Cách một tấm bình phong, tiếng nhạc réo rắt như đang thúc giục hai người sau tấm rèm.
Người bên trong bắt đầu thoát từng món đồ trên người, lòng bàn tay Chiêu Chiêu lấm tấm mồ hôi, bàn tay kia của Thẩm Sách cũng nóng rực...... khiến nàng không phân biệt được mồ hôi này rốt cuộc là của hắn hay của mình. Một tiếng “Quận Vương” yêu kiều vang lên, trong đầu nàng như có tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Chiêu Chiêu dùng sức rút tay về, quay đầu đi, nhìn chằm chằm từng chuyển động của dây cung tỳ bà. Thế nhưng bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống gõ, năm âm sáu luật loạn thành một đống, cuối cùng vỡ tan tành.
Thẩm Sách dùng ánh mắt sâu hun hút khóa chặt nàng.
Giữa lúc tiếng ngân nga bên trong càng ngày càng dày đặc, hắn chợt nâng tay vỗ hai cái.
Toàn bộ những người có mặt bên trong như con rối bị giật dây, trong một khắc đều dừng lại. Chỉ có nam nhân sau tấm rèm đứng dậy, bình tĩnh mặc lại áo quần.
“Quận Vương muốn đi đâu?” Vũ nữ bắt cổ tay nam nhân.
“Tần Thương cô nương đây là đang gọi Bổn Vương?” Thẩm Sách chậm rãi mở miệng.
Cái bóng của nàng ta thoáng khựng lại, xoay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
Tấm rèm che mất biểu cảm của người bên trong, nhưng Chiêu Chiêu có thể đoán được tâm trạng hiện tại của nàng ta đang chuyển biến thế nào.
Thẩm Sách gật đầu với nhóm nhạc sư, để bọn họ im lặng rút lui. Nam nhân giả dạng Thẩm Sách đã mặc quần áo xong, đi qua bình phong, tiếp lấy kiếm Vu Vinh đưa tới, sau đó nghiêm cẩn đứng sau lưng Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu. Người này chính là một trong bốn vị tướng của Thẩm Sách, Triều Diễn.
“Tần Thương cô nương nói, tâm có Thẩm Sách,” hắn hỏi qua tấm bình phong, “Nhưng lại không nhận ra đâu mới là Thẩm Sách?”
Nữ nhân nằm trên chiếu dần bình tĩnh lại, chỉnh trang y phục: “Nam cảnh ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu thì không có bao nhiêu nữ nhân chân chính gặp được Quận Vương. Quận Vương bỗng hỏi vậy, Tần Thương biết phải trả lời làm sao đây?”
Thẩm Sách im lặng nhìn giai nhân Võ Lăng sau tấm bình phong, chờ nàng ta xuống giường.
Tần Thương xỏ giày, ngồi ở mép giường: “Nổi danh khắp Nam cảnh, một đã ở trong cung, người còn lại chính là Tần Thương. Quận Vương có đủ năng lực đối chọi với quân đội của triều đình, cũng có thể phân cao thấp với uy vọng của Đế Vương, theo lý dĩ nhiên nên tìm một thê tử có thể đứng ngang hàng với hậu cung. Tần Thương đến, không phải để cầu Tướng Quân thu lưu, mà là tìm cho mình một minh chủ.”
Tần Thương không nghe thấy hồi âm, rót một chén rượu, tiếp tục nói: “Ta cho rằng Sài Tang Thẩm Sách không giống những kẻ tầm thường khác, cho dù hoài nghi vẫn dám để bên người. Vương của Giang Thủy, vì cớ gì không dám gặp một nữ nhân tứ cố vô thân tìm đến cậy nhờ như ta?”
Tần Thương chỉ rượu trước mặt, mời Thẩm Sách cùng ẩm rượu.
Thẩm Sách không hề bị những lời này làm ảnh hưởng, xoay người, Vu Vinh và Triều Diễn đi lên trước mở cửa.
“Thẩm Sách!” Tần Thương thoáng chốc không giữ được bình tĩnh, nhưng vừa chạy đến sau tấm bình phong thì bị Vu Vinh giơ kiếm chặn lại, “Nếu đã không tin ta, vì cớ gì đến gặp ta?”
......
Chiêu Chiêu cầm tay hắn, Thẩm Sách dùng ánh mắt hỏi ý nàng.
“Để nàng ta được làm một con quỷ minh bạch,” Chiêu Chiêu thủ thỉ bên tai hắn, “Chết rồi cũng không quá thống khổ.” Gián điệp trong quân, chết là kết cục duy nhất, nếu đã trốn không thoát thì cũng nên được chết một cách rõ ràng.
Thẩm Sách thấy nàng mềm lòng, xoa đầu nàng, ánh mắt ôn nhu vô hạn: “Được.”
Hắn xoay người, trả lời: “Năm đó ta làm tham lĩnh, dẫn quân phá vòng vây, đệ đệ của ngươi chết dưới đao Chiêu Dã. Sau đó, ngươi không dựa vào gia tộc mà một mình đến quận Võ Lăng, lên kế hoạch trả thù ta, chờ một ngày hôm nay đã là chín năm.”
“...... Nếu đã biết, vì cớ gì lại đến?”
“Cô nương nổi danh khắp thiên hạ, chỉ cần bầu bạn vài tháng là sẽ có thêm cái danh phong lưu trên người. Không chỉ hôm nay, những ngày tiếp theo Thẩm Sách đều sẽ đến. Ngươi vì trả thù, ta vì mượn danh, hai ta đều đạt được mục đích.”
Hắn lại nói: “Ta sẽ không giết ngươi. Sau ba tháng ngươi có thể lưu lại, Bổn Vương hứa hôn cho ngươi và Triều tướng quân. Đương nhiên, cũng có thể quay về.”
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất hiện tại hắn không thể nói với Chiêu Chiêu: nửa năm hắn ngụy trang tiêu dao để mượn thời gian này nuôi quân, nhưng bên người lại không có nữ nhân nào khác đã dẫn đến những suy đoán vô căn cứ. Trên phố đã bắt đầu xuất hiện lời đồn, Thẩm Sách có sở thích đặc biệt, chấp mê bào muội Thẩm Chiêu Chiêu. Vì Chiêu Chiêu, hắn cần một mối phong lưu, cần giống một nam nhân bình thường, đi ái mộ một nữ nhân bình thường.
Nàng và Thẩm Sách rời khỏi khoang thuyền, ba tướng quân đi theo sau đều cố gắng nhịn cười, còn cố tình không ai lên tiếng. Mọi lý lẽ hào hùng ở thời điểm nàng xông vào đang trên bờ sụp đổ, Chiêu Chiêu chắp tay sau hông, giả vờ ngắm cảnh.
“Dáng vẻ có lý chẳng sợ vừa nãy đâu mất rồi?” Hắn trêu nàng, “Triều tướng quân dễ xấu hổ lắm, bị muội chứng kiến từ đầu đến cuối, sợ là mấy tháng sau cũng không dám gặp muội.”
“Vốn đã không hay gặp rồi.” Nàng còn cứng miệng cãi.
“Chi bằng thế này đi, chúng ta giữ mặt mũi cho Triều tướng quân, trốn đi mấy tháng?”
Trốn? Nàng khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Sách chỉ bờ sông, thuyền hoa đang tiến sát vào bờ.
Sau giờ ngọ, một con thuyền nhỏ chẳng có gì nổi bật vượt sông, trên thuyền có cả thảy hai mươi người. Từ đó thứ được quan tâm nhất ở chợ đêm Sài Tang không phải là thuyền hoa của Thẩm Chiêu Chiêu nữa, mà là con thuyền của Tần Thương. Triều tướng quân thay Thẩm Sách mỗi ngày lên thuyền tìm vui.
Mà Thẩm Sách bị truyền là “phong lưu”, nay đã ở cách xa ngàn dặm.
Hai người trà trộn vào đội buôn của Nhu Nhiên, Thẩm Sách cầm dây cương, một tay kéo nàng, ngay dưới mí mắt tướng thủ thành đi vào Lạc Dương(*). Thẩm Sách nói cảm tạ với Nhu Nhiên, sau đó dẫn theo Chiêu Chiêu tìm một khách điếm bình thường nhất đặt phòng nghỉ ngơi.
(*) À thành Lạc Dương ở Bắc cảnh nhé. Nhắc Lạc Dương tự nhiên nhớ đến bộ phim đợt này đang chiếu Phong Khởi Lạc Dương. Phim hay, mọi người có điều kiện có thể xem ^^~
Ông chủ giúp họ buộc ngựa, phát hiện Chiêu Chiêu cứ nhìn mãi tháp Phật trong Hoàng Cung, bèn hồ hởi nói: “Đó là tháp Phật cao nhất của Bắc cảnh ta.”
“Vĩnh Ninh Tự tháp,” nàng gật đầu, “Chúng ta chính là vì nó mà đến đây.”
Tăng nhân của Vương triều Cấp Đa nói, Lạc Dương có một tòa Vĩnh Ninh Tự tháp, tương truyền tổ sư Đạt Ma năm một trăm năm mươi tuổi từng ghé qua, tán dương cả đời chưa từng thấy qua ngọn tháp nào giống thế này, chắp tay trước ngực, miệng nam mô. Ánh sáng ở thân tháp chính là từ hơn năm ngàn cây đinh vàng, trên tháp có một trăm hai mươi chiếc mõ vàng, treo ở mỗi mái tầng tháp, gió thổi khiến chúng va vào nhau, phát ra âm thanh khiến lòng người tĩnh lại, nhưng cũng có thể truyền tới hơn mười dặm.
(*) Vĩnh Ninh Tự tháp đã bị thiêu rụi sau một trận hỏa hoạn, hiện tại không còn
Nàng từng nhắc một lần với Thẩm Sách.
Khi ấy là tại bờ sông, nàng nhìn ra trăm chiếc thuyền chiến của Thẩm gia quân trên mặt nước, giảng lại cho ca ca nghe về một điển cố trong Phật môn mình nghe được từ tăng nhân của Vương triều Cấp Đa: “Họ nói khi Đạt Ma vượt Trường Giang không hề ngồi thuyền, mà ở bờ sông bẻ một cây cỏ lau, đứng trên thân cỏ lau mà vượt sông. Một cây lau làm thuyền, là từ đây mà ra.”
Không đến mấy ngày, Thẩm Sách sai người làm cho nàng một con thuyền nhỏ hình dạng giống như cây lau.
Về cố sự của Vĩnh Ninh Tự tháp, Thẩm Sách đã đồng ý đưa nàng đến thăm thú từ lâu, Chiêu Chiêu cũng không cho là thật. Dù sao Lạc Dương là đất địch, hiểm nguy trùng trùng. Không ngờ hôm nay đã thật sự được đặt chân đến đây.
“Có muốn sau này đến đây sống không?” Thẩm Sách thấy nàng thất thần nhìn về phía tháp Phật, hỏi nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Ở đây?”
Hắn gật đầu: “Hiện tại Bắc cảnh phân tách, chỉ có một tướng quân chống đỡ cho Hoàng đế rơm, chiếm giữ Trường An, lấy Lạc Dương làm Đô thành. Triều thần trong kinh thành lấy đây làm tấm gương, đã thượng tấu lên trên, mỗi năm sẽ tước đi một phần binh quyền của ta.”
“Tước binh quyền rõ ràng là muốn ca chết.” Không có binh, Thẩm Sách sẽ là bia ngắm cho vô số kẻ thù.
Hắn cười: “Ta sẽ không cho bọn chúng cơ hội này. Sau đầu hạ, Thẩm gia quân chiêu mộ một lượng lớn binh mã, ba năm sau kết thúc trận chiến vượt sông, sau đó Bắc phạt, không về Nam cảnh nữa. Đây cũng là đường sống duy nhất.”
Nàng không nói. Còn một con đường sống nữa, đó là hai người cứ thế này trốn đi.
Nhưng nàng cũng biết Thẩm Sách sẽ không chọn con đường này, hắn không phải người có thể bỏ lại tất cả mà đi.
Vì để bảo hộ cho nàng cả ngày lẫn đêm, hắn bèn để hai người đóng giả một cặp phu thê. Ban đêm ở lại khách điếm, nàng ngủ trên giường, hắn ngồi dưới đất. Mỗi lần như thế, Chiêu Chiêu sẽ gối trên cánh tay mình, nương theo ánh trăng nhìn ngắm bóng lưng hắn.
Mặc cho bốn bề hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ có cái bóng của hắn là ánh sáng duy nhất, một lần có thể ngắm cả đêm.
Buổi tối trước khi rời khỏi thành Lạc Dương, gió bên ngoài bắt đầu nổi lên, một trăm hai mươi chiếc mõ vàng của Vĩnh Ninh Tự tháp va vào nhau, âm thanh truyền khắp ngóc ngách Lạc Dương, cũng truyền cả vào gian phòng của họ.
“Ca ngủ chưa?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
“...... Ngủ rồi còn đáp được?”
“Không đáp muội lại không vui.”
“Muội có ngang ngược thế sao?”
Người đưa lưng về phía nàng khẽ cười, Chiêu Chiêu có thể nghe thấy.
Nàng trở mình, xoay mặt về phía tường, yên lặng một lát, lại nói: “Tiếng mõ vàng nghe đáng sợ quá.”
Không có tiếng đáp.
Nàng nhỏ giọng lên án: “Thuở nhỏ ca đều ôm muội ngủ.”
Căn phòng bị tĩnh lặng bao trùm, hắn vẫn không đáp lời nàng.
Chiêu Chiêu nhắm mắt, đợi nửa canh giờ. Tiếng mõ vàng lúc nhanh lúc chậm, gió bên ngoài cũng mỗi lúc một lớn. Sau lưng có hơi ấm, cơ thể ấm áp của nam nhân ở ngay phía sau, Thẩm Sách thuận thế kéo nàng ôm vào lòng.
Nàng còn muốn giả vờ ngủ tiếp, nhưng chẳng mấy chốc người đã mỏi nhừ, không thể không xoay người lại.
“Giả vờ mệt rồi?” Hắn khẽ hỏi.
“Ừm......” Nàng nhỏ giọng trách móc, “Tay tê rồi đây này.” Đổ luôn lỗi giả vờ ngủ là do hắn.
Thẩm Sách nén cười, giúp nàng xoa bóp cánh tay.
Nàng nghĩ đến bức mật thư ban ngày Thẩm Sách nhận được. Tần Thương lựa chọn rời khỏi Sài Tang, sau khi quay về quận Võ Lăng lại bị người trong quân nghi ngờ đã thay lòng đổi dạ, bị bí mật xử tử. Truyền ra đến ngoài, Thẩm Sách lại trở thành kẻ bội tình bạc nghĩa, khiến Tần Thương quá mức đau thương mà gieo mình xuống hồ tự vẫn.
Thẩm Sách đã sớm quen, nhưng nàng không chịu được, cau mày cả một ngày.
“Khi đó vì sao ca lại đồng ý cho nàng ta một con đường sống?” Gián điệp trong quân, chưa từng có tiền lệ này.
“Nàng ta khiến ca nghĩ tới muội.” Báo thù cho người nhà.
Chiêu Chiêu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Khi đó muội muốn báo thù cho ca, cũng đã nghĩ đến kết quả này. Giả dụ Thẩm gia quân nhiều năm báo thù không có kết quả, cuối cùng toàn quân bị diệt, vậy thì muội nhất định sẽ bị bắt sống. Không cần biết dung mạo và tài học ra sao, chỉ riêng chuyện là bào muội của Thẩm Sách cũng đã đủ thỏa mãn dục vọng khoe khoang ra bên ngoài của một kẻ làm tướng quân. Bởi vậy khả năng lớn là muội sẽ không bị xử tử, mà bị ép làm thiếp.”
“Làm sủng thiếp không khó,” nàng từng tính đến việc này, cũng rất thanh thản đối mặt, dù sao so với binh pháp còn đơn giản hơn nhiều, “Chỉ cần chúng không giết muội, còn sống thì muội sẽ còn báo thù.”
Hồi lâu không thấy hắn lên tiếng.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được một đêm hôm nay, từ trong lòng hắn ngẩng đầu, trên trán khẽ rơi xuống một nụ hôn.
Ngoài cửa có khách trọ chạy qua, bịch bịch bịch xuống đến dưới lầu, mỗi tiếng đều không sai một li gõ trúng tim nàng...... Gió lạnh ngoài cửa sổ chuyển thành gào thét, mõ vàng điên cuồng đụng phải nhau, nàng nghe một chuỗi những âm thanh này, tựa như cũng đang tận mắt nhìn thấy chuyển động điên cuồng của chúng.
“Thuở nhỏ......” Môi hắn rời khỏi trán nàng, “Muội luôn bắt ca hôn lên trán một cái mới chịu ngủ.”
Chính hắn cũng bị bản thân dọa sợ, không biết mình vừa nhập ma hay gì, muốn xuống giường đi ra ngoài, dùng gió lạnh thổi nguội đầu óc. Nhưng nghĩ nàng nói sợ tiếng mõ vàng dưới gió lớn, cuối cùng không đi nữa, ôm chặt nàng.
Rời khỏi Lạc Dương, hai người đến nơi Thẩm Sách từng bái sư: Núi Bích Phong – chỗ giao giới Nam Bắc.
Nguyên nhân lần này hắn đến Bắc cảnh, một là giúp Chiêu Chiêu hoàn thành tâm nguyện, đưa nàng đến xem tháp Phật, hai là dò thám một vòng trọng trấn của Bắc cảnh, thuận cho ngày sau Bắc phạt, nguyên nhân cuối cùng là muốn đưa nàng đến gặp sư phụ, mời sư phụ xem bệnh cho nàng.
Từ sau đêm ở quán rượu nhận ra hắn, Chiêu Chiêu bỗng trở nên thích uống rượu, so với tướng sĩ trong quân còn trầm mê hơn. Hắn sợ cứ tiếp tục kéo dài sẽ tổn hại đến cơ thể, xin sư phụ xem bệnh, chữa khỏi triệt để cho nàng. Sau khi nghe tiền căn hậu quả, sư phụ nói với Thẩm Sách, là do căn bệnh lúc trước của Chiêu Chiêu chưa khỏi hẳn, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thống khổ mất đi ca ca. Mặc cho men rượu chuốc say chính mình là vì nàng nhận định thứ này rất tốt, nó có thể giúp nàng nhìn thấy ca ca.
Sư phụ bảo hắn ở lại đến đầu hạ, tự mình chữa tâm bệnh cho Chiêu Chiêu.
Hai người ở lại núi Bích Phong mấy tháng. Nàng cực kỳ thích đến một thác nước tên là Phi Tuyết Bộc, hay còn gọi là Hưởng Tuyết Tuyền, nước đổ ngàn thước, bên cạnh xây một cái đình, tên là Hưởng Tuyết Đình.
Cứ trời tối là sẽ không thấy bóng dáng hai huynh muội đâu, trước trời sáng, mới thấy Thẩm Sách hoặc là bế, hoặc là cõng Chiêu Chiêu đã ngủ say xuyên qua rừng rậm, hẻm núi, hoặc là từ cạnh thác nước trở về.
Có người muốn giúp đỡ, Thẩm Sách lại không muốn người ngoài chạm vào nàng, tự tay đặt nàng lên chiếc sạp bằng tre dưới hiên nhà, ngay ở trước cửa phòng Chiêu Chiêu.
Mặt trời ló rạng, nửa khuôn mặt của nàng được ánh nắng ấm áp chiếu lên, hàng lông mi lấp lánh cũng không hề động một cái, ngủ thật say sưa. Thẩm Sách pha một ấm trà ngon, ngồi đó kiên nhẫn trông cho nàng ngủ.
Chờ nàng tỉnh, sẽ theo thói quen không lập tức mở mắt, mà khẽ gọi một tiếng “Ca”.
Trà được đưa đến bên miệng, giúp nhuận họng, giải rượu.
Nếu nàng hé môi, ý là còn muốn uống nữa, nếu như nhíu mày, là muốn ngủ tiếp.
Bên cạnh sạp tre là vài thứ cây cỏ ban đêm mang về. Bởi vì Thẩm Sách từng nói với nàng, cây cỏ ở núi Bích Phong rất đa dạng, một phần trong《Thảo Mộc Kinh Tập Chú》là hoàn thiện ở đây. Nàng ghi nhớ trong lòng, say rồi sẽ bắt Thẩm Sách thu thập cho mình, mỗi đêm phải là một loại khác nhau.
“Đây là cái gì?”
“Lạc tân phụ(*),” hắn nói, “Thường nở vào mùa hạ.”
(*) Lạc mất tân nương
Trái tim nàng thoáng nhói lên. Đầu hạ đã đến, phải quay về rồi.
Hắn thấy nàng không lên tiếng, khẽ nói: “Ngày mai khởi hành.”
Nàng gật đầu.
“Tối nay tìm rượu ngon cho muội,” hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng, “Hôm nay cho muội uống thỏa thích.”
“Ừm.”
Tối đó, rượu chất cao đến mái hiên, tổng cộng hai mươi sáu vò. Nàng khó hiểu hỏi, không uống hết thì làm sao bây giờ? Hắn đáp, vậy thì chôn ở đây, năm năm sau uống tiếp: “Ba năm vượt sông, nhiều nhất là năm năm chúng ta sẽ quay lại đây.”
Chiêu Chiêu nghĩ đến Nam cảnh, nghĩ đến tâm huyết của hắn dành cho Nam cảnh, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, hắn chính là mất nhiều hơn được, người người kính hắn, sợ hắn, cũng hả hê mắng chửi hắn.
Danh tướng Nam Bắc, tuy không có nhiều người được sống đến bạc đầu, nhưng chí ít khi còn sống cũng có danh tiếng tốt đẹp, được người người ca tụng. Thế nhưng ca ca, ngoại trừ người Sài Tang, có ai từng khen hắn tốt? Tàn bạo khát máu, quái gở khác người, hung thần ác sát......
Nàng thường cười nói, Sài Tang Thẩm lang, một vị tướng thủ Giang Thủy, danh truyền khắp tứ hải. Nhưng chính nàng cũng biết, là tự nói tự mình nghe, là để an ủi hắn mà thôi.
Nàng tận mắt nhìn ca ca, từ một người trong lòng có thiên hạ, nam nhân nắm trong tay hùng binh, từng bước hãm sâu vào ô danh, từng có một đội quân trung thành nhất, nay chỉ còn thoi thóp hơi thở. Nếu một năm Tây phạt kia không có triều thần bôi nhọ, không có một tấm chiếu lệnh của Hoàng Đế khiến hắn phải đình chiến quay trở về. Vậy thì Tây phạt thắng lớn, Thẩm gia quân như mặt trời ban trưa, nhân cơ hội đó Bắc thống, sẽ là một khung cảnh rực rỡ thế nào......
Thẩm Sách thấy nàng cúi đầu trầm mặc, nhẹ giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại không vui rồi? Rượu không ngon, hay là ca ca nói sai câu nào làm Chiêu Chiêu mất hứng?”
Nàng nhỏ giọng đáp: “Ca muốn sắp xếp nhiều người nhiều việc như vậy, sắp xếp thế nào mới xong? Ca cũng là con người, không phải thần tiên, ca cũng sẽ chết. Ca ở Kinh Châu, vì Nam cảnh đã suýt bỏ mạng một lần. Có ai cứu ca? Ai từng có ý nghĩ muốn đi cứu ca? Không ai cả. Bọn chúng vui mừng còn không kịp.”
Bóng dáng trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn không đáp lời nàng.
“Muội hỏi ca một lần cuối này thôi,” cổ họng nàng khô khốc, “Ca, ca đừng làm tướng quân uy vũ nữa, bây giờ chúng ta lập tức trốn đi, có được hay không?”
Thẩm Sách trầm mặc, cũng là trong dự tính của nàng.
Hắn phải sắp xếp cho bộ hạ, sắp xếp cho bách tính Sài Tang, còn có hàng vạn bách tính Nam cảnh, hắn đều muốn sắp xếp ổn thỏa. Từ năm bảy tuổi bị hắn giấu ở quận Võ Lăng, nàng đã biết trong lòng ca ca không chỉ có một mình nàng.
“Lời này, từ sau muội sẽ không hỏi nữa,” nàng chợt khẽ cười, nhìn xung quanh, “Năm năm tuổi, ca gạt muội nói muốn xem tuyết phủ trắng đỉnh núi, đến hôm nay vẫn chưa được xem, chỉ biết dùng một cái Hưởng Tuyết Đình dỗ dành muội......”
Nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Năm năm sau, chúng ta vào núi ngắm tuyết được không?”
“Mùa đông vào núi.”
“Lần này không cho nuốt lời.”
Không nuốt lời.
Chiêu Chiêu thích mọi thứ đều có đôi có cặp, rượu cũng để lại hai vò, chôn dưới gốc cây, đợi ngày sau đến lấy. Hai mươi ba vò còn lại đều đập vỡ. Trước hửng sáng, Thẩm Sách cõng Chiêu Chiêu xuống núi, Chiêu Chiêu cũng đã tạo thành thói quen, mê man vẫn không quên ôm chặt cổ hắn, chốc chốc lại tỉnh: “Ca, đi chậm thôi, ca đi nhanh muội buồn nôn lắm.”
Hắn bước chậm lại: “Rượu này rốt cuộc có chỗ nào ngon mà khiến muội muội ta say mê thế này?”
Nàng thì thầm bên tai hắn: “Mục Dã không phải ta, sao biết vui vẻ trong lòng ta?”
Hắn cười, thấp giọng đáp: “Chiêu Chiêu không phải ta, sao biết ta không biết vui vẻ trong lòng Chiêu Chiêu?”
“Tự phụ,” nàng nhắm mắt, theo nhịp bước chân của hắn nhẹ giọng nói, “Sẽ có chuyện ca không biết.”
Tỉ như, Thẩm Chiêu Chiêu không phải bào muội của Thẩm Sách.
“Thật vậy chăng?” Hắn đi dưới tán cây, đạp lên từng đốm sáng nhỏ vụn trên mặt đất, tìm đường về nhà, “Không có chuyện gì ca không biết. Cho dù là nhất thời không biết, sớm muộn cũng sẽ đoán ra.”
Xa xa có bóng dáng một chú nai con, hắn muốn gọi nàng xem, lại phát hiện tiếng hô hấp đều đều của thiếu nữ nằm trên lưng, tựa như đã ngủ say.
Người bên trong bắt đầu thoát từng món đồ trên người, lòng bàn tay Chiêu Chiêu lấm tấm mồ hôi, bàn tay kia của Thẩm Sách cũng nóng rực...... khiến nàng không phân biệt được mồ hôi này rốt cuộc là của hắn hay của mình. Một tiếng “Quận Vương” yêu kiều vang lên, trong đầu nàng như có tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Chiêu Chiêu dùng sức rút tay về, quay đầu đi, nhìn chằm chằm từng chuyển động của dây cung tỳ bà. Thế nhưng bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống gõ, năm âm sáu luật loạn thành một đống, cuối cùng vỡ tan tành.
Thẩm Sách dùng ánh mắt sâu hun hút khóa chặt nàng.
Giữa lúc tiếng ngân nga bên trong càng ngày càng dày đặc, hắn chợt nâng tay vỗ hai cái.
Toàn bộ những người có mặt bên trong như con rối bị giật dây, trong một khắc đều dừng lại. Chỉ có nam nhân sau tấm rèm đứng dậy, bình tĩnh mặc lại áo quần.
“Quận Vương muốn đi đâu?” Vũ nữ bắt cổ tay nam nhân.
“Tần Thương cô nương đây là đang gọi Bổn Vương?” Thẩm Sách chậm rãi mở miệng.
Cái bóng của nàng ta thoáng khựng lại, xoay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong.
Tấm rèm che mất biểu cảm của người bên trong, nhưng Chiêu Chiêu có thể đoán được tâm trạng hiện tại của nàng ta đang chuyển biến thế nào.
Thẩm Sách gật đầu với nhóm nhạc sư, để bọn họ im lặng rút lui. Nam nhân giả dạng Thẩm Sách đã mặc quần áo xong, đi qua bình phong, tiếp lấy kiếm Vu Vinh đưa tới, sau đó nghiêm cẩn đứng sau lưng Thẩm Sách và Thẩm Chiêu Chiêu. Người này chính là một trong bốn vị tướng của Thẩm Sách, Triều Diễn.
“Tần Thương cô nương nói, tâm có Thẩm Sách,” hắn hỏi qua tấm bình phong, “Nhưng lại không nhận ra đâu mới là Thẩm Sách?”
Nữ nhân nằm trên chiếu dần bình tĩnh lại, chỉnh trang y phục: “Nam cảnh ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu thì không có bao nhiêu nữ nhân chân chính gặp được Quận Vương. Quận Vương bỗng hỏi vậy, Tần Thương biết phải trả lời làm sao đây?”
Thẩm Sách im lặng nhìn giai nhân Võ Lăng sau tấm bình phong, chờ nàng ta xuống giường.
Tần Thương xỏ giày, ngồi ở mép giường: “Nổi danh khắp Nam cảnh, một đã ở trong cung, người còn lại chính là Tần Thương. Quận Vương có đủ năng lực đối chọi với quân đội của triều đình, cũng có thể phân cao thấp với uy vọng của Đế Vương, theo lý dĩ nhiên nên tìm một thê tử có thể đứng ngang hàng với hậu cung. Tần Thương đến, không phải để cầu Tướng Quân thu lưu, mà là tìm cho mình một minh chủ.”
Tần Thương không nghe thấy hồi âm, rót một chén rượu, tiếp tục nói: “Ta cho rằng Sài Tang Thẩm Sách không giống những kẻ tầm thường khác, cho dù hoài nghi vẫn dám để bên người. Vương của Giang Thủy, vì cớ gì không dám gặp một nữ nhân tứ cố vô thân tìm đến cậy nhờ như ta?”
Tần Thương chỉ rượu trước mặt, mời Thẩm Sách cùng ẩm rượu.
Thẩm Sách không hề bị những lời này làm ảnh hưởng, xoay người, Vu Vinh và Triều Diễn đi lên trước mở cửa.
“Thẩm Sách!” Tần Thương thoáng chốc không giữ được bình tĩnh, nhưng vừa chạy đến sau tấm bình phong thì bị Vu Vinh giơ kiếm chặn lại, “Nếu đã không tin ta, vì cớ gì đến gặp ta?”
......
Chiêu Chiêu cầm tay hắn, Thẩm Sách dùng ánh mắt hỏi ý nàng.
“Để nàng ta được làm một con quỷ minh bạch,” Chiêu Chiêu thủ thỉ bên tai hắn, “Chết rồi cũng không quá thống khổ.” Gián điệp trong quân, chết là kết cục duy nhất, nếu đã trốn không thoát thì cũng nên được chết một cách rõ ràng.
Thẩm Sách thấy nàng mềm lòng, xoa đầu nàng, ánh mắt ôn nhu vô hạn: “Được.”
Hắn xoay người, trả lời: “Năm đó ta làm tham lĩnh, dẫn quân phá vòng vây, đệ đệ của ngươi chết dưới đao Chiêu Dã. Sau đó, ngươi không dựa vào gia tộc mà một mình đến quận Võ Lăng, lên kế hoạch trả thù ta, chờ một ngày hôm nay đã là chín năm.”
“...... Nếu đã biết, vì cớ gì lại đến?”
“Cô nương nổi danh khắp thiên hạ, chỉ cần bầu bạn vài tháng là sẽ có thêm cái danh phong lưu trên người. Không chỉ hôm nay, những ngày tiếp theo Thẩm Sách đều sẽ đến. Ngươi vì trả thù, ta vì mượn danh, hai ta đều đạt được mục đích.”
Hắn lại nói: “Ta sẽ không giết ngươi. Sau ba tháng ngươi có thể lưu lại, Bổn Vương hứa hôn cho ngươi và Triều tướng quân. Đương nhiên, cũng có thể quay về.”
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất hiện tại hắn không thể nói với Chiêu Chiêu: nửa năm hắn ngụy trang tiêu dao để mượn thời gian này nuôi quân, nhưng bên người lại không có nữ nhân nào khác đã dẫn đến những suy đoán vô căn cứ. Trên phố đã bắt đầu xuất hiện lời đồn, Thẩm Sách có sở thích đặc biệt, chấp mê bào muội Thẩm Chiêu Chiêu. Vì Chiêu Chiêu, hắn cần một mối phong lưu, cần giống một nam nhân bình thường, đi ái mộ một nữ nhân bình thường.
Nàng và Thẩm Sách rời khỏi khoang thuyền, ba tướng quân đi theo sau đều cố gắng nhịn cười, còn cố tình không ai lên tiếng. Mọi lý lẽ hào hùng ở thời điểm nàng xông vào đang trên bờ sụp đổ, Chiêu Chiêu chắp tay sau hông, giả vờ ngắm cảnh.
“Dáng vẻ có lý chẳng sợ vừa nãy đâu mất rồi?” Hắn trêu nàng, “Triều tướng quân dễ xấu hổ lắm, bị muội chứng kiến từ đầu đến cuối, sợ là mấy tháng sau cũng không dám gặp muội.”
“Vốn đã không hay gặp rồi.” Nàng còn cứng miệng cãi.
“Chi bằng thế này đi, chúng ta giữ mặt mũi cho Triều tướng quân, trốn đi mấy tháng?”
Trốn? Nàng khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Sách chỉ bờ sông, thuyền hoa đang tiến sát vào bờ.
Sau giờ ngọ, một con thuyền nhỏ chẳng có gì nổi bật vượt sông, trên thuyền có cả thảy hai mươi người. Từ đó thứ được quan tâm nhất ở chợ đêm Sài Tang không phải là thuyền hoa của Thẩm Chiêu Chiêu nữa, mà là con thuyền của Tần Thương. Triều tướng quân thay Thẩm Sách mỗi ngày lên thuyền tìm vui.
Mà Thẩm Sách bị truyền là “phong lưu”, nay đã ở cách xa ngàn dặm.
Hai người trà trộn vào đội buôn của Nhu Nhiên, Thẩm Sách cầm dây cương, một tay kéo nàng, ngay dưới mí mắt tướng thủ thành đi vào Lạc Dương(*). Thẩm Sách nói cảm tạ với Nhu Nhiên, sau đó dẫn theo Chiêu Chiêu tìm một khách điếm bình thường nhất đặt phòng nghỉ ngơi.
(*) À thành Lạc Dương ở Bắc cảnh nhé. Nhắc Lạc Dương tự nhiên nhớ đến bộ phim đợt này đang chiếu Phong Khởi Lạc Dương. Phim hay, mọi người có điều kiện có thể xem ^^~
Ông chủ giúp họ buộc ngựa, phát hiện Chiêu Chiêu cứ nhìn mãi tháp Phật trong Hoàng Cung, bèn hồ hởi nói: “Đó là tháp Phật cao nhất của Bắc cảnh ta.”
“Vĩnh Ninh Tự tháp,” nàng gật đầu, “Chúng ta chính là vì nó mà đến đây.”
Tăng nhân của Vương triều Cấp Đa nói, Lạc Dương có một tòa Vĩnh Ninh Tự tháp, tương truyền tổ sư Đạt Ma năm một trăm năm mươi tuổi từng ghé qua, tán dương cả đời chưa từng thấy qua ngọn tháp nào giống thế này, chắp tay trước ngực, miệng nam mô. Ánh sáng ở thân tháp chính là từ hơn năm ngàn cây đinh vàng, trên tháp có một trăm hai mươi chiếc mõ vàng, treo ở mỗi mái tầng tháp, gió thổi khiến chúng va vào nhau, phát ra âm thanh khiến lòng người tĩnh lại, nhưng cũng có thể truyền tới hơn mười dặm.
(*) Vĩnh Ninh Tự tháp đã bị thiêu rụi sau một trận hỏa hoạn, hiện tại không còn
Nàng từng nhắc một lần với Thẩm Sách.
Khi ấy là tại bờ sông, nàng nhìn ra trăm chiếc thuyền chiến của Thẩm gia quân trên mặt nước, giảng lại cho ca ca nghe về một điển cố trong Phật môn mình nghe được từ tăng nhân của Vương triều Cấp Đa: “Họ nói khi Đạt Ma vượt Trường Giang không hề ngồi thuyền, mà ở bờ sông bẻ một cây cỏ lau, đứng trên thân cỏ lau mà vượt sông. Một cây lau làm thuyền, là từ đây mà ra.”
Không đến mấy ngày, Thẩm Sách sai người làm cho nàng một con thuyền nhỏ hình dạng giống như cây lau.
Về cố sự của Vĩnh Ninh Tự tháp, Thẩm Sách đã đồng ý đưa nàng đến thăm thú từ lâu, Chiêu Chiêu cũng không cho là thật. Dù sao Lạc Dương là đất địch, hiểm nguy trùng trùng. Không ngờ hôm nay đã thật sự được đặt chân đến đây.
“Có muốn sau này đến đây sống không?” Thẩm Sách thấy nàng thất thần nhìn về phía tháp Phật, hỏi nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Ở đây?”
Hắn gật đầu: “Hiện tại Bắc cảnh phân tách, chỉ có một tướng quân chống đỡ cho Hoàng đế rơm, chiếm giữ Trường An, lấy Lạc Dương làm Đô thành. Triều thần trong kinh thành lấy đây làm tấm gương, đã thượng tấu lên trên, mỗi năm sẽ tước đi một phần binh quyền của ta.”
“Tước binh quyền rõ ràng là muốn ca chết.” Không có binh, Thẩm Sách sẽ là bia ngắm cho vô số kẻ thù.
Hắn cười: “Ta sẽ không cho bọn chúng cơ hội này. Sau đầu hạ, Thẩm gia quân chiêu mộ một lượng lớn binh mã, ba năm sau kết thúc trận chiến vượt sông, sau đó Bắc phạt, không về Nam cảnh nữa. Đây cũng là đường sống duy nhất.”
Nàng không nói. Còn một con đường sống nữa, đó là hai người cứ thế này trốn đi.
Nhưng nàng cũng biết Thẩm Sách sẽ không chọn con đường này, hắn không phải người có thể bỏ lại tất cả mà đi.
Vì để bảo hộ cho nàng cả ngày lẫn đêm, hắn bèn để hai người đóng giả một cặp phu thê. Ban đêm ở lại khách điếm, nàng ngủ trên giường, hắn ngồi dưới đất. Mỗi lần như thế, Chiêu Chiêu sẽ gối trên cánh tay mình, nương theo ánh trăng nhìn ngắm bóng lưng hắn.
Mặc cho bốn bề hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ có cái bóng của hắn là ánh sáng duy nhất, một lần có thể ngắm cả đêm.
Buổi tối trước khi rời khỏi thành Lạc Dương, gió bên ngoài bắt đầu nổi lên, một trăm hai mươi chiếc mõ vàng của Vĩnh Ninh Tự tháp va vào nhau, âm thanh truyền khắp ngóc ngách Lạc Dương, cũng truyền cả vào gian phòng của họ.
“Ca ngủ chưa?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
“...... Ngủ rồi còn đáp được?”
“Không đáp muội lại không vui.”
“Muội có ngang ngược thế sao?”
Người đưa lưng về phía nàng khẽ cười, Chiêu Chiêu có thể nghe thấy.
Nàng trở mình, xoay mặt về phía tường, yên lặng một lát, lại nói: “Tiếng mõ vàng nghe đáng sợ quá.”
Không có tiếng đáp.
Nàng nhỏ giọng lên án: “Thuở nhỏ ca đều ôm muội ngủ.”
Căn phòng bị tĩnh lặng bao trùm, hắn vẫn không đáp lời nàng.
Chiêu Chiêu nhắm mắt, đợi nửa canh giờ. Tiếng mõ vàng lúc nhanh lúc chậm, gió bên ngoài cũng mỗi lúc một lớn. Sau lưng có hơi ấm, cơ thể ấm áp của nam nhân ở ngay phía sau, Thẩm Sách thuận thế kéo nàng ôm vào lòng.
Nàng còn muốn giả vờ ngủ tiếp, nhưng chẳng mấy chốc người đã mỏi nhừ, không thể không xoay người lại.
“Giả vờ mệt rồi?” Hắn khẽ hỏi.
“Ừm......” Nàng nhỏ giọng trách móc, “Tay tê rồi đây này.” Đổ luôn lỗi giả vờ ngủ là do hắn.
Thẩm Sách nén cười, giúp nàng xoa bóp cánh tay.
Nàng nghĩ đến bức mật thư ban ngày Thẩm Sách nhận được. Tần Thương lựa chọn rời khỏi Sài Tang, sau khi quay về quận Võ Lăng lại bị người trong quân nghi ngờ đã thay lòng đổi dạ, bị bí mật xử tử. Truyền ra đến ngoài, Thẩm Sách lại trở thành kẻ bội tình bạc nghĩa, khiến Tần Thương quá mức đau thương mà gieo mình xuống hồ tự vẫn.
Thẩm Sách đã sớm quen, nhưng nàng không chịu được, cau mày cả một ngày.
“Khi đó vì sao ca lại đồng ý cho nàng ta một con đường sống?” Gián điệp trong quân, chưa từng có tiền lệ này.
“Nàng ta khiến ca nghĩ tới muội.” Báo thù cho người nhà.
Chiêu Chiêu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Khi đó muội muốn báo thù cho ca, cũng đã nghĩ đến kết quả này. Giả dụ Thẩm gia quân nhiều năm báo thù không có kết quả, cuối cùng toàn quân bị diệt, vậy thì muội nhất định sẽ bị bắt sống. Không cần biết dung mạo và tài học ra sao, chỉ riêng chuyện là bào muội của Thẩm Sách cũng đã đủ thỏa mãn dục vọng khoe khoang ra bên ngoài của một kẻ làm tướng quân. Bởi vậy khả năng lớn là muội sẽ không bị xử tử, mà bị ép làm thiếp.”
“Làm sủng thiếp không khó,” nàng từng tính đến việc này, cũng rất thanh thản đối mặt, dù sao so với binh pháp còn đơn giản hơn nhiều, “Chỉ cần chúng không giết muội, còn sống thì muội sẽ còn báo thù.”
Hồi lâu không thấy hắn lên tiếng.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được một đêm hôm nay, từ trong lòng hắn ngẩng đầu, trên trán khẽ rơi xuống một nụ hôn.
Ngoài cửa có khách trọ chạy qua, bịch bịch bịch xuống đến dưới lầu, mỗi tiếng đều không sai một li gõ trúng tim nàng...... Gió lạnh ngoài cửa sổ chuyển thành gào thét, mõ vàng điên cuồng đụng phải nhau, nàng nghe một chuỗi những âm thanh này, tựa như cũng đang tận mắt nhìn thấy chuyển động điên cuồng của chúng.
“Thuở nhỏ......” Môi hắn rời khỏi trán nàng, “Muội luôn bắt ca hôn lên trán một cái mới chịu ngủ.”
Chính hắn cũng bị bản thân dọa sợ, không biết mình vừa nhập ma hay gì, muốn xuống giường đi ra ngoài, dùng gió lạnh thổi nguội đầu óc. Nhưng nghĩ nàng nói sợ tiếng mõ vàng dưới gió lớn, cuối cùng không đi nữa, ôm chặt nàng.
Rời khỏi Lạc Dương, hai người đến nơi Thẩm Sách từng bái sư: Núi Bích Phong – chỗ giao giới Nam Bắc.
Nguyên nhân lần này hắn đến Bắc cảnh, một là giúp Chiêu Chiêu hoàn thành tâm nguyện, đưa nàng đến xem tháp Phật, hai là dò thám một vòng trọng trấn của Bắc cảnh, thuận cho ngày sau Bắc phạt, nguyên nhân cuối cùng là muốn đưa nàng đến gặp sư phụ, mời sư phụ xem bệnh cho nàng.
Từ sau đêm ở quán rượu nhận ra hắn, Chiêu Chiêu bỗng trở nên thích uống rượu, so với tướng sĩ trong quân còn trầm mê hơn. Hắn sợ cứ tiếp tục kéo dài sẽ tổn hại đến cơ thể, xin sư phụ xem bệnh, chữa khỏi triệt để cho nàng. Sau khi nghe tiền căn hậu quả, sư phụ nói với Thẩm Sách, là do căn bệnh lúc trước của Chiêu Chiêu chưa khỏi hẳn, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thống khổ mất đi ca ca. Mặc cho men rượu chuốc say chính mình là vì nàng nhận định thứ này rất tốt, nó có thể giúp nàng nhìn thấy ca ca.
Sư phụ bảo hắn ở lại đến đầu hạ, tự mình chữa tâm bệnh cho Chiêu Chiêu.
Hai người ở lại núi Bích Phong mấy tháng. Nàng cực kỳ thích đến một thác nước tên là Phi Tuyết Bộc, hay còn gọi là Hưởng Tuyết Tuyền, nước đổ ngàn thước, bên cạnh xây một cái đình, tên là Hưởng Tuyết Đình.
Cứ trời tối là sẽ không thấy bóng dáng hai huynh muội đâu, trước trời sáng, mới thấy Thẩm Sách hoặc là bế, hoặc là cõng Chiêu Chiêu đã ngủ say xuyên qua rừng rậm, hẻm núi, hoặc là từ cạnh thác nước trở về.
Có người muốn giúp đỡ, Thẩm Sách lại không muốn người ngoài chạm vào nàng, tự tay đặt nàng lên chiếc sạp bằng tre dưới hiên nhà, ngay ở trước cửa phòng Chiêu Chiêu.
Mặt trời ló rạng, nửa khuôn mặt của nàng được ánh nắng ấm áp chiếu lên, hàng lông mi lấp lánh cũng không hề động một cái, ngủ thật say sưa. Thẩm Sách pha một ấm trà ngon, ngồi đó kiên nhẫn trông cho nàng ngủ.
Chờ nàng tỉnh, sẽ theo thói quen không lập tức mở mắt, mà khẽ gọi một tiếng “Ca”.
Trà được đưa đến bên miệng, giúp nhuận họng, giải rượu.
Nếu nàng hé môi, ý là còn muốn uống nữa, nếu như nhíu mày, là muốn ngủ tiếp.
Bên cạnh sạp tre là vài thứ cây cỏ ban đêm mang về. Bởi vì Thẩm Sách từng nói với nàng, cây cỏ ở núi Bích Phong rất đa dạng, một phần trong《Thảo Mộc Kinh Tập Chú》là hoàn thiện ở đây. Nàng ghi nhớ trong lòng, say rồi sẽ bắt Thẩm Sách thu thập cho mình, mỗi đêm phải là một loại khác nhau.
“Đây là cái gì?”
“Lạc tân phụ(*),” hắn nói, “Thường nở vào mùa hạ.”
(*) Lạc mất tân nương
Trái tim nàng thoáng nhói lên. Đầu hạ đã đến, phải quay về rồi.
Hắn thấy nàng không lên tiếng, khẽ nói: “Ngày mai khởi hành.”
Nàng gật đầu.
“Tối nay tìm rượu ngon cho muội,” hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng, “Hôm nay cho muội uống thỏa thích.”
“Ừm.”
Tối đó, rượu chất cao đến mái hiên, tổng cộng hai mươi sáu vò. Nàng khó hiểu hỏi, không uống hết thì làm sao bây giờ? Hắn đáp, vậy thì chôn ở đây, năm năm sau uống tiếp: “Ba năm vượt sông, nhiều nhất là năm năm chúng ta sẽ quay lại đây.”
Chiêu Chiêu nghĩ đến Nam cảnh, nghĩ đến tâm huyết của hắn dành cho Nam cảnh, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, hắn chính là mất nhiều hơn được, người người kính hắn, sợ hắn, cũng hả hê mắng chửi hắn.
Danh tướng Nam Bắc, tuy không có nhiều người được sống đến bạc đầu, nhưng chí ít khi còn sống cũng có danh tiếng tốt đẹp, được người người ca tụng. Thế nhưng ca ca, ngoại trừ người Sài Tang, có ai từng khen hắn tốt? Tàn bạo khát máu, quái gở khác người, hung thần ác sát......
Nàng thường cười nói, Sài Tang Thẩm lang, một vị tướng thủ Giang Thủy, danh truyền khắp tứ hải. Nhưng chính nàng cũng biết, là tự nói tự mình nghe, là để an ủi hắn mà thôi.
Nàng tận mắt nhìn ca ca, từ một người trong lòng có thiên hạ, nam nhân nắm trong tay hùng binh, từng bước hãm sâu vào ô danh, từng có một đội quân trung thành nhất, nay chỉ còn thoi thóp hơi thở. Nếu một năm Tây phạt kia không có triều thần bôi nhọ, không có một tấm chiếu lệnh của Hoàng Đế khiến hắn phải đình chiến quay trở về. Vậy thì Tây phạt thắng lớn, Thẩm gia quân như mặt trời ban trưa, nhân cơ hội đó Bắc thống, sẽ là một khung cảnh rực rỡ thế nào......
Thẩm Sách thấy nàng cúi đầu trầm mặc, nhẹ giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại không vui rồi? Rượu không ngon, hay là ca ca nói sai câu nào làm Chiêu Chiêu mất hứng?”
Nàng nhỏ giọng đáp: “Ca muốn sắp xếp nhiều người nhiều việc như vậy, sắp xếp thế nào mới xong? Ca cũng là con người, không phải thần tiên, ca cũng sẽ chết. Ca ở Kinh Châu, vì Nam cảnh đã suýt bỏ mạng một lần. Có ai cứu ca? Ai từng có ý nghĩ muốn đi cứu ca? Không ai cả. Bọn chúng vui mừng còn không kịp.”
Bóng dáng trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn không đáp lời nàng.
“Muội hỏi ca một lần cuối này thôi,” cổ họng nàng khô khốc, “Ca, ca đừng làm tướng quân uy vũ nữa, bây giờ chúng ta lập tức trốn đi, có được hay không?”
Thẩm Sách trầm mặc, cũng là trong dự tính của nàng.
Hắn phải sắp xếp cho bộ hạ, sắp xếp cho bách tính Sài Tang, còn có hàng vạn bách tính Nam cảnh, hắn đều muốn sắp xếp ổn thỏa. Từ năm bảy tuổi bị hắn giấu ở quận Võ Lăng, nàng đã biết trong lòng ca ca không chỉ có một mình nàng.
“Lời này, từ sau muội sẽ không hỏi nữa,” nàng chợt khẽ cười, nhìn xung quanh, “Năm năm tuổi, ca gạt muội nói muốn xem tuyết phủ trắng đỉnh núi, đến hôm nay vẫn chưa được xem, chỉ biết dùng một cái Hưởng Tuyết Đình dỗ dành muội......”
Nàng cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Năm năm sau, chúng ta vào núi ngắm tuyết được không?”
“Mùa đông vào núi.”
“Lần này không cho nuốt lời.”
Không nuốt lời.
Chiêu Chiêu thích mọi thứ đều có đôi có cặp, rượu cũng để lại hai vò, chôn dưới gốc cây, đợi ngày sau đến lấy. Hai mươi ba vò còn lại đều đập vỡ. Trước hửng sáng, Thẩm Sách cõng Chiêu Chiêu xuống núi, Chiêu Chiêu cũng đã tạo thành thói quen, mê man vẫn không quên ôm chặt cổ hắn, chốc chốc lại tỉnh: “Ca, đi chậm thôi, ca đi nhanh muội buồn nôn lắm.”
Hắn bước chậm lại: “Rượu này rốt cuộc có chỗ nào ngon mà khiến muội muội ta say mê thế này?”
Nàng thì thầm bên tai hắn: “Mục Dã không phải ta, sao biết vui vẻ trong lòng ta?”
Hắn cười, thấp giọng đáp: “Chiêu Chiêu không phải ta, sao biết ta không biết vui vẻ trong lòng Chiêu Chiêu?”
“Tự phụ,” nàng nhắm mắt, theo nhịp bước chân của hắn nhẹ giọng nói, “Sẽ có chuyện ca không biết.”
Tỉ như, Thẩm Chiêu Chiêu không phải bào muội của Thẩm Sách.
“Thật vậy chăng?” Hắn đi dưới tán cây, đạp lên từng đốm sáng nhỏ vụn trên mặt đất, tìm đường về nhà, “Không có chuyện gì ca không biết. Cho dù là nhất thời không biết, sớm muộn cũng sẽ đoán ra.”
Xa xa có bóng dáng một chú nai con, hắn muốn gọi nàng xem, lại phát hiện tiếng hô hấp đều đều của thiếu nữ nằm trên lưng, tựa như đã ngủ say.