Giang Nam Lão

Chương 47: Giang Nam Vẫn Là Tốt Nhất (3)

Sau khi từ Phổ Đà quay về, cô ở lì trong nhà tiếp tục hoàn thành bức tranh của Thẩm Sách.
“Giống Thượng Hà Đồ(*) nhỉ,” chị gái đứng bên cạnh cô, lúc Chiêu Chiêu mở bức tranh ra cũng ngó đầu nhìn. Có cầu, có đình đài lầu gác, có quán trà tửu lâu bên sông, thuyền hoa trên mặt nước...... Nếu như nhìn thật kỹ thì sẽ thấy trên chiếc thuyền hoa này, dáng vẻ của mỗi người đứng trên thuyền, từ ngoài vào trong đều rất khác nhau.
(*) tranh vẽ cảnh bên sông nước trên khổ giấy rộng
“Ừm,” Chiêu Chiêu nói, “Anh ấy vẽ Sài Tang, cũng giống với Thượng Hà Đồ, em vẽ cảnh sông núi của Nam cảnh ở hai bên, làm bối cảnh.”
“Chỗ này có một mỹ nhân nè.” Chị gái chỉ một vị trí trên bức tranh.
Trên sông có khoảng mười chiếc thuyền hoa, cô ấy chỉ vào chiếc thuyền lớn nhất, cũng khác biệt nhất. Trong khi những chiếc thuyền xung quanh có vô số nữ tử xiêm y diêm dúa, thì chiếc thuyền này chỉ có đàn ông. “Sao trên chiếc thuyền này toàn vẽ đàn ông thế nhỉ?” Cô cũng lấy làm lạ.
“Tranh của hai người lại đi hỏi chị?” Chị gái phì cười.
“Em không để ý lắm đến chi tiết của Sài Tang,” bức tranh này vốn đã được Thẩm Sách vẽ cực kỳ chi tiết, chi tiết đến mức một vị khách trong một quán rượu nào đó cũng có thể nhìn ra biểu cảm, chi tiết đến mỗi tấm biển của các cửa tiệm, thậm chí mỗi con ngựa kéo xe bên đường đều không giống nhau, “Mỹ nhân ở chỗ nào cơ?”
Chị gái chỉ một bóng người nhỏ nhắn bên trong khoang thuyền: “Cả thuyền đều là đàn ông, chỉ có mỗi bóng dáng này là nữ. Chiếu theo nhiều ghi chép từ thời cổ đại thì có lẽ mỹ nhân này đã bị giấu đi không cho người ngoài thấy.”
Là vậy sao? Chiêu Chiêu chăm chú quan sát bóng người trong khoang thuyền kia.
Thẩm Sách đi vào phòng vẽ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu hỏi: “Trong thuyền hoa có một cô gái hả?”
Hắn bước đến bên cạnh cô, sắc mặt không đổi.
“Là ai thế?” Cô thử đoán, “Có câu chuyện đặc biệt nào sao?”
Tầm mắt của Thẩm Sách dừng trên bóng người nho nhỏ đó: “Là thê tử kết tóc của người đứng đầu Sài Tang khi ấy, mười bốn tuổi danh tiếng đã truyền khắp Nam Bắc cảnh, nhưng lại luôn giấu mình trong phủ, người ngoài khó gặp.”
“Nữ tử thời đó không thể tự ý ra khỏi cửa sao?”
Hắn lắc đầu: “Thời đó không áp đặt khoảng cách nam nữ, cũng không đưa ra hạn chế như vậy với nữ tử. Là do bản thân nàng ấy sợ nếu bị bắt làm con tin sẽ uy hiếp đến an nguy của phu quân, mới tự giấu mình đi.”
Vì bảo vệ cho một người mà tự giấu mình, giấu nhất thời thì dễ, giấu cả đời...... có mấy người thật sự làm được đây?
“Tình cảm của họ chắc chắn rất tốt.” Cô nói.
“Là thanh mai trúc mã cũng nhau lớn lên, tình cảm luôn rất tốt, chẳng qua gặp nhiều khó khăn trắc trở......” Hắn dừng lại.
“Người có tình vẫn sẽ về với nhau?” Cô mang theo ánh mắt chờ mong hỏi hắn.
Hắn đáp lại ánh mắt của cô: “Đúng, người có tình rồi sẽ về với nhau.”
Thẩm Sách còn phải tiếp đón khách khứa, đến gặp hai chị em họ một lát rồi nhanh chóng rời đi. Chị gái và Chiêu Chiêu ở lại phòng vẽ, vì một câu chuyện vừa rồi của Thẩm Sách mà hai người càng bị những chi tiết trong bức tranh này hấp dẫn. Chị gái xem tỉ mỉ từng cảnh nhỏ, Chiêu Chiêu thì kiên nhẫn giải thích ý nghĩa sau mỗi cảnh đó, đều là những lời Thẩm Sách giải thích với cô trong lúc vẽ.
“Những người vẽ ra Thượng Hà Đồ đều là người của chính triều đại đó,” chị gái đến lúc này đã khâm phục hắn sát đất, “Anh ấy có thể vẽ ra một bức tranh sinh hoạt ngàn năm về trước, chi tiết đến mức sống động như thật, rốt cuộc đã phải tra qua bao nhiêu tư liệu? Chuẩn bị mất bao nhiêu năm?”
“Chuyên ngành của anh ấy liên quan đến lịch sử, còn đặc biệt yêu thích Sài Tang, đọc nhiều tư liệu lịch sử lắm rồi.” Thẩm Sách từng giải thích với cô chuyện này.
Chị gái gật đầu, lại hỏi: “Trong tài liệu ghi ghép thế nào về Sài Tang? Là đô thành hả?”
“Không phải đô thành, là trọng trấn quân sự......” Chiêu Chiêu nói đến đây bỗng khựng lại.
Nếu như chị gái không hỏi thì có lẽ cô cũng không nghĩ sâu. Dù là đô thành của trước đây là Lạc Dương, Trường An, hay là Kiến Khang, thì đều chưa từng thấy một tài liệu nào ghi chép lại tường tận đến từng chiếc thuyền hoa trên mặt sông, hay từng con phố cửa tiệm.
“Chắc phần lớn là anh ấy tưởng tượng ra.” Chiêu Chiêu tự cho mình một lời giải thích thỏa đáng nhất.
Trước khi cuộn bức tranh lại, cô lưu luyến nhìn thêm một lần chiếc thuyền hoa kia, chợt phát hiện trong khoang thuyền có một bức họa, không thể thấy rõ bức họa, nhưng có một dòng chữ hấp dẫn sự chú ý của cô, là: Chiêu Chiêu có quang, thuận lợi hành quân(*).
(*) Câu này ở trong một cái sử ký nào đó, Chiêu Chiêu nghĩa là “sáng”, hiểu theo nghĩa đen thì chữ “Chiêu Chiêu” cũng có ánh sáng, chiếu sáng con đường hành quân, đại loại có thể hiểu là Chiêu Chiêu luôn ở đây cầu nguyện cho Thẩm Sách dành chiến thắng, bình an trở về
“Tên của chúng ta.” Chị gái khóa chặt ánh mắt ở hai chữ này.
Cô gật đầu, có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Sau khi chị gái đi, cô mới hỏi được Thẩm Sách ý nghĩa của dòng đề này. Hắn dường như cũng đã biết trước cô sẽ hỏi đến nó, giải thích: “Người đứng đầu Sài Tang kia là danh tướng Nam cảnh, thê tử của hắn thường viết một dòng đề này lên bản đồ bày binh bố trận, xem như là lấy may.”
Chiêu Chiêu có quang, thuận lợi hành quân.
Bây giờ nghĩ lại, cô đúng là người mang may mắn đến cho hắn. Chiêu Chiêu vừa đi, hai mắt hắn không nhìn rõ vạn vật, cũng không còn thấy được ánh sáng.
Ban đêm, con trai của Thẩm Diễn là Thẩm Thiệu nằng nặc đòi ở lại với hai người ở phòng tranh.
Núi Lạc Già ở góc ngoài cùng bên phải của bức tranh, chính thức được hoàn thiện.
Cô ngắm nghía tổng thể, nghi hoặc trong lòng mỗi lúc một lớn dần: “Nửa năm không gặp anh đã đọc sách gì thế? Hay là trước đó đã đọc những cuốn sách có liên quan?”
“Ừ. Đọc bao nhiêu cuốn cũng không nhớ nổi nữa. Hồi nhỏ chưa quay về Macao, người bên cạnh đều không biết nhiều về đại lục, chính anh cũng không biết gì cả. Sau đó ba đưa anh đến những nơi có trong tàng thư, để anh tự mình nhìn, tự mình tìm hiểu,” hắn chỉ dùng vài ba câu nói về hồi nhỏ của bản thân, “Ba nói, muốn sớm đánh thức tinh thần dân tộc trong tim, thì phải bắt đầu từ lịch sử, năm ngàn năm lịch sử này chính là một kho tàng quý báu, vượt xa mọi sự giáo dục bằng lời nói. Bởi vậy khi đó sách gì anh cũng đọc, không chỉ có phong tục con người, lịch sử tôn giáo, còn có ẩm thực.”
“Ẩm thực?”
Hắn gật đầu: “Bắt một đứa trẻ con xem mấy thứ thâm sâu vẫn hơi quá sức, ném cho một cuốn sách ẩm thực là hợp lý nhất.”
Ra vậy.
Phòng tranh có không ít sách liên quan đến Nam Bắc triều, hắn rút ra mấy quyển, mở một quyển trong đó đưa cô: “Chỉ riêng văn hóa ẩm thực, trên thế giới này không có nơi nào có thể vượt qua Trung Quốc. Đây là sách của Bắc triều, khi đó chúng ta đã có xào, chiên, rán, nướng, rang, hấp, luộc, chưng, muối, ướp, ủ, đầy đủ phương pháp nấu ăn, phần đầu là giới thiệu về ủ rượu, hướng dẫn cách làm tương, dấm, sữa và bánh ngọt, từ từ xem, rất thú vị.”
Chiêu Chiêu còn chưa kịp cầm, Thẩm Thiệu đã giành trước: “Sách dạy nấu ăn thời Nam Bắc triều ạ?”
“Không phải,” Hắn cốc trán Thẩm Thiệu một cái, “Không chỉ có ẩm thực.”

“Mấy thứ vừa mới nói đó, ông chú nhỏ có biết làm không?” Thẩm Thiệu gặng hỏi, “Làm theo hướng dẫn ghi trên này nè?”
Hắn không đáp. Sở dĩ hắn hiểu rõ là vì những phương pháp nấu ăn được ghi chép trong cuốn《Tề dân yếu thuật(*)》này, chính là được viết ở cùng thời đại với kiếp trước của hắn. Mà toàn bộ trù nghệ của Thẩm Sách, đều là vì có một muội muội ham ăn mà luyện thành.
(*) phương pháp cơ bản để yên dân, bách khoa toàn thư về nông nghiệp do Giả Tư Hiệp là nhà nông học kiệt xuất vào cuối thời Bắc Nguỵ viết ra trong khoảng thời gian những năm 533 – 544
“Còn có,” hắn nói với Chiêu Chiêu, “Món ăn được ưa chuộng thời đó ở Giang Nam, trứng vịt muối, hay là sò nướng nổi tiếng vùng duyên hải, đều được ghi chép trong này.”
Đây đều là những món kiếp trước cô cực kỳ thích.
“Thời đó cũng có trứng muối và sò nướng hả?” Cô càng ngạc nhiên hơn.
Hai vị thính giả, một lớn một nhỏ, hoàn toàn bị Thẩm Sách dẫn dắt khỏi chủ đề ban đầu, say mê lắng nghe về văn hóa ẩm thực Trung Hoa.
“Người Trung Quốc chúng ra rất sành ăn,” hắn đi ra khỏi phòng tranh, hai người cũng nối gót theo sau, “Heo nướng của triều Châu là một trong bát trân(*), được viết tỉ mỉ nhất trong cuốn sách này, thời đó heo nướng và heo hấp đều rất được yêu chuộng.”
(*) tám loại thức ăn quý
Sau mỗi lần thắng trận, hắn thích tự tay nướng heo, cắt thịt chia cho bộ hạ.
Thẩm Sách dẫn hai người đi về phía nhà ăn, đèn lồng giấy tỏa ra ánh sáng dìu dịu, hòa với ánh trăng chiếu sáng con đường phía trước.
“Mổ rút nội tạng, sau đó nhét rơm vào bụng, bắc ngang mà nướng trên ngọn lửa lớn,” quét rượu trắng để lên màu, còn phải dùng dầu mè liên tục quét trên da, “Sau đó, lớp bì bên ngoài sẽ có màu như hổ phách, miếng thịt bỏ miệng là tan, trắng như tuyết, lại bóng nhẫy dầu mỡ.”
Thêm một bát rượu, đó chính là phương thức khao quân tốt nhất.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến trước cửa nhà ăn. Đèn ở đây sáng trưng như ban ngày, còn có bóng lưng quen thuộc đang bận rộn tay chân, trên bàn đặt đĩa heo nướng đã thái thành từng lát mỏng.
Đây chính là bất ngờ dành tặng cô, để đôi vợ chồng quản gia già từ Hồng Kông đến đây. Bà bà nghe nói Chiêu Chiêu bị bắt cóc, lo nghĩ đến mức mất ngủ, cho là vì Thẩm gia ở Macao không chăm sóc cô cẩn thận. Để bù đắp cho cô, bèn dẫn theo chồng và vài người giúp việc ở nhà lớn bay đến đây chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho hai người.
Bà bà đã lớn tuổi nên rất lâu rồi không vào bếp, vốn là có lễ Tết mới đích thân xuống bếp nấu một bàn ăn cho lớn bé Thẩm gia, bây giờ còn đang giữa đêm muộn, lại tỉ mỉ chuẩn bị đến từng món điểm tâm.
Thẩm Sách mở tủ lạnh, rót ra hai cốc rồi mang đến cho một lớn một nhỏ.
“Cái gì thế này?” Bà bà hỏi.
“Chuẩn bị cho bà cô nhỏ đấy ạ,” Thẩm Thiệu uống một ngụm, “Nói là đồ uống bổ sung protein tự nhiên, ông chú nhỏ tự làm luôn.”
Quản gia nhíu mày: “Lấy cái gì ép đấy?” Dáng vẻ cực kỳ nghi ngờ.
Hai người họ nhìn Thẩm Sách lớn lên, thoáng cái đã coi hắn thành người ngoài, sợ hắn làm liều hại Chiêu Chiêu nhà họ đau bụng. Tâm trạng của Thẩm Sách đang rất tốt, hắn giải thích: “Có đậu phộng, quả phỉ, hạch đào, điều, hạnh nhân, hồ đào pecan, đều là mấy loại hạt thường thấy.”
Quản gia nghe vậy mới yên tâm.
Mấy người giúp việc làm xong công việc của mình, ngồi trong nhà ăn ăn khuya.
Thẩm Sách thì dẫn theo một lớn một nhỏ, còn có vợ chồng quản gia, chiếm chiếc bàn ngoài trời, vừa ăn vừa tán gẫu. Bà bà giúp Thẩm Sách xác nhận đúng là thuở nhỏ hắn suốt ngày vùi mình trong đám tàng thư, cũng có một khoảng thời gian cực kỳ thích đọc những cuốn sách liên quan đến văn hóa ẩm thực này nọ, hai năm đó chỉ cần thấy trên bàn có thịt heo, vịt nướng với nước chấm là sẽ dẫn từ thơ Đường một câu “Lợn hấp tẩm tỏi ngâm tương, vịt nướng thì rắc muối tiêu”, thấy có mì lạnh thì bảo thứ này từng có tên là bánh canh, nói mì là món ăn khởi nguồn của Hoa Hạ, sau đó lại ngâm một câu thơ thời Tấn “Lạnh chảy nước mũi, miệng thở ra sương, tạm hãy đình chiến, trước ăn bánh canh.”
Đủ kiểu, mỗi ngày đều chọc cả một bàn ăn cười ha ha.
Đêm đã về khuya, Thẩm Thiệu được bế về ngủ, hai người xem phim trong phòng chiếu phim mini, Chiêu Chiêu chợt nhớ ra cái gì: “Lợn hấp thời Nam Bắc triều làm thế nào nhỉ? Giống như ở hiện đại sao?”
Hắn lắc đầu: “Phức tạp hơn nhiều. Luộc thịt nửa chín rồi ướp vào sốt đậu đen, ngâm hạt cao lương vào sốt đậu đen đến khi chuyển thành màu vàng, nấu thành cơm. Cuối cùng phải lấy gừng, vỏ quýt, lá quýt thả cùng cơm và thịt lợn vào một cái nồi đất, dùng thời gian gấp ba lần thời gian nấu cơm để hấp lên.”
Hắn quen thuộc với món ăn này nhất, bởi nó là món cô thích nhất.
“Muốn ăn không?” Hắn hỏi.
“Nghe hơi phức tạp nhỉ, bà bà có biết làm không?”
“Bà bà không biết, nhưng anh biết.”
Chiêu Chiêu nghiêng đầu, nhìn hắn.
“Mai làm cho em.” Hắn tự hiểu.
“Heo nướng thì sao, loại chính tông đó.”
“Đều được.”
“Còn gì khác không?”
“Thịt chưng rượu, khá giống với thịt lợn thái lát ngâm rượu trắng bây giờ,” hắn dừng một lát, nói, “Mai đều làm cho em, nướng, hấp, chưng rượu, làm một thể cho em ăn thử.”
Hắn tắt đèn trong phòng, cầm một đĩa phim đặt vào.
Màn chiếu sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
Phòng chiếu phim mini này bố trí giống hệt với căn phòng trong căn nhà nhỏ ở Hồng Kông, Chiêu Chiêu cũng chưa bao giờ hỏi vì sao hắn bố trí như thế. Càng giống như một loại tâm ý không nói ra, như trước đây cô đặc biệt chuẩn bị một căn phòng dành riêng cho hắn ở Montreal, hai người dường như đều muốn thời gian dừng lại ở năm cô mười tám tuổi.
Năm đó, họ ở trạng thái mơ hồ nhất, ôm trong tim một loại rung động không thể nói thành lời.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng.
Cô lười nhác nằm xuống, gối lên đùi hắn, buồn chán cào cào đầu gối Thẩm Sách đợi bộ phim bắt đầu.
Trước khi tên phim hiện lên, màn hình chuyển về tối, căn phòng cũng chìm trong tĩnh lặng. Thẩm Sách chợt nhận ra: Khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là hiện tại, là mỗi đêm không phải dùng hết sức lực mà nói ra từ “ngày mai”.

back top