Tiêu Bố Y chủ mưu một đao, toàn lực chém tới, chém chết Khâu Hành Cung đệ nhất đại tướng dưới tay Lý Thế Dân!
Uy lực một đao kia, giống như lôi đình.
Lý Thế Dân hoảng sợ chạy trốn, bất chấp thương tâm. Khâu Hành Cung mặc đù chết, lại cho hắn cơ hội chạy trốn. Đường quân thấy Tẳn vương gặp nạn, đã dũng cảm quên mình vọt tới, ngăn tại ở giữa Lý Thế Dân Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y một lần nữa xuất đao, lại chém một tướng, máu tung đầy trời, huyết tinh thảm thiết. Nhưng trong khi hai ngựa giao thoa, đã cách Lý Thế Dân xa thêm mấy trượng. Nếu như tại bình địa, điểm khoảng cách ấy thật sự tính không là gì. nhưng ờ trong ngàn quân, cũng đã như lạch tròi vậy.
Tiêu Bố Y không ngờ binh tướng bên người Lý Thế Dân bán mạng như thế. hai đao chém không được Lý Thể Dân, lại cùng hắn cách càng xa.
Lý Thế Dân thoát được tính mạng, không chút do dự dẫn binh nhẳm hướng đông bắc bò chạy, Tiêu Bố Y cũng đã nhíu mày, hắn cũng không có đạt được mục đích mong muốn.
Lần này, hắn vốn muốn chém Lý Thế Dân!
Mười Khâu Hành Cung cũng đổi không được một Lý Thế Dân, Tiêu Bố Y một mực ẩn mà không động, lại để cho Tẳn Thúc Bào ngụy trang thành chính mình thân chinh, hấp dẫn chú ý Lý Đạo Tông, chỉ cấp cho Lý Đường một giả tượng, sau đó lại cho quân Lý Đường một kích lôi đình.
Hư hư thực thực, vốn chính là phép môn binh gia có một không hai. Phưcmg phép đơn giãn, chỉ xem ngươi vận dụng có đúng hay không mà thôi.
Trong khi Tẳn Bảo đánh nghi binh Bạch Câu. hắn đã sớm cùng Trình Giảo Kim thùa dịp bóng đêm yểm hộ, đi đường vòng đến đông bắc Hà Gian, khi trời còn chưa sáng rõ. đã đến phụ cận thành Phương Thúc Khâu Lăng đông Hà Gian.
Lúc này Tiêu Bố Y nhận được tin tức, Lý Thế Dân đã xuất binh Hỗ Ly Điến. thủ tại bình nguyên Cao Dương.
Tiêu Bố Y hiểu rò dụng ý của Lý Thế Dân. Hắn muốn tiêu diệt đám quân cuối cùng của Hà Bắc. Lý Thế Dân cũng là người thích mạo hiểm. Tiêu Bố Y trong lòng biết rõ, cái này từ việc hắn truy đuổi Tiết Nhân Quả mấy trăm dặm, lại truy quân Lưu gia mấy trăm dặm có thể thấy được.
Lý Thế Dân thích truy đuồi địch thù đến cùng, không chết không nghỉ, cũng thích làm gương cho binh sĩ, xông lên trước nhất.
Đó là một ưu điểm, nhưng cũng là một khuyết điểm. Ưu điểm đương nhiên là ủng hộ sĩ khí Khuyết điểm lại là một khi không lưu ý là có thể mất mạng. Điềm ấy thật ra rất giống Tiêu Bố Y. Nhưng mà TiêuBốYđãtừtừ sùa lại tật xấu này, biến thành cẩn thặn.
Biết được Lý Thế Dân dẫn huyền giáp thiên binh ra khỏi Hồ Ly Điến. Tiêu Bố Y lặp tức chế định kế hoạch đánh chết Lý Thế Dân. Nhưng cũng biết quân Lý Đường khẳng định không giống người thường, lúc này mới lại để cho Trinh Giảo Kim chế tạo thanh thế. hấp dẫn sự chú ý cùa đối thủ. Bản thân sớm đã lệnh cho thích khách bóp chết những trạm ngầm cho Mà Nghĩ dò ta, đi đường nhỏ vòng ra phía tây bắc của Lý Thế Dân.
Ân Khai Sơn mặc dù trong thời gian nhanh nhất dò xét được hành tung của Trình Giảo Kim. lại bị Tiêu Bố Y che mắt. Đơn giản phía bắc thành Phương Thúc địa thế vắng vè, hành quân không dễ. Hắn tại đó phòng bị cũng đơn sơ hơn nhiều, lại bị Tiêu Bố Y xâm nhập vào. Trong khi Trình Giảo Kim toàn lực hấp dẫn đối thù, Tiêu Bố Y lúc này mới toàn lực một kích. Không ngờ kế hoạch như vậy, mặc dù đánh tan huyền giáp thiên binh, nhưng vẫn là giết không được Lý Thế Dân.
Thân là chù tướng. Tiêu Bố Y hai đao không có đắc thù, hiểu rõ lấy đại cuộc làm trọng, không hề do dự. dẫn theo thiết kỵ như nước chảy nhẳm vào huyền giáp thiẻn binh mà xông tới, huyền giáp thiên binh dưới tay Lý Thế Dân đã không thành trặn hình. Phía bên Sài Thiệu cũng đã cấp đò tròng mắt, gào thét một tiếng, đã tạo thành một tầng ngăn cản đường lui cho Lý Thế Dân.
Hắn vì Lý Thế Dân cản phía sau, vi Lý Thế Dân tranh thủ thời gian rút lui.
Nhưng kỵ binh mà hắn dẫn vốn đã hơi chiếm hạ phong, nếu là cùng Trỉnh Giảo Kim đối địch, thì cũng chưa chắc đã thua, nhưng lần này vội vàng biến trận cản phía sau, trong lòng nóng nảy, đã phạm vào tối kỵ binh gia.
Lý Tình huấn luyện ra thiết giáp kỵ binh, công kích là nội dung quan trọng đệ nhất, công kích là thù đoạn hàng đầu. không ngùng công kích, dùng công thay thù là tôn chỉ kỵ binh thùa hành, loại kỵ binh này chưa bao giờ làm cái chuyện cản ở phía sau!
Sài Thiệu dùng ngắn khắc dài, làm sao có thể không bại?
Trình Giảo Kim thấy Tiêu Bố Y chém Khâu Hành Cung, một nhát đánh tan huyền giáp thiên binh được xưng nổi danh cùng thiết giáp kỵ binh, cấp cho Lý Đường thiệt hại nghiêm trọng, không khỏi tinh thẳn đại chấn. Thúc dục thiết kỵ cấp công Sài Thiệu, Sài Thiệu vô tâm ham chiến, lại thấy TiêuBốYđãép tới, hiểu rằng đề kháng không nồi, hạ lệnh rút lui. Text được lấy tại
Binh mặc dù rút lui nhưng cùng không loạn, kỵ binh dụng cung tiễn ngăn địch.
Nhưng Tiêu Bố Y thấy Sài Thiệu vừa lui, cùng Trình Giảo Kim thành thế gọng kềm. một lần nữa xuất binh truy kích, như gió cuốn mây tản! Hai đội thiết giáp ky binh kẹp lấy. lại bóp chết mấy trăm huyền giáp thiên binh.
Sài Thiệu thấy Lý Thế Dân đã đi xa, không hề cản phía sau nữa. dẫn đội chạy trốn.
Tiêu Bố Y dồn sức đánh, một hơi đuổi theo ra hơn mười dặm, đột nhiên trường thưcmg vung lên, ghi thế ngựa lại.
Thiết giáp kỵ binh lập tức đừng lại, mang theo sự cảnh giác như báo săn ngửi được mùi nguy cơ.
Chỗ bình dà phía trước, hiện ra một đường lằn đen. bước chân rẳm rập. đã tràn ra vô số kỵ bộ binh Lý Đường. Những binh sĩ kia mặc dù thấy phía trước tán loạn, nhung lại không loạn chút nào. Trong quân trận đại kỳ đón gió phấp phới, ghi một chữ "n" lớn.
Sớm có binh sĩ nghênh đón Lý Thế Dân quay lại, lại đem hai nhóm kỵ binh tán ở hai cánh. Thuln bài thù thiết kế tường thép phía trước, cung nò thù kéo cung nắp phía sau. nhắm vào hai cánh đại trận.
Tiêu Bố Y thiết kỵ mặc dù mới đánh tan huyền giáp thiên binh, cùng không dám xông trước mặt tĩận doanh này.
Dùng dài khắc ngắn là cử chỉ sáng suốt, chuyện dùng ngắn công dài, Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghĩ tới.
Kỵ binh mặc dù mãnh liệt, nhưng gặp được loại đại trận như thùng sắt này mà xông tới, cũng là đi chịu chết, Lý Thế Dân mặc dù không có dựa theo kế hoạch vây khốn Tiêu Bố Y, nhưng ân Khai Sơn rốt cuộc kịp thời đuổi tới, cứu vãn nguy cơ của Lý Thế Dân.
Lúc này, Sài Thiệu cũng đã trờ về tới trong doanh, uể oải không hiểu. Tuy cừu địch, ở ngay trước mắt. nhưng hắn cuối cùng vẫn không dám tiến lẻn khiêu chiến.
Tiêu Bố Y nhìn mọi noi, trông thấy yếu đạo lui bước còn chưa có cảnh báo, hiểu rằng ân Khai Sơn còn chưa kịp đoạn đường lui cùa mình, trong lòng an tâm một chút, lớn giọng nói: "Lý Thế Dân, ở đây cũng không phải là nơi ngươi nên đến, kịp thời trờ về, thì vẫn còn kịp! Hôm nay bổn vương cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ, nếu không hối cải, chì sợ ngươi không thể quay lại Quan Trang!"
Lý Thế Dân hai mắt phóng hòa, cũng không nói nhảm, chỉ quát: "Công!"
Ân Khai Sơn nhíu mày, không đợi nhiều lời, kỵ binh Đường quân từ hai cánh đã như hai bản tay cực lớn vây lấy Tiêu Bố Y.
Chi cần vây kín lại, tầiết giáp kỵ binh cùa Tiêu Bố Y cho dù có sắc bén. cũng tuyệt đối không thể thoát được.
Tiêu Bố Y cười một tiếng dài, không dám khinh thường, ghìm ngựa hướng đông nam mà chạy đi. Thiết giáp kỵ binh đi vội như gió, nếu như chạy, cho dù huyền giáp thiên binh cũng cản không nổi, càng không nói đến thiết kỵ tẳm thường. Tiêu Bố Y không có sợ hài, đối với đại quân cũng không chút để ý.
Lý Đường tuy đại bỉnh đuổi tới, lại không hình thành được thế vây kín, để cho Tiêu Bố Y đơn giản ròi đi.
Ân Khai Sơn âm thẳm nhíu mày, hắn vốn là muốn tạm thòi chống cự Tiêu Bố Y. để cho Tằn vương nói chuyện hấp dẫn đối thù, mặt khác phái thủ hạ đoạn đường lui cùa Tiêu Bố Y. có thể vãn hồi bại cuộc. Không ngờ Lý Thế Dàn lại tái phát tật xấu lòng dạ nóng nảy, làm hỏng kế hoạch của mình.
Nhưng T ần vương tLÌện tại ptii thường tức giận, ân Khai s ơn không dám nhiều lời. trông thấy Tiêu Bố Y đi xa, lại biết Lý Thế Dân đại bại. ân Khai Sơn lặp tức không khỗi nhớ tới chuyện Thiển Thủy Nguyên lúc trước, lùa cấp công tâm, trọc khí dàng lên. một hồi choáng váng đầu óc.
Lý Thế Dân thấy Tiêu Bố Y biết tình thế bỏ đi, trong lòng thống hặn.
Hắn cũng biết bằng vào kỵ binh, bộ binh nếu muốn đuổi theo hắc giáp thiết ky. không thể nghi ngờ là si tâm mộng tưởng. Người mặc đù không nhiều lắm. nhưng chết tất cà đều là huyền giáp thiên binh uy chắn thiên hạ, lại mất đi đại tướng Khâu Hành Cung, sĩ khí có thể nói là đến băng điểm. Gió lạnh thổi qua, Lý Thế Dân đã tinh táo lại. thầm nghĩ lằn này thảm bại, nên tĩã lời như thế nào về phía phụ thân đây? Nhịn không được quay đầu nhìn lại về phía ân Khai Sơn, trông thấy hắn trên ngựa lảo đảo hai cái, cắm đầu ngà quỵ xuống.
Lý Thế Dân kinh hài. kêu lên: "n Thượng Thư!"
Hắn bất chấp truy kích Tiêu Bố Y nữa, phi thân xuống ngựa, đi đến trước mặt ân Khai Sơn. ân Khai Sơn đầu đụng phải đá, máu chảy không ngừng, miễn cường mở hai mắt ra nói: "Tần vương, lão thần xin người tạm thời trờ lại Hồ Ly Điến, rồi mới mưu tính tiếp".
Lý Thế Dân mũi cay cay. phải biết rằng ân Khai Sơn từ khi Thái Nguyên khởi binh tới giờ vẫn đi theo hắn, không biết vì hắn tốnbao nhiêu đằu óc, cõng bao nhiêu tội trạng.
ở trong mắt Lý Thế Dân, ân Khai Sơn thậm chí so với Lý Uyên còn có tình thưcrag của cha hơn, trong lòng hắn, cũng sớm xem ân Khai Sơn như là nghĩa phụ, trong lòng tôn trọng. Lần này ân Khai Sơn vì cứu mình, gượng chống đờ bệnh thể xuất chinh, khiển cho hắn không nỡ cự tuyệt, hai mắt rưng rưng nói: "n Thượng Thụ ta nghe theo người nói".
Hai giọt nước mắt tí tách nhỏ xuống, rơi lên trên mặt của ân Khai Sơn, trong lúc nhắt thời, Đường quân bị sầu vân thảm vụ bao phù!
***
Tiêu Bố Y lúc này đã cách quân Lý Đường chừng mười dặm.
Cần thân vạn năm thuyền không đắm, hắn khi đánh Lý Thế Dân, đương nhiên cũng phải lo lắng bị người đánh trộm. Cũng may một đường đi tới, Mã Nghĩ đều báo tin ven đường binh yên vô sự, Tiêu Bố Y lúc này mới hoi thờ phào một hoi. Lúc này, lũ lụt ở Thất Lý Tình mới xông tới, một trận chiến này cực thảm, thế nhưng chấm đứt cực nhanh, Tiêu Bố Y hiểu rằng tây nam có lũ lụt, chỉ sợ đã một mảng đại dương mênh mỏng, không cách nào theo đường cũ quay lại, chi có thể lại đi một vòng lớn. hướng về phía Cao Kê Bạc mà tiến tới. hồi tường lại tràng cảnh lúc trước, nhịn không được thờ dài.
Trình Giảo Kim ờ phía sau hắn, nghe Tiêu Bố Y thở dài, an ủi nói: "Tây Lương vương, nghĩ tới một trận chiến này dù chưa giết được Lý Thế Dân, nhung chém Khâu Hành Cung, lại đánh tan huyền giáp thiên binh. Từ điểm này mà thấy, huyền giáp thiên binh có điềm hữu danh vô thực, Lý Thế Dân mặc dù quan trọng, nhưng chúng ta từ từ mà tiến hành, đánh bại hắn cũng không phải là việc khó".
Tiêu Bố Y nói: "Trình Tướng quân nói rất đúng, trận chiến này giao phong là dùng áp chế nhuệ khí đối thù là chính, thật ra kết quả Hà Gian, mới có tác dụng trọng đại".
Trình Giảo Kim hơi trầm ngâm, "Vậy nựớc lớn..Hắn muốn hỏi thăm, lại nhiều ít có chút lưỡng lự. Phải biết rằng Trình Giảo Kim mặc dù nhìn như tục tằng, nhung lại là người cực kỳ thận trọng. Làm việc trong quy cụ, nẻn thắng trận nhất định sẽ thắng, lời nên hòi cũng phải nghĩ qua mới hòi. Tiêu Bố Y lệnh Trương Tế cường chiếm đập nước, chuyện phá đê Trình Giảo Kim chi có thể nói là mơ hồ đoán được. Nhưng hắn không rò tâm ý cùa Tiêu Bố Y, cũng không dám vọng tự suy đpán.
Tiêu Bố Y mím mội, thật lâu mới nói: "Nước là Đường quân xả, bọn họ đánh không bại quân Hà Bắc, mới ra một chiêu này".
Trình Giảo Kim gật đầu nói: "Thì ra là thế".
"Có lẽ rất nhiều nguời còn không biết" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Trình Tướng quân, ngươi đẫn binh đến Cao Kê Bạc tạm nghỉ, sau đó cùng Thư Tướng quân. Quản tướng quân tuyên dương việc này".
Trình Giảo Kim cung kính nói: "Mạt tướng rõ ràng! Đường quân không cách nào hạ được quân Hà Bắc, lúc này mới phá đê, ý đồ nhấn chim quân Hà Bắc. không ngờ mua dây buộc mình, đem người một nhà cũng tính vào trong đó".