Hoa có hồng khác nhau, người với người bất đồng.
Trên đời này, người vốn khác nhau rất nhiều, cho nên mới có thể tạo nên một thế giới đặc sắc đủ màu như vậy. Mỗi người có lẽ đều có bản lĩnh cao hơn người khác một bậc, Vương Thế Sung cùng Tiêu Bố Y quyết đấu. tuy khắp nơi đều lâm vào thế hạ phong, nhưng khi đối mặt với Lý Từ Thông, lại thể hiện ra mưu kế hơn người của hắn.
Mưu kế, vốn là tương đối mà nói. Cũng là mưu kế. đùng trẽn những người khác nhau, hiệu quả đương nhiên lớn nhỏ không giống nhau.
Lý Từ Thông đối với Vương Thế Sung vốn tràn đầy phòng bị. nhung khi nghe được hắn đề nghị, trong lòng vẫn chấn động.
Hắn không thể không thùa nhận, Vương Thế Sung nói rất có đạo lý. hắn là trong cuộc bị mê, không muốn Giang Đô roi vào tay người bên ngoài, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến sẽ lui ra phía sau một bước.
Bàng quan tỉnh táo, Vương Thế Sung một lòi điểm tinh, khiến cho hắn cảm thấy có tương lai. Nhưng khi phấn chấn, trong lòng lại có nghi hoặc, Vương Thế Sung bá chủ một phương, tại sao lại đến giúp hắn?
Vương Thế Sung thấy Lý Từ Thông sắc mặt âm tình bất định, lại cười nói: "Lý tồng quản, không tin mưu kế cùa ta sao?"
Lý Từ Thông xuất hiện nụ cười, "Vưang quận thừa mưu kế hơn người, ta sao lại không tin? Nhưng ta nếu lui bước, Trần Lăng vô năng, chắc hẳn sẽ xông ra Giang Đô. Vạn nhất Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng cũng không tranh đấu. ta chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?"
Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Lý tổng quản, người đã khi nào thấy hai con chó nhìn thấy một cục xương mà không đoạt chưa?"
Lý Từ Thông cau mày nói: "Không thể bài trừ tình huống con chó đó có vắn đề".
Vương Thế Sung cười nói: "Lý tổng quàn quả nhiên thú vị, nhưng mà Đỗ Phục Uy hữu đũng vô mưu, Trẳm Pháp Hưng trời sinh tính tàn nhẫn, cho dù bọn họ chiếm cứ Giang Đô. với khả năng của Lý tổng quản, muốn đoạt lại, còn không phải chuyện dễ dàng sao".
Mới đầu đối với Vương Thể Sung còn có chút không thoải mái, nay đã tan thành mây khói. Lý Từ Thông phát hiện, Vương Thế Sung này cũng có chút thú vị.
"Nhưng rất nhiều chuyện, không phải nói là được. Vương Quận thừa, người bảo ta ròi khỗi tranh chấp Giang Đô. Chẳng lẽ là thuyết khách của Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng?"
Vương Thế Sung khẽ giật mình, thoáng qua lại cười lẻn ha hã. Hắn cười cực kỳ vang dội, nghe tuyệt đối là từ nội tâm. Lý Từ Thông không thể không bội phục người này. Hắn đương nhiên hiểu rằng Vương Thế Sung không như ý. Vương Thế Sung vốn là Quận thùa Giang Đô. Được Dương Quảng tín nhiệm, đi tới Đông Đô khu trục đạo phỉ. Vương Thế Sung có thể nói là vận khí vô cùng tốt. vốn Tổng chỉ huy chinh phạt Đông Đô là Tiết Thế Hùng, không ngờ Tiết Thế Hùng bị Đậu Kiến Đức đánh bại một cách khó hiểu. Vương Thế Sung lại thăng làm Hành quân Tổng quản. Nhưng mà vận khí của hắn chỉ đến đó là hết. Bời vì Tiêu Bố Y trong thời gian ngắn ngùn, đã khống chế quân quyền Đông Đô. Chẳng những đánh bại Hoàng Phủ Vô Dật, còn đem Nguyên Văn Đô, Vương Thế Sung các cựu phiệt tân quý tất cả đều đá ra khỏi Đông Đô. Vương Thế Sung không xu dính túi. không chốn nương thân. Dưới loại cách biệt một tròi một vực này. Nểu là người bên ngoài, chỉ sợ sẽ dùng đầu đập đất. nhảy núi nhảy sông. Nhưng Vương Thế Sung lại vẫn có vẻ bình thường!
Tiếng cười vừa đứt. Vương Thế Sung xoay người rời đi. Lý Từ Thòng cuống quít đưa tay giữ chặt, "Vương quận thùa vì sao phải đi?"
"Buồn cười ta vốn tường rằng Lý tổng quản là người có khả năng, có độ lượng dung người. Không ngờ hôm nay vừa gặp... ài... với khả năng của Vương Thế Sung ta, cần gì phải đi làm thuyết khách cho người khác. Ta vốn cho rẳng có thể cùng Lý Tổng quản người liên thủ. đánh ra cương thổ rộng lớn..
Lý Từ Thông tim đập thình thịch, "Cương thổ rộng lớn?"
Vương Thế Sung trầm giọng nói: "Thiên hạ hôm nay. trừ Giang Đô ra, thế lực cũng đã rõ ràng. Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, Tiêu Bố Y chiếm cứ cương thổ rộng lớn phương bắc, nếu muốn cùng chống lại, chỉ còn lại một đường chiếm cứ Giang Đô. Noi đây có sông có biển, người bên ngoải đánh cực kỳ không tiện, nếu chiếm cứ noi đây. cũng có thể lọi dụng địa lợi cùng bọn họ chống lại, tiến lên có thể lấy thiên hạ, lùi lại có thể an phận ờ một góc. cơ hội nếu nhưmất, thiên hạ to lớn. không còn chỗ để cho ta và ngươi dung thân!"
Lý Từ Thông bị nói trúng tâm sự, thật lâu không nói gì. Hắn thặt ra thặt không cam lòng. Có lẽ Đỗ Phục Uy cũng như thế. Phải biết rằng mọi người làm loạn sớm nhất, nhung sóng cồn đào cát. Năm đó quần đạo quá nhiều, nhưng hôm nay người còn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đại tùy dù sao còn không phải thiên hạ cùa bọn họ. muốn dùng lợp người quẻ mùa cùng môn phiệt, quân chính quy tác chiến, tĩã giá gian khổ khó có thể tưởng tượng. Nhưng mà bọn họ tình hình hiện tại, giống như gân gà, ăn vào vô vị, bỏ thị lại tiếc. Vương Thế Sung nói một điểm không sai, trước mắt là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, nếu không nắm chắc, cả đòi cũng không cam tâm.
Cuộc đời khó được vài lần đánh cuộc, Lý Tử Thông đến bây giờ không buông bỏ. chính là muốn thừ đánh bạc một lần!
"Hiện tại ta chỉ lo lắng, Đỗ Phục Uy. Tiầm Pháp Hưng sẽ không đoạt" Lý Từ Thông do dựnóL
Vương Thế Sung thấy Lý Tịr Thông đã mờ miệng, mim cười nói: "Lý tổng quản, bọn họ không đoạt, chúng ta có thể chp bọn họ đoạt. Trước mắt vi lấy Giang Đô, Đỗ Phục Uy đóng quân Thanh Lưu, con của Tĩầm Pháp Hưng là Trầm Luân trú đóng ở Dương Tử, hai quán cách xa nhau chỉ hơn mười dặm. Đỗ Phục Uy làm người thích dũng. Trầm Luân này lại tính khí táo bạo. chỉ cần Lý tổng quân chiêu mộ người GiangNam, ngụy trang thành thủ hạ Trẳm Luân, thùa dịp đêm đi tập kích đại doanh Đỗ Phục Uy, người nói kết quả sẽ như thế nào?"
Lý Từ Thông cười ha hả nói: "Vậy bọn họ thật sẽ chó cắn chó. ta rất hiểu rõ Đỗ Phục Uy này, chỉ là một thất phu. chắc chắn mắc lừa" Tiếng cười vừa dứt, Lý Từ Thông hai mắt như điện, nhìn chằm chằm vào Vương Thế Sung nói: "Vương đại nhàn, người chính là kiêu hùng đương thời, vốn có thể tự lập một phương, không biết vì sao phải đến giúp ta?"
Vương Thế Sung sắc mặt không thay đổi, "Đáng tiếc ta đây kiêu hùng cho tới bây giờ. biến thành một kẻ cô đơn. Lý tổng quản, ta thật ra không cam lòng".
"Không cam lòng không có tiếng tăm gì sao?" Lý Từ Thông cảnh giác hỗi.
"Không cam lòng để cho tiểu tử Tiêu Bố Y kia tiêu dao xưng vương!" Vương Thế Sung rốt cục lộ ra vẻ oán hận, "Ta bình sinh chưa bao giờ thống hận qua một người như thề. nếu không có Tiêu Bố Y, hiện tại đứng đằu Đông Đô chính là ta, ta tại sao phải rơi xuống tới mức như thế? Nhưng ta hiện tại, muốn tìm hắn báo thù, không thể nghi ngờ là si tâm mộng tường. Nhưng ta nghĩ, với khã năng của Lý tổng quản, cộng thêm kế sách của Vương Thế Sung ta, muốn xưng bá Giang Nam cũng không phải là việc khó. hôm nay Tiêu Bố Y tự thị vũ lực, bốn phương khá chiến, ta chỉ sợ trong nháy mắt, Lý Đường cũng sẽ liên lụy vào. Đến lúc đó chúng ta lấy Giang Đô, tọa sơn quan hổ đấu. lấy sạch vùng Giang Nam, có thể xem như là thượng sách. Mà nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thân đi trước sĩ tốt, thào phạt Trang Nguyên, giết Tiêu Bố Y, để giải mối hận trong lòng".
Hắn nói tình chân ý thiết, Lý Từ Thông nhìn thật lâu, cười ha hả nói: "Đà như vậy, ta sẽ thỏa màn tâm nguyện cùa Vương Quận thừa. Nhưng... Vương quặn thừa cho đến bây giờ, chỉ là một thân một mình sao?"
Vương Thế Sung cười khổ nói: "Cây đổ bầy khỉ tan, đám tiểu nhân kia đều bồ ta mà đi, cho tới bây giờ, chi có con gái ờ bên cạnh ta, không nơi nương tựa" Thấy Lý Tử Thông muốn nói lại thôi, Vương Thế Sung đột nhiên nói: "Nghe nói Lý tổng quăn chưa cưới vợ?"
Lý Tử Thông ánh mắt lóe lên. "Thì sao?"
Vương Thế Sung nói: "Cừu nhi cũng chưa lập gia đình, nếu như Lý tồng quản không chê..
Lý Từ Thông mừng rỡ nói: "Vương Quận thừa nếu chịu gả con gái cho ta, vậy người cùng ta chân thành hợp tác, tất có thể được việc".
Vương Thế Sung cười to nói: "Ta đã sớm thành tâm một mảnh, chỉ tiếc Lý tồng quản không chịu tin ta Nếu Lý tổng quàn yêu mến. đêm nay có thể đưa con gái ta đến ngay".
Lý Tử Thông cuống quít ngăn lại, "Vương Quận thùa thặt tình thành ý. ta sao có thể làm việc qua loa, chờ sau khi ta đánh bại Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng, lúc nhập chủ Dương Châu, chính là ngày cưới lệnh thiên kim làm vợ".
Vương Thế Sung nghiêm mặt nói: "Một lời đã định. Lý tổng quàn, ta về trước nói với Cừu nhi, ngày khác lại đến tìm người".
Lý Từ Thông đưa mắt nhìn Vương Thế Sung rời đi. chậm răi ngồi xuống, thật lâu mới tìm thủ hạ nói: "Văn Thâm, nhanh chóng chiêu mộ người ỡ Ngô Hưng, chừng trăm người là đủ. Nhớ rõ, phải nhanh!"
***
Hắn ngồi trên thuyền trôi trên sông, nước chảy róc rách. Trên mặt không có chút nào lo lắng trước khi đại chiến sắp đến.
Hắn có lẽ có bất đắc dĩ. có lê không như ý, có lẽ nồi danh thiên hạ, có lẽ uy chẩn thiên hạ, nhung hắn hiển nhiên vẫn là Lý Tĩnh tỉnh táo nhưbăng kia.
Hắn không cho phép mình phạm sai lẩm. không muốn thủ hạ chịu chết, cho nên hắn phải bảo trì tỉnh táo tuyệt đối. trên thuyền có một tắm địa đồ, còn có một ngọn đèn. Hắn nhìn địa đồ, đã một lúc lâu.
Ai cũng cho là hắn còn đang ờ Thước Đẩu trấn đối kháng cùng Đỗ Phục Uy. nhưng bản thân Lý Tĩnh biết, vị trí của hắn, đã cách cách Dương Châu chỉ hơn mười dặm.
Hắn mỗi lần cừ động, đều là ở trong tình lý, nhung hắn mỗi lần xuất binh, đều làm cho đối thủ ra ngoài ý định.
Trương Lượng đứng ở sau lưng Lý Tĩnh, có sự kính nể. Hắn chưa bao giờ thấy qua một tướng quân phụ trách như thế. Phục giết Trương Thiện An, nhanh chóng binh Lình Nam, Lý Tình đùng có lẽ không phăi nhanh nhất, nhưng mà thương vong không thể nghi ngờ là ít nhất.
Nhưng chỉ có người đi theo Lý Tĩnh, mới biết được cái giá cho sự thương vong ít nhất này là cái gi!
Lý Tĩnh mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, thời gian còn lại chính là phân tích địa hình cùng tư liệu của địch thù. Hắn có lẽ chưa có tới qua Dương Châu, nhung Trương Lượng dám khẳng định, trong thành ngoải thành Dương Châu mỗi một yếu đạo chiến lược đều đã một mực khắc ờ trong đầu Lý Tĩnh.
Người với người bất đồng, có người trời sinh chính là mạng chịu chết. Nhưng loại người như Lý Tĩnh, tròi sinh chính là vì cẩu thắng mà sinh.
Trên bản đồ có vẽ ba vòng tròn đỏ. trên vòng tròn có ba mũi tên, mục tiêu chính là thành Dương Châu.
Trương Lượng biết ba vòng tròn kia chính là ba phương thế lực, Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng, Lý Tử Thông đã ờ lân cận thành Dương Châu mấy tháng nay. Trong mắt bọn hắn, lấy được thành Dương Châu, ít nhất có thể an phận ờ một góc xưng vương.
Nhưng Trương Lượng càng biết ràng, ai lấy được thành Dương Châu, chết khẳng định so với người còn lại nhanh hơn nhiều.
Bởi vì Lý Tĩnh cũng nhắm ngay thành Dương Châu, hắn tựa như mành hồ trong rừng, sẵn sàng chuẩn bị động một kích trí mạng nhất, mành liệt nhất. Đại quân của hắn mặc dù vẫn ờ ngoải chừng trăm dặm, nhung chỉ cẩn một tiếng Ịriệu lệnh, một đêm là có thể tới lân cận Giang Đô, chuần bị tiến công.
Loại chiến thuật tập kích bất ngờ này luôn có thể lấy được hiệu quả cực kỳ rang động, lúc trước Lĩnh Nam tặc soái Cao Pháp Trừng. Thẳm Bảo Triệt khi chết, còn chưa tinLý Tình lại nhanh như vậy đã tới trước mặt bọn họ!
Nhưng mà Trương Lượng nhiều ít cảm thấy. Lý Tình đợi quá lâu, nhưng Lý Tình chưa bao giờ cảm thấy như vậỵ, nếu như lựa chọn giữa vội vàng chịu chết cùng nắm chắc thù thắng mà nói, hắn đương nhién sẽ chọn chpn thủ thắng, vô luận đợi bao lâu cũng được. tại
"Trương Lượng. Tĩần Lăng thời gian gần đây có gì tin tức mới?" Lý Tình cũng không ngẩng đằu lên mà hòi.
"Hắn đối với chúng ta còn chưa có tin tưởng, bời vì chúng ta cũng không có hành động gì làm cho hắn tin tường, cho nên khi Lý Tử Thông tẩn công Giang Đô. hắn lựa chọn đầu nhập Đỗ Phục Uy cùng Trầm Pháp Hưng. Tin tức mới nhất chính là. Trằn Lăng dùng đứa con làm con tin cho Trầm Pháp Hưng cùng Đỗ Phục Uy để cầu viện trợ. Đỗ Phục Uy, Trẳm Luân tồng cộng ước hẹn sáu vạn binh sĩ đã gần đến Giang Đô, sẵn sàng chuẩn bị vào thành. Nhưng mà Đỗ Phục Uy cùng Trầm Luân vẫn phòng bị lẫn nhau, không dám xem thường vọng động".