Tiêu Bố Y ngừng nói, đưa mắt nhìn lại, thấy ở thang lầu có hai người đang đi lên, đều đội nón da, nhìn qua người phía trước, mũi cao gò má cao, khí độ trầm ổn, chỉ là khuôn mặt hơi vàng vọt, hai mắt hàn quang chớp động. Thúc Bảo? Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, đã nhớ tới một người. Người này khí độ thong dong, mơ hồ có phong độ của một đại tướng, chỉ là quần áo tuy sạch sẽ, nhưng cũng có chút cũ nát, xem ra cũng là người nghèo túng....
Tiêu Bố quen với Tôn Thiếu Phương cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vốn tới người quỷ thần cũng với không được như Dương Quảng cũng xem là tri kỷ, lại cũng có thể hòa nhập với lũ ăn mày, ứng đối với Tôn Thiếu Phương này tự nhiên không cần phải nói.
Tôn Thiếu Phương là một thân vệ, người lại rất có uy tín, mấy thủ hạ đều phục Tôn Thiếu Phương, cũng biết người này chẳng những võ công không kém, quan hệ cũng rất tốt. Nhưng Tôn Thiếu Phương lại một hai đều gọi là Tiêu đại nhân, thủ hạ đương nhiên đối với Tiêu Bố Y cũng sẽ không chậm trễ.
Bốn cấm vệ một người tên là Chu Định Bang, rất là thành thục ổn trọng, tuổi không nhỏ, một người khác tên là Hồ Bưu, một chùm râu rậm rất là uy phong, hai người còn lại một tên là Trương Khánh, một người tên là Tôn Tấn, bộ dáng đều mạnh khỏe. Tôn Thiếu Phương là thân vệ hữu vệ phủ, bốn người này đều là dực vệ hữu vệ phủ. Tuy đều lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Bố Y, bốn người không ngoại lệ đều biết Tiêu Bố Y, hơn nữa đều rất bội phục, Tiêu Bố Y cũng không hiểu mình tại sao lại có danh khí lớn như vậy, hắn cũng không phải là người làm cao, tất cả mọi người đều là hán tử, rất nhanh đều kết thành một khối.
Sáu người tới một tửu lâu, tìm bàn mà ngồi. Bọn họ đều một thân quan phục, khí vũ hiên ngang, tiểu nhị đã sớm tiến lên tiếp đón. Tôn Thiếu Phương tuy nói phải ăn cho nghèo Tiêu BốY, nhưng sau khi lên tửu lâu, bất quá chỉ gọi chút đồ ăn, hai cân rượu mà thôi. Tiêu Bố Y cũng có chút hổ thẹn, vốn định nói cái gì, Trương Khánh đã hôm mộ nói: "Nghe nói Tiêu đại nhân chẳng những văn thơ tốt, hơn nữa còn văn võ song toàn, võ công so với văn thơ còn muốn cao cường hơn, ngày mai đã có thể kiến thức. Huynh đệ ngày mai làm việc, vừa khéo có thể nhìn thấy, thực sự là may mắn".
"Ngươi làm việc cái rắm" Tôn Tấn cười nói, "Ngươi cùng người khác đổi ca, chính là muốn xem công phu của Tiêu đại nhân, bộ nghĩ người khác không biết sao?"
Tôn Thiếu Phương mỉm cười giải thích: "Tiêu đại nhân, người cùng mấy huynh đệ của ta tuy lần đầu gặp mặt, mấy huynh đệ này cũng đã sớm kính đại danh của người đã lâu, chỉ hận vô duyên quen biết. Ngày mai điện thí đều đã đánh cuộc Tiêu đại nhân thắng, lần này vô tình nhìn thấy, cũng khó tránh tò mò Tiêu đại nhân làm sao có thể nổi danh Phó Cốt, giữa thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của kẻ địch giống như lấy đồ trong túi?"
"Ta chẳng qua cũng là hai đấm hai cước, một cái mũi mà thôi" Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Chuyện lúc trước cũng chỉ do may mắn".
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Hồ Bưu hỏi: "Tiêu đại nhân, nghe nói ngươi từng hai lần gặp Lịch Sơn Phi, hơn nữa hai lần đều đánh lui hắn, loại công phu này cũng là may mắn sao?"
Tiêu Bố Y chỉ cười mà không đáp.
Tôn Thiếu Phương bộ dáng như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, "Tiêu đại nhân, đều nói Lịch Sơn Phi xuất quỷ nhập thần, võ công cực kỳ cao, không ai biết được bộ mặt thật của hắn, không biết võ công người này rốt cuộc thế nào? Ta nghĩ chúng ta không có tư cách nói đến Lịch Sơn Phi, trong này có tư cách đánh giá Lịch Sơn Phi nhất chính là Tiêu đại nhân. Mấy ngày trước đây, ta nghe nói Tiêu đại nhân giúp Lý Trụ Quốc, cũng đã cùng Lịch Sơn Phi giao thủ?"
Hắn như thuận miệng hỏi, Tiêu Bố Y lại nghĩ đến Lịch Sơn Phi mấy ngày hôm trước kia, trong lòng chợt chuyển, chỉ sợ những người này là đang dò xét hắn, "Ta đánh lui Lịch Sơn Phi thật sự là cơ duyên xảo hợp, một lần là cùng người khác liên thủ, một lần khác là do hắn đang mang thương tích. Người này võ công rất cao minh, như thực sự dưới tình huống một chọi một, ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, lần trước hắn ám sát Lý Trụ Quốc, ta nhận ra hắn, vì tức giận nên mới ra tay ngăn đón, không nghĩ đến Lịch Sơn Phi đã bị trọng thương, còn để hắn chạy mất, thật sự là xấu hổ, coi như là cực kỳ vô năng".
Tất cả mọi người đều lắc đầu nói: "Nhiều hộ vệ như vậy đều ngăn đón không được Lịch Sơn Phi, Tiêu đại nhân không cần quá tự trách".
Tuy Tiêu Bố Y bất quá chỉ là Giáo Thư Lang, nhưng Tôn Thiếu Phương xưng hô hắn là đại nhân, bốn cấm vệ cũng xưng hô theo, giống như đã nhận định Tiêu Bố Y nhất định sẽ được đề bạt, Tiêu Bố Y cũng không tiện khiêm tốn.
Tôn Thiếu Phương vẫn đều hi hi ha ha, đột nhiên lúc này lại lộ ra chút ngưng trọng, đưa mắt nhìn quanh, áp thấp thanh âm nói: "Tiêu đại nhân, Lịch Sơn Phi này cùng với Lịch Sơn Phi lúc trước người nhìn thấy là một người?"
Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên, "Tôn thân vệ nói vậy là sao?"
Tôn Thiếu Phương thở dài một tiếng, "Ám sát Lý Trụ Quốc là một chuyện chấn trộng triều dã, hiện tại Đổng trung tướng Vũ hầu phủ đã sốt ruột lắm rồi, mà vẫn không điều tra rõ được. Lúc trước rất nhiều người nhìn thấy, Lịch Sơn Phi đã bị trọng thương, cửa thành lại thẩm tra nghiêm ngặt, đều biết hắn tuyệt đối chạy không khỏi thành Đông Đô, nhưng người này lại đột nhiên biến mất, không cách nào tìm ra tung tích. Huân trung tướng biết Tiêu đại nhân cùng Lịch Sơn Phi đã giao thủ, thật ra cũng muốn gặp người thỉnh giáo, chỉ là người sắp điện thí, không tiện quấy rầy, Thiếu Phương cùng Đổng trung tướng cũng có chút quen biết, tại công tại tư đều phải hỗ trợ, cho nên cũng phải giúp đỡ một câu. Đều biết Lịch Sơn Phi đao pháp cao cường, bất quá thích khách tuy tự xưng là Lịch Sơn Phi, nhưng lại sử dụng kiếm, cho nên rất nhiều người đều hoài nghi Lịch Sơn Phi lần này là giả mạo, ta nghĩ hiện tại có tư cách xem xét Lịch Sơn Phi thật giả nhất, cũng chỉ có mình Tiêu đại nhân".
Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, "Tôn thân vệ nói như vậy, ta…"
Hắn lời còn chưa dứt, thang lầu đã vang lên tiếng bước chân thật mạnh, một người lớn tiếng mắng: "Lão tặc thiên, tuyết cứ rơi không ngừng, khi nào thì dừng đây? Thúc Bảo, ngươi hôm nay ngăn đón ta làm gì, Thái Phó không thể làm việc, hết lần này đến lần khác mắt chó không thèm nhìn xuống thấp, lão tử vào sinh ra tử bán mạng vì triều đình, bọn họở trong này chuyện gì cũng không làm, ngược lại còn xem thường chúng ta, không đánh hắn một trận, làm thế nào mà giải được oán khí trong lòng?"
Tiêu Bố Y ngừng nói, đưa mắt nhìn lại, thấy ở thang lầu có hai người đang đi lên, đều đội nón da, nhìn qua người phía trước, mũi cao gò má cao, khí độ trầm ổn, chỉ là khuôn mặt hơi vàng vọt, hai mắt hàn quang chớp động. Thúc Bảo? Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, đã nhớ tới một người. Người này khí độ thong dong, mơ hồ có phong độ của một đại tướng, chỉ là quần áo tuy sạch sẽ, nhưng cũng có chút cũ nát, xem ra cũng là người nghèo túng.
"Ngươi đánh hắn có ích lợi gì?" Người gọi là Thúc Bảo lắc lắc đầu, "Giảo Kim, chúng ta phụng mệnh Trương đại nhân đến kinh thành, không thể phụ kỳ vọng của Trương đại nhân".
"Nhưng điểu Hoàng Thượng này khi nào thì tâm tình mới tốt? Chúng ta đến đây lâu như vậy, hắn chỉ vì tâm tình không tốt, chúng ta cứ phải ngồi không ở nơi này vậy sao?" Người kêu là Giảo Kim kêu to. Người nọ da mặt đen đúa, râu tua tủa, trông cũng uy mãnh.
Khi người nọ nói lên lão tặc thiên, các cấm vệ đều không xem là chuyện lạ, chỉ xem đó là một mãng phu, nhưng khi người nọ nói đến điểu Hoàng Thượng, tất cả mọi người trên mặt đều chuyển sắc, đột nhiên đứng lên, đã đem hai người vây vào giữa.
Bọn họ là cấm vệ Đông Đô, tuy không phải ca trực, nhưng có người mắng Hoàng Thượng nếu mà mặc kệ, nếu để cho người ta biết, bọn họ sẽ không thể giữ được đầu.
Người goi là Thúc Bảo cau mày, lớn tiếng quát: "Giảo Kim, câm mồm, ngươi quản không được cái miệng của ngươi sao?"
Người gọi là Giảo Kim nhìn thấy có người tới, biết đã gặp phải phiền toái, trừng mắt nói: "Thúc Bảo. Ta cái gì cũng chưa nói. Các ngươi muốn làm cái gì, ban ngày ban mặt mà bao vậy như vậy, bộ muốn đánh người sao? Đây là kinh thành, bộ không có vương pháp sao?"
Tiêu Bố Y nghe được người này công phu đảo ngược cũng rất cao, đối với cấm vệ quân mà nói cái gì vương pháp không khỏi trong lòng buồn cười.
Tôn Thiếu Phương cao thấp đánh giá hai người, có chút do dự. Hai người này hắn thực không biết, nhưng bọn họ nói cái gì Trương đại nhân, không lẽ chính là Trương Tu đã đại nhân?
Khi nghe đến mấy chữ Giảo Kim, Thúc Bảo, Tiêu Bố Y thật ra đã nhớ tới hai người, Trình Giảo Kim cùng Tần Thúc Bảo! Trương đại nhân, hắn trước mắt biết Trương đại nhân nổi danh cũng chính là Trương Tu Đà, không lẽ hai người này là thủ hạ của Trương Tu Đà?
Trình Giảo Kim cùng Tần Thúc Bảo tại Đại Đường đều là chiến tướng nổi danh hiển hách. Như thế xem ra, cũng chỉ có nhân vật như Trương Tu đã mới có thể thống lĩnh loại hào kiệt này! Nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y đối với Trương Tu đã không khỏi càng thêm phần kính sợ.
"Ngươi mới vừa nói cái gì?" Tôn Thiếu Phương không mặn không nhạt nói.
"Ta nói, ta nói miêu hoàng thượng khi nào thì tâm tình mới tốt. Thì sao? Ngươi cũng quen với miêu hoàng thượng?" Người gọi là Giảo Kim hỏi lại, vẻ mặt như cười như không, làm cho người ta nhìn không ra thật giả.
Tôn Thiếu Phương liên tục cười lạnh nói: "Tiểu nhị, ngươi cho sáng một chút, người trong này tai đều không có điếc, đều nghe rõ ngươi nói cái gì. Được, ngươi nói có người tên là miêu hoàng thượng, ta hôm nay sẽ dẫn ngươi đi tìm, tại Đông Đô nếu tìm không thấy người này, hai người các ngươi coi rẻ Hoàng Thượng, chỉ sợ…"
Người gọi là Thúc Bảo cau mày, ôm quyền nói: "Vị huynh đài này, tại hạ Tần Thúc Bảo, là Thiên tướng thủ hạ của Trương Tu đã đại nhân, vị này là Trình Giảo Kim, vốn xuất thân Hương đoàn giáo luyện, đem gia tài thành lập Hương đoàn kháng cự đạo phỉ, vẫn đi theo Trương đại nhân bảo gia vệ quốc, tiễu phỉ lập công, rất được Trương Tu đã đại nhân coi trọng. Chúng ta vốn không thông lễ tiết, lần này đến Đông Đô làm chuyện công, trong lời nói nếu có gì sơ sót, có chỗ đắc tội, thì cũng xin lượng thứ".
"Ngươi nói thứ lỗi thì có thểthứ lỗi, ngươi cũng thật có mặt mũi?" Tôn Tấn cười lạnh nói: "Ngươi có biết phạm tội gì không?"
"Ta phạm tội gì? Chẳng lẽ ta tại thành Đông Đô nói chuyện cũng không được?" Trình Giảo Kim gầm lên, xắn tay áo, "Ta biết các ngươi ở trong này rãnh rỗi, muốn đánh đánh người đòi tiền, muốn mạng thì ta có" Trình Giảo Kim thật ra trong thô có tinh, làm bộ không biết mấy người này là cấm vệ.
Mấy người đã giương cung bạt kiếm, xem ra chỉ cần động vào là phát, chưởng quầy tiểu nhị bị dọa đã sớm trốn ra xa, trong lòng không ngừng kêu khổ, chỉ sợ mấy người này đánh nhau, tửu lâu này sẽ bị bọn họ hủy đi, nhưng một bên là cấm vệ quân, bên kia là dã chiến quân, nếu có tổn thất, bọn họ cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Tôn thân vệ, bọn họ chắc là nói tiếng địa phương, làm cho người ta có hiểu lầm" Tiêu Bố Y mỉm cười đi tới, kéo tay Tôn Thiếu Phương nói: "Ta nhớ tới Lịch Sơn Phi kia quả nhiên cũng có chút khác biệt".
Tôn Thiếu Phương khi nghe được bọn họ là thủ hạ của Trương Tu đã , đã có chút do dự. Hắn là người linh hoạt, nhưng cũng là hán tử có huyết tính, vừa mắt thì gọi ngươi là huynh đài, xem không vừa mắt thì ngươi gọi hắn là gia gia hắn cũng giẫm ngươi dưới chân. Trương Tu đã bởi vì tiễu phỉ bình loạn rất đắc lực, võ công cái thế, không ai có thể địch lại, bản thân đối với hắn cũng mười phần kính ngưỡng, Trình Giảo Kim nhục mạ Thánh Thượng việc có thể lớn cũng có thể nhỏ, Tiêu Bố Y cho hắn cái thang để leo xuống, hắn cũng không miễn cưỡng, cười ha hả nói, "Vậy chắc là ta nghe lầm rồi, các huynh đệ, quay lại cùng Tiêu đại nhân uống rượu".
Bốn cấm vệ liếc nhìn nhau, cũng không nhiều lời, đều quay lại chỗ ngồi, nâng chén rượu lên nói: "Tiêu đại nhân, mời".
Tiêu Bố Y sau khi hét gọi rượu, khẽ cười nói: "Nếu không phải Tôn thân vệ nhắc nhở, ta cũng có chút xem nhẹ. Ta mới nghĩ lại, Lịch Sơn Phi kia quả nhiên có chút khác biệt, sử đao sử kiếm thật ra cũng là chuyện nhỏ, nghe nói đối với cao thủ thì hoa lá cũng có thể đả thương người, nhưng người nọ võ công dù sao cũng không bằng Lịch Sơn Phi mà ta gặp trước kia. Lịch Sơn Phi mà ta lần đầu gặp, hắn thân hãm trùng vây, bên cạnh cao thủ nhiều như mây, mà ra vào không chút thương tích, mà Lịch Sơn Phi này trúng hai thương của hộ vệ, nói vậy cao thấp có thể thấy. Ta lúc ấy một lòng bắt giặc, biết võ công mình không bằng hắn, cho nên cũng toàn lực ứng phó, hiện tại ngẫm lại thì thấy hắn quá nửa là giả".
Tôn Thiếu Phương chậm rãi gật đầu, "Thì ra là như thế, đa tạ Tiêu đại nhân nhắc nhở…"
Mấy người chuyện trò trong giây lát đều như phong hoa tuyết nguyệt, đối với Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim cũng không để ý tới.
Tần Thúc Bảo trong mắt có vẻ kinh ngạc, hắn thành thục ổn trọng, vượt xa Trình Giảo Kim hay hành động nóng nảy kia, nhìn thấy quan phục của Tiêu Bố Y kia, đã biết quan hàm của hắn tuyệt đối không bằng cấm vệ quân, mấy cấm vệ quân này đều không dễ chọc, quy củ cũng rất hiểu, đối với Tiêu Bố Y xưng hô như vậy cũng thực sự là lạ.
Trình Giảo Kim lại không quan tâm, ngồi xuống vỗ bàn quát lớn: "Tiểu nhị, khách đến sao lại không ra tiếp đón?"
Tiểu nhị lúc này mới dám đi ra, khom lưng cười nói: "Khách quan muốn ăn gì?"
"Tửu lâu của ngươi có đồ ăn gì sở trường?" Trình Giảo Kim lẫm liệt hỏi.
"Thức ăn sở trường của tửu lâu thật ra cũng không ít" Tiểu nhị phấn chấn tinh thần, "Bay trên trời, đi trên đất, bơi trong nước cần thứ gì đều có. Bất quá chúng ta trong này đặc sắc thì có thịt dê năm mùi, canh thịt chó, thịt xắt lát, canh cá chép, không biết khách quan muốn ăn thứ gì?"
"Bất quá cũng chỉ là thức ăn tầm thường" Trình Giảo Kim chép chép miệng, "Cũng không có chỗ nào đáng ngạc nhiên, ngươi xem thường ta chứ gì? Lão tử cũng có tiền, nghĩ đến năm đó ta cái gì mà không từng nếm qua?"
Tiểu nhị lập tức nghiêm túc, mới vừa rồi nhìn thấy Trình Giảo Kim cùng Tần Thúc Bảo tuy là quan phục, nhưng quần áo cũ kỹ, nói vậy tiền cũng không sung túc, cho nên hắn chỉ giới thiệu một số đồ ăn thông thường của tửu lâu. Khi nghe được Trình Giảo Kim bảo khinh thường, thì tinh thần cũng tỉnh táo ra hơn, "Khách quan nếu ăn ngon thì cũng có, chỗ này của chúng ta có chân thiên nga, thịt bò, bướu lạc đà, gan bạch mã cũng không tệ, còn về mấy cái như môi báo, tay gấu thì cũng không thiếu".
Hắn vừa nói, Trình Giảo Kim vừa gật gật đầu, nuốt nước miếng, đợi sau khi nghe xong, nước miếng cơ hồ đã chảy ra đất.
"Khách quan, ngươi muốn gọi món gì?" Tiểu nhị cười bồi nói.
"Trước tiên cho ta hai mươi cái bánh bao đi" Trình Giảo Kim nói.
"Cái gì?" Tiểu nhị ngạc nhiên.
"Ta nói đem hai mươi cái bánh bao trước, ngươi không nghe rõ sao?" Trình Giảo Kim lớn tiếng nói.
Hắn rống lên, tiểu nhị thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất, ráng tươi cười nói: "Bánh bao lập tức đem ra, trừ bánh bao ra, khách quan còn muốn ăn chút gì không?"
"Khi quay lại, đem theo ít rau ngâm muối" Trình Giảo Kim liếc nhìn Tần Thúc Bảo, khẽ cười nói: "Ta gần đây ăn chay, bằng hữu của ta chỉ thích ăn rau ngâm muối".
Tiểu nhị không nói gì, Trương Khánh ở bên cạnh đã cười to lên, "Mẹ kiếp, ta thấy hình như là đi lộn chỗ rồi, ra vẻ nửa ngày thì ra là cùng quỷ, cười chết mất thôi".
Trình Giảo Kim phi thường tức giận, đột nhiên đứng lên, "Ngươi nói ai là cùng quỷ?"
Tôn Tấn cũng đứng lên theo, bắt chước kiểu nói của Trình Giảo Kim khi nãy trào phúng nói: "Thế nào, trong thành Đông Đô đối với việc chúng ta nói chuyện cũng không được phép sao, vậy vương pháp ở đâu?
Mấy người này tính tình đều nóng nảy, mới vừa rồi bị Tiêu Bố Y ngăn lại, lúc này lại muốn đánh nhau, Tần Thúc Bảo thấp giọng quát: "Giảo Kim, ngồi xuống, còn như vậy, chúng ta đi về ăn".
Trình Giảo Kim hậm hực ngồi xuống, Tôn Tấn cùng Trương Khánh vẫn chưa muốn buông tha, dưới chân Thiên tử bọn họ không tính là lớn, nhưng người bình thường cũng không dám đắc tội, bình thường không động đến người khác thì đã là chuyện tốt, làm sao có người dám động đến họ?
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: "Giảo Kim, ngươi chớ xem thường người này, người này dương oai tứ phương, dân chúng đều nhắc tới há không có nguyên nhân? Hơn nữa các cấm vệ đều một hai gọi là đại nhân, tràn đầy cung kính, đối với chúng ta là vấn đề lớn tới trời, đối với người này chưa chắc là đã không có biện pháp giải quyết!"....
Tiêu Bố Y cũng đã nâng chén rượu lên nói: "Hai vị huynh đệ, mới vừa rồi các người giúp đỡ, ta còn chưa kính các người một ly".
Tôn Tấn cùng Trương Khánh cũng không xăm xoi Trình Giảo Kim nữa, mà cuống quít xoay người lại, "Tiêu đại nhân quá khách khí, chúng ta chỉ là nhấc tay một chút mà thôi".
"Uống rượu uống phải cho thoải mái" Trình Giảo Kim làu bàu, "Uống cái chén nhỏ này thì có gì vui thú?"
Tiêu Bố Y nghe được thì cười nói, "Tửu gia, đem đến hai vò Nữ nhi hồng, rồi đem chén lớn tới đây".
Tần Thúc Bảo ánh mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Giảo Kim, ngươi nếu còn như vậy nữa, thì ngươi trực tiếp về Tề quận đi, để ta ở kinh thành là được".
"Trương đại nhân cho ngươi cùng ta đi làm việc, chuyện còn chưa xong, ta sao có thể trở về được?" Trình Giảo Kim thấp giọng nói: "Ta thật ra không quen nhìn bộ dáng mắt chó không quen nhìn xuống thấp của bọn họ, cố ý đâm chọt bọn họ thôi, cái gì Tiêu đại nhân này, ta thấy cũng chỉ là bình thường mà thôi".
Tần Thúc Bảo liếc nhìn Tiêu Bố Y, thanh âm đã thấp đến không thể thấp hơn, "Bình thường? Ta chỉ sợ năm sáu người như ngươi cũng đánh không lại hắn, người này là một cao thủ".
"Cái gì?" Trình Giảo Kim tràn đầy kinh ngạc.
Bên kia tửu bảo đã đem rượu tới, Tiêu Bố Y một chưởng vỗ tới mở nắp bịt, mùi rượu lan tràn bốn phía, cả lầu đều ngửi thấy, Trình Giảo Kim nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Thúc Bảo, tiền của chúng ta còn đủ để uống chút rượu không?" tại
"Có thể" Tần Thúc Bảo gật đầu.
Trình Giảo Kim mừng rỡ, "Vậy chúng ta làm hai cân được không?"
"Đương nhiên là có thể" Tần Thúc Bảo cười khổ nói: "Nhưng chúng ta chỉ sợ phải đi bộ về Tề quận".
"Vì sao? Chúng ta không phải có ngựa sao?" Trình Giảo Kim hỏi.
"Có thì có, nhưng phải bán ngựa mới đủ cho ngươi uống rượu" Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: "Giảo Kim. Chúng ta ở tại Đông Đô trì hoãn qua ngày, tiền đã muốn dùng hết, phải tiết kiệm mới đủ dùng. Đợi khi công sự xong, quan gia phát lương, ta cho ngươi uống đến thống khoái".
Tiêu Bố Y cổ tay vừa lật, đã nhấc một vò rượu lên, nhẹ nhàng đảo qua rót vào các bát, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Các cấm vệ liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kính nể. Bọn họ đều là người tập võ, kiến thức cùng lưu manh đánh nhau đầu đường khác biệt. Một vò rượu này nặng hơn mười cân, hơn nữa bản thân cái bình phân lượng cũng không nhẹ, tiểu nhị phải cố hết sức mới ôm tới, Tiêu Bố Y chỉ dùng một tay rót rượu, không chút cố sức, chỉ bằng vào lực cổ tay, người ở đây chỉ sợ không ai có thể làm được. Các cấm vệ đều nghĩ, Tôn thân vệ võ công cũng tính là cao minh, đối với Tiêu Bố Y rất là tôn sùng, xem ra cũng không phải là không có lý do.
Tiêu Bố Y sau khi rót đầy rượu, nâng lên một chén trước tiên nói: "Tiêu mỗ bất tài, được các vị coi trọng, chuyện hôm nay được mọi người tương trợ, thật sự vô cùng cảm kích".
Tất cả mọi người đều nâng chén rượu lên nói: "Tiêu đại nhân quá khách khí rồi".
"Nghĩ đến chúng ta là người tập võ. Trừ cường thân kiện thể, vì nước vì nhà, còn phải vì chuyện bất bình trên đường" Tiêu Bố Y khẽ cười nói, trong đầu lại nhớ tới lời dạy bảo của Cầu Nhiêm Khách, "Nếu có võ mà chỉ lo tranh đấu, đó là chuyện xấu hổ với thế nhân. Mấy vị hôm nay trợ giúp kẻ yếu, giúp tỷ đệ thuyền nương có chỗở, xem ra thì là việc nhỏ, nhưng thật ra đã là hành động hiệp nghĩa. Ta bình sinh kính nể nhất là nhân vật như thế, cho nên kính các vị huynh đệ một chén. Nào, nâng chén, ta uống trước".
Hắn một hơi cạn sạch rồi hạ chén xuống, mọi người trong lòng rất là vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy không bắt chẹt ai cũng có thể vui vẻ như thế. Mọi người trợ giúp tỷ đệ thuyền nương, chỉ vì thân vệ phân phó, Tôn thân vệ trợ giúp tỷ đệ, là vì Tiêu BốY, nhưng theo Tiêu Bố Y nói thì đều thành người lương thiện, trong lòng khoái trá không cần nói cũng biết.
Tiêu Bố Y kính rượu mọi người xong, cũng đem vò rượu đi tới chỗ Tần Thúc Bảo cùng Trình Giảo Kim, rót đầy chén cho hai người, rồi nâng chén nói: "Trợ giúp kẻyếu là hành vi hiệp nghĩa, giữ nước giữ nhà cũng như thế, hai vị nhân huynh đi theo Trương đại nhân bình loạn vệ dân, Tiêu mỗ trong lòng kính nể, cũng kính các người một chén".
Lần này hắn chỉ nâng chén rượu lên, chờ đợi hai người trả lời, Tần Thúc Bảo nhìn Tiêu Bố Y, chậm rãi nâng chén rượu lên nói: "Không dám nói kính, chỉ là loại hán tử như huynh đài, đã đáng để Thúc Bảo cùng người uống một chén".
"Ta cảm thấy ngươi nói cho dù không đáng thì rượu cũng đáng để ta uống" Trình Giảo Kim đã sớm nâng chén rượu lên, ừng ực một hơi cạn sạch, rồi lau rượu trên khóe miệng, liếc nhìn Tiêu Bố Y nói: "Ta nói vị đại nhân này, muốn kính rượu không nên chỉ kính một chén, ít nhất phải ba chén mới có kính ý".
Thái độ của hắn có chút vô lễ, các cấm vệ đều phẫn nộ, thầm muốn đi tới ba quyền hai cước đánh cho hắn răng rơi đầy đất, Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chỉ cười rồi cầm vò rượu trong tay rót cho hai người hai chén nữa, một chén rượu cũng chừng nửa cân, hắn sau khi liên tục uống bốn chén, các cấm vệ đều cao giọng ủng hộ: "Tiêu đại nhân tửu lượng thật tốt".
Tần Thúc Bảo cũng không từ chối, cũng uống đến cạn chén, Trình Giảo Kim lại càng thoải mái, đều ừng ực một hơi cạn sạch. Tiêu Bố Y thấy hai người uống xong, thì trở về bàn mình cầm lấy vò rượu chưa mở ra nói: "Ta còn có chuyện, không thể tiếp tục cùng hai vị uống rượu, vò rượu này xem như xin lỗi".
Hắn sau khi nói xong thì xoay người hướng về phía Tôn Thiếu Phương, các cấm vệ cũng đều đứng dậy nói: "Tiêu đại nhân ngày mai còn có chuyện, dù sao ngày sau còn dài, hôm nay cũng nên dừng ở đây".
Mọi người xuống lầu, Trình Giảo Kim nhìn vò rượu kia mặt mày hớn hở, Tần Thúc Bảo lại chỉ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Bố Y. Một lát sau, tiểu nhị tiến đến trước mặt Trình Giảo Kim, cung kính nói: "Khách quan, người còn muốn ăn cái gì không?"
"Ta cũng không ăn gì khác, chỉ là rượu này do người khác tặng" Trình Giảo Kim ôm chặt lấy vò rượu không buông tay, "Không được tính tiền".
Tiểu nhị cười bồi, "Khách quan, chẳng những rượu này không cần tính, mà cho dù khách quan có ăn cái gì nữa, thì tiểu điếm cũng không tính tiền".
Trình Giảo Kim ngẩn ra, "Sao vậy, ông chủ tửu lâu các ngươi phát thiện tâm sao?"
Tiểu nhị cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời, lắc đầu chỉ sợ ông chủ sẽ đánh, "Là Tiêu đại nhân mới vừa rồi trước khi đi đã cấp một thỏi bạc" Tiểu nhị không có giấu diếm, đưa ra thỏi bạc nói, "Người nói bình thủy tương phùng chính là hữu duyên, tiền cơm của hai vị khách quan người mời, nếu còn muốn ăn cái gì nữa, thì cứ việc".
"Cái gì, Tiêu đại nhân này có lai lịch gì đây?" Trình Giảo Kim gãi gãi đầu, "Hình như so với ta còn muốn giàu có hơn?"
Tần Thúc Bảo ánh mắt chớp động, đột nhiên nói: "Giảo Kim, ngươi ở đây ăn cơm, chớ làm loạn. Ta ra ngoài có việc, lát nữa trở về".
Tiểu nhị thấy hoa mắt, đã không thấy Tần Thúc Bảo, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Trình Giảo Kim đột nhiên hỏi: "Ta nếu không ăn, thì thỏi bạc này là của ta?"
Tiểu nhị ngẩn ra, chỉ có thể nói: "Đích xác là như thế".
Trình Giảo Kim mừng rỡ, đưa tay đoạt lấy bạc, ôm vò rượu chạy xuống lầu, miệng kêu lớn: "Thúc Bảo, chờ ta".
Tiểu nhị mắng theo: "Quỷ keo kiệt, keo kiệt như vậy…" giây lát lại nhớ tới cái gì, cuống quít chạy theo hô: "Khách quan, hai mươi cái bánh của người chưa trả tiền" Đợi khi chạy ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy tuyết lớn đầy trời, Trình Giảo Kim sớm đã không thấy]bóng dáng, tiểu nhị hậm hực dậm chân nói: "Đồ vô lại".
Tiêu Bố Y cùng các cấm vệ cáo biệt, mới đi được vài bước, chợt nghe phía sau có tiếng hô, "Tiêu đại nhân dừng bước" Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy Tần Thúc Bảo đã đến gần, khẽ cười nói: "Huynh đài có chuyện gì?"
Nhìn thấy nhân vật nổi danh thiên hạ cùng Uất Trì Cung, Tiêu Bố Y bất động thanh sắc, cảm thấy cảm khái. Hắn cho dù không biết đại danh Tần Thúc Bảo cũng sẽ cùng người này kết giao, càng huống chi hắn biết người này về sau nhất định nổi danh thiên hạ. Chỉ là trước mắt xem ra, Tần Thúc Bảo hoàn cảnh tuy có hơn Uất Trì Cung, nhưng cũng chỉ là hơn một ít, cũng không khá gì.
"Không dám thỉnh giáo đại danh Tiêu đại nhân" Tần Thúc Bảo tuy là võ tướng, nhưng người lại rất văn nhã.
Phía sau truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ, Trình Giảo Kim đã ôm vò rượu đi tới, thở phì phò nói, "Thúc Bảo, ngươi không phải nói chờ ta sao".
"Cái gì đại nhân, đó là bằng hữu nói đùa mà thôi" Tiêu Bố Y khẽ cười nhìn hai người nói: "Tệ nhân Tiêu Bố Y, bất quá chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, trước mặt hai vị tướng quân, làm sao dám xưng đại nhân?"
Tần Thúc Bảo thất thanh nói: "Ngươi chính là Tiêu Bố Y?"
Tiêu Bố Y nghi hoặc khó hiểu, "Huynh đài chẳng lẽ đã nghe nói qua tiện danh?"
Lúc này cho dù là Trình Giảo Kim cũng mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm nói: "Ngươi là Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y tại Tứ Phương quán làm cho các sứ thần ngoại quốc ngậm miệng không nói gì kia sao?"
Tiêu Bố Y đành phải gật đầu, không nghĩ đến một câu hồng nhật bạch vân đến tai Thiên tử, mấy lần cân não biến chuyển lại làm cho dân chúng đều biết, cho dù là người như Trình Giảo Kim cũng biến đến. Trình Giảo Kim cười to, "Con mẹ nó, ta còn tưởng rằng Giáo Thư Lang dương oai tứ phương, làm cho dân chúng đồn thổi như thần kia phải có ba đầu sáu tay, hôm nay xem ra bất quá cũng chỉ như thế".
"Giảo Kim, không được vô lễ" Tần Thúc Bảo thấp giọng mắng, áy náy nói: "Tiêu đại nhân xin đừng trách, huynh đệ ta thực không ác ý, chỉ là nghĩ sao nói vậy, quản không được miệng mà thôi".
"Trình huynh là người trực tính, ta sao trách được?" Tiêu Bố Y cũng không để ý, "Tần huynh tìm ta có chuyện gì?"
Tần Thúc Bảo nhìn thấy Tiêu Bố Y tuy tuổi trẻ, lại khiêm nhường trầm ổn, trong lòng rất hảo cảm. Hắn đuổi theo coi như là cử chỉ không thể tránh được, nhưng khi nghe Tiêu đại nhân này bất quá chỉ là một Giáo Thư Lang, không khỏi có chút do dự.
"Tiêu đại nhân, thật ra chúng ta đều là thủ hạ của Trương Tu đã đại nhân, lần này đi tới Đông Đô chính là có chuyện công".
"Ồ" Tiêu Bố Y cũng không hỏi có chuyện công gì, chỉ nghĩ đây là chuyện của người ta, không tiện hỏi. Tần Thúc Bảo lại chủ động nói ra, "Trương đại nhân thảo tặc vất vả, chúng ta mới vừa đánh dẹp Tả Hiếu Hữu Tề quận, nay lại đi chinh phạt Lô Minh Nguyệt. Chỉ là chinh chiến liên tục, quân mã cung ứng không đủ, nên lúc này mới cho hai người chúng ta đến kinh thành xin thêm ngựa. Thánh Thượng đối với Trương đại nhân coi trọng, cũng cho người ta họa một bức họa của Trương đại nhân, chúng ta cũng thuận tiện mang theo tới đây".
"Ồ?" Nhớ tới khi Trình Giảo Kim tâm tình không tốt mắng điểu hoàng đế, Tiêu Bố Y đã nghĩ tới cái gì, "Nhưng đã xuất hiện trở ngại gì?"
Hắn tới Đông Đô mấy tháng, nếu không có Ngu Thế Nam, nói không chừng tới giờ cũng chưa được gặp Dương Quảng, nào có phong cảnh như hôm nay, đối với hai người tựnhiên có cảm giác đồng bệnh tương lân.
"Tiêu đại nhân quả nhiên thông minh" Tần Thúc Bảo khen nói.
Trình Giảo Kim thấp giọng lầm bầm, "Ta nhìn không ra thông minh ở chỗ nào" Tiêu Bố Y cười cười, thực không để ý tới, "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?"
"Nếu có thể gặp được Thánh Thượng, dâng bức họa lên, xin ngựa đều là chuyện thuận lý thành chương" Tần Thúc Bảo cười khổ nói: "Nhưng lần này không biết vì cái gì, Tần Thúc Bảo xin gặp, cung nhân chỉ nói Thánh Thượng tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp. Ta chỉ còn cách đi tìm Thái Phó Thiếu Khanh xin điều ngựa trước, nhưng lúc này người ta nói lại nói Thiếu Khanh không có ở đó, lại bảo chúng ta đợi. Chúng ta đã đợi nhiều ngày, lần nào cũng không có, người khác lại không thể tự tiện làm chủ, ngày qua ngày đều trả lời như thế, lúc này mới bất đắc dĩ đi uống rượu buồn".
"Ngươi nói cho hắn thì có tác dụng gì?" Trình Giảo Kim tràn đầy khinh thường, "Hắn chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ thì có thể có chủ ý gì?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, Dương Quảng tâm tình cho tới bây giờ chưa có lúc nào tốt cả, hỉ nộ vô thường, ta vận khí không tệ, mới có thể gặp mặt một lần, các ngươi đợi như vậy, chỉ sợ sang năm cũng không gặp được. Thái Phó Thiếu Khanh không phải không có ở đó, mà chính là đắc tội với ta, đến bây giờ vẫn ở nhà làm dân chúng, ngươi không gặp được Thánh Thượng, phỏng chừng Trương Tu đã một lòng đánh giặc, cũng không dạy các ngươi tặng lễ cho người ta, mấy cái này đương nhiên cũng không tiện nói với Tần Thúc Bảo, Tiêu Bố Y ngẫm lại nói, "Tần huynh nhìn thấy ta giao hảo cùng cấm vệ, nghĩ đến ta có thểở trước mặt Thánh Thượng nói đôi câu, cho nên mới hy vọng Tiêu đại nhân này có cơ hội sẽ hướng tới Thánh Thượng nói về việc này?"
Tần Thúc Bảo mừng rỡ nói: "Tiêu huynh thông minh như thế, Thúc Bảo đúng là có ý này".
Nếu như trước kia, cái này đối với Tiêu Bố Y mà nói là việc khó tới trời, nhưng hiện tại nói như thế nào, hắn cũng là cháu họ của Hoàng Hậu, hoàng hậu bởi vì phụ thân Tiêu Đại Bằng của Tiêu Bố Y, đối với hắn rất quan tâm, nhờ Hoàng Hậu nói với Dương Quảng một tiếng, cũng không tính khó khăn gì. Bởi vì chuyện kết giao với Tần Thúc Bảo, đây thật sự là một chuyến mua bán một vốn vạn lời.
Hơi lộ chút lo lắng, Tiêu Bố Y do dự nói: "Ta chỉ là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, trước mặt Thánh Thượng cũng không có tiếng nói, bất quá một khi Tần huynh đã nhờ, ta sẽ nghĩ biện pháp, hết sức mà làm. Tần huynh ở nơi nào, nếu có tin tức, ta sẽ thông báo cho ngươi".
Tần Thúc Bảo rất cao hứng, "Vậy nhọc cho Tiêu đại nhân rồi, ta ở Bình An khách điếm các chỗ này không xa, Tư Thuận phường không biết Tiêu đại nhân có biết không?"
Tiêu Bố Y ở Đông Đô cũng đã nhiều ngày, biết là ở bên cạnh Phong Đô thị, gật gật đầu nói: "Được rồi, để ta nghĩ biện pháp, bất quá Tần huynh cũng đừng quá trông cậy".
Tiêu Bố Y cùng Tần Thúc Bảo nói lời tạm biệt, Trình Giảo Kim bĩu môi nói: "Thúc Bảo, ta thấy ngươi đầu có vấn đề rồi, ta chỉ sợ hắn không được đâu, ta thấy ngươi nhờ vả sai chỗ rồi".
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: "Giảo Kim, ngươi chớ xem thường người này, người này dương oai tứ phương, dân chúng đều nhắc tới há không có nguyên nhân? Hơn nữa các cấm vệ đều một hai gọi là đại nhân, tràn đầy cung kính, đối với chúng ta là vấn đề lớn tới trời, đối với người này chưa chắc là đã không có biện pháp giải quyết!"