Bên trong điện Trọng Hoa, Tri Ngọc ngồi trước bàn một tay ưu nhã cầm chung trà, một tay như lơ đễnh gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, lẳng lặng nghe Tần Hạo bẩm báo, chân mày mỗi lúc càng nhíu chặt.
"Nữ Hầu muốn mở rộng quân sự?" Sau khi Tần Hạo bẩm báo xong, Tri Ngọc không dằn lòng được hỏi lại một câu, trên gương mặt tinh tế không ai bì đã không còn nụ cười ôn hòa lạnh nhạt như mọi khi nữa.
"Dạ, thuộc hạ nghe rất rõ Nữ Hầu nói như vậy." Tần Hạo nói xong mới bổ sung thêm một chuyện mà mới vừa rồi chưa kịp nói, "Nữ Hầu còn nói sở dĩ bấy giờ nàng thay đổi như thế là vì nàng muốn chăm lo việc nước, toàn tâm toàn ý thống trị Nam Chiêu."
Hai đầu lông mày Tri Ngọc càng nhướn cao hơn, đôi con người đen láy khẽ đảo nhẹ một vòng, trên môi lại bắt đầu xuất hiện nụ cười ôn hòa, hờ hững nói: "Như vậy mới thú vị."
Nếu những hành động hôm nay của Nữ Hầu chỉ nghĩ đơn giản như vậy, đó mới đúng là chuyện thật thú vị.
Tuy rằng Tri Ngọc hoàn toàn không biết tại sao Nữ Hầu thay đổi đến vậy, nhưng giờ hắn cũng không muốn tiếp tục điều tra nữa. Hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể dồn hết tâm tư vào mỗi chuyện điều tra này. Về phần Nữ Hầu, chỉ cần có sơ hở gì, rồi cũng sẽ có ngày lộ ra chân tướng sự thật, hắn chỉ cần im lặng chờ đợi là được.
Nhưng bây giờ Nữ Hầu đột nhiên đề xuất muốn mở rộng quân sự, quả thật khiến hắn vô cùng bất ngờ. Có điều thời gian này Nữ Hầu đã mang đến cho hắn quá nhiều sự kinh ngạc, nên khi nghe đến đây cũng không thấy bỡ ngỡ gì nhiều. Trung Chu và Đông Việt tác chiến trong hai tháng qua, phía Nữ Hầu vẫn không hề có động tĩnh gì, hắn cũng cảm thấy là lạ, hôm nay chiến sự đã kết thúc, thì lúc này nàng lại có hành động.
Có điều hành động này thực sự hết sức gan dạ.
Đang suy nghĩ, tiếng của Vũ Chi Duệ đã truyền vào đã từ ngoài cửa.
Ban nãy Tri Ngọc đã nghe Tần Hạo báo lại Nữ Hầu muốn gặp hắn, vì vậy khi thấy Vũ Chi Duệ bất ngờ đến hắn cũng không kinh ngạc mấy. Để chung trà trong tay xuống, đứng dậy tùy ý phất phất tà áo trắng phao bởi vì ngồi lâu mà hơi nhăn nhúm, giương mắt nhìn về phía cửa chính cười rất đỗi ngọt ngào.
Vũ Chi Duệ vừa vào cửa liền nhìn thấy Tri Ngọc ăn vận thoải mái đứng trước bàn, áo trắng như tuyết, khí chất như tiên, đôi con ngươi trong vắt như nước đang nhìn mình mỉm cười khiến hắn đờ đẫn mất hồn.
Đàn ông con trai mà có dáng dấp như vậy, quả đúng là yêu nghiệt.
Vừa thầm mắng vừa đi đến gần thêm mấy bước, mới chắp tay nói với Tri Ngọc: "Tri Ngọc công tử hữu lễ."
Tri Ngọc vội vàng cười đáp lễ nói: "Vũ thái phó tới đây có phải quân thượng cần truyền lời gì hay không?"
Vũ Chi Duệ đột nhiên nhớ tới vụ việc truyền lời ngượng ngùng lần trước, sắc mặt không nhịn được lại đỏ lên. Ngẩng đầu liếc nhìn Tri Ngọc, thấy đối phương vẫn bình thản không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm mỉa mai một phen, ho nhẹ một tiếng rồi đáp: "Vâng, quân thượng mời Tri Ngọc công tử đến, nói có chuyện quan trọng cần hỏi."
Tri Ngọc không chút do dự lập tức gật đầu nói “Được”, ống tay áo rộng lớn phất nhẹ một cái vươn tay ra mời Vũ Chi Duệ.
Vũ Chi Duệ biết An Ninh Hề vẫn đang đợi nên không dám trì hoãn, vội xoay người rời đi. Tri Ngọc bước theo sau hắn đi ra ngoài, Tần Hạo cũng theo sát phía sau.
Ba người duy trì khoảng cách nhất định khi đến cửa thư phòng mới dừng lại, Vũ Chi Duệ đẩy nhẹ cánh cửa ra đi vào bẩm báo trước, sau đó ra ngoài nói với Tri Ngọc: "Quân thượng mời một mình ngài vào."
Tri Ngọc vẫn cười ôn hòa khẽ gật đầu, xoay người lại liếc mắt nhìn Tần Hạo, sau đó nhấc chân đi vào thư phòng.
An Ninh Hề đang xem một bộ sách ghi chép lại những chuyện vặt vãnh trong nhân gian không được ghi lại trong lịch sử chính thức ở Nam Chiêu, trong lòng còn đang thở than về phương diện có sở thích độc đáo của vị Nữ Hầu trước kia thì nghe thấy ở cửa ra vào vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Tri Ngọc đứng ngay trước mặt, trên môi vẫn nở nụ cười ung dung bình tĩnh trước sau như một, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiện.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, gặp được Tri Ngọc vài lần nhưng không lần nào thấy hắn hành lễ với mình, nên An Ninh Hề cũng đã quen. Linh hồn nàng vốn là người hiện đại, cho nên sẽ không để ý mấy thứ lễ nghi phiền phức này, cộng thêm sau khi biết Tri Ngọc là nam sủng mà Nữ Hầu trước đây rất sủng ái, đối với kiểu cách tự nhiên phóng khoáng này của Tri Ngọc, An Ninh Hề lại càng thấy thoải mái hơn. Vì vậy lúc thấy Tri Ngọc đến, không đợi hắn nói chuyện, An Ninh Hề tùy ý vứt bộ sách sang một bên, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh nói đúng một chữ: "Ngồi."
Tri Ngọc không khách sáo tự nhiên ngồi xuống, cười nói với An Ninh Hề: "Chẳng hay hôm nay quân thượng triệu kiến là vì chuyện gì?"
An Ninh Hề thấy hắn đi thẳng vào vấn đề như vậy nên cũng không vòng vo quanh co, trực tiếp nói ra lời trong lòng mình lưỡng lự muốn nói bấy lâu: "Ngươi là nhân sĩ Tây Hoa, Tây Hoa là quốc gia có tinh thần thượng võ, ai ai cũng đều rất giỏi về phương diện bắn tên, bổn cung muốn hỏi ngươi một chút, có biết ở Tây Hoa hiện người nào đứng đầu về tài bắn cung hay không?"
Tri Ngọc nghe xong liền sững sờ, dù thế nào cũng không ngờ được vấn đề Nữ Hầu muốn hỏi chính là chuyện này.
"Chuyện này... Sao quân thượng lại hỏi đến chuyện này?" Tri Ngọc vờ ngạc nhiên tò mò hỏi, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ về dụng ý của Nữ Hầu.
An Ninh Hề đảo tròng mắt, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve miệng vết thương trên ngực, khẽ cau mày nói với hắn: "Lần này bị đại tướng Đông Việt ban cho vết thương chí mạng như vậy, khiến cho bổn cung mất hết mặt mũi, hôm nay bổn cung chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, nên muốn hỏi thăm xem ở Tây Hoa có ai giỏi về thuật bắn cung hay không, bổn cung muốn mời một người về dạy cho bổn cung môn này, để mai này có cơ hội sẽ báo thú một mũi tên đó."
An Ninh Hề nói chuyện với thái độ rất thành khẩn, nhưng thực ra sự thật chỉ đúng một phần mà thôi.
Sở dĩ nàng hỏi Tri Ngọc chuyện này, muốn mời một cao thủ giỏi thuật bắn cung về dạy cho nàng đó là sự thật, nhưng mục đích không phải đơn giản chỉ vì muốn báo thù mũi tên kia. Nói đúng ra, nàng còn nên cảm tạ mủi tên ấy mới phải, dẫu rằng cái suy nghĩ này rất không có đạo đức, nhưng xét đến cùng thì nếu không nhờ mũi tên này, có lẽ nàng đã không thể sống lại trong thân xác của An Ninh Hề rồi.
Điều quan trọng khiến nàng muốn học bắn cung là vì, thật sự nàng chỉ muốn lo cho cuộc sống về sau của mình mà thôi.
Mục đích của An Ninh Hề là muốn ngăn cản Đông Việt xưng bá, nếu đã như thế, trong tương lai ắt sẽ khó tránh khỏi có ngày phải chạm mặt nhau nơi chiến trường. Quan niệm của nàng rất đơn giản, chỉ muốn tự tay báo thù rửa hận, cho nên đến lúc đó nếu lỡ có cùng Đông Việt đôi bên giao chiến, sẽ tránh không được việc phải đích thân lãnh binh tác chiến.
Nàng muốn chuẩn bị trước cho mình, nếu như một chút năng lực tác chiến cũng không có, thử hỏi mai sau làm thế nao để lãnh binh ra trận?
Còn về việc tại sao lại chọn môn bắn cung, là vì nàng đã dò hỏi qua Vũ Chi Duệ, thì ra Nữ Hầu trước đây mặc dù từng tập võ, nhưng chưa từng nghiên cứu và luyện qua môn này, vì vậy nàng lựa chọn môn này cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.
Không biết thân phận thật sự của An Ninh Hề đương nhiên Tri Ngọc sẽ không ngờ nàng lại nghĩ sâu xa đến vậy, cho nên đối với lời nói này của nàng cũng tin tưởng hơn. Vì hầu như ở Tây Hoa ai ai cũng giỏi về thuật bắn cung, từ lâu đã vang danh khắp thiên hạ, nếu Nữ Hầu thật sự muốn đòi lại thể diện nên hỏi hắn về vấn đề này thì cũng không có gì lạ, huống chi có thù tất báo vốn là phong cách làm việc xưa nay của Nữ Hầu.
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn suy tư một phen, sau đó cân nhắc mở miệng: "Nói đến Tây Hoa hiện nay, người có thể được xem như có tài bắn cung đệ nhất chỉ thuộc về nữ tướng quân Lật Anh Thiến của Tây Hoa."
An Ninh Hề nghe xong lập tức sửng sốt. Thật ra nàng cũng không xa lạ gì với người tên Lật Anh Thiến này, hơn nữa, khi nàng còn là Tiêu Như Thanh, từng được cùng Lật Anh Thiến này đồng xưng là những cô gái tài hoa nhất trong thiên hạ.
Nói đâu xa, thực tế ngay trước mắt, nữ nhi trong thiên hạ có thể lãnh binh tác chiến cũng chỉ có Lật Anh Thiến này mà thôi. Lật Anh Thiến ở Tây Hoa rất được dân chúng kính trọng và ngưỡng mộ, nàng ấy dùng thân phận nữ nhi dấn thân vào quân doanh, từ một kẻ bình dân từ từ leo lên chức tướng quân ngày nay, không thể không nói cứ như là một truyền thuyết vậy, chỉ đơn giản một điểm đó cũng đủ để An Ninh Hề kính nể nàng vạn phần.
Sau một lúc sững sờ, An Ninh Hề lập tức gật đầu không cần suy nghĩ, trong giọng nói thậm chí còn tỏ ra vui sướng, "Vậy phải làm sao mới có thể mời được người này?"
Tri Ngọc nghe vậy liền cụp mi xuống, hơi cau mày rồi khẽ lắc đầu, "Muốn mời tướng quân của một nước đến, sợ rằng..."
An Ninh Hề nhận ra ẩn ý trong lời hắn nói, không nén được tiếng thở dài. Cũng phải, người ta đường đường là tướng quân của một nước, sao có thể tùy tiện để một quân chủ nước khác gọi là chạy tới ngay.
"Nhưng có một người có thể mời được nàng ta đến."
Lời của Tri Ngọc đột nhiên vang lên khiến cho An Ninh Hề có thêm tia hy vọng, nàng nhanh miệng hỏi: "Là ai?"
Tri Ngọc chỉ cười cười không trả lời, quay đầu ra phía ngoài cất tiếng gọi: "Tần Hạo, vào đây đi."
Lời vừa dứt, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, Tần Hạo vững bước trầm ổn đi vào, hành lẽ với An Ninh Hề trước, sau đó mới quay sang Tri Ngọc hỏi, "Công tử có gì phân phó?"
Tri Ngọc giống như gặp phải chuyện gì rất thú vị, nhếch môi nói với Tần Hạo: "Quân thượng đặc biệt muốn mời tướng quân Lật Anh Thiến đến Nam Chiêu làm thái phó, nhưng người sợ bị từ chối, không biết ngươi có cao kiến gì hay không?"
An Ninh Hề nghe Tri Ngọc dò hỏi Tần Hạo cảm thấy rất kỳ quái. Nếu ngay cả chủ tử như Tri Ngọc mà còn không có cách, một thị vệ như Tần Hạo lý nào lại có biện pháp? Nhưng khi giương mắt lên nhìn về phía Tần Hạo thì An Ninh Hề giật mình phát hiện, sau khi Tri Ngọc nói xong câu đó Tần Hạo lại tỏ ra vô cùng khó xử, trong biểu tình đó còn mơ hồ mang theo chút ngượng ngùng.
Lòng An Ninh Hề càng thêm thấy kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, im lặng đợi hắn trả lời.
Tần Hạo thấy hai người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm chờ đợi, biết không thể tránh né được nữa, đành phải bất đắc dĩ mở miệng, thế nhưng nói chuyện ngập ngừng ấp úng như nuốt phải trái đắng, gian nan không nói nên lời.
Tần Hạo nói: "Vậy… để… thuộc… hạ đi mời."
An Ninh Hề ngẩn ra, lòng nghĩ chắc không có khả năng thành công, mà Tri Ngọc ở bên cạnh thì gật đầu cười nói với Tần Hạo: "Rất tốt, vậy ngươi đi đi. Lật tướng quân chắc chắn sẽ đến."
Tần Hạo bất đắc dĩ liếc nhìn Tri Ngọc, bao nhiêu oán giận đều thể hiện hết lên mặt, môi mấp máy cả buổi nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không thốt được thành lời.
An Ninh Hề nhìn vẻ mặt của hai người trước mắt, trong lòng cũng thấy quái dị không thôi. Chuyện Tri Ngọc không làm được, thậm chí là quân chủ của một nước như mình cũng bó tay chịu trói, vậy mà có thể xác định Tần Hạo chắc chắn mời được?
Tri Ngọc quay đầu lại thấy sự hoài nghi trong mắt An Ninh Hề, cười nói với nàng: "Quân thượng không cần kinh ngạc, Lật tướng quân và Tần Hạo từng tác chiến trong cùng một quân doanh, đôi bên còn có chút giao tình, cử hắn đi mời nhất định sẽ thành công."
Lúc này An Ninh Hề mới hiểu, nhưng khi hiểu ra thì lại càng nghi ngờ về thân phận của Tần Hạo. Xuất thân từ quân doanh Tây Hoa, còn có giao tình với nữ tướng quân Lật Anh Thiến danh chấn thiên hạ, sao có thể ở lại nơi này làm thị vệ cho một nam sủng?
Nỗi nghi ngờ mỗi lúc càng dâng cao trong lòng An Ninh Hề, bỗng thấy Tần Hạo đột nhiên khụy gối quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khẩu khí kiên định nói: "Thuộc hạ có một việc muốn thỉnh cầu quân thượng."
An Ninh Hề kinh ngạc nhìn hắn, xong lại nghiêng mặt liếc nhìn Tri Ngọc, phát hiện trong mắt Tri Ngọc cũng hiện lên sự kinh ngạc không kém gì nàng.
"Ngươi làm gì thế?" An Ninh Hề hồi lâu mới lạnh nhạt hỏi một câu.
Tần Hạo quỳ rất nghiêm túc, dáng vẻ vô cùng kính cẩn, "Thuộc hạ sắp vì quân thượng trở về Tây Hoa để mời người, nhưng kính xin quân thượng hãy đồng ý với thuộc hạ một điều kiện."
Nói điều kiện? An Ninh Hề hơi nhíu mày, nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt cũng tỏ ra rất ư là thú vị, "Ồ? Điều kiện gì?"
Tần Hạo liếc mắt nhìn thẳng Tri Ngọc ngồi ngay ngắn bên cạnh, sau đó mới quay đầu lại nói rõ ràng từng chữ với An Ninh Hề: "Thuộc hạ muốn xin quân thượng, trong khoảng thời gian thuộc hạ rời khỏi nơi này, mong quân thượng hãy chiếu cố công tử, bảo đảm sự an toàn cho người."
An Ninh Hề nghe vậy thoáng nhíu nhíu mày, vốn định phản bác lại một câu: Trong cung Nam Chiêu này còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện mình cũng mới vừa bị ám sát không lâu trước nên đành ngậm miệng.
Hồi lâu, nàng mới gật đầu đáp ứng, "Được, bổn cung hứa với ngươi, ngươi hãy yên tâm, chỉ cần bổn cung còn an toàn được ngày nào, thì đảm bảo ngày đó công tử nhà ngươi cũng được bình an vô sự."
Tần Hạo nghe xong câu đó liền vội vàng bái tạ, sau đó mới yên lòng khỏi hành quay về Tây Hoa.
"Nữ Hầu muốn mở rộng quân sự?" Sau khi Tần Hạo bẩm báo xong, Tri Ngọc không dằn lòng được hỏi lại một câu, trên gương mặt tinh tế không ai bì đã không còn nụ cười ôn hòa lạnh nhạt như mọi khi nữa.
"Dạ, thuộc hạ nghe rất rõ Nữ Hầu nói như vậy." Tần Hạo nói xong mới bổ sung thêm một chuyện mà mới vừa rồi chưa kịp nói, "Nữ Hầu còn nói sở dĩ bấy giờ nàng thay đổi như thế là vì nàng muốn chăm lo việc nước, toàn tâm toàn ý thống trị Nam Chiêu."
Hai đầu lông mày Tri Ngọc càng nhướn cao hơn, đôi con người đen láy khẽ đảo nhẹ một vòng, trên môi lại bắt đầu xuất hiện nụ cười ôn hòa, hờ hững nói: "Như vậy mới thú vị."
Nếu những hành động hôm nay của Nữ Hầu chỉ nghĩ đơn giản như vậy, đó mới đúng là chuyện thật thú vị.
Tuy rằng Tri Ngọc hoàn toàn không biết tại sao Nữ Hầu thay đổi đến vậy, nhưng giờ hắn cũng không muốn tiếp tục điều tra nữa. Hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể dồn hết tâm tư vào mỗi chuyện điều tra này. Về phần Nữ Hầu, chỉ cần có sơ hở gì, rồi cũng sẽ có ngày lộ ra chân tướng sự thật, hắn chỉ cần im lặng chờ đợi là được.
Nhưng bây giờ Nữ Hầu đột nhiên đề xuất muốn mở rộng quân sự, quả thật khiến hắn vô cùng bất ngờ. Có điều thời gian này Nữ Hầu đã mang đến cho hắn quá nhiều sự kinh ngạc, nên khi nghe đến đây cũng không thấy bỡ ngỡ gì nhiều. Trung Chu và Đông Việt tác chiến trong hai tháng qua, phía Nữ Hầu vẫn không hề có động tĩnh gì, hắn cũng cảm thấy là lạ, hôm nay chiến sự đã kết thúc, thì lúc này nàng lại có hành động.
Có điều hành động này thực sự hết sức gan dạ.
Đang suy nghĩ, tiếng của Vũ Chi Duệ đã truyền vào đã từ ngoài cửa.
Ban nãy Tri Ngọc đã nghe Tần Hạo báo lại Nữ Hầu muốn gặp hắn, vì vậy khi thấy Vũ Chi Duệ bất ngờ đến hắn cũng không kinh ngạc mấy. Để chung trà trong tay xuống, đứng dậy tùy ý phất phất tà áo trắng phao bởi vì ngồi lâu mà hơi nhăn nhúm, giương mắt nhìn về phía cửa chính cười rất đỗi ngọt ngào.
Vũ Chi Duệ vừa vào cửa liền nhìn thấy Tri Ngọc ăn vận thoải mái đứng trước bàn, áo trắng như tuyết, khí chất như tiên, đôi con ngươi trong vắt như nước đang nhìn mình mỉm cười khiến hắn đờ đẫn mất hồn.
Đàn ông con trai mà có dáng dấp như vậy, quả đúng là yêu nghiệt.
Vừa thầm mắng vừa đi đến gần thêm mấy bước, mới chắp tay nói với Tri Ngọc: "Tri Ngọc công tử hữu lễ."
Tri Ngọc vội vàng cười đáp lễ nói: "Vũ thái phó tới đây có phải quân thượng cần truyền lời gì hay không?"
Vũ Chi Duệ đột nhiên nhớ tới vụ việc truyền lời ngượng ngùng lần trước, sắc mặt không nhịn được lại đỏ lên. Ngẩng đầu liếc nhìn Tri Ngọc, thấy đối phương vẫn bình thản không hề thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm mỉa mai một phen, ho nhẹ một tiếng rồi đáp: "Vâng, quân thượng mời Tri Ngọc công tử đến, nói có chuyện quan trọng cần hỏi."
Tri Ngọc không chút do dự lập tức gật đầu nói “Được”, ống tay áo rộng lớn phất nhẹ một cái vươn tay ra mời Vũ Chi Duệ.
Vũ Chi Duệ biết An Ninh Hề vẫn đang đợi nên không dám trì hoãn, vội xoay người rời đi. Tri Ngọc bước theo sau hắn đi ra ngoài, Tần Hạo cũng theo sát phía sau.
Ba người duy trì khoảng cách nhất định khi đến cửa thư phòng mới dừng lại, Vũ Chi Duệ đẩy nhẹ cánh cửa ra đi vào bẩm báo trước, sau đó ra ngoài nói với Tri Ngọc: "Quân thượng mời một mình ngài vào."
Tri Ngọc vẫn cười ôn hòa khẽ gật đầu, xoay người lại liếc mắt nhìn Tần Hạo, sau đó nhấc chân đi vào thư phòng.
An Ninh Hề đang xem một bộ sách ghi chép lại những chuyện vặt vãnh trong nhân gian không được ghi lại trong lịch sử chính thức ở Nam Chiêu, trong lòng còn đang thở than về phương diện có sở thích độc đáo của vị Nữ Hầu trước kia thì nghe thấy ở cửa ra vào vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Tri Ngọc đứng ngay trước mặt, trên môi vẫn nở nụ cười ung dung bình tĩnh trước sau như một, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiện.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, gặp được Tri Ngọc vài lần nhưng không lần nào thấy hắn hành lễ với mình, nên An Ninh Hề cũng đã quen. Linh hồn nàng vốn là người hiện đại, cho nên sẽ không để ý mấy thứ lễ nghi phiền phức này, cộng thêm sau khi biết Tri Ngọc là nam sủng mà Nữ Hầu trước đây rất sủng ái, đối với kiểu cách tự nhiên phóng khoáng này của Tri Ngọc, An Ninh Hề lại càng thấy thoải mái hơn. Vì vậy lúc thấy Tri Ngọc đến, không đợi hắn nói chuyện, An Ninh Hề tùy ý vứt bộ sách sang một bên, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh nói đúng một chữ: "Ngồi."
Tri Ngọc không khách sáo tự nhiên ngồi xuống, cười nói với An Ninh Hề: "Chẳng hay hôm nay quân thượng triệu kiến là vì chuyện gì?"
An Ninh Hề thấy hắn đi thẳng vào vấn đề như vậy nên cũng không vòng vo quanh co, trực tiếp nói ra lời trong lòng mình lưỡng lự muốn nói bấy lâu: "Ngươi là nhân sĩ Tây Hoa, Tây Hoa là quốc gia có tinh thần thượng võ, ai ai cũng đều rất giỏi về phương diện bắn tên, bổn cung muốn hỏi ngươi một chút, có biết ở Tây Hoa hiện người nào đứng đầu về tài bắn cung hay không?"
Tri Ngọc nghe xong liền sững sờ, dù thế nào cũng không ngờ được vấn đề Nữ Hầu muốn hỏi chính là chuyện này.
"Chuyện này... Sao quân thượng lại hỏi đến chuyện này?" Tri Ngọc vờ ngạc nhiên tò mò hỏi, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ về dụng ý của Nữ Hầu.
An Ninh Hề đảo tròng mắt, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve miệng vết thương trên ngực, khẽ cau mày nói với hắn: "Lần này bị đại tướng Đông Việt ban cho vết thương chí mạng như vậy, khiến cho bổn cung mất hết mặt mũi, hôm nay bổn cung chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, nên muốn hỏi thăm xem ở Tây Hoa có ai giỏi về thuật bắn cung hay không, bổn cung muốn mời một người về dạy cho bổn cung môn này, để mai này có cơ hội sẽ báo thú một mũi tên đó."
An Ninh Hề nói chuyện với thái độ rất thành khẩn, nhưng thực ra sự thật chỉ đúng một phần mà thôi.
Sở dĩ nàng hỏi Tri Ngọc chuyện này, muốn mời một cao thủ giỏi thuật bắn cung về dạy cho nàng đó là sự thật, nhưng mục đích không phải đơn giản chỉ vì muốn báo thù mũi tên kia. Nói đúng ra, nàng còn nên cảm tạ mủi tên ấy mới phải, dẫu rằng cái suy nghĩ này rất không có đạo đức, nhưng xét đến cùng thì nếu không nhờ mũi tên này, có lẽ nàng đã không thể sống lại trong thân xác của An Ninh Hề rồi.
Điều quan trọng khiến nàng muốn học bắn cung là vì, thật sự nàng chỉ muốn lo cho cuộc sống về sau của mình mà thôi.
Mục đích của An Ninh Hề là muốn ngăn cản Đông Việt xưng bá, nếu đã như thế, trong tương lai ắt sẽ khó tránh khỏi có ngày phải chạm mặt nhau nơi chiến trường. Quan niệm của nàng rất đơn giản, chỉ muốn tự tay báo thù rửa hận, cho nên đến lúc đó nếu lỡ có cùng Đông Việt đôi bên giao chiến, sẽ tránh không được việc phải đích thân lãnh binh tác chiến.
Nàng muốn chuẩn bị trước cho mình, nếu như một chút năng lực tác chiến cũng không có, thử hỏi mai sau làm thế nao để lãnh binh ra trận?
Còn về việc tại sao lại chọn môn bắn cung, là vì nàng đã dò hỏi qua Vũ Chi Duệ, thì ra Nữ Hầu trước đây mặc dù từng tập võ, nhưng chưa từng nghiên cứu và luyện qua môn này, vì vậy nàng lựa chọn môn này cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi.
Không biết thân phận thật sự của An Ninh Hề đương nhiên Tri Ngọc sẽ không ngờ nàng lại nghĩ sâu xa đến vậy, cho nên đối với lời nói này của nàng cũng tin tưởng hơn. Vì hầu như ở Tây Hoa ai ai cũng giỏi về thuật bắn cung, từ lâu đã vang danh khắp thiên hạ, nếu Nữ Hầu thật sự muốn đòi lại thể diện nên hỏi hắn về vấn đề này thì cũng không có gì lạ, huống chi có thù tất báo vốn là phong cách làm việc xưa nay của Nữ Hầu.
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn suy tư một phen, sau đó cân nhắc mở miệng: "Nói đến Tây Hoa hiện nay, người có thể được xem như có tài bắn cung đệ nhất chỉ thuộc về nữ tướng quân Lật Anh Thiến của Tây Hoa."
An Ninh Hề nghe xong lập tức sửng sốt. Thật ra nàng cũng không xa lạ gì với người tên Lật Anh Thiến này, hơn nữa, khi nàng còn là Tiêu Như Thanh, từng được cùng Lật Anh Thiến này đồng xưng là những cô gái tài hoa nhất trong thiên hạ.
Nói đâu xa, thực tế ngay trước mắt, nữ nhi trong thiên hạ có thể lãnh binh tác chiến cũng chỉ có Lật Anh Thiến này mà thôi. Lật Anh Thiến ở Tây Hoa rất được dân chúng kính trọng và ngưỡng mộ, nàng ấy dùng thân phận nữ nhi dấn thân vào quân doanh, từ một kẻ bình dân từ từ leo lên chức tướng quân ngày nay, không thể không nói cứ như là một truyền thuyết vậy, chỉ đơn giản một điểm đó cũng đủ để An Ninh Hề kính nể nàng vạn phần.
Sau một lúc sững sờ, An Ninh Hề lập tức gật đầu không cần suy nghĩ, trong giọng nói thậm chí còn tỏ ra vui sướng, "Vậy phải làm sao mới có thể mời được người này?"
Tri Ngọc nghe vậy liền cụp mi xuống, hơi cau mày rồi khẽ lắc đầu, "Muốn mời tướng quân của một nước đến, sợ rằng..."
An Ninh Hề nhận ra ẩn ý trong lời hắn nói, không nén được tiếng thở dài. Cũng phải, người ta đường đường là tướng quân của một nước, sao có thể tùy tiện để một quân chủ nước khác gọi là chạy tới ngay.
"Nhưng có một người có thể mời được nàng ta đến."
Lời của Tri Ngọc đột nhiên vang lên khiến cho An Ninh Hề có thêm tia hy vọng, nàng nhanh miệng hỏi: "Là ai?"
Tri Ngọc chỉ cười cười không trả lời, quay đầu ra phía ngoài cất tiếng gọi: "Tần Hạo, vào đây đi."
Lời vừa dứt, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, Tần Hạo vững bước trầm ổn đi vào, hành lẽ với An Ninh Hề trước, sau đó mới quay sang Tri Ngọc hỏi, "Công tử có gì phân phó?"
Tri Ngọc giống như gặp phải chuyện gì rất thú vị, nhếch môi nói với Tần Hạo: "Quân thượng đặc biệt muốn mời tướng quân Lật Anh Thiến đến Nam Chiêu làm thái phó, nhưng người sợ bị từ chối, không biết ngươi có cao kiến gì hay không?"
An Ninh Hề nghe Tri Ngọc dò hỏi Tần Hạo cảm thấy rất kỳ quái. Nếu ngay cả chủ tử như Tri Ngọc mà còn không có cách, một thị vệ như Tần Hạo lý nào lại có biện pháp? Nhưng khi giương mắt lên nhìn về phía Tần Hạo thì An Ninh Hề giật mình phát hiện, sau khi Tri Ngọc nói xong câu đó Tần Hạo lại tỏ ra vô cùng khó xử, trong biểu tình đó còn mơ hồ mang theo chút ngượng ngùng.
Lòng An Ninh Hề càng thêm thấy kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, im lặng đợi hắn trả lời.
Tần Hạo thấy hai người trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm chờ đợi, biết không thể tránh né được nữa, đành phải bất đắc dĩ mở miệng, thế nhưng nói chuyện ngập ngừng ấp úng như nuốt phải trái đắng, gian nan không nói nên lời.
Tần Hạo nói: "Vậy… để… thuộc… hạ đi mời."
An Ninh Hề ngẩn ra, lòng nghĩ chắc không có khả năng thành công, mà Tri Ngọc ở bên cạnh thì gật đầu cười nói với Tần Hạo: "Rất tốt, vậy ngươi đi đi. Lật tướng quân chắc chắn sẽ đến."
Tần Hạo bất đắc dĩ liếc nhìn Tri Ngọc, bao nhiêu oán giận đều thể hiện hết lên mặt, môi mấp máy cả buổi nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không thốt được thành lời.
An Ninh Hề nhìn vẻ mặt của hai người trước mắt, trong lòng cũng thấy quái dị không thôi. Chuyện Tri Ngọc không làm được, thậm chí là quân chủ của một nước như mình cũng bó tay chịu trói, vậy mà có thể xác định Tần Hạo chắc chắn mời được?
Tri Ngọc quay đầu lại thấy sự hoài nghi trong mắt An Ninh Hề, cười nói với nàng: "Quân thượng không cần kinh ngạc, Lật tướng quân và Tần Hạo từng tác chiến trong cùng một quân doanh, đôi bên còn có chút giao tình, cử hắn đi mời nhất định sẽ thành công."
Lúc này An Ninh Hề mới hiểu, nhưng khi hiểu ra thì lại càng nghi ngờ về thân phận của Tần Hạo. Xuất thân từ quân doanh Tây Hoa, còn có giao tình với nữ tướng quân Lật Anh Thiến danh chấn thiên hạ, sao có thể ở lại nơi này làm thị vệ cho một nam sủng?
Nỗi nghi ngờ mỗi lúc càng dâng cao trong lòng An Ninh Hề, bỗng thấy Tần Hạo đột nhiên khụy gối quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khẩu khí kiên định nói: "Thuộc hạ có một việc muốn thỉnh cầu quân thượng."
An Ninh Hề kinh ngạc nhìn hắn, xong lại nghiêng mặt liếc nhìn Tri Ngọc, phát hiện trong mắt Tri Ngọc cũng hiện lên sự kinh ngạc không kém gì nàng.
"Ngươi làm gì thế?" An Ninh Hề hồi lâu mới lạnh nhạt hỏi một câu.
Tần Hạo quỳ rất nghiêm túc, dáng vẻ vô cùng kính cẩn, "Thuộc hạ sắp vì quân thượng trở về Tây Hoa để mời người, nhưng kính xin quân thượng hãy đồng ý với thuộc hạ một điều kiện."
Nói điều kiện? An Ninh Hề hơi nhíu mày, nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt cũng tỏ ra rất ư là thú vị, "Ồ? Điều kiện gì?"
Tần Hạo liếc mắt nhìn thẳng Tri Ngọc ngồi ngay ngắn bên cạnh, sau đó mới quay đầu lại nói rõ ràng từng chữ với An Ninh Hề: "Thuộc hạ muốn xin quân thượng, trong khoảng thời gian thuộc hạ rời khỏi nơi này, mong quân thượng hãy chiếu cố công tử, bảo đảm sự an toàn cho người."
An Ninh Hề nghe vậy thoáng nhíu nhíu mày, vốn định phản bác lại một câu: Trong cung Nam Chiêu này còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện mình cũng mới vừa bị ám sát không lâu trước nên đành ngậm miệng.
Hồi lâu, nàng mới gật đầu đáp ứng, "Được, bổn cung hứa với ngươi, ngươi hãy yên tâm, chỉ cần bổn cung còn an toàn được ngày nào, thì đảm bảo ngày đó công tử nhà ngươi cũng được bình an vô sự."
Tần Hạo nghe xong câu đó liền vội vàng bái tạ, sau đó mới yên lòng khỏi hành quay về Tây Hoa.