An Ninh Hề gục đầu lên vờ vai Phong Dực lặng lẽ rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, như thể muốn khóc cho vơi hết những giọt nước mắt đã đè nén suốt mười năm sầu khổ. Yến Lạc bưng thuốc an thần vào, Phong Dực tự mình nhận lấy, Yến Lạc lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Phong Dực đỡ An Ninh Hề ngồi ổn định rồi tự mình bón từng muỗng từng muỗng để nàng uống hết chén thuốc. An Ninh Hề trải qua một giấc mộng khiến nàng giãy dụa đến mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực nào, nên cũng không từ chối ý tốt của y, tùy y tự tay bón từng muỗng thuốc đến miệng mình.
Thuốc an thần phát huy tác dụng rất nhanh. An Ninh Hề ngủ say, Phong Dực vẫn trông chừng bên giường không rời nửa bước. Hắn nhớ lại biểu hiện như thể nổi điên khi nãy của nàng mà trong lòng tràn đầy thương yêu.
Người trước mắt này đã trải qua sự hành hạ và thăng trầm tới mức nào mới dùng bộ dáng của ngày hôm nay để đứng trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng thở dài nắm lấy tay An Ninh Hề: “Ninh Hề, đều đã qua rồi...”
Qua một lúc lâu, thấy An Ninh Hề đã ngủ an ổn, Phong Dực nhớ tới còn phải đi sắp xếp hậu sự của Cơ thái hậu nên đành phải gọi Yến Lạc vào chăm sóc nàng, còn mình thì đứng dậy rời khỏi cung Thiên Thọ.
Hồ công công vẫn khóc nức nở bên ngoài điện. Phong Dực thở dài, “Di thể của thái hậu đã ở trong cung, tại sao ông không đi coi chừng?”
Hồ công công lau nước mắt giải thích: “Lão nô thật sự không đành lòng thấy thái hậu nằm đó mà không hề nhúc nhích. Lão nô...” Ông càng nói càng nghẹn ngào, nói không được một câu hoàn chỉnh .
Trong lòng Phong Dực cảm phục tình nghĩa chủ tớ giữa Hồ công công và Cơ thái hậu. Y dịu dàng hỏi: “Vậy bây giờ di thể đang ở đâu?”
Hồ công công hút mũi trả lời: “Ở trong cung Vĩnh Dạ.”
Phong Dực gật đầu, “Ninh Hề vẫn còn đang nghỉ ngơi, ông hãy chăm sóc nàng cho tốt. Ta đi xử lý chuyện hậu sự của thái hậu.”
Hồ công công vội vàng đáp. Phong Dực xoay người rời đi.
Có điều hắn đi chưa được bao lâu thì Yến Lạc liền đi từ trong điện ra, nhìn Hồ công công nói: “Công công, Quân thượng mời ngài vào.”
Hồ công công sững sờ, quên cả rơi lệ, “ Không phải Quân thượng đang nghỉ ngơi sao?”
Yến Lạc gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng, “Quân thượng đã tỉnh rồi, ngài vào xem một chút đi.”
Hồ công công vừa nghe xong, vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi đến gần cung điện.
An Ninh Hề đã ngồi ở mép giường, áo giáp trên người đã được cởi bỏ, chỉ mặc trung y, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.
Hồ công công kiềm chế rơi nước mắt trước mặt nàng, nghẹn ngào hành lễ: “Lão nô tham kiến Quân thượng.”
Tầm mắt của An Ninh Hề rơi vào người ông, nhẹ giọng nói: “Hồ công công có biết trong cung này có ai tay nghề giỏi không?”
Hồ công công ngẩn ra, ngẩng đầu lên khẽ gật đầu với nàng, “Tất nhiên là có, trong cung có nơi tư tạo chuyên môn.”
An Ninh Hề gật đầu, “Vậy thì tốt. Ông kêu bọn họ làm hai tấm linh vị.”
Thế Hồ công công mới biết nàng tâm niệm hậu sự của Cơ thái hậu. Ông đang chuẩn bị đi làm lại cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Quân thượng, vì sao phải làm hai tấm?”
Ánh mắt An Ninh Hề mơ màng, hồi lâu sau trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt, “Một tấm cho mẫu hậu, một tấm cho chính bổn cung.”
Hồ công công cả kinh thất sắc, vội vàng phủ phục trên mặt đất, “Quân thượng nhất định không thể có ý niệm xằng bậy chuyện sống chết. Hiện tại toàn bộ Nam Chiêu đều trông cậy vào Quân thượng.”
Yến Lạc đứng ngoài điện nghe thấy cũng vội vàng xông vào, “Quân thượng, người...”
An Ninh Hề thở dài giơ tay lên ngắt lời cô, nói có chút yếu đuối: “Tất nhiên bổn cung không có ý niệm muốn chết, chỉ là chuẩn bị trước thôi. Vương thất Nam Chiêu có bổn cung ở đây còn có thể làm linh vị thay mẫu hậu, nhưng nếu bổn cung không còn nữa còn có ai làm linh vị thay bổn cung? Các người không cần nhiều lời, y mệnh làm việc là được.”
Hồ công công thấy giọng nàng kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là ứng tiếng rời khỏi điện.
Yến Lạc đột nhiên cảm thấy có chút bận tâm nhíu mày nhìn An Ninh Hề. Mà An Ninh Hề nói xong lời này liền tự nằm lên giường tiếp tục nghỉ ngơi, như thể không có bất cứ điều khác thường nào.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống Yến Lạc bưng bữa tối vào An Ninh Hề mới tỉnh lại. Nàng dùng bữa tối qua loa rồi trở về điện Thiên của cung Trữ Minh tắm rửa, sau đó mặc một bộ bằng lụa trắng, tóc buộc tùy ý có cài một bông hoa lụa trắng.
Yến Lạc cho là An Ninh Hề muốn qua tế điện Cơ thái hậu ở cung Vĩnh Dạ, nhưng lại thấy nàng đi vào thư phòng, nhốt mình bên trong không biết làm gì. Yến Lạc không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn canh giữ ở cửa.
Chốc lát sau Hồ công công dẫn theo một cung nhân đi tới. Yến Lạc hỏi Ninh Hề có muốn gặp hay không. Vẫn chưa nghe thấy tiếng An Ninh Hề trả lời thì đã thấy nàng mở cửa đi ra.
Sau khi nghỉ ngơi và tắm rửa tinh thần của An Ninh Hề đã tốt hơn trước nhiều. Nàng vừa nhìn Hồ công công vừa nhìn cung nhân sau lưng ông. Hai người đang định hành lễ với nàng, nàng đã mở miệng nói: “Không cần đa lễ đâu. Làm xong linh vị rồi?”
Hồ công công gật đầu, cung nhân sau lưng vội vàng cung kính dâng đồ trong tay lên. An Ninh Hề kéo miếng vải tơ phủ bên trên xuống, hai tấm linh vị xuất hiện trước mắt. Hai tấm linh vị đều được thợ làm hết sức tinh xảo: dùng gỗ lim tốt để tạo thành, bốn phía trang trí bằng hoa văn của vương thất Nam Chiêu. Trong đó, trên một tấm có viết “Đại nghĩa thuận thành công đức Thánh mẫu Vương thái hậu An Cơ thị chi linh vị” .
An Ninh Hề nhận linh vị, hỏi Hồ công công: “Thụy hào* này là do ai định?” (*tên gọi của người đã mất)
Hồ công công trả lời: “Là thế tử điện hạ của Tây Hoa. Hiện tại do chính thế tử điện hạ, Lang thái phó và Hoắc đô đốc lo liệu hậu sự của thái hậu.” Nói tới đây, trong mắt ông lại ngân ngấn nước.
An Ninh Hề gật đầu, “Làm phiền ngài ấy rồi. Cứ dùng thụy hào này đi.”
Dường như Hồ công công nhớ tới chuyện gì, lại bổ sung: “Thế tử còn phái người đào chỗ đất nhuốm máu nơi thái hậu rơi xuống nữa. Ngài ấy nói tương lai sau khi báo thù cho thái hậu sẽ dựng một tấm bia công đức cho thái hậu ở chỗ đó.”
Ánh mắt An Ninh Hề khẽ dao động, “Ngài ấy có lòng, vậy thì làm như vậy đi.”
Tầm mắt của nàng dời về phía một tấm linh vị khác, nhìn thấy bên trên viết “Nam Chiêu Chiêu Hòa Nữ vương bệ hạ An thị Ninh Hề vị“.
An Ninh Hề cong khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị. Nàng hừ lạnh một tiếng, “Hay lắm! Hiện tại bổn cung không chịu quản lý của hoàng quyền, nên gọi là Nữ vương, gọi là Nữ hầu cái gì nữa chứ?” Nàng nhìn lướt qua Hồ công công, “Trọng thưởng vị thợ thủ công kia.” Nói xong tự tay nhận lấy hai tấm linh vị, cất bước đi về phía trước.
Yến Lạc thoáng sững sờ, đuổi theo sát bước An Ninh Hề. Nàng cho là An Ninh Hề muốn đến cung Vĩnh Dạ, nhưng không nghĩ rằng nàng lại đến thái miếu khác của cung Vĩnh Dạ.
Thái miếu lành lạnh, người canh giữ nhìn thấy An Ninh Hề một thân trắng thuần đi tới, trong tay còn nâng hai tấm linh vị vội vàng hành lễ, mở cửa cho nàng vào.
An Ninh Hề vừa bước môt chân vào, hơi dừng một chút liếc mắt nhìn linh vị trong tay của mình, sau đó mới cất bước đi tiếp. Yến Lạc vẫn canh giữ ở cửa như cũ.
Trong điện thắp vô số đèn Trường Sinh nhỏ, chiếu cả tòa điện lớn sáng như ban ngày. Ánh mắt của An Ninh Hề lưu luyến một hồi tại bức họa của các quân chủ đời trước rồi lại nhìn hương án thờ phụng vô số linh vị. Nàng tiến chậm lên, đặt theo thứ tự linh vị của Cơ thái hậu và của mình ở phía dưới
Nàng nhìn linh vị của Cơ thái hậu, rũ mắt nhẹ giọng gọi: “Mẫu hậu...” Sau đó nhẹ đưa tay phải lên thắp một chiếc đèn Trường Sinh cho Cơ thái hậu. Sau đó đặt bài vị của chính mình phía dưới linh vị của các vị quân chủ đời trước, cũng chủ động thắp một chiếc đèn Trường Sinh.
An Ninh Hề đứng phía dưới, ánh mắt phản chiếu ánh nến, ánh sáng lưu động nói không ra ý vị của nó. Nàng lẳng lặng nhìn linh vị của mình, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi...”
Tiếng “xin lỗi” này là nàng nói với An Ninh Hề thực sự. Nàng đã chiếm thân thể của nàng ấy, có được người nhà của nàng ấy nhưng lại tự tay độc chết một người, gián tiếp hại chết một người cho nên nàng mới có thể nói tiếng “xin lỗi” kia.
Lúc trước suýt chút nữa An Ninh Hề đã thoát hồn, mà vào thời khắc nàng tỉnh lại, người đầu tiên nàng cảm thấy có lỗi chính là Nữ hầu An Ninh Hề thực sự. Nàng dùng thân phận của An Ninh Hề đi báo thù nhưng không hề nghĩ rằng sẽ đổi lấy nhiều đau đớn hơn.
An Ninh Hề nhắm mắt lại. Nàng đã không còn dư thừa tinh lực suy nghĩ xem những chuyện mình đã làm là nên hay không nên. Nàng chỉ muốn nhanh nhanh báo thù rửa hận, kết thúc tất cả. Ban đầu nàng còn tính đi từng bước một, nhưng chuyện suýt chút nữa đã thoát hồn hôm nay khiến nàng sinh lòng sầu lo: ngộ nhỡ lần sau nàng không trở về thân thể này được nữa thì nàng báo thù kiểu gì?
An Ninh Hề nhìn chằm chằm bài vị của mình tự lẩm bẩm: “Ít nhất ta sẽ báo thù cho mẫu hẫu trước, như vậy cũng coi như cho cô một câu công đạo.” Nàng lại nhìn linh vị của Cơ thái hậu một chút, sau đó trở về trạng thái trầm tĩnh ban đầu, xoay người đi ra khỏi đó.
Hồi ức và yếu đuối, chùn bước và sợ hãi chỉ tồn tại trong mộng. Con đường sau này nàng phải đi nàng nhất định phải kiên định.
An Ninh Hề ra khỏi điện, rốt cuộc cũng dẫn theo Yến Lạc đến cung Vĩnh Dạ.
Từ xa đã nhìn thấy màn trắng bay bay. Cung nhân cầm vải trắng trong tay đi đi lại lại bắt đầu bày trí vương cung từ nơi này.
An Ninh Hề bước từng bậc thang, bước vào cửa điện. Phong Dực thấy nàng xuất hiện nên bước nhanh tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, “Ninh Hề, nàng đỡ hơn rồi chứ?”
An Ninh Hề gật đầu, thấy y đã mặc đồ tang màu trắng, trên mặt mang theo cảm kích, “Phiền ngài lo lắng rồi.”
Phong Dực lắc đầu, “Giữa ta và nàng cần gì nói những lời khách khí này.” Hắn dắt An Ninh Hề đi tới linh đường, dịu dàng hỏi nàng: “Nàng cảm thấy có gì không chu toàn không?”
Lang thái phó và Hoắc Tiêu đi tới hành lễ với An Ninh Hề. Nàng khoát tay ý bảo hai người không cần đa lễ, sau đó quay đầu lại nói với Phong Dực: “Ta luôn yên tâm về việc ngài làm.”
Phong Dực nắm chặt tay nàng, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng như muốn an ủi nàng. Sau đó hắn cùng nàng quỳ xuống tấm đệm trước thọ quan*, đốt tiền vàng cho Cơ thái hậu. (*quan tài dành cho người sống thọ)
An Ninh Hề chăm chú đốt tiền vàng. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Lang thái phó: “Lang thái phó chuẩn bị một chút, ngày mai bổn cung muốn tế thiên.”
Người bên trong linh đường đều hơi sửng sốt. Tất cả đều nhìn nàng một cách kỳ quái. Lang thái phó kinh ngạc hỏi nàng: “Vì sao Quân thượng đột nhiên muốn tế thiên?”
An Ninh Hề nhìn quan tài một chút rồi rũ mắt xuống, “Để tỏ rõ quyết tâm san bằng Trung Chu của bổn cung.”
Phong Dực nghe ra ý đồ của nàng, nhíu mày hỏi, “Ninh Hề, nàng có quá vội vàng không?”
Tất nhiên An Ninh Hề biết đó là hành động vội vàng, nhưng nàng không thể không vội.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, không sao.”
Mây đen trong mắt Phong Dực cuồn cuộn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
An Ninh Hề ra lệnh một tiếng, ngày hôm sau thật sự cử hành tế lễ thiên ở trong cung, địa điểm vẫn là trên vọng đài cao nhất.
Tất cả dân chúng thành Kim Lăng lại một lần nữa chen lấn ngoài cung, ngước đầu nhìn hai bóng dáng trắng thuần trên đài cao ngất. Họ không hiểu tại sao Quân thượng lại thực hiện đại điển tế thiên vào ngày thứ hai sau khi Cơ thái hậu qua đời.
An Ninh Hề nhận cây nhang từ tay lễ quan. Nàng giương mắt phía chân trời xanh thẳm, bái lạy trời cao, giọng nói trong trẻo theo đó vang lên: “Ninh Hề của An thị Nam Chiêu hôm nay tế bái cáo thiên: từ nay vương thất Nam Chiêu và Trung Chu không còn bất kỳ quan hệ nào, càng không có huyết thống tình thân. Mối thù giết mẹ không đội trời chung. Nay An Ninh Hề ta thề lần nữa: không báo thù này, thề không làm người! Một ngày nào đó sẽ san bằng hai nước Chu Việt, rửa sạch nỗi nhục trước kia!”
Dân chúng phía dưới tinh thần phẫn nộ, ầm ầm phụ họa.
An Ninh Hề quay đầu nhìn về phía Phong Dực, khẽ cười cười, “Đây chính là lúc, không phải ư?”
Phong Dực mấp máy môi, vẫn lo lắng như cũ, “Nàng định khi nào mang binh đánh Trung Chu?”
An Ninh Hề liếc nhìn dân chúng phía dưới, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Bây giờ.”
Phong Dực cả kinh, tiến lên một bước kéo nàng, “Ninh Hề, có phải nàng quá nóng lòng báo thù rồi không?”
Một tay của An Ninh Hề đè lại bàn tay của y trên cánh tay mình, chăm chú nhìn y, “Ta nhất định phải báo thù bây giờ.”
Phong Dực giật mình nhìn nàng, ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn rút tay ra nắm ngược lại tay nàng trong tay mình, gật đầu nói, “Ta giúp nàng.”
An Ninh Hề lắc đầu, “Ngài ở Tây Hoa đề phòng Đông Việt tương trợ Trung Chu trước là được. Trung Chu cứ để ta ứng phó.” Tầm mắt của nàng dời về phía chân trời, giọng nói nhẹ nhàng mông lung, “Lúc ấy mẫu hậu nói muốn binh lính Nam Chiêu san bằng Trung Chu, ta sẽ nhanh chóng để người được thấy ngày đó...”
Kinh biến ở Nam Chiêu đã theo việc Tuyên Tử Đô chạy trốn mà truyền đến Đông Việt và Trung Chu. Trong lòng Hoàng đế Định Gia cực kỳ áy náy. Ông ta không ngờ muội muội dịu dàng như nước lúc trước của mình lại có một mặt cương liệt như thế.
Mà Sở Nghiệp Kỳ lại có chút hối hận.
Cái gọi là ‘ai binh tất thắng’, nay Nam Chiêu mang nỗi đau mất đi thái hậu, An Ninh Hề nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, binh lính Nam Chiêu phẫn nộ, đến lúc đó tất nhiên thực lực sẽ tăng nhiều.
Nhưng hắn không ngờ An Ninh Hề lại có động tác nhanh như thế, nhanh đến nỗi ngay cả hậu sự của mẫu thân mình vẫn chưa lo liệu xong đã tiến thẳng tới Trung Chu.
Tháng tứ năm mười bốn Chiêu Hòa Nam Chiêu, An Ninh Hề bỏ phong hào Nữ hầu, tự phong là Nữ vương Chiêu Hòa, lệnh Hoắc Tiêu cố thủ Nam Chiêu sau đó tự mình dẫn mười lăm vạn binh mã Nam Chiêu trùng trùng điệp điệp tiến thẳng tới Trung Chu.
Hoàng đế Định Gia không khỏi kinh hãi, vội vàng cầu viện Đông Việt. Phong Dực lại dùng bồ câu đưa tin lệnh Viên Chí và Chu Lập dẫn hai mươi vạn binh mã Tây Hoa chặn trụ Đông Việt, khiến Trung Chu rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
Rồi sau đó Bắc Mạnh nhận được tin tức cũng tập hợp binh mã, chờ điều lệnh. Nhất thời thiên địa biến sắc, lòng người trong thiên hạ đều hoảng sợ.
Kể từ đó Sở Nghiệp Kỳ mới biết trận ác chiến thực sự đã đến. Hắn đứng trước tấm bản đồ trong điện Quang Chính do dự không thôi: nếu ra sức phá vòng vây đi cứu viện Trung Chu, mặc dù có thể có giữ được người minh hữu này, khiến tương lai có nhiều thêm một phần lực lượng Đông Việt, nhưng Đông Việt tất phải tổn thất nặng nề. Hơn nữa nhìn khí thế của ba nước như vậy hiển nhiên nhất định muốn diệt Trung Chu. Có điều sau Trung Chu tất nhiên là Đông Việt.
Sở Nghiệp Kỳ căm tức trong lòng: ban đầu thật sự nóng lòng mới có thể nghe theo kế sách của một người đàn bà như Vương hậu, tạo thành cục diện ‘cưỡi hổ khó xuống’ như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của vị cố nhân kia. Nếu như nàng vẫn còn sống thì có lẽ hôm nay mình sẽ không chật vật thế này.
Phong Dực đỡ An Ninh Hề ngồi ổn định rồi tự mình bón từng muỗng từng muỗng để nàng uống hết chén thuốc. An Ninh Hề trải qua một giấc mộng khiến nàng giãy dụa đến mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực nào, nên cũng không từ chối ý tốt của y, tùy y tự tay bón từng muỗng thuốc đến miệng mình.
Thuốc an thần phát huy tác dụng rất nhanh. An Ninh Hề ngủ say, Phong Dực vẫn trông chừng bên giường không rời nửa bước. Hắn nhớ lại biểu hiện như thể nổi điên khi nãy của nàng mà trong lòng tràn đầy thương yêu.
Người trước mắt này đã trải qua sự hành hạ và thăng trầm tới mức nào mới dùng bộ dáng của ngày hôm nay để đứng trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng thở dài nắm lấy tay An Ninh Hề: “Ninh Hề, đều đã qua rồi...”
Qua một lúc lâu, thấy An Ninh Hề đã ngủ an ổn, Phong Dực nhớ tới còn phải đi sắp xếp hậu sự của Cơ thái hậu nên đành phải gọi Yến Lạc vào chăm sóc nàng, còn mình thì đứng dậy rời khỏi cung Thiên Thọ.
Hồ công công vẫn khóc nức nở bên ngoài điện. Phong Dực thở dài, “Di thể của thái hậu đã ở trong cung, tại sao ông không đi coi chừng?”
Hồ công công lau nước mắt giải thích: “Lão nô thật sự không đành lòng thấy thái hậu nằm đó mà không hề nhúc nhích. Lão nô...” Ông càng nói càng nghẹn ngào, nói không được một câu hoàn chỉnh .
Trong lòng Phong Dực cảm phục tình nghĩa chủ tớ giữa Hồ công công và Cơ thái hậu. Y dịu dàng hỏi: “Vậy bây giờ di thể đang ở đâu?”
Hồ công công hút mũi trả lời: “Ở trong cung Vĩnh Dạ.”
Phong Dực gật đầu, “Ninh Hề vẫn còn đang nghỉ ngơi, ông hãy chăm sóc nàng cho tốt. Ta đi xử lý chuyện hậu sự của thái hậu.”
Hồ công công vội vàng đáp. Phong Dực xoay người rời đi.
Có điều hắn đi chưa được bao lâu thì Yến Lạc liền đi từ trong điện ra, nhìn Hồ công công nói: “Công công, Quân thượng mời ngài vào.”
Hồ công công sững sờ, quên cả rơi lệ, “ Không phải Quân thượng đang nghỉ ngơi sao?”
Yến Lạc gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng, “Quân thượng đã tỉnh rồi, ngài vào xem một chút đi.”
Hồ công công vừa nghe xong, vội vàng lau nước mắt trên mặt rồi đến gần cung điện.
An Ninh Hề đã ngồi ở mép giường, áo giáp trên người đã được cởi bỏ, chỉ mặc trung y, sắc mặt tiều tụy tái nhợt.
Hồ công công kiềm chế rơi nước mắt trước mặt nàng, nghẹn ngào hành lễ: “Lão nô tham kiến Quân thượng.”
Tầm mắt của An Ninh Hề rơi vào người ông, nhẹ giọng nói: “Hồ công công có biết trong cung này có ai tay nghề giỏi không?”
Hồ công công ngẩn ra, ngẩng đầu lên khẽ gật đầu với nàng, “Tất nhiên là có, trong cung có nơi tư tạo chuyên môn.”
An Ninh Hề gật đầu, “Vậy thì tốt. Ông kêu bọn họ làm hai tấm linh vị.”
Thế Hồ công công mới biết nàng tâm niệm hậu sự của Cơ thái hậu. Ông đang chuẩn bị đi làm lại cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Quân thượng, vì sao phải làm hai tấm?”
Ánh mắt An Ninh Hề mơ màng, hồi lâu sau trên mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt, “Một tấm cho mẫu hậu, một tấm cho chính bổn cung.”
Hồ công công cả kinh thất sắc, vội vàng phủ phục trên mặt đất, “Quân thượng nhất định không thể có ý niệm xằng bậy chuyện sống chết. Hiện tại toàn bộ Nam Chiêu đều trông cậy vào Quân thượng.”
Yến Lạc đứng ngoài điện nghe thấy cũng vội vàng xông vào, “Quân thượng, người...”
An Ninh Hề thở dài giơ tay lên ngắt lời cô, nói có chút yếu đuối: “Tất nhiên bổn cung không có ý niệm muốn chết, chỉ là chuẩn bị trước thôi. Vương thất Nam Chiêu có bổn cung ở đây còn có thể làm linh vị thay mẫu hậu, nhưng nếu bổn cung không còn nữa còn có ai làm linh vị thay bổn cung? Các người không cần nhiều lời, y mệnh làm việc là được.”
Hồ công công thấy giọng nàng kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là ứng tiếng rời khỏi điện.
Yến Lạc đột nhiên cảm thấy có chút bận tâm nhíu mày nhìn An Ninh Hề. Mà An Ninh Hề nói xong lời này liền tự nằm lên giường tiếp tục nghỉ ngơi, như thể không có bất cứ điều khác thường nào.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống Yến Lạc bưng bữa tối vào An Ninh Hề mới tỉnh lại. Nàng dùng bữa tối qua loa rồi trở về điện Thiên của cung Trữ Minh tắm rửa, sau đó mặc một bộ bằng lụa trắng, tóc buộc tùy ý có cài một bông hoa lụa trắng.
Yến Lạc cho là An Ninh Hề muốn qua tế điện Cơ thái hậu ở cung Vĩnh Dạ, nhưng lại thấy nàng đi vào thư phòng, nhốt mình bên trong không biết làm gì. Yến Lạc không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn canh giữ ở cửa.
Chốc lát sau Hồ công công dẫn theo một cung nhân đi tới. Yến Lạc hỏi Ninh Hề có muốn gặp hay không. Vẫn chưa nghe thấy tiếng An Ninh Hề trả lời thì đã thấy nàng mở cửa đi ra.
Sau khi nghỉ ngơi và tắm rửa tinh thần của An Ninh Hề đã tốt hơn trước nhiều. Nàng vừa nhìn Hồ công công vừa nhìn cung nhân sau lưng ông. Hai người đang định hành lễ với nàng, nàng đã mở miệng nói: “Không cần đa lễ đâu. Làm xong linh vị rồi?”
Hồ công công gật đầu, cung nhân sau lưng vội vàng cung kính dâng đồ trong tay lên. An Ninh Hề kéo miếng vải tơ phủ bên trên xuống, hai tấm linh vị xuất hiện trước mắt. Hai tấm linh vị đều được thợ làm hết sức tinh xảo: dùng gỗ lim tốt để tạo thành, bốn phía trang trí bằng hoa văn của vương thất Nam Chiêu. Trong đó, trên một tấm có viết “Đại nghĩa thuận thành công đức Thánh mẫu Vương thái hậu An Cơ thị chi linh vị” .
An Ninh Hề nhận linh vị, hỏi Hồ công công: “Thụy hào* này là do ai định?” (*tên gọi của người đã mất)
Hồ công công trả lời: “Là thế tử điện hạ của Tây Hoa. Hiện tại do chính thế tử điện hạ, Lang thái phó và Hoắc đô đốc lo liệu hậu sự của thái hậu.” Nói tới đây, trong mắt ông lại ngân ngấn nước.
An Ninh Hề gật đầu, “Làm phiền ngài ấy rồi. Cứ dùng thụy hào này đi.”
Dường như Hồ công công nhớ tới chuyện gì, lại bổ sung: “Thế tử còn phái người đào chỗ đất nhuốm máu nơi thái hậu rơi xuống nữa. Ngài ấy nói tương lai sau khi báo thù cho thái hậu sẽ dựng một tấm bia công đức cho thái hậu ở chỗ đó.”
Ánh mắt An Ninh Hề khẽ dao động, “Ngài ấy có lòng, vậy thì làm như vậy đi.”
Tầm mắt của nàng dời về phía một tấm linh vị khác, nhìn thấy bên trên viết “Nam Chiêu Chiêu Hòa Nữ vương bệ hạ An thị Ninh Hề vị“.
An Ninh Hề cong khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị. Nàng hừ lạnh một tiếng, “Hay lắm! Hiện tại bổn cung không chịu quản lý của hoàng quyền, nên gọi là Nữ vương, gọi là Nữ hầu cái gì nữa chứ?” Nàng nhìn lướt qua Hồ công công, “Trọng thưởng vị thợ thủ công kia.” Nói xong tự tay nhận lấy hai tấm linh vị, cất bước đi về phía trước.
Yến Lạc thoáng sững sờ, đuổi theo sát bước An Ninh Hề. Nàng cho là An Ninh Hề muốn đến cung Vĩnh Dạ, nhưng không nghĩ rằng nàng lại đến thái miếu khác của cung Vĩnh Dạ.
Thái miếu lành lạnh, người canh giữ nhìn thấy An Ninh Hề một thân trắng thuần đi tới, trong tay còn nâng hai tấm linh vị vội vàng hành lễ, mở cửa cho nàng vào.
An Ninh Hề vừa bước môt chân vào, hơi dừng một chút liếc mắt nhìn linh vị trong tay của mình, sau đó mới cất bước đi tiếp. Yến Lạc vẫn canh giữ ở cửa như cũ.
Trong điện thắp vô số đèn Trường Sinh nhỏ, chiếu cả tòa điện lớn sáng như ban ngày. Ánh mắt của An Ninh Hề lưu luyến một hồi tại bức họa của các quân chủ đời trước rồi lại nhìn hương án thờ phụng vô số linh vị. Nàng tiến chậm lên, đặt theo thứ tự linh vị của Cơ thái hậu và của mình ở phía dưới
Nàng nhìn linh vị của Cơ thái hậu, rũ mắt nhẹ giọng gọi: “Mẫu hậu...” Sau đó nhẹ đưa tay phải lên thắp một chiếc đèn Trường Sinh cho Cơ thái hậu. Sau đó đặt bài vị của chính mình phía dưới linh vị của các vị quân chủ đời trước, cũng chủ động thắp một chiếc đèn Trường Sinh.
An Ninh Hề đứng phía dưới, ánh mắt phản chiếu ánh nến, ánh sáng lưu động nói không ra ý vị của nó. Nàng lẳng lặng nhìn linh vị của mình, đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi...”
Tiếng “xin lỗi” này là nàng nói với An Ninh Hề thực sự. Nàng đã chiếm thân thể của nàng ấy, có được người nhà của nàng ấy nhưng lại tự tay độc chết một người, gián tiếp hại chết một người cho nên nàng mới có thể nói tiếng “xin lỗi” kia.
Lúc trước suýt chút nữa An Ninh Hề đã thoát hồn, mà vào thời khắc nàng tỉnh lại, người đầu tiên nàng cảm thấy có lỗi chính là Nữ hầu An Ninh Hề thực sự. Nàng dùng thân phận của An Ninh Hề đi báo thù nhưng không hề nghĩ rằng sẽ đổi lấy nhiều đau đớn hơn.
An Ninh Hề nhắm mắt lại. Nàng đã không còn dư thừa tinh lực suy nghĩ xem những chuyện mình đã làm là nên hay không nên. Nàng chỉ muốn nhanh nhanh báo thù rửa hận, kết thúc tất cả. Ban đầu nàng còn tính đi từng bước một, nhưng chuyện suýt chút nữa đã thoát hồn hôm nay khiến nàng sinh lòng sầu lo: ngộ nhỡ lần sau nàng không trở về thân thể này được nữa thì nàng báo thù kiểu gì?
An Ninh Hề nhìn chằm chằm bài vị của mình tự lẩm bẩm: “Ít nhất ta sẽ báo thù cho mẫu hẫu trước, như vậy cũng coi như cho cô một câu công đạo.” Nàng lại nhìn linh vị của Cơ thái hậu một chút, sau đó trở về trạng thái trầm tĩnh ban đầu, xoay người đi ra khỏi đó.
Hồi ức và yếu đuối, chùn bước và sợ hãi chỉ tồn tại trong mộng. Con đường sau này nàng phải đi nàng nhất định phải kiên định.
An Ninh Hề ra khỏi điện, rốt cuộc cũng dẫn theo Yến Lạc đến cung Vĩnh Dạ.
Từ xa đã nhìn thấy màn trắng bay bay. Cung nhân cầm vải trắng trong tay đi đi lại lại bắt đầu bày trí vương cung từ nơi này.
An Ninh Hề bước từng bậc thang, bước vào cửa điện. Phong Dực thấy nàng xuất hiện nên bước nhanh tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, “Ninh Hề, nàng đỡ hơn rồi chứ?”
An Ninh Hề gật đầu, thấy y đã mặc đồ tang màu trắng, trên mặt mang theo cảm kích, “Phiền ngài lo lắng rồi.”
Phong Dực lắc đầu, “Giữa ta và nàng cần gì nói những lời khách khí này.” Hắn dắt An Ninh Hề đi tới linh đường, dịu dàng hỏi nàng: “Nàng cảm thấy có gì không chu toàn không?”
Lang thái phó và Hoắc Tiêu đi tới hành lễ với An Ninh Hề. Nàng khoát tay ý bảo hai người không cần đa lễ, sau đó quay đầu lại nói với Phong Dực: “Ta luôn yên tâm về việc ngài làm.”
Phong Dực nắm chặt tay nàng, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng như muốn an ủi nàng. Sau đó hắn cùng nàng quỳ xuống tấm đệm trước thọ quan*, đốt tiền vàng cho Cơ thái hậu. (*quan tài dành cho người sống thọ)
An Ninh Hề chăm chú đốt tiền vàng. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Lang thái phó: “Lang thái phó chuẩn bị một chút, ngày mai bổn cung muốn tế thiên.”
Người bên trong linh đường đều hơi sửng sốt. Tất cả đều nhìn nàng một cách kỳ quái. Lang thái phó kinh ngạc hỏi nàng: “Vì sao Quân thượng đột nhiên muốn tế thiên?”
An Ninh Hề nhìn quan tài một chút rồi rũ mắt xuống, “Để tỏ rõ quyết tâm san bằng Trung Chu của bổn cung.”
Phong Dực nghe ra ý đồ của nàng, nhíu mày hỏi, “Ninh Hề, nàng có quá vội vàng không?”
Tất nhiên An Ninh Hề biết đó là hành động vội vàng, nhưng nàng không thể không vội.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, không sao.”
Mây đen trong mắt Phong Dực cuồn cuộn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
An Ninh Hề ra lệnh một tiếng, ngày hôm sau thật sự cử hành tế lễ thiên ở trong cung, địa điểm vẫn là trên vọng đài cao nhất.
Tất cả dân chúng thành Kim Lăng lại một lần nữa chen lấn ngoài cung, ngước đầu nhìn hai bóng dáng trắng thuần trên đài cao ngất. Họ không hiểu tại sao Quân thượng lại thực hiện đại điển tế thiên vào ngày thứ hai sau khi Cơ thái hậu qua đời.
An Ninh Hề nhận cây nhang từ tay lễ quan. Nàng giương mắt phía chân trời xanh thẳm, bái lạy trời cao, giọng nói trong trẻo theo đó vang lên: “Ninh Hề của An thị Nam Chiêu hôm nay tế bái cáo thiên: từ nay vương thất Nam Chiêu và Trung Chu không còn bất kỳ quan hệ nào, càng không có huyết thống tình thân. Mối thù giết mẹ không đội trời chung. Nay An Ninh Hề ta thề lần nữa: không báo thù này, thề không làm người! Một ngày nào đó sẽ san bằng hai nước Chu Việt, rửa sạch nỗi nhục trước kia!”
Dân chúng phía dưới tinh thần phẫn nộ, ầm ầm phụ họa.
An Ninh Hề quay đầu nhìn về phía Phong Dực, khẽ cười cười, “Đây chính là lúc, không phải ư?”
Phong Dực mấp máy môi, vẫn lo lắng như cũ, “Nàng định khi nào mang binh đánh Trung Chu?”
An Ninh Hề liếc nhìn dân chúng phía dưới, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Bây giờ.”
Phong Dực cả kinh, tiến lên một bước kéo nàng, “Ninh Hề, có phải nàng quá nóng lòng báo thù rồi không?”
Một tay của An Ninh Hề đè lại bàn tay của y trên cánh tay mình, chăm chú nhìn y, “Ta nhất định phải báo thù bây giờ.”
Phong Dực giật mình nhìn nàng, ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn rút tay ra nắm ngược lại tay nàng trong tay mình, gật đầu nói, “Ta giúp nàng.”
An Ninh Hề lắc đầu, “Ngài ở Tây Hoa đề phòng Đông Việt tương trợ Trung Chu trước là được. Trung Chu cứ để ta ứng phó.” Tầm mắt của nàng dời về phía chân trời, giọng nói nhẹ nhàng mông lung, “Lúc ấy mẫu hậu nói muốn binh lính Nam Chiêu san bằng Trung Chu, ta sẽ nhanh chóng để người được thấy ngày đó...”
Kinh biến ở Nam Chiêu đã theo việc Tuyên Tử Đô chạy trốn mà truyền đến Đông Việt và Trung Chu. Trong lòng Hoàng đế Định Gia cực kỳ áy náy. Ông ta không ngờ muội muội dịu dàng như nước lúc trước của mình lại có một mặt cương liệt như thế.
Mà Sở Nghiệp Kỳ lại có chút hối hận.
Cái gọi là ‘ai binh tất thắng’, nay Nam Chiêu mang nỗi đau mất đi thái hậu, An Ninh Hề nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, binh lính Nam Chiêu phẫn nộ, đến lúc đó tất nhiên thực lực sẽ tăng nhiều.
Nhưng hắn không ngờ An Ninh Hề lại có động tác nhanh như thế, nhanh đến nỗi ngay cả hậu sự của mẫu thân mình vẫn chưa lo liệu xong đã tiến thẳng tới Trung Chu.
Tháng tứ năm mười bốn Chiêu Hòa Nam Chiêu, An Ninh Hề bỏ phong hào Nữ hầu, tự phong là Nữ vương Chiêu Hòa, lệnh Hoắc Tiêu cố thủ Nam Chiêu sau đó tự mình dẫn mười lăm vạn binh mã Nam Chiêu trùng trùng điệp điệp tiến thẳng tới Trung Chu.
Hoàng đế Định Gia không khỏi kinh hãi, vội vàng cầu viện Đông Việt. Phong Dực lại dùng bồ câu đưa tin lệnh Viên Chí và Chu Lập dẫn hai mươi vạn binh mã Tây Hoa chặn trụ Đông Việt, khiến Trung Chu rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
Rồi sau đó Bắc Mạnh nhận được tin tức cũng tập hợp binh mã, chờ điều lệnh. Nhất thời thiên địa biến sắc, lòng người trong thiên hạ đều hoảng sợ.
Kể từ đó Sở Nghiệp Kỳ mới biết trận ác chiến thực sự đã đến. Hắn đứng trước tấm bản đồ trong điện Quang Chính do dự không thôi: nếu ra sức phá vòng vây đi cứu viện Trung Chu, mặc dù có thể có giữ được người minh hữu này, khiến tương lai có nhiều thêm một phần lực lượng Đông Việt, nhưng Đông Việt tất phải tổn thất nặng nề. Hơn nữa nhìn khí thế của ba nước như vậy hiển nhiên nhất định muốn diệt Trung Chu. Có điều sau Trung Chu tất nhiên là Đông Việt.
Sở Nghiệp Kỳ căm tức trong lòng: ban đầu thật sự nóng lòng mới có thể nghe theo kế sách của một người đàn bà như Vương hậu, tạo thành cục diện ‘cưỡi hổ khó xuống’ như ngày hôm nay.
Trong nháy mắt trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của vị cố nhân kia. Nếu như nàng vẫn còn sống thì có lẽ hôm nay mình sẽ không chật vật thế này.