Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 179: Trộm đồ

Đợi khi nghe xong Quý Thu đem hành tung của Tiêu Bố Y kể ra một lần, Vương Thế Sung tuy trấn định nhưng cũng rất là kinh ngạc, "Hắn mấy ngày nay chỉ làm mấy việc lặt vặt này thôi sao?"...

 

"Gần đây Tiêu Bố Y làm cái gì?"

 

"Hắn hình như cái gì cũng không làm".

 

"Điều này sao có thể" Người hỏi nhíu mày nói.

 

"Vậy ngươi chuẩn bị để cho hắn làm cái gì? Chúng ta làm sao có thể bắt hắn phạm sai lầm sao?" Người trả lời cười nói.

 

Người trả lời tóc vàng mắt xanh, dáng người khôi ngô, nhìn như lỗ mãng, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ xảo trá.

 

Người hỏi mũi cao mi dày, hai mắt sáng ngời, chỉ là cái trán rộng đầy nếp nhăn, Vũ Văn Hóa Cập trong khoảng thời gian này đã già nua đi rất nhiều, xem ra so với Vương Thế Sung ở đối diện còn muốn già hơn.

 

Ưu tâm làm cho người ta già, Vũ Văn Hóa Cập gần đây chính là tâm sự rất nhiều, phiền não rất nhiều. Trước đây hắn trông lúc nào cũng phong độ có thừa, khí độ quý phái, hiện nay đa phần là mặt mày sầu muộn, xem ra chẳng khác gì một ông lão bất đắc chí.

 

Nghe được Vương Thế Sung trả lời, Vũ Văn Hóa Cập trong lòng nhiều ít có chút bất mãn, chẳng qua hiện tại hắn cũng không có tư cách gì cùng Vương Thế Sung làm giá, bởi vì hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một áo vải mà thôi. Áo vải có thể biến thành Thiếu Khanh, Thiếu Khanh đương nhiên cũng có thể trở thành áo vải.

 

Mỗi lần nghĩ như vậy, Vũ Văn Hóa Cập trong lòng đều đau đớn chịu không nổi, nhưng hắn đối với Vương Thế Sung vẫn phải cười, hắn muốn cho Vương Thế Sung biết, Vũ Văn Hóa Cập hắn vẫn còn bài tẩy nơi tay, Vũ Văn Hóa Cập hắn thua trận không thua cả người.

 

Lần này Vũ Văn Hóa Cập Nam hạ biểu hiện ngoài mặt là đi chơi, nhưng nội tâm hắn đương nhiên là vì Tiêu Bố Y, hắn phát hiện Tiêu Bố Y này là khắc tinh của hắn.

 

Kẻ địch có khi so với bằng hữu còn muốn quan tâm ngươi hơn, Vũ Văn Hóa Cập hiện tại chính là rất quan tâm đến Tiêu Bố Y.

 

Có những người thích oán trời trách người, Vũ Văn Hóa Cập không thể nghi ngờ là một trong số đó. Hắn cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới bởi tính toán quá nhiều, ngược lại ảnh hưởng đến tiền đồ, hắn chỉ cảm thấy từ khi Tiêu Bố Y xuất hiện, hắn liền không có một ngày yên ổn. Hắn hiện tại một thân áo vải, hoàn toàn là do Tiêu Bố Y ban tặng, hắn cũng không phải là người bị giáo huấn lâu, hắn cảm thấy bản thân có chút cấp bách. Sau mỗi lần thất bại Vũ Văn Hóa Cập đều suy nghĩ, thật ra Tiêu Bố Y cùng Bùi Minh Thúy hình như chỉ là tính nhiều hơn một bước mà thôi, nếu chuyện có thể lập lại một lần nữa, mình thật ra cũng có thể nghĩ đến.

 

Bất quá trên đời này người cũng phân ra làm nhiều loại, có loại trước khi chuyện đến đã biết, có loại sau khi chuyện đến mới biết, đương nhiên còn có một loại chuyện đến hay đi cũng không biết.

 

Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên cũng không phải là loại xong chuyện vẫn còn không biết, hắn cũng không cho rằng mình xong chuyện mới biết, hắn chỉ cảm thấy bản thân chẳng qua xui xẻo một chút, Tiêu Bố Y so với hắn thì may mắn hơn một chút mà thôi. Nhưng may mắn rồi cũng sẽ có lúc kết thúc. Vũ Văn Hóa Cập nghĩ như thế, cho nên hắn chờ đợi lúc Tiêu Bố Y hết may mắn.

 

Hiện tại Vũ Văn Hóa Cập nhiều ít cũng thông minh một chút, lần này hắn không chuẩn bị trực tiếp đối chọi với Tiêu Bố Y, như vậy thật sự có chút nguy hiểm, rất có thể đem mạng thế vào, cho nên hắn chuẩn bị làm cho Vương Thế Sung cùng Tiêu Bố Y đánh với, mình ở phía sau màn lập mưu là tốt nhất. Đương nhiên Vũ Văn Hóa Cập cũng biết, Vương Thế Sung cũng không phải là kẻ ngốc, muốn cho Vương Thế Sung cùng một chiến tuyến với hắn, phải cho hắn chút ưu đãi, rồi lại cho hắn chút áp lực. Cho nên Vũ Văn Hóa Cập nhẹ nhàng đưa đẩy nói Tiêu Bố Y tới Giang Đô là có mật chỉ, thực có thể gây bất lợi đối với Vương Thế Sung.

 

Điểm duy nhất làm cho Vũ Văn Hóa Cập có chút an ủi chính là, Vương Thế Sung hình như đối với điều này rất tin không chút nghi ngờ, vỗ ngực nói, Vương Thế Sung hắn vĩnh viễn đứng về phía Vũ Văn Hóa Cập.

 

Vũ Văn Hóa Cập cũng biết Vương Thế Sung hứa cũng như là đánh rắm vậy, nói bao nhiêu lần cũng thế. Nhưng hắn không có nhiều lựa chọn, cho nên chỉ có thể lựa chọn làm ra bộ dáng tin tưởng Vương Thế Sung.

 

" Tiểu tử Tiêu Bố Y này nhìn như chất phác, nhưng cũng phi thường giảo hoạt" Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày nói: "Thánh Thượng cho hắn chỉ ý tuần tra mã trường thiên hạ, nhưng hắn lại cấp bách đến Giang Đô, hơn nữa còn ở lại, ta chỉ sợ hắn không có việc gì làm, lại ở trong tối tìm kiếm những sai lầm của đại nhân ngươi, đến lúc đó về lại kinh đô đấm ngươi một quyển, ngươi nếu không phòng bị, đến lúc đó có hối thì cũng đã muộn".

 

Vương Thế Sung cũng nhíu mày, thất sắc nói: "Thiếu Khanh đại nhân, vậy phải thế nào cho phải?"

 

Tuy đã bị tước chức thành dân, nhưng nghe được Vương Thế Sung vẫn chưa đưa trà lạnh, xưng mình là đại nhân, Vũ Văn Hóa Cập tràn đầy thoải mái, "Ta nghĩ Vương đại nhân nhất định phải sớm có tính toán".

 

"Ta quả thật là kẻ thô lỗ, xuất thân tạp chủng," Vương Thế Sung tự khiêm tốn đếm cùng cực, không chút xấu hổ, "Lại càng không hiểu được cái gì câu tâm đấu giác, âm mưu tính kế, còn phải nhờ Thiếu Khanh đại nhân dạy ta".

 

Vương Thế Sung khiêm tốn không đỏ mặt, Vũ Văn Hóa Cập lại hế hắn đỏ mặt, sau hồi lâu mới nói: "Tục ngữ nói rất đúng, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, ta nghĩ mọi chuyện đều là đạo lý này".

 

Vương Thế Sung kinh ngạc nói: "Thiếu Khanh đại nhân chẳng lẽ nói, bảo ta xuống tay giết chết Tiêu đại nhân sao?"

 

Vũ Văn Hóa Cập sợ nhảy dựng, cuống quít xua tay nói: "Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói như vậy".

 

"Vậy Thiếu Khanh đại nhân ý tứ là gì?" Vương Thế Sung nhíu mày nói: "Thứ cho ta ngu ngốc, không hiểu thâm ý của Thiếu Khanh đại nhân".

 

"Ta cảm thấy ngươi có thể lưu tâm đến nhất cử nhất động của Tiêu Bố Y" Vũ Văn Hóa Cập thầm mắng lão hồ ly này, nhưng vẫn thành khẩn nói: "Nếu Vương đại nhân năng tiên hạ thủ thu thập chút sai lầm của Tiêu Bố Y, đợi khi hắn vu cáo Vương đại nhân, ngươi ít nhất cũng có sự chuẩn bị".

 

Vương Thế Sung đứng lên thi lễ nói: "Thiếu Khanh đại nhân nói cực kỳ đúng, ta sẽ an bài thêm nhiều nhân thủ giám thị Tiêu đại nhân".

 

Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày nói: "Vương đại nhân, Tiêu Bố Y này gian xảo như quỷ, hơn nữa cảnh giác cực cao, khi giám thị không nên đả thảo kinh xà mới là tốt nhất".

 

Vương Thế Sung trái phải khó xử, lại xoa xoa tay nói: "Vậy ý của Thiếu Khanh đại nhân là gì?"

 

Vũ Văn Hóa Cập thở dài một hơi, "Thật ra Vương đại nhân thông minh hơn Hóa Cập nhiều, Hóa Cập chỉ là có ý tốt một phen, cũng chỉ có thể nói tận lời, một khi Vương đại nhân cùng ta đều không phải là thật tình hợp tác, vậy Hóa Cập phải cáo từ thôi".

 

Vương Thế Sung kéo tay Vũ Văn Hóa Cập lại nói: "Thiếu Khanh đại nhân cần gì nói những lời ấy, chỉ là nếu Tiêu Bố Y là điều tra sai lầm của của ta, ta trong lúc nhất thời cũng vô kế khả thi mà thôi, tại sao lại nói là không thật tình hợp tác?"

 

Vũ Văn Hóa Cập nhẹ nhàng đẩy tay ra Vương Thế Sung, thản nhiên nói: "Vương đại nhân, có khi, thật tình không phải là nói ra từ miệng, mà phải từ hành động mà ra. Ta còn có chuyện phải cáo từ".

 

Vũ Văn Hóa Cập sau khi đi ra Vương phủ, trên mặt có vẻ giận dữ. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm giác bị khuất nghẹn như thế, xem ra hắn hiện tại không phải Thái Phó Thiếu Khanh, cho dù là loại tiểu nhân như Vương Thế Sung hắn cũng ứng phó không được.

 

Một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, dừng ở bên cạnh hắn, Vũ Văn Hóa Cập lên xe, trên đó đã có hai thủ hạ đã từng theo hắn hồi ở Mã ấp, một mặt đen, một mặt trắng.

 

"Đi tìm Lương Tử Huyền" Vũ Văn Hóa Cập phân phó, xe ngựa đi trong nội thành Dương Châu không nhanh không chậm, Vũ Văn Hóa Cập chỉ suy nghĩ, không có để ý tới một con ngựa đi theo sau, cũng không nhanh không chậm.

 

***

 

Vũ Văn Hóa Cập mới đi, nụ cười của Vương Thế Sung đã không còn, đi đến một gian phòng khác, sớm đã có một thủ hạ đợi ở đó. Người thủ hạ vóc người nhỏ gầy, nhìn thấy Vương Thế Sung đến, tất cung tất kính.

 

"Quý Thu, Tiêu Bố Y gần đây đang làm cái gì?"

 

Người tên Quý Thu cung kính nói: "Hồi đại nhân, gần đây ta vẫn phái người âm thầm giám thị Tiêu Bố Y, phát hiện hắn thực không có làm chuyện gì nghiêm chỉnh cả".

 

"Hắn có phát hiện các ngươi theo dõi không?" Vương Thế Sung trầm giọng hỏi.

 

Quý Thu vỗ ngực, "Về điểm này đại nhân xin cứ yên tâm, thuật theo dõi của ta cùng những người phái đi tuyệt đối là số một số hai, Tiêu Bố Y sẽ không phát hiện có người theo dõi".

 

"Vậy ngươi đem mọi chuyện hắn làm trong mấy ngày nay kể lại chi tiết cho ta, không được bỏ sót" Vương Thế Sung chậm rãi ngồi xuống, rất có kiên nhẫn.

 

Đợi khi nghe xong Quý Thu đem hành tung của Tiêu Bố Y kể ra một lần, Vương Thế Sung tuy trấn định nhưng cũng rất là kinh ngạc, "Hắn mấy ngày nay chỉ làm mấy việc lặt vặt này thôi sao?"

 

Theo Quý Thu nói thì chuyện lặt vặt là cón phóng đại, chứ trên thực tế mấy ngày nay Tiêu Bố Y ngoại trừ ăn ra thì không làm bất cứ chuyện gì khác.

 

Quý Thu cười khổ nói: "Đích xác là như thế, bất quá hắn mỗi ngày về lại hành quán thời gian đều rất chuẩn. Mỗi đêm đều ở dưới đèn xem cái gì đó rất lâu, thuộc hạ nghe nói Tiêu Bố Y võ công cực cao, nên cũng không dám sơ xuất tiếp cận quá gần, chỉở trên cây xa xa thông qua cái bóng ở trên màn cửa sổ mà quan sát, cho nên không biết hắn xem cái gì?"

 

Vương Thế Sung nhíu mày nói: "Có thể làm Tiêu Bố Y xem thật lâu, tuyệt không phải là vật đơn giản, chẳng lẽ là…"

 

"Chẳng lẽ là cái gì?" Quý Thu nhịn không được hỏi.

 

Vương Thế Sung trong mắt hiện lên vẻ xảo trá, "Chẳng lẽ là Thánh chỉ?"

 

Quý Thu không nhìn ra Vương Thế Sung nói cho có, nhíu mày nói: "Không giống như là Thánh chỉ" Hắn lấy tay làm ra bộ dáng như nâng cái gì vậy, "Ta thấy Tiêu Bố Y có đôi khi đem thứ đó cầm nơi tay soi lên đèn để quan sát, ta cảm thấy hình như là một miếng vải, hơn nữa trên đó còn vẽ cái gì đó".

 

Vương Thế Sung trong mắt hiện lên vẻ kích động, giây lát lại biến mất, cau mày lẩm bẩm nói: "Một miếng vải, mặt trên có hình vẽ, vậy là cái gì?"

 

"Đại nhân nếu muốn biết, không bằng thuộc hạ tối nay mạo hiểm xem thử?" Quý Thu nóng lòng muốn thử.

 

Vương Thế Sung xua tay nói: "Không được, ngươi ngàn vạn lần không thể xúc động làm việc, để tránh đả thảo kinh xà. Chỉ là xem thử miếng vải kia có đểở trong hành quán của hắn hay không?"

 

Quý Thu lắc đầu nói: "Hắn mang theo bên người, cũng không rời khỏi người".

 

"Ồ?" Vương Thế Sung cảm thấy lòng bàn tay cũng có chút nóng lên, "Ta chỉ hoài nghi đó là mật chỉ của Thánh Thượng cho hắn, một khi đã như vậy, ngươi thử nghĩ biện pháp ổn thỏa để lấy ra thử xem".

 

Quý Thu cười nói: "Thật ra nếu muốn lấy vật gì ở trên người Tiêu Bố Y cũng không phải là khó. Đại nhân, ta cũng có một diệu pháp" Hắn nói tới đây, tiến đến bên tai Vương Thế Sung nói vài câu, Vương Thế Sung trên mặt nghi hoặc bất định, "Có thể được không?"

 

"Hẳn là được" Quý Thu trù trừ rồi nói: "Đại nhân, chuyện này có giao cho ta là được, đến lúc đó phái ra một số người giả trang là được, tuyệt đối sẽ làm cho Tiêu Bố Y nhìn không ra là chúng ta hạ thủ".

 

"Trộm đồ là được, chớ có động võ" Vương Thế Sung ngưng trọng nói: "Người này võ công cực kỳ quái dị, ta cũng nhìn không ra môn đạo, tốt nhất phái ra mấy người không có võ đến, nói không chừng càng dễ đắc thủ".

 

Quý Thu gật đầu, Vương Thế Sung lại hỏi, "Tiêu Bố Y hiện tại đi nơi nào?"

 

"Đại Minh tự".

 

Vương Thế Sung lần này thực sự ngạc nhiên, "Hắn đi Đại Minh tự làm cái gì?"

 

"Có quỷ mới biết được" Quý Thu than thở một câu.

 

***

 

Đại Minh tự vốn ở ngoại ô tây bắc thành Dương Châu, được xây dựng từ Tống Hiếu Vũ Đế Nam triều, được gọi là Đại Minh tự. Văn Đế khi tại vị, từng chiếu lệnh ba mươi châu toàn quốc xây dựng ba mươi tháp, lấy cung phụng xá lợi phật cốt, trong đó một tòa ở trong Đại Minh tự, từ đó Đại Minh tự còn có tên là Tê Linh tự. Mà do Đại Minh tự nằm ở phía tây hành cung của Dương Quảng tại Giang Đô, nên cũng được nhiều người gọi là Tây tự.

 

Tiêu Bố Y hiện tại chính là đứng ở trước Tê Linh tháp, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tháp cao chín tầng, trên là mây bay quanh là cây cối xannh tốt, làm cho Tê Linh tháp có vẻ rất bắt mắt.

 

Cánh tháp có vệ binh bảo hộ, hiển nhiên là xá lợi phật cốt không thể để cho người ta dễ dàng kinh động. Tiêu Bố Y không đến quan phủ, không để lộ thân phận, chỉở trong phạm vi hoạt động mà quan phủ cho phép. Trong tháp cũng không phải là ai cũng có thể tiếp cận, ít nhất cũng phải có phê văn của Quận thừa mới được.

 

Tiêu Bố Y đi tới Đại Minh tự cũng không có mục đích gì, chỉ nhất thời tâm huyết trào dâng, hắn biết Đại Minh tự là bởi vì biết trong này có một danh tăng được người đời kính ngưỡng, là cao tăng Giám Chân đời Đường.

 

Giám Chân vốn là tăng nhân đời Đường, lúc tuổi già nhận được lời mời Đông độ truyền luật, trải qua rất nhiều gian truận đến hai mắt bị mù mới tới nơi. Hắn đối với văn hóa Hoa Hạ cùng truyền bá Phật giáo, đều có cống hiến kiệt xuất. Vô luận Tiêu Bố Y tin phật hay không, hắn đối với người như thế đều vạn phần kính nể.

 

Tiêu Bố Y suy nghĩ, "So với ta lợi hại gấp trăm lần, ít nhất người ta lưu lại một bảo tàng, ta có thể để lại cho hậu nhân nói không chừng chỉ là một cái quần rách"...

 

A Tú cùng Chu Mộ Nho vẫn đi theo phía sau Tiêu Bố Y, Chu Mộ Nho nói nhỏ: "A Tú, lão Đại đang suy nghĩ cái gì vậy?"

 

"Có quỷ mới biết được" A Tú than thở giống Quý Thu như đúc. Đây cũng là cái nhìn phổ biến của rất nhiều người đối với Tiêu Bố Y.

 

Chu Mộ Nho cũng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tê Linh tháp, đột nhiên nói: "A Tú, nghe nói tháp này có xá lợi của cao tăng, nếu trộm đêm đi bán thì rất có giá".

 

A Tú cau mày, "Ngươi muốn nói cái gì?"

 

"Ta muốn nói chính là," Chu Mộ Nho liếc nhìn xung quanh, "Lão Đại có phải là xem trúng xá lợi trong này, muốn trộm bán, lúc này mới đi tới để xò xét trước??"

 

"A di đã phật, tội quá tội quá" Tiêu Bố Y rốt cuộc xoay người lại, "Mộ Nho, ngươi nói trước Tê Linh tháp mấy lời như vậy, thật sự là cực kỳ bất kính". Text được lấy tại

 

"Vậy lão Đại ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi cũng phải nói với chúng ta, ngươi tới nơi này đệ cầu nguyện sao?" Chu Mộ Nho kỳ quái hỏi.

 

Tiêu Bố Y cau mày: "Ta mới vừa rồi chỉ nghĩ, hiện tại Đắc Chí đang ở nơi nào?"

 

Hai người lúc này đều trịnh trọng, "Lão Đại, người không phải nói hắn trước khi năm mới cũng đã Nam hạ, hôm nay đã đến tháng tư, hắn sao lại vẫn không chút tin tức, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn".

 

Tiêu Bố Y cũng có vẻ lo lắng, "Ta cũng sợ hắn có gì ngoài ý muốn, hắn đã bốn tháng không có chút tin tức, thật sự không giống tác phong của hắn".

 

"Đắc Chí vốn vẫn trầm ổn, không ham tranh chấp, cũng là người làm đại sự" A Tú an ủi: "Hắn đi trước ngươi một bước Nam hạ liên hệ mã trường, nói không chừng giờ phút này đã về lại Đông Đô, vừa lúc ngươi Nam hạ, cho nên vẫn không có gặp".

 

"Hy vọng là như thế" Tiêu Bố Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nơi này liên hệcũng rất không tiện".

 

Hắn rốt cuộc phát hiện chỗ hạnh phúc của thời đại mình, đó là chỉ cần ngươi không chạy khỏi địa cầu, cơ bản chỉ cần một cái điện thoại cũng có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng đến thời đại này, cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

 

"Lão Đại, mấy ngày nay không biết thế nào, ta vẫn cảm giác có người đi theo chúng ta" Chu Mộ Nho đột nhiên nói: "Nhưng cẩn thận quan sát, vẫn không thấy người theo dõi".

 

"Ngươi có quá khẩn trương không?" A Tú lắc đầu nói: "Ta lại không có cảm giác được cái gì, MộNho, muốn nói ngươi dự báo trời nắng hay mưa ta còn tin ngươi, nhưng cái này…"

 

Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười, "Thật ra cảm giác của Mộ Nho cũng không sai, ta cũng phát hiện có người giám thị chúng ta".

 

"Là ai?" A Tú có chút khẩn trương.

 

"Có lẽ là người của Vương Thế Sung, có lẽ là Vũ Văn Hóa Cập, cũng có thể là thủ hạ của Lương Tử Huyền" Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Chúng ta hiện tại rất có danh tiếng, cũng làm cho rất nhiều người ghi hận. Hai người các ngươi cẩn thận là tốt, chỉ là ta có chuyện muốn làm, bị bọn họ giám thị cũng không tiện".

 

"Thiếu đương gia muốn làm chuyện gì?" Hai người cùng kêu lên hỏi.

 

Tiêu Bố Y lần này cũng áp thấp thanh âm, "Ta một mực tìm một chỗ, ta hoài nghi có một bảo tàng chôn giấu ở cách đây không xa, chỉ cần đào được, chúng ta cả đời cũng không lo chuyện ăn uống".

 

Hai người đều nhìn Tiêu Bố Y như nhìn quái vật, đột nhiên cười nghiêng ngả, A Tú cười chỉ vào Tiêu Bố Y nói: "Lão Đại, ngươi thật hay chọc cười".

 

Chu Mộ Nho cười qua rồi lại nghiêm túc nói: "A Tú, lão Đại thật ra một mực vì phát triển của sơn trại mà tận lực, hắn tuy không ở tại sơn trại, nhưng sơn trại phát triển cũng lấy lão Đại làm căn cơ, hắn hiện suy nghĩ đếm tài bảo đến mê mẩn, cho nên mơ mộng ra bảo tàng, cũng là có căn nguyên".

 

Tiêu Bố Y lại nhìn hai người như nhìn quái vật, "Các ngươi không tin?"

 

Cả hai đều nói, "Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin sao?"

 

Tiêu Bố Y thở dài một hơi, lôi kéo hai người ngồi xuống dưới một tàng cây cạnh tường, nghiêm mặt nói: "Ta đã khi nào lừa các ngươi chưa?"

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhịn không được kinh ngạc, giây lát lại mừng rỡ nói: "Thiếu đương gia chẳng lẽ nói là thực, vậy chẳng phải là chuyện quá tốt sao?"

 

Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Chuyện tốt hay chuyện xấu cũng nói chắc được. Ngươi muốn bảo tàng, nói không chừng sẽ có bẫy rập. Nhưng không có lý nào mà chúng ta biết có bảo tàng lại không đi đào?"

 

"Đương nhiên, đương nhiên," Hai người đều gật đầu, A Tú vẫn có chút không tin nói: "Lão Đại, rốt cuộc là thế nào?"

 

"Việc này chỉ có ba người chúng ta biết thôi" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Các ngươi không được nói với người khác".

 

Chu Mộ Nho bất an nói: "Lão Đại, vậy ngươi hay là đừng nói với ta, ta ngủ mớ lắm".

 

Tiêu Bố Y cười, vỗ vỗ vai Chu Mộ Nho nói: "Thật ra cụ thể ra sao ta cũng đang nghiên cứu, có hay không cũng chưa biết, cũng không cần quá lo lắng. Nói đến chúng ta tìm không ra bảo tàng cũng không sao, cho nên chỉ xem như là một trò chơi là được rồi" Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ mặt mê man của hai huynh đệ, biết có một số việc cũng khó nói rõ ra được với họ, có những điểm cũng khó cùng bàn luận.

 

"Bảo tàng này nói đơn giản một chút, chính là giặc Khăn Vàng năm đó lưu lại. Thái Bình đạo Tông sư Trương Giác là kỳ tài ngút trời, lĩnh quân đánh giặc, y thuật bói toán đều không gì là không tinh".

 

"Có người lợi hai hơn lão Đại sao?" Chu Mộ Nho hỏi.

 

Tiêu Bố Y suy nghĩ, "So với ta lợi hại gấp trăm lần, ít nhất người ta lưu lại một bảo tàng, ta có thể để lại cho hậu nhân nói không chừng chỉ là một cái quần rách".

 

Hai huynh đệ đều cười, không khí thoải mái hơn rất nhiều.

 

"Trương Giác này một khi đã là Tông sư của Thái Bình đạo, đương nhiên là có chỗ hơn người," Tiêu Bố Y tiếp tục nói: "Lúc ấy thiên hạ đại loạn, hắn đã sớm chủ mưu tạo phản, thu tín đồ vô số, tiền tài binh giáp đều chuẩn bị sung túc để dùng khi khởi sự. Đa phần tiền tài cùng binh giáp đều từ các phân đã tích trữ, chỉ là không nghĩ đến, Trương Giác tính kế gì đều được, chỉ không tính được sinh lão bệnh tử. Hắn tuy cũng là thần y, cũng không thể chữa được bệnh của bản thân, kết quả sớm bệnh chết. Giặc Khăn Vàng sau khi hắn chết thì sụp đổ, nhưng bảo tàng thì không, vẫn truyền lưu về sau".

 

Tiêu Bố Y nói rất nhiều chỗ A Tú Chu Mộ Nho nghe không hiểu, chỉ đơn giản hỏi: "Lão Đại, bảo tàng ở chỗ nào, ngươi nói một tiếng là được".

 

Tiêu Bố Y nhìn bọn họ hồi lâu, lắc đầu nói: "Không biết, bất quá vị trí của bảo tàng nên ở phụ cận thành Dương Châu, ta đã nhiều ngày nghiên cứu địa hình, cũng tính được một chút. Chỉ là thủy chung vẫn có người theo dõi chúng ta, cũng không thể rảnh chân rảnh tay mà đi tìm".

 

"Vậy không bằng giết bọn chúng?" A Tú mắt lộ hung quang.

 

Tiêu Bố Y xua tay nói: "Không vội, đánh đánh giết giết là khi đến cuối cùng thôi. Mọi chuyện tất cả ta đều có an bài, các ngươi nghe theo ta phân phó là được".

 

Hai huynh đệ đều gật đầu, ba người đứng dậy đi ra ngoài chùa. Khi đến cửa chùa, thấy có tiếng ồn ào ùa tới, không khỏi lắc đầu.

 

Trong Đại Minh tự thật ra cũng khá ồn ào, vô số thiện nam tín nữ thắp hương cầu phật, nối liền không dứt, thành kính thì nhiều, ồn ào cũng ít, nhưng khi ra đến bên ngoài, quán nhỏ hàng rong cũng kéo dài không dứt, ồn ào tới tận trời, trong chùa ngoài chùa là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

 

Tiêu Bố Y đi xuống bậc thang, lập tức dung nhập vào trong thế tục, người bán hàng rong bên tay trái kêu lên: "Thí chủ, đến cầu bùa bình an sao, đây chính là do tự tay cao tăng Đại Minh tự làm ra, đặt ở trong nhà có thể bình an, đem theo người cũng có thể phát tài".

 

Hòa thượng ở bên phải cũng không thua kém, cao giọng nói: "A di đã phật, ta thấy thí chủ có chứa điềm hung, cả đời sẽ có hai cơn sóng gió, không bằng để bần tăng đoán một quẻ cho thí chủ…"

 

Tiêu Bố Y thầm nghĩ nếu Hồng Phất nữở chỗ này, mấy cái này cũng sẽ không để cho người khác. Về sau nếu thiên hạ thái bình, có thể nói nàng ta tới nơi này phát tài.

 

Ba người tách mọi người đi về phía trước, không nghĩ đến muốn sớm tìm một nơi thanh tịnh, đi một hai canh giờ, mà vẫn ồn ào nhốn nháo như vậy. Tiêu Bố Y thầm nghĩ một Đại Minh tự mang theo sự phát triển kinh tế quanh người, coi như là công đức vô lượng. Ba người thật vất vả mới tìm được một chỗ hơi ít người, phía trước đột nhiên lại khởi tranh chấp, ba người Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn nhau, cũng không đi tới mà chỉ đứng nhìn qua, phát hiện có bốn người cổ quái đang tranh chấp cùng một người bán hàng rong.

 

Nói bốn người kia cổ quái, cũng không phải là bọn họ trông cổ quái, mà là ăn mặc khác với người Trung Nguyên, nhưng cũng không giống trang phục Đột Quyết, Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua loại trang phục này, A Tú đột nhiên nói: "Mấy người này là từ Đại Hòa Quốc đến".

 

"Đại Hòa Quốc?" Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

 

"Đại Hòa Quốc hiện tại cũng được gọi là Uy Quốc" A Tú giải thích: "Thời gian trước ta ở tại Đông Đô có gặp qua, hình như là từ hải ngoại tới".

 

A Tú không rõ ràng lắm vị trí cụ thể của Đại Hòa Quốc, Tiêu Bố Y thông qua hắn nhắc nhở, trong giây lát nghĩ tới có thể là người Nhật Bản.

 

Đại Tùy chẳng những ở Trương Dịch có các nước Tây Vực triều bái, hải ngoại mậu dịch cũng cực kỳ phát đạt, Dương Châu thuận Trường Giang mà ra biển, có thể đi hải ngoại các nước như Lưu Cầu (quần đảo Ryukyu), Uy Quốc, cùng với các nước Nam Dương, Uy Quốc tại lúc ban đầu đại nghiệp của Dương Quảng, đã phái sứ giả tới thăm, hai bên quan hệ cho tới bây giờ coi như không tệ. Chẳng qua Hoa Hạ phát triển dù sao cũng sâu rộng, Uy Quốc nói là đặt quan hệ qua lại, nhưng đa phần đều là đến học tập Đại Tùy.

 

Bốn Uy nhân (người Uy Quốc) đều đội nón trúc, dáng người hơi lùn, đang hướng tới người bán hàng rong giải thích cái gì đó.

 

Người bán hàng rong bán trà, tranh chấp hình như là vấn đề về giá tiền, người bán hàng rong rất kiêu ngạo, ỷ vào quốc oai, hoàn toàn không xen bốn Uy nhân đặt vào trong mắt, hô quát liên tục: "Nước trà này là ba văn tiền một chén, các ngươi uống bảy bát, chính là hai mươi mốt văn".

 

"Ngươi nói rõ ràng là hai văn tiền một chén" Một Uy nhân mặt đỏ tận tai nói, hắn nói chuyện có chút đơn giản, nói nghe cũng dể hiểu.

 

Bốn Uy nhân tuy người đông thế mạnh, lại đều nói lý, ngược lại người bán hàng rong rất kiêu ngạo, "Ta theo lệ thường đều là ba văn tiền một chén trà, không tin các ngươi đi hỏi người khác đi".

 

"Ngươi nói dối" Một Uy nhân khác thanh âm thanh thúy, rõ ràng là một nữ tử, khuôn mặt cũng dể coi, "Ngươi mới vừa rồi rõ ràng nói hai văn tiền một chén, vài văn tiền cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là chúng ta vì sao phải để ngươi lừa gạt?"

 

Người bán hàng rong cũng không chút nhượng bộ, một tay bắt lấy tay áo của nữ tử, cười lạnh nói: "Ta nói ba văn là ba văn, mấy người các ngươi còn muốn trốn sao? Các ngươi còn không chịu trả tiền, ta sẽ báo quan".

 

Nữ tử tay run lên, đỏ mặt nói: "Ngươi báo quan chúng ta cũng không sợ, chúng ta đi vào Đại Tùy, là ngưỡng mộ lễ nghi của Đại Tùy, sao lại đụng phải hạng người vô lại này…"

 

"Bỏ đi, bỏ đi" Một người bên cạnh thấp giọng nói: "Kỷ Tử, không cần nhiều chuyện" Hắn lấy túi tiền ra, đếm đủ bảy văn tiền đặt ở lên trên bàn, kéo mấy đồng bạn đi.

 

Nữ tử cả giận nói: "Cái gì mà nhiều chuyện, rõ ràng là hắn không có đạo lý".

 

Mấy người tranh cãi cũng cách Tiêu Bố Y không xa, Tiêu Bố Y đang chuẩn bị nhường đường, bên đường đột nhiên có một hòa thượng đi ra kêu lên: "Xin nhường đường".

 

Hắn đang gánh nước, thế đến quá nhanh, mấy Uy nhân tránh không kịp đụng phải, một tiếng thét vang lên, hai thùng nước đầu bay lên, nước tung tóe đầy trời, người ỏ một bên hô to gọi nhỏ, nhiều ít cũng bị tạt trúng, Tiêu Bố Y cũng không may mắn thoát khỏi, vạt áo bị dính ướt một mảng. Hòa thượng "ai da" một tiếng, vội vàng đi tới lau quần áo cho Tiêu Bố Y, ngoài miệng liên tục nói, "A di đã phật, tội quá, tội quá".

back top