Giang sơn tươi đẹp

Chương 35: Sắp phải ly biệt


Tin tức Tây Hoa phát sinh nội loạn đã tới được tới chỗ Sở Nghiệp Kỳ, thì đương nhiên là cũng đã truyền tới tai Tri Ngọc.

Ánh nắng trời chiều xuyên qua tán trúc tạo thành những vết sáng loang lổ trên mặt đất. Y ngồi ngay ngắn sau cầm án nhưng không đánh đàn. Gió thu cuốn theo từng chiếc lá trúc lả tả rơi rụng, thỉnh thoảng rơi lên bờ vai y rồi đáp xuống mặt đất.

Tần Hạo đã quỳ trước mặt y đã nửa canh giờ, khi ngước mắt lên vẫn thấy y ngồi đó với vẻ mặt bình thản, tưởng chừng như không hề nghe thấy lời hắn vừa nói.

"Công tử, xin người hãy về nước." Tần Hạo lại lên tiếng, đầu cúi xuống chạm mặt đất, "Người dân trong nước đều mong mỏi ngày hôm nay, công tử còn do dự cái gì nữa?"

Sau khi nhận được tin tức, đây là lần thứ ba hắn thỉnh cầu Tri Ngọc rồi, có điều người kia vẫn lặng im không nói một lời nào.

Nghe lời Tần Hạo nói, bên tai Tri Ngọc đột nhiên vang lên những lời An Ninh Hề nói ngày đó, câu nói ấy đã khiến hắn vô tình nhớ đến một người, nhớ tới từng có một người đã nói những lời khiến hắn rung động như thế. Đối với những người quan tâm hắn mà nói, thì người đó chính là sự tồn tại duy nhất.

Hắn thật sự nên trở về thôi.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tri Ngọc như có mây đen cuồn cuồn tạo thành cơn sóng cả, hắn đang nghĩ, không ngờ sự việc lại khuếch trương lớn đến vậy, không ngờ lại dẫn đến phát sinh nội loạn. Là cố ý hay vô tình đây?

Hắn nhắm mắt như đang chìm vào dòng suy nghĩ, bên tai lại vang lên tiếng động, chú chim bồ câu đưa tin đáp xuống cây đàn, rồi nhảy lên cánh tay hắn. Tri Ngọc mở mắt gở phong thư trên chân nó, vừa đọc ánh mắt liền trở nên sắc bén.

"Giỏi lắm Trung Chu, giỏi lắm Đông Việt, dám coi thường người Tây Hoa ta không có người hay sao!" Hắn đột nhiên đứng dậy bước sang bên cạnh hai bước, phong thư trong tay bị hắn siết chặt nhăn nhúm.



Tần Hạo kinh ngạc nhìn hắn, "Công tử, đã xảy ra chuyện gì?"

Tâm trạng Tri Ngọc đã ổn định lại đôi chút, những đầu ngón tay siết chặt phong thư cũng hơi nới ra, cười khổ lắc đầu nói, "Ta nhận được tin Đông Việt và Trung Chu cùng suất quân tiến về Trường An, lòng nhiệt huyết trong ta lại sôi sục trỗi dậy như thời điểm mấy năm trước, xem ra bản chất của một người lính đã ăn sâu vào máu không thay đổi được rồi."

Tần Hạo lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh y, "Công tử nói thật sao? Vậy chúng ta nên càng phải quay về lập tức."

Tri Ngọc thở dài, gật đầu, "Ngươi chuẩn bị đi, đến thời cơ thích hợp chúng ta sẽ lên đường."

Tần Hạo vui mừng hô lớn một tiếng ‘Vâng’ rồi bước nhanh rời đi. Tri Ngọc đứng im tại chỗ một lát rồi cũng cất bước đi ra phía ngoài.

Đi qua cua hành lang ở hướng Đông một đoạn đường sau đó quẹo phải, đây là lần đầu tiên hắn một mình đi lại trong cung mà không có Tần Hạo theo cùng. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cười tự giễu. Thận trọng suốt ba năm, cuối cùng cũng đến lúc phải đi, vậy để hắn tùy hứng một lần đi, hy vọng Tần Hạo quay lại không thấy hắn sẽ không nổi giận.

Mùa đông sắp đến, gió thổi qua người đã thấy se se lạnh. Tri Ngọc đã thấy cửa điện cung Trữ Minh từ phía xa, hắn bỗng dừng bước đồng thời cảm thấy lạ là tại sao mình lại đi tới đây. Hắn cười tự giễu, chắc là do hiếu kỳ thôi.

Tri Ngọc nhớ lại những chuyện từ sau khi An Ninh Hề tỉnh lại, bày binh bố trận, điều chỉnh quân sự, mấy lời mê sảng nàng vô tình nói ra khi ở hang động, rồi cả việc bảo vệ bốn nước nhỏ chung quanh nữa...

Sự thay đổi quá lớn như vậy, rõ ràng Nữ hầu của ngày hôm nay đã là một người khác, có thể nào không khiến hắn tò mò được đây.

"Tri Ngọc? Ngươi ở đây làm gì?"


Một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên từ phía sau kéo Tri Ngọc rời khỏi dòng suy nghĩ, hắn xoay người lại thì thấy An Ninh Hề một thân trang phục để học luyện bắn tên, đi phía sau nàng còn có Vũ Chi Duệ và cung nữ mà hắn cảm thấy vô cùng quen mắt.

Tri Ngọc cười dịu dàng, bước tới, thò tay vào ngực lấy ra một chiếc khăn lụa, giơ tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán An Ninh Hề, "Quân thượng thật chăm chỉ, hàng ngày nếu không làm gì thì liền đi luyện tên, không bỏ lỡ ngày nào cả."

Thân thể An Ninh Hề cứng đờ, mắt chớp chớp và mặt cũng ửng đỏ, vội đưa tay kéo bàn tay đang lau mồ hôi trên trán nàng ra, "Được rồi, không phải lau nữa, bổn cung cũng có ra nhiều mồ hôi đâu."

Lúc nàng nói mấy lời đó, Vũ Chi Duệ đã kéo Yến Lạc đi nơi khác.

Tri Ngọc trở bàn tay bị An Ninh Hề đẩy ra trở ngược lại nắm lấy tay nàng, rồi dẫn nàng đi về hướng cung Trữ Minh, vừa đi vừa cười dịu dàng hỏi nàng: "Bản Tiễn phổ kia có giúp ích gì được cho Quân thượng không?"

An Ninh Hề cảm thấy biểu hiện của Tri Ngọc hôm nay có gì đó là lạ, nhưng ngày thường hắn cũng đối xử với nàng bằng điệu bộ thâm tình chân thành này, cho nên nhất thời nàng không nói được điểm kỳ lạ ở chỗ nào. Cứ thế để mặc hắn dẫn vào chính điện, mãi lúc sau nàng mới chợt tỉnh gật đầu nói, "Rất hay, trong bản Tiễn phổ đó có rất nhiều chi tiết mà bình thường bổn cung không để ý đến."

"Vậy tốt rồi." Tri Ngọc dắt nàng tới bàn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống theo, thong thả châm trà cho nàng.

An Ninh Hề khó hiểu nhìn hành động của hắn, rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Tri Ngọc, ngươi có chuyện gì đúng không?"

Tri Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ cười, "Lâu rồi không đến thăm Quân thượng, cho nên muốn đến trò chuyện với Quân thượng thôi. Gần đây Quân thượng có chuyện gì vui hay khó chịu ra sao, có thể chia sẻ với Tri Ngọc."

An Ninh Hề sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy. Từ sau khi được sống lại, nàng luôn một mình suy nghĩ, một mình suy tính đấu tranh. Vậy mà hôm nay người đàn ông trước mắt này lại nói nàng có chuyện gì có thể chia sẻ với hắn.


Đây là chuyện mà nàng đã lãng quên rất nhiều năm qua.

An Ninh Hề trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trong lòng cũng gỡ bỏ phòng bị, mở miệng, "Chuyện vui nhất là Đông Việt đã lui binh khỏi phía Nam, Nam Chiêu có thêm bốn nước nhỏ phụ thuộc."

Lần này Lang Thanh Dạ theo lệnh nàng đi sứ bốn nước, đưa ra điều kiện để trợ giúp bốn nước chính là sau khi Đông Việt lui binh thì bốn nước họ phải quy phục Nam Chiêu. Ba ngày trước Đông Việt vừa lui binh, Lang Thanh Dạ liền quay về Nam Chiêu báo tin tốt này cho nàng. Đây chính là chuyện nàng cảm thấy vui sướng nhất.

"Vậy còn chuyện không vui?" Tri Ngọc vẫn cười dịu dàng, giống như không hề quan tâm đến những chuyện này.

An Ninh Hề suy nghĩ một lúc, hai hàng chân mày cau lại, "Không vui là vì Tây Hoa đã xảy ra nội loạn, chỉ sợ sẽ là cơ hội cho Đông Việt lợi dụng."

Tri Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhìn nàng, "Hình như sự vui buồn của Quân thượng đều là chuyện có liên quan đến Đông Việt, hơn nữa còn là những việc quốc gia đại sự, chẳng lẽ Quân thượng chưa có lúc nào quan tâm đến bản thân mình sao?"

An Ninh Hề ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm. Toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở việc báo thù, những chuyện khác nàng không rảnh lo nghĩ tới. Có lẽ do bầu không khí lúc này cũng khá thoải mái dễ chịu, nàng suy nghĩ một hồi rồi lại bổ sung thêm, "Vậy... học bắn tên có tiến bộ, đó cũng được xem là chuyện vui."

Tri Ngọc cười gật đầu, "Như vậy là tốt rồi, về sau Quân thượng phải vui vẻ nhiều hơn, đừng có suốt ngày mặt ủ mày chau nữa."

An Ninh Hề nhíu mày, "Sao ta lại có cảm giác như ngươi đang nói lời từ biệt vậy."

Tri Ngọc sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, "Nào có chứ? Quân thượng nghĩ nhiều rồi." Nói xong, đẩy ly trà tới trước mặt nàng.

An Ninh Hề nhận lấy ly trà uống một hớp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tri Ngọc, cảm giác có cái gì đó không đúng, vừa định mở miệng hỏi lại lần nữa thì nơi cửa bỗng vang lên giọng nói của Vũ Chi Duệ, "Quân thượng, lễ tào Chu thượng thư đến báo, nói ông ta có dẫn theo một vị khách rất quan trọng đến thỉnh cầu Quân thượng tiếp kiến."



An Ninh Hề liếc mắt nhìn Tri Ngọc, rồi quay đầu nhìn về phía Vũ Chi Duệ, kinh ngạc nói, "Chu thượng thư lệnh làm gì mà thần bí vậy, rốt cuộc là người nào muốn gặp bổn cung?"

Vũ Chi Duệ nói: "Thuộc hạ cũng không nhìn thấy người nọ, có điều Chu thượng thư có vẻ rất lo lắng, cho nên mới vội vàng vào bẩm báo."

An Ninh Hề trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: "Vậy bảo ông ấy cứ đưa người đến thẳng đây đi."

Vũ Chi Duệ khom người lĩnh mệnh đi ra ngoài truyền lời.

Tri Ngọc đứng dậy, mỉm cười nói với An Ninh Hề, "Nếu Quân thượng có khách, vậy Tri Ngọc xin phép cáo từ."

An Ninh Hề kéo tay áo hắn, "Không sao, ngươi cứ đợi ở đây, nếu đã thần bí như vậy thì chúng ta cùng xem là thần thánh phương nào." Nàng thường hay vô tình mà như cố ý lôi kéo Tri Ngọc vào chuyện chính sự.

Tri Ngọc suy nghĩ, trong lòng nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, khẽ gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi.

Chỉ chốc lát sau phía cửa điện truyền đến tiếng bước chân. An Ninh Hề ngồi ngay ngắn bên bàn, cũng không có ý định đi thay trang phục hay ngồi vào bàn đọc sách, giống như chỉ là tùy ý tiếp kiến một người bình thường nào đó.

Rất nhanh sau đó, vị khách kia theo chân Vũ Chi Duệ và lễ tào thượng thư lệnh đi vào. An Ninh Hề không nhìn rõ được tướng mạo của hắn, chỉ kịp nhìn thấy bộ quần áo màu lục nhăn nhúm không được sạch sẽ thì đã thấy hắn quỳ mọp xuống hành đại lễ.

"Phong Vô Thù - Tây Hoa tham kiến Nữ hầu."

An Ninh Hề sững sờ, còn vẻ mặt Tri Ngọc thì cứng đờ ra.

Phong Vô Thù, thế tử Tây Hoa Phong Vô Thù.


back top