cảm giác lành lạnh, hắn bỏ khăn mặt xuống, nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng...... chính xác là một chiếc nhẫn nam.
“Lần trước cầu hôn quá vội vàng rồi, hôm nay đền bù,” cô ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay hắn, tay đẹp quả nhiên đeo cái gì cũng đẹp, nghĩ đến cậu thiếu niên ngày xưa bản thân vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình này rốt cuộc đã là của mình, cô càng vui vẻ hơn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, “Không được tháo ra, tắm cũng phải đeo.”
......
Nhìn một Chiêu Chiêu kiếp trước sống chết bên mình hiện tại đang cùng hắn chơi trò thanh mai trúc mã, còn bắt hắn đeo chiếc nhẫn vàng định chung thân đi khắp nơi......
Thẩm Sách thở dài, cầm chiếc khăn tiếp tục lau mặt, tùy cô vậy.

back top