Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện đúng là ngựa già thuộc nhiều đường, so với lão bộc thì A Sử Na vẫn còn khá trẻ.
Hắn dẫn theo lão bộc trởvề, thật sự là một quyết định không thể sáng suốt hơn được.
Lão bộc tuy già, có thể tốc độ cưỡi ngựa không kịp hắn, nhưng do lão dẫn đường, Tiêu Bố Y có cảm giác lộ trình ít nhất thu ngắn được một nửa. Lão bộc nói chuyện rất ít, đối với Tiêu Bố Y tôn kính cũng phát ra từ nội tâm, bởi vì Tiêu Bố Y cứu A Sử Na, lão bộc đối với hắn cảm kích phát ra từ đáy lòng, theo đó mà hành động.
Một đường về hướng nam, quân Đột Quyết trên đường dần dần đông lên, từng đám năm ba người cũng có, cả chục người hô quát lại càng nhiều. Những quân Đột Quyết này như là những dòng chảy hội tụ lại một chỗ, tràn đầy hưng phấn.
Tiêu Bố Y rốt cuộc hiểu được Thủy Tất Khả Hãn vì sao phải hiệu lệnh quân Đột Quyết tập hợp phía nam cách Tử Hà trăm dặm, hắn có thể làm cho quân Đột Quyết tán loạn này tập trung về Tử Hà đã xem như là thành tựu rồi.
Thảo nguyên thật sự có chút lớn, kỵ binh Đột Quyết cũng không có gì câu thúc, tình thế trước mắt xem ra càng giống vậy, Thủy Tất Khả Hãn phát một khẩu hiệu, mọi người đi cướp đoạt, nhiều người lực lượng lớn, ta có thể chờ các ngươi một lúc, đến lúc đó nếu không đến, chúng ta thu hoạch lớn về các ngươi cũng đừng ôm oán hận!
Tiêu Bố Y khi nhìn thấy quan Đột Quyết tụm năm tụm ba, nhớ tới mấy câu nói của Lý Tĩnh trước khi tiễn hắn, không khỏi cảm thấy đúng đắn. Quân Đột Quyết không đi theo đội, doanh trại không cô định, lấy cây cỏ làm nhà, lấy ngựa dê làm quân lương, thắng chỉ cầu tài, bại không xấu hổ!
Vô tổ chức, vô kỷ luật, đây là bình luận cuối cùng mà Tiêu Bố Y dành cho bọn chúng.
Nhưng quân Đột Quyết càng ngày càng nhiều, trên đường đi không cướp được cái gì, nhìn thấy bạch mã của Tiêu Bố Y cũng rất động tâm, lại nhìn thấy Tiêu Bố Y không phải là người Đột Quyết, đã sớm xông tới. Tiêu Bố Y nhìn thấy bọn chúng cũng không nhận ra lẫn nhau, linh cơ chợt động, lại tiện tay giết đám quân Đột Quyết này.
Hắn hiện tại võ công cao cường, giết quân Đột Quyết như là cỏ cây vậy, lão bộc thấy vậy trong mắt chỉ càng thêm sợ hãi. Lão bộc tên là Bá Đô, sống đã mấy chục năm nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy quan loại giết người như ma này. Quân Đột Quyết hung hãn trước trường mâu của Tiêu Bố Y, giống như là người cỏ không chút lực hoàn thủ.
Tiêu Bố Y giết quân Đột Quyết, lấy cung tên của chúng, thuận tiện lấy luôn đồ mặc lên người, đội mũ da, liền biến thành một người Đột Quyết tiêu chuẩn.
Tiêu Bố Y đương nhiên cũng không bỏ qua Nguyệt Quang, lại cảm thấy Nguyệt Quang trông cũng quá nổi bật, cho nên lấy bùn đất bên hồ quét lên trên người của Nguyệt Quang.
Nguyệt Quang rất là bất mãn, cảm thấy chủ nhân ngược đãi nó, Tiêu Bố Y an ủi mãi, lại hứa khi về lại Trung Nguyên sẽ thưởng cho nó hai mươi cân rượu ngon, Nguyệt Quang lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, từ bạch mã biến thành một thân bùn đất.
Hai người một ngựa sau khi thay đổi cách ăn mặc, liền biến thành kỵ binh Đột Quyết, phiền toái cũng giảm đi rất nhiều.
Lại đi một ngày nữa, quân Đột Quyết từ dòng chảy đã biến thành dòng suối nhỏ, hơn nữa đã có xu thế phát triển thành sông lớn, Tiêu Bố Y thầm kinh ngạc, chỉ cảm thấy kỵ binh thảo nguyên từ bốn phương tám hướng bắt đầu hướng tới biên cảnh hội tụ, nhưng biên cảnh hiện tại như thế nào làm sao biết được?
Giao thông toàn bộ đã đoạn tuyệt, trên đường mơ hồ có thể thấy được thi thể của thương nhân, đây là những thương nhân Trung Nguyên vô tội đi Đột Quyết làm ăn.
Tiêu Bố Y nghe được quân Đột Quyết nghị luận, trải qua Bá Đô phiên dịch, đã biế] Thủy Tất Khả Hãn ra lệnh, phía trước Tử Hà không lưu một người Trung Nguyên nào!
Không biết mệnh lệnh có nhằm vào mình hay không, hoặc chỉ là sợ lộ tin tức ra mà thôi, Tiêu Bố Y lại càng cảm nhận được sự lãnh khốc vô tình của chiến trận. Hắn vẫn đối với sự cầm binh của Lý Tĩnh bội phục sát đấu, nhưng nếu mình quả có một ngày, nhìn thấy binh sĩ ở phía trước từng loạt ngã xuống, có thể cảm thấy không đành lòng như vậy hay không.
Tiêu Bố Y cùng Bá Đô giả trang, bắt đầu tránh né quân Đột Quyết, biến thành người Đột Quyết. Quân Đột Quyết phần lớn đều không quen biết lẫn nhau, chỉ vì một mục đích chung mà tụ tập lại, nhìn thấy hai tên lính nghèo túng này, nhiều ít còn có chút xem thường.
Chẳng qua cũng có một số quân Đột Quyết nhìn thấy Bá Đô hơn năm mươi tuổi còn cầm trường thương đến đánh cướp, nhiều ít có chút đồng tình, chừng này tuổi rồi sao không ở nhà đi, ra đây làm chi?
Đương nhiên nhìn thấy Tiêu Bố Y còn khá trẻ, có một số quân Đột Quyết cũng đi tới chào hỏi, Bá Đô biết Tiêu Bố Y không biết tiếng Đột Quyết, chỉ nói đó là một người câm điếc, nhà lại nghèo khó, tìm không được vợ, lần này đi đánh cướp chẳng qua chỉ muốn đoạt nữ nhân trở về. Mọi người ồn ào một trận, đợi khi muốn an ủi Tiêu Bố Y vài câu, thì đã phát hiện một lão một câm điếc này đã không còn thấy bóng dáng.
Bọn họ thực khôngvội, Tiêu Bố Y lại chờ không được, cùng lão bộc ngày đêm rong ruổi, rốt cuộc khi sáng sớm đã đuổi tới phía nam Tử Hà. Truyện được copy tại
Các dòng sông nhỏ rốt cuộc đã tụ tập thành hồng thủy, Tiêu Bố Y khi nhìn thấy binh sĩ lẻ tẻ, còn cảm thấy quân Đột Quyết chẳng qua chỉ là như thế, nhưng đợi khi trông thấy quân Đột Quyết ở phương xa trường thương như rừng, chiến mã chỉnh tề, cho dù đã thấy qua những trận chiến lớn, cũng không khỏi phải hít một hơi khí lạnh.
Mặt trời hồng hồng còn ẩn trong những đám mây ở phương xa, bầu trời xanh ngắt một màu đã có thể trông thấy rõ ràng.
Nhìn về nơi xa kỵ binh đen đặc như mây đen ngưng tụ lại, trải kín khắp nơi, ở xa xa cũng thấy doanh trướng dày đặc, vạn ngựa hí vang.
Đầu mâu dưới ánh nắng sớm phát ra hàn quang lạnh lẽo, doanh trướng tập trung cùng một chỗ, trên một vùng đất cao được lập một tòa đại trước bằng da trâu. Trên đỉnh đại trướng phát ra hào quang hòa nhã, là lấy hoàng kim tạo thành.
Da trâu tạo nên đại trướng tuyền một màu đen, Tiêu Bố Y thấy còn chưa nói cái gì, Bá Đô đã áp thấp thanh âm nói: "Đó chinh là đại trướng của Khả Hãn".
Tiêu Bố Y quay đầu liếc mắt nhìn lão, nghe được trong giọng điệu của lão lại có ý chán ghét oán hận Khả Hãn, cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ánh mắt từ đại trướng nhìn qua Tử Hà, chỉ thấy phía trước đã thấy có đại quân dỡ trại, từng đội từng đội một rất là quy củ, chỉ là vẫn có những kẻ chậm trễ đi sai lạc, thỉnh thoảng lại có tướng lãnh hô quát ước thúc, những người chậm trễ này lại chạy nhanh về phía trước!
Có một đội ước chừng ba ngàn người đi tới, có chút đông đảo, xông tới rất có lực. Mỗi người vẻ mặt đều chứa một loại cuồng nhiệt cùng hưng phấn chiếm đoạt, Tiêu Bố Y thầm nắm chặt nắm tay.
"Bá Đô, ngươi trở về đi".
Lão bộc do dự, còn chưa trả lời, ở phương xa đã đến một quan quân, dáng người khôi ngô, vẻ mặt ngang ngược, lớn tiếng hướng tới hai người hô quát cái gì đó.
Bá Đô ậm ừứng đối, rồi lôi kéo Tiêu Bố Y tiến vào trong một đội kỵ binh, nhìn thấy không ai chú ý, thấp giọng nói: "n công, đây là nơi của kỵ binh các bộ lạc nhỏ, ta nói chúng ta là từ bộ lạc Đồng La đến, người không cần lo lắng, cho dù là kỵ binh Đồng La đến, cũng chưa chắc đã nhận ra nhau. Chỗ này là nơi binh lính tẻ tẻ tụ hội, mỗi khi tụ tập được ước chừng một ngàn người thì sẽ dỡ trại xuất phát".
Tiêu Bố Y cũng không hiểu Bá Đô này là người Đột Quyết vì sao lại trợ giúp mình, lại nghĩ tới cái gì đó, "Chúng ta phải đi nơi nào?"
Bá Đô hỏi binh sĩ bên cạnh vài câu, được trả lời rất khẳng định, "Là đi Mã ấp".
Tiêu Bố Y nhìn thấy vô số kỵ binh tinh nhuệ đã nhằm hướng chính nam tiến phát, đội ngũ chỗ mình đã dỡ trại đi hướng tây nam, tán loạn không chỉnh tề, trong lòng cũng phân vân. Lý Tĩnh đã nói qua với hắn, từ Tử Hà nam hạ có hai đường có thể tiến công Trung Nguyên. Một đường là Mã ấp trọng trấn, một đường khác là tiến vào Nhạn Môn quận.
Cũng chính là phương thức lĩnh quân của quân Đột Quyết, không quen biết, vì lợi mới ngưng kết lại, cho nên hắn mới lẫn vào được trong đội ngũ quân Đột Quyết.
Bản thân lẫn vào lộ kỵ binh này xem như cũng may mắn, có thể đi Mã ấp cũng là chuyện may mắn. Thủy Tất Khả Hãn một khi đã cho mấy tán binh này đi công kích Mã ấp, không cần nói cũng biết, binh tinh duệ từ đánh tới Nhạn Môn quận mà vào, mình đi cùng cách quân này thì làm sao mà tiến vào Nhạn Môn quận trước?
Hắn tay cầm trường mâu, lần đầu do dự không quyết, chỉ là bởi vì binh sĩ phía trước đã chauarn bị xuất phát, đen đặc làm cho người ta lạnh người, hắn một ngựa mà xông qua giữa đội ngũ hàng vạn quân này, chỉ sợ cho dù Cầu Nhiêm Khách lúc này cũng phải cân nhắn một chút.
Tiêu Bố Y suy nghĩ một lúc, cũng không tự chủ giục ngựa đi cùng đội ngũ xuất phát hướng tây nam, quay đầu nhìn lại, chỉthấy kỵ binh thảo nguyên cũng không suy giảm, vẫn không ngừng có binh sĩ dũng mãnh đi tới, từng đội từng đội binh sĩ không ngừng xuất phát, chiến mã hí vang lừng.
"Bá Đô, ngươi biết đường tắt từ Mã ấp đến Nhạn Môn không?"
Bá Đô có chút ngạc nhiên, lắc đầu nói: "n công, thảo nguyên ta rất quen thuộc, nhưng Trung Nguyên là chỗ của người mà".
Tiêu Bố Y lắc đầu cười khổ, cảm thấy thật là có chút làm khó người khác, đường xá ở Trung Nguyên hắn còn không quen thuộc, chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào người ngoài sao?
"Ta không biết khi nào thì sẽ rời đi, ngươi hãy tự mình bảo trọng".
Bá Đô lộ ra vẻ mặt cảm kích, "Cảm ơn ân công chiếu cố, chẳng qua người cứ yên tâm, trong đội ngũ ngàn người này, phần lớn đều không quen biết lẫn nhau, người nếu đi, ta tự nhiên tìm một chỗẩn nấp, từ từ sẽ về lại thảo nguyên. Chỉ là ân công, người ngàn vạn lần phải cẩn thận".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, cùng Bá Đô không nói chuyện nữa, hơi chút tách ra chút khoảng cách, chỉ thúc ngựa chạy không đến một canh giờ, đã đến bờ Tử Hà.
Lúc này vầng thái dương đỏ rực mới rời khỏi mây, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Nước sông sáng ngời ánh vàng lấp lánh, chim chóc ca hót, đúng là cảnh sắc rất đẹp. Tiêu Bố Y lại không lòng dạ nào thưởng thức, cho dù là phi thường nhanh trí, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra được phương pháp gì tốt.
Quân Đột Quyết tuy tán loạn, nhưng hiện nay xuất quân mỗi đội cũng có mấy tên quan quân áp trận, trong đội ngũ của Tiêu Bố Y, người cầm đầu đúng là tên quan quân Đột Quyết tràn đầy kiêu ngạo mới vừa rồi kia, thỉnh thoảng quay đầu lại hô quát, tuy cuồng ngạo, nhưng có thể thấy, quân Đột Quyết phần lớn cũng phục hắn, không có vượt quá quy củ.
Phía trước lúc này đột nhiên truyền ra tiếng kèn trầm trầm vang động khắp nơi, có chút thê lương. Tiêu Bố Y trong lòng chấn động, nhìn ra xa xa, chỉ thấy được quân Đột Quyết qua đến bờ bên kia đã thổi kèn, trong lúc nhất thời mâu lóe hàn quang, trường đao chớp động, trong tiếng loảng xoảng, hỗn loạn có tiếng hú như sói tru của quân Đột Quyết.
Quân Đột Quyết chính thức bắt đầu tiến công!
Trong bụi đất bay lên, thiết kỵ xông pha, quân Đột Quyết không có trói buộc đã như bầy sói đói phóng về phía Mã ấp, dọc theo đường đi, đương nhiên là các xóm làng từ Tử Hà đến Mã ấp sẽ gặp tai ương trước hết.
Quân Đột Quyết bên này bờ sông cũng đã xao động, trong đôi mắt toát ra vẻ tham lam, đều ồạt xông qua bên kia sông.
Kèn vang lên, xung phong đã khởi, quân Đột Quyết bên này dù sao cũng là do nhiều bộ tộc tụ tập, trận hình đã sớm như dòng nước không ra hình dạng gì, quan quân tuy lớn tiếng hô quát, nhưng cũng có chút ước thúc không được.
"Xông lên dùng tiếng Đột Quyết nói như thế nào?" Tiêu Bố Y thấp giọng hỏi.
"Đề khuê" Bá Đô khó hiểu, nhưng vẫn mau lẹ trả lời.
Tiêu Bố Y gật đầu, thấp giọng nói: "Bá Đô, ngươi hãy tự mình bảo trọng".
Hắn lời vừa nói xong, đã thúc dục Nguyệt Quang, phóng nhanh qua sông. Nguyệt Quang xuống nước, có vẻ khoan khoái, đạp chân đi trước, trong lúc nhất thời bọt nước văng khắp nơi. Đoạn sông này khá nông, hành quân cũng không thành vấn đề, Tiêu Bố Y vốn ở vị trí sau cùng của đội ngũ, đợi khi qua sông đã cơ hồ đi ngang với quan quân kia.
Quan quân nhìn thấy ngựa của Tiêu Bố Y mau lẹ, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn tuy không biết Tiêu Bố Y, nhưng cảm thấy con ngựa này rất thần tuấn, người này nên nhập vào đội tinh binh, sao lại hỗn tạp ở trong này.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y giây lát đã đến đầu, thoát ly đội ngũ, quan quân đột nhiên giận dữ, giương cung lắp tên, quát lớn một tiếng, một tên đã bắn tới trước ngựa Tiêu Bố Y.
Dụng ý của hắn chỉ là dọa nạt, muốn cho Tiêu Bố Y quay về đội. Tiêu Bố Y cũng lấy cung, quay lưng bắn trả một mũi tên.
"Vù" một tiếng, mũi tên đã cắm giữa cổ họng quan quân, quan quân khó có thể tin ôm cổ họng, xoay người rơi xuống đất.
Cả trời đất như tĩnh lại một lát, vô luận có thấy hay không đều bị tình huống trước mắt làm rung động, không biết rốt cuộc sao lại như vậy, tên quân Đột Quyết này lớn mật, lại dám bắn chết Thiên Phu Trưởng lĩnh quân!
Tiêu Bố Y cũng giả giọng trầm trầm, múa may cây cung trên tay, quát lớn: "Đề khuê!"
Lời vừa nói xong, hắn đã phóng ngựa chạy vội đi, dọc đường điên cuồng hét lên, giống như nổi điên. Quân Đột Quyết biết đây là ý xông về phía trước, đã số người ở đây là ngàn dặm tới đây chỉ để đánh cướp tiền tài, bị câu thúc nên đã sớm bất mãn. Khi còn ở gần Khả Hãn, cũng không dám làm loạn, giờ đã có người dẫn đầu, làm sao nhẫn nại được nữa.
Một người hô theo, đề khuê! Mười mấy người cũng hô tiếp theo, thanh thế rất nhanh như bệnh dịch, mấy trăm rồi cả ngàn người hô lên, rồi ùa lên phía trước, đạp lên thi thể Thiên Phu Trưởng trúng tên mà phóng đi, trưởng quan muốn ước thúc đội ngũ cũng đã không thể.
Bá Đô nhìn thấy Tiêu Bố Y đã đi xa, rốt cuộc ghìm ngựa hướng sang một bên trốn đi, tuy là vẫn đi theo như trước, nhưng lại chuẩn bị thời cơ thoát đi, hắn là người Đột Quyết, nhưng cũng không ngu dại gì đi bỏ mạng.
Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy quân Đột Quyết ở phía sau như lang sói, lúc nhúc, cũng kinh ngạc.
Chỉ là lúc này cũng đã lo không được nhiều, chiến tranh sớm muộn cũng phải bùng nổ, hắn lấy lực bản thân muốn ngăn cản thì chẳng khác nào là châu chấu đá xe, chỉ có thể trước làm cho bọn chúng loạn lên, sau là thông báo cho Dương Quảng chống trả cũng là biện pháp duy nhất.
Hắn một ngựa đi trước, rất nhanh đuổi tới tiền đội, tiền đội vốn đang có chút quy củ, nhưng nghe được phía sau xao động, cũng hỗn loạn hẳn lên. Một Thiên Phu Trưởng lớn tiếng quát phóng ngựa rời khỏi đội, muốn cản Tiêu Bố Y lại, không nghĩ đến Tiêu Bố Y cũng không dùng cung, mà ra sức đem trường mâu cầm trong tay phóng ra.
Một mâu này của hắn, thế đi như cầu vồng, Thiên Phu Trưởng làm sao đỡ được, không trung chỉ thấy được quang ảnh chợt lóe, máu tươi phun ra. Thiên Phu Trưởng thân hình đã mềm nhũn đổ xuống ngựa, Tiêu Bố Y giục ngựa đi qua, thuận tay lấy trường mâu của hắn.
Quân Đột Quyết nhìn thấy máu tươi, giống như sói đói nhìn thấy máu tanh, đã phát ra thì không thể vãn hồi, có mấy người rốt cuộc cảm thấy không đúng, muốn ngăn trở, Tiêu Bố Y đã sớm vọt qua chạy mất.
Quân Đột Quyết tuy người đông thế mạnh, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, hiệu lệnh không được, bị Tiêu Bố Y thuân thế vọt lên trước. Tiêu Bố Y thấy ngăn đón liền giết, quân Đột Quyết hỗn loạn một đoàn, không rõ chuyện gì.
Đợi khi Tiêu Bố Y vọt tới hàng quân đầu tiên, đã có mấy tên quan quân lớn tiếng quát đuổi tới, Tiêu Bố Y thầm kêu một tiếng may mắn, mặc kệ bọn họ hô quát cái gì, chỉ phóng ngựa chạy như điên.
Vô số quân Đột Quyết bị hắn bỏ lại phía sau, vô số quân Đột Quyết kinh hãi nhìn người ngựa thế phóng như rồng.
Đột nhiên có quân Đột Quyết lớn tiếng hô: "Ngả khắc thản thụy, Ngả khắc thản thụy!"
Càng nhiều người cũng hô theo: "Ngả khắc thản thụy".
Đội ngũ hỗn loạn hẳn lên, vô số binh sĩ bám theo sau Tiêu Bố Y, lớn tiếng hô quát, biểu hiện sự hưng phấn. Mấy quan quân đuổi bắt sớm đã không biết đi về đâu, Tiêu Bố Y một ngựa chạy trước, đột nhiên nghĩ đến Ngả khắc thản thụy có nghĩa là Mã thần, chẳng lẽ trong mấy binh sĩ này có người lúc trước ở tại thảo nguyên đã gặp qua mình?
Tiếng hét Ngả khắc thản thụy như thủy triều ùa đến, Tiêu Bố Y thầm nghĩ, mã thần ta hiện tại không phải phù hộ cho các ngươi, mà là muốn phù hộ cho con dân của Đại Tùy chúng ta thoát khỏi tàn sát.
Khi nghĩ đến con dân Đại Tùy, Tiêu Bố Y lúc này mới ý thức được, hắn đã dung nhập vào thời đại này, rốt cuộc không thể chia cắt.
Quân Đột Quyết tuy điên cuồng xông lên, nhưng nếu bàn về tốc độ, thì còn xa mới bì kịp Nguyệt Quang. Tiêu Bố Y dùng hết toàn lực điều khiển ngựa, giây lát đã cách xa quân Đột Quyết, qua chừng một chén trà nhỏ, thì đã vô ảnh vô tung.
Vô số quân Đột Quyết trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chỉ nghĩ đến lần này chinh chiến là mã thần đến thống lĩnh, không có nghĩ đến mã thần trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, chỉ có thể thì thào nhớ kỹ bốn chữ Ngả khắc thản thụy. Mã thần không biết tung tích, bọn họ cũng đột nhiên mất đi phương hướng, có chút mờ mịt.
Các quan quân rốt cuộc xông lên được, lớn tiếng hô quát, hiệu lệnh đội ngũ đi về phía trước, trong lúc nhất thời bụi bay tứ phía, binh giáp cùng ánh đao tràn ngập, bầu trời ban ngày cũng bị mây đen bao phủ, sát khí trùng trùng.
Tiêu Bố Y bỏ rơi được quân Đột Quyết, trong lòng mừng rỡ, lộ trình cũng đã nhận biết, một đường hướng tới Mã ấp mà đi vội, ngựa của hắn tuy mau lẹ, nhưng cũng phải đến tối mới có thể tới được Mã ấp thành. Nhớ tới lúc trước bọn họ từ Mã ấp đến Tử Hà cũng phải mất hơn hai ngày lộ trình, hiện tại hắn không đến nửa ngày đã tới nơi, không khỏi có chút yêu thương vuôt ve bờm của Nguyệt Quang.
Nguyệt Quang cũng hí dài một tiếng, có vẻ không mệt mỏi, xem ra vẫn thoải mái có thừa.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ lúc trước Cầu Nhiêm Khách vì truy đuổi Nguyệt Quang, qua lại ngàn dặm, cước lực của Nguyệt Quang có thể thấy được.
Trước thành Mã ấp vẫn là rộn ràng nhốn nháo, ngựa xe như nước. Nơi này tuy là biên thùy trọng trấn, nhưng vẫn thái bình nhiều năm, cho dù quan Đột Quyết đánh cướp, cũng ít khi đến phụ cận thành trì. Mọi người trên mặt đã bình thường, không biết chút nào nguy cơ bị tàn sát đã đến trước mắt.
Tiêu Bố Y đã đến trước cửa thành Mã ấp, hai binh sĩ nhìn thấy hắn chạy tới, câm thương lần lượt giao nhau, lớn tiếng nói: "Người Đột Quyết, muốn làm cái gì, xuống ngựa".
Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ mình giả trang cũng chưa thay đổi, cũng không giải thích, trường mâu đâm tới, đánh bay binh khí trong tay hai người, một thương đểở tại cổ họng của binh sĩ, lạnh lùng nói: "Nhanh dẫn ta đi gặp Vương Thái Thú".
Hắn trong lòng vội vàng, không muốn nói nhiều, không nghĩ đến lại ùa ra một đám binh nói: "Muốn tạo phản sao?"
Tiêu Bố Y hai hàng lông mày căng thẳng, "Các ngươi không biết ta là ai sao?"
Một binh sĩ cười nhạo nói: "Nhìn ngươi mặt mày đầu bụi đất, còn hy vọng mọi người nhận ra ngươi sao?"
Tiêu Bố Y hai hàng lông mày cau lại, trở ngược cán thương đánh tới, người nọ cách hắn cũng xan, không biết vì sao đã bị hắn đánh bay lên không, khi rơi xuống mặt đất thì đã không thể bò dậy được nữa.
Các binh sĩ đều kinh hãi, đều xôn xao lên, giương thương rút đao lui về phía sau một bước, đột nhiên một binh sĩ hét lớn: "Ngươi là Tiêu đại nhân sao?"
Tiêu Bố Y thở ra một hơi, "Ta là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y trong triều, nhanh dẫn ta đi gặp Vương Thái Thú, có quân tình khẩn cấp càn báo".
Binh sĩ biết Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi: "Đại nhân, có chuyện quan trọng gì vậy?"
Tiêu Bố Y vốn muốn gây ra hỗn loạn, chỉ muốn cấp tốc như cứu hỏa mà thôi, trầm giọng quát: "Cho dân chúng mau mau vào thành, đóng cửa thành lại, bốn mươi vạn quân Đột Quyết đang nam hạ, phân ra tiến công Mã ấp, Nhạn Môn hai quận. Nếu muốn giữ mạng sống, nhanh chóng thông báo cho Vương Thái Thú thủ thành chờ viện binh".
Tiêu Bố Y vốn tưởng rằng sẽ khiến cho xao động một mảng, không nghĩ đến các binh sĩ nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên, đều nói: "Tiêu đại nhân, điều nầy sao có thể, phía trước đều có trạm canh, bọn họ sao lại không có thông báo? Nói bốn mươi vạn quân Đột Quyết, người tưởng trâu dê sao?"
Tiêu Bố Y đã muốn nổi giận, không nghĩ đến mình ngàn dặm xa xôi tới đây báo tin, ngăn trở không phải là Đột Quyết, mà lại là người của mình.
Không muốn cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, Tiêu Bố Y chỉ hỏi tên binh sĩ biết mình kia: "Đưa ta đi gặp Vương Nhân Cung, sẽ ghi cho ngươi một công".
Binh sĩ nơm nớp lo sợ nói: "Tiêu đại nhân, Vương Thái Thú không ở tại Mã ấp, Thánh Thượng xuất tuần trường thành, Vương Thái Thú đã đi theo Thánh Thượng đến Nhạn Môn quận rồi!"
Tiêu Bố Y ngẩn ra, thầm nghĩ Dương Quảng quả nhiên là ở Nhạn Môn quận, giây lát lại hỏi: "Hiện tại thành Mã ấp ai là lớn nhất?"
"Vốn có Lý Quận thừa, nhưng hình như đã cùng đại nhân đi thảo nguyên, hiện thành Mã ấp này lớn nhất chính là Lưu Giáo úy".
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Nhanh chóng tìm Lưu Vũ Chu".
Hắn vốn nghĩ sau khi tìm được Lưu Vũ Chu thì sẽ để hắn thủ thành, vào thành mới được nửa đường thì nhìn thấy dịch trạm mã quan, lập tức cho binh sĩ đi tìm Lưu Vũ Chu, bản thân cũng phân phối người của dịch trạm trong thành, cho bọn họ cấp tốc đến Lâu Phiền, Nhạn Môn, Thái Nguyên ba quận bẩm cáo quân tình. Vốn bẩm cáo quân tình không phải do hắn quản, dịch trạm bất quá chỉ có tác dụng nhắn dùm, phải có văn thư của binh bộ mới được. Chỉ là Tiêu Bố Y lại cứ cho đi cái đã, thầm nghĩ đợi đến khi thương lượng thỏa đáng, Nhạn Môn quận kia không biết sẽ ra bộ dáng gì nữa.
Dịch quan nhìn thấy Tiêu Bố Y bảo đảm, thủ trưởng đã lên tiếng, cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức phi ngựa ra khỏi thành chuyển văn thư, Tiêu Bố Y tuy cấp bách, nhưng vẫn ăn một bữa cơm, nhìn thấy binh sĩ mình phái đi ra ngoài trở về, phía sau dẫn theo một quan quân, lại không phải Lưu Vũ Chu, không khỏi nhíu mày nói: "Lưu Giáo úy đâu?"
"Ta chạy cả nửa Mã ấp thành, cũng không tìm được Lưu Giáo úy" Binh sĩ vẻ mặt đau khổ nói, "Tiêu đại nhân, tiểu nhân đã làm hết sức".
"Thuộc hạ Phụng Thừa Úy Tề Lạc, trước mắt dưới quyền của Lý Quận thừa, biết Tiêu đại nhân tới đây đặc biệt đến tham kiến, lại không biết Tiêu đại nhân tìm Lưu đại nhân có chuyện gì?" Người ở phía sau binh sĩ tuổi không lớn, thân hình cao to, hai mắt sáng ngời.
Tiêu Bố Y giương mắt nhìn hắn một lát, đơn giản đem mọi phát sinh nói qua một lần, trầm giọng nói: "Tề Lạc, ta hiện tại lệnh ngươi tạm thời thủ thành, chờ ta sau khi ra khỏi thành, đóng chặt cửa thành cố thủ không ra, nếu có vấn đề, ta sẽ chụ trách nhiệm".
Tề Lạc có chút khó xử, Tiêu Bố Y cũng đã bước ra khỏi dịch quán, trở người lên ngựa nói: "Tề Lạc, hôm nay tính mạng an nguy của toàn thành đều ở trong tay ngươi, ngươi cứ tự lo thân đi. Ngươi," Tiêu Bố Y đưa tay chỉ vào tên binh sĩ kia nói: "Theo ta đến Nhạn Môn quận gặp Thánh Thượng".
Binh sĩ hoảng sợ, Tề Lạc cũng chà cha hai tay, không biết làm sao. Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn hắn, thở dài một tiếng, ngựa ở trên phố, cao giọng quát: "Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y có lệnh, Đột Quyết xâm lấn, quân tình khẩn cấp. Hiện lệnh Phụng Thành Úy tạm thời giữ chức thủ thành, chống cự quân Đột Quyết vào thành, ai không nghe, theo quân pháp xử trí. Tiêu Bố Y lấy trời mà thề, sẽ chịu mọi trách nhiệm".
Hắn vận khí hét ra, âm thanh chấn động giữa không trung, phụ cận tĩnh lặng một mảng, đều giương mắt nhìn người mặc trang phục Đột Quyết kia, có người đã nhận ra đây là Tiêu đại nhân đã cùng đi với Vương Thái Thú, có người thì vẫn mờ mịt, giây lát có chút bối rối.
Tề Lạc trên mặt kích động, hướng về phía Tiêu Bố Y thi lễ.
Tiêu Bố Y trên đường phóng ngựa ra khỏi thành, lại hô hai lần nữa, đợi ra khỏi thành Mã ấp, biết mình chỉ có thể làm tới như vậy cho tòa thành này thôi, còn có rất nhiều người đang chờ đợi hắn tới cứu mạng cùng thông báo.
"Ngươi tên gì?" Tiêu Bố Y hướng tới binh sĩ kia hỏi.
"Phương Vô Hối" Binh sĩ nơm nớp lo sợ nói.
"Tên rất hay, nam nhân làm việc nên là không oán không hối hận" Tiêu Bố Y cười dài nói: "Dẫn ta đi Nhạn Môn quận tìm Thánh Thượng, ta quản đảm ngươi sẽ gia quan tiến tước, tìm đường gần nhất mà đi".
Phương Vô Hối lại nói: "Tiêu đại nhân ngàn dặm cấp bách, cứu nước nguy nan, thuộc hạ trong lòng khâm phục, chỉ cầu trợ giúp, làm sao nghĩ tới gia quan tiến tước gì. Chỉ là Nhạn Môn quận có bốn mươi mốt tòa thành, nghe nói Thánh Thượng bắc tuần, hôm nay cũng không biết đã tới nơi nào, chúng ta chẳng lẽ đi tìm từng thành trì một?"
Tiêu Bố Y nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết như làm thế nào cho phải!