Tất cả những người trong trường chưa bao giờ thấy võ công kỳ ảo như thế, ai nấy đều trố mắt nhìn vào trong trường. Sau khi Tam Kiếm Nhất Bút trúng một quyền, ông ta đột nhiên nhả khí, tay phải vẫy một cái, ba thanh đoản kiếm, hai thanh phía trước, một thanh ở phía sau phóng tới ông già lùn nhanh như điện chớp.
Trong một tay mà cầm ba món binh khí, đã là chuyện hiếm thấy, nhưng phóng ra một lần ba món ám khí là chuyện càng hiếm hơn. Chỉ thấy ba luồng hàn quang phóng nhanh như điện chớp tới phía trước ngực ông già lùn. Ông già lùn ấy tựa như không thèm để ý đến kiếm thế, cho đến khi kiếm đến sát thân thì mới đột nhiên phất tay phải một cái, ba thanh đoản kiếm đột nhiên bay về phía Đại Phương thiền sư. Đại Phương thiền sư cao giọng niệm một tiếng:
“A di đà Phật!” rồi ống tay áo tung ra, một trận cuồng phong nổi lên, ba thanh đoản kiếm bị nội lực trong ống tay áo ông ta phất ra, bay thẳng lên trần nhà.
Té ra nội kình của hai người đều ngang bằng nhau, không ai có thể đánh ngược ba thanh đoản kiếm ấy trở lại, hai luồng nội kình chạm vào nhau, khiến cho ba thanh đoản kiếm phóng thẳng lên không. Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các đột nhiên quát lớn một tiếng, cổ tay phải gập lại, ba thanh đoản kiếm đang bay lên thì bị ông ta thu trở về. Đó chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ông già lùn, Đại Phương thiền sư, Tam Kiếm Nhất Bút đều để lộ võ công của mình khiến cho cao thủ trong toàn trường đều đứng lặng mà nhìn.
Phương Triệu Nam nhân lúc mọi người đang để ý đến cuộc chiến, chàng lướt người đến bên cạnh Mai Giáng Tuyết, thì thầm rằng:
“Nàng không nhân dịp này bỏ trốn, còn đợi gì nữa?” Mai Giáng Tuyết ngửa mặt nhìn áng mây trắng trên trời, thản nhiên đáp:
“Người phải chạy trốn không phải là muội...” Phương Triệu Nam hừ nhẹ một tiếng:
“Không phải là muội, chẳng lẽ là ta?” Mai Giáng Tuyết đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng, mỉm cười:
“Huynh, còn vị sư muội của huynh nữa, nhân lúc này vẫn còn sớm, các người hãy chạy cho mau! Muội đã là thê tử của huynh! Đương nhiên không nói gạt huynh.”
Mấy câu ấy nghe rất bình tĩnh, không hề có ý ghen tuông, lời nói lại rất chân thành, nhưng bộ mặt của nàng vẫn lạnh lẽo, chẳng hề có vẻ yêu thương gì cả. Phương Triệu Nam nghe thế thì ngạc nhiên, nhủ thầm:
“Không ngờ trong tình cảnh này mà nàng vẫn không hề lo sợ. Trước đây nàng có ơn cứu mạng đối với mình, sao có thể không báo được, mình phải khuyên nàng rời khỏi chỗ này mới được...” Phương Triệu Nam đang suy nghĩ thì Mai Giáng Tuyết lại nói:
“Sau khi rời khỏi chốn này, nếu muốn sống bình yên thì phải tìm nơi thâm sơn cùng cốc, không có người đến mai danh ẩn tích, từ nay về sau không xuất hiện trên giang hồ. Nếu hùng tâm vẫn chưa chết, muốn để tiếng lại cho ngàn đời, chàng phải tìm tung tích Huyết Trì đồ. Chỉ có tìm di vật của La Huyền mới có cơ hội thắng được sư phụ của muội, muội tuy là thê tử của huynh, nhưng không thể đi cùng huynh, bởi vì nếu muội mất tích, sư phụ và các vị sư tỷ muội sẽ lật tung võ lâm Trung Nguyên lên, dấy lên một cuộc đồ sát. Tuy kiếp này không thể đi bên cạnh huynh, nhưng muội vẫn giữ tấm thân trong sạch, đến kiếp sau lại sẽ cùng nhau làm phu thê, tình này lòng này, trời đất chứng giám.” Những lời ấy nghe tràn trề tình ý, nhưng khuôn mặt nàng vẫn lạnh lẽo như thường.
Những câu nói thề non hẹn biển như thế hình như chẳng hợp với nàng tý nào.
Phương Triệu Nam nghe thế thì cảm động vô cùng, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo như băng tuyết của nàng, lòng chợt lạnh xuống, nhủ thầm:
“Nàng nói cứ như đọc sách, không hề có chút tình ý, sao mình có thể tin lời nàng!” đến đó thì lửa giận bốc lên, cười lạnh một tiếng nói:
“Dù cô nương có nói thế nào đi chăng nữa, Phương Triệu Nam này cũng coi đó là lời giả dối. Tại hạ cảm kích ơn cứu mạng của cô nương, cho nên không ngại bị quần hùng thiên hạ nghi ngờ, giúp cô nương chạy ra nơi này, cô nương nếu không muốn chạy nữa, tại hạ cũng không ép.” Nói xong xoay đầu bước vào.
Chợt nghe Mai Giáng Tuyết lẩm bẩm:
“Làm thê tử của người ta, trước tiên phải hiếu thuận với cha mẹ, phục tùng trượng phu, dù huynh có mắng muội, đánh muội muội vẫn không nói nửa lời.” Phương Triệu Nam nén không được dừng bước, quay đầu lại chỉ thấy nàng đứng lặng ở nơi ấy, chàng cảm thấy ngạc nhiên. Phương Triệu Nam hơi chần chừ, thế rồi đề chân khí, nhảy vọt vào trong điện. Chỉ trong khoảnh khắc thế mà tình thế trong điện đã trở thành kiếm rút cung căng.
Chỉ nghe ông già lùn ấy cười lạnh một hồi, đưa mắt nhìn Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các nói:
“Một tý võ công của ngươi đâu phải là địch thủ của lão phu, chi bằng cứ đứng ở đấy mà nhìn vậy!” rồi quay đầu lại nhìn Đại Phương thiền sư nói:
“Võ công của hòa thượng Thiếu Lâm không phải danh hão, lần này kẻ kình địch như ngươi, ta không uổng chuyến đi này.”
Đại Phương thiền sư nhủ thầm:
“Kẻ này không biết đã xông vào trong điện từ lúc nào mà đệ tử căn giữ ở ngoài không biết, nếu được y giúp đỡ thì còn gì tốt bằng, không thể đối địch với y được.” Ý nghĩ ấy lướt qua, thế rồi chắp tay nói:
“Thí chủ võ công cao cường, lão nạp đương nhiên không phải là địch thủ!” ông già lùn ấy tức giận nói:
“Chúng ta vẫn chưa ra tay, sao ngươi biết không đánh lại ta?” thế rồi tay phải hơi giở lên, đánh ra Vô Ảnh thần quyền. Đã có mấy người bị thương bởi ông ta, cho nên ai nấy đều lo lắng cho Đại Phương thiền sư. Nhưng Đại Phương thiền sư chắp hai tay, cúi người nói:
“Vô Ảnh thần quyền của thí chủ thật là hiếm có trên đời, lão nạp làm sao chống trả nổi?” thật ra ông ta đã sớm vận công giới bị, khi cúi người xuống thì đã vận thiền công bảo vệ lấy thân. Mọi người chỉ thấy bộ tăng bào rõ ràng của Đại Phương thiền sư không có gió mà căng lên, toàn thân như có sóng dập dờn, nhưng trong khoảnh khắc thì đã trở lại bình thường.
Chợt nghe ông già lùn ấy cười rộ một trận rồi nói:
“Võ học của Thiếu Lâm tự không phải là hư danh, lão phu may mắn có thể giao đấu với phương trượng chưởng môn...” nói chưa xong thì hai tay đã giở lên, đánh ra hai chiêu Vô Ảnh thần quyền.
Loại võ công này toàn là nhờ chân khí tiên thiên phất ra lực âm nhu, cho đến khi lực ám kình ấy đánh vào người của đối thủ mới sinh ra lực chấn động mạnh mẽ vô cùng, làm bị thương nội tạng của người ta. vì trước khi luồng ám kình đánh ra không hề có hiện tượng gì, dù cho người có võ công tuyệt thế cũng không thể đoán được, cho nên loại võ công này nếu dùng đánh lén thì lợi hại vô cùng.
Đại Phương thiền sư cao giọng nói:
“Thí chủ hãy khoan ra tay, lão nạp có lời muốn nói.” Rồi ngầm vận Ban Nhược thiền công hộ thân, hai chân bấu xuống đất, ngực ưỡn về phía trước chịu hai đòn Vô Ảnh thần quyền của ông già lùn ấy. Ông ta tuy lớn giọng kêu ông già lùn ngừng tay, nhưng trong lòng đã biết kẻ này cuồng ngạo vô cùng, nếu không để ông ta chiếm một chút phần hơn, hoặc để lộ một ít công phu cho ông ta thấy, ông ta sẽ không chịu ngừng tay. Cho nên, Đại Phương thiền sư đã vận công lực của toàn thân, muốn mượn lực phản chấn cho ông ta biết tay!
Chợt nghe ông già lùn hự nhẹ một tiếng, vai lách hai cái rồi thối lui ra sau hai bước. Đại Phương thiền sư đột nhiên người như bị lùn đi ba tấc, miệng cao giọng đọc Phật hiệu:
“Lão nạp đã lãnh giáo Vô Ảnh thần quyền của thí chủ, quả là võ công hiếm có trên đời, lão nạp tự biết không phải là địch thủ, xin hãy mau dừng tay để cho lão nạp nói vài câu, lúc đó thí chủ nếu muốn đánh nữa thì cũng không muộn!” quần hào nhìn kỹ lại, thấy Đại Phương thiền sư hai chân đã lún sâu xuống đất ba tấc, chả trách nào ông ta lùn đi ba tấc. Ông già lùn ấy vốn tự phụ cường ngạo, nhưng sau khi đánh ra hai quyền thì tự nhủ rằng:
“Người ta đồn rằng võ lâm Trung Nguyên có lắm người tài, xem ra lời đồn không ngoa, Vô Ảnh thần quyền của mình đã đến cảnh giới trong vòng hai trượng có thể đấm nát đá gãy cây, không những chẳng làm ông ta bị thương mà ngược lại còn bị lực phản chấn đẩy lui mấy bước.”
Tiêu Dao Tử cũng sinh lòng thán phục, nhủ rằng:
“Xem ra phái Thiếu Lâm tài giỏi hơn phái Võ Đang mình không ít, so sánh về tuổi tác, Đại Phương thiền sư này chỉ e trẻ hơn mình mười tuổi, nhưng nội công, võ học của ông ta e rằng hơn hẳn mình.”
Lòng tin thắng người ta của ông già lùn đã giao động, đã không còn cuồng ngạo như trước, quả nhiên ngừng tay lại nói:
“Có lời gì hãy mau nói?” Đại Phương thiền sư rút hai chân lên, bước về phía trước mấy bước rồi nói:
“Thí chủ từ Tây Vực ngàn dặm xa xôi đến Trung Nguyên, có phải muốn tranh danh với đồng đạo võ lâm Trung Nguyên hay không?” ông già lùn ấy hơi trầm ngâm rồi nói:
“Tuy không phải vì tranh danh mà đến, nhưng muốn gặp gỡ cao thủ võ lâm Trung Nguyên cũng là một trong những tâm nguyện của lão phu.” Đại Phương thiền sư nói:
“Xin thứ cho lão nạp to gan hỏi:
“Ngoài chuyện tranh danh, không biết thí chủ còn có tâm nguyện gì khác?”
ông già lùn ấy nói:
“Điều này không thể nói được.”
Đại Phương thiền sư tuy chưa thể đạt tới cảnh giới vô sân vô niệm, nhưng lòng tranh danh đã không còn nữa, thế rồi mới mỉm cười:
“Khi lão nạp còn nhỏ, đã từng nghe gia sư nhắc đến võ công của các môn phái trong thiên hạ, có một môn võ công kỳ ảo nhất, đả thương người mà người ta không biết, gọi là Vô Ảnh thần quyền, lão nạp khi mới nghe gia ư nói, trong lòng đã thầm sinh ngưỡng mộ, mơ rằng có một ngày được tận mắt thấy tuyệt kỹ Vô Ảnh thần quyền...” ông già lùn ấy lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Lão phu đang ở đây, chi bằng ông cứ giở hết tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm ra để cho ta xem thử.”
Đại Phương thiền sư tuy bị mỉa mai, nhưng không hề có ý tức giận, vẫn mỉm cười nói:
“Lúc ấy tuổi hãy còn trẻ, hiểu biết thô thiển, trong lòng quả thực có ý muốn lãnh giáo Vô Ảnh thần quyền, nhưng nay tuổi đã già, hùng tâm ấy đã bị năm tháng mài mòn, hóa thành mây trôi.” Ông già lùn ấy lạnh lùng nói:
“Nhưng lão phu vẫn chưa hết lòng tranh danh, hôm nay chi bằng chúng ta hãy phân cao thấp!” các nhà sư Thiếu Lâm trong điện nghe ông già lùn cứ nhiều lần đối chọi với phương trượng chưởng môn, ai nấy đều lộ vẻ tức giận muốn xông ra.
Đại Phương thiền sư không hề có ý trách cứ, cười ha ha mà rằng:
“Thí chủ đã mang theo tuyệt kỹ đến đây, chuẩn bị tranh bá trong giang hồ, dù dụng tâm thế nào cũng là chuyện hiếm có. Nếu là một ngày bình thường lão nạp sẽ toàn lực giúp đỡ cho chuyện này, mời hết anh hùng trong thiên hạ đến, có thể tạo ra một chuyện khuấy động giang hồ, đáng tiếc thí chủ đến không đúng lúc, đành phụ một tấm hùng tâm!”
ông già lùn túc giận nói:
“Có gì mà không đúng lúc, người võ lâm Trung Nguyên đều tụ tập ở Thái Sơn, cao thủ trong thiên hạ đều ở đây cả, đây quả là một cơ hội ngàn năm hiếm có...” Đại Phương thiền sư nói tiếp:
“Đúng vậy, tuy ở đây chưa chắc có đủ cao thủ võ lâm Trung Nguyên, nhưng tất cả những người ở đây đều là người có danh tiếng. Song đại hội lần này không phải lấy võ kết bạn, cũng không phải bình luận chuyện thị phi trong giang hồ, chúng tôi chỉ bàn cách tự cứu, giúp nhau toát khỏi một trận hào kiếp, trước mắt chúng tôi tự cứu vẫn còn chưa kịp, đâu có còn lòng nào tranh danh tỷ võ với thí chủ nữa!” ông già lùn hơi trầm ngâm nói:
“Chuyện võ lâm Trung Nguyên tàn sát lẫn nhau đâu có liên quan gì đến ta?”
Phương Triệu Nam đột nhiên chen vào nói:
“Lão tiền bối lần này đến Trung Nguyên có phải là muốn tỷ thí với những người xuất sắc ở đây hay không?” ông già lùn ấy bị chàng hỏi một câu, trong nhất thời không nghĩ ra lời đối đáp, sững người ra đột nhiên tức giận nói:
“Lúc nãy lão phu chẳng qua trong một lúc không để ý mà bị ngươi cướp mất tiên cơ, vả lại ta đã hứa với ngươi một chuyện, nay ân oán đã không còn, nếu ngươi không phục thì chúng ta lại đấu thêm một trận xem thử!” kẻ này tuổi tuy đã lớn, nhưng hỏa khí thì không nhỏ, không những không chịu nhận thua mà rất ham thích đánh nhau.
Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Lão tiền bối đã quá lời, vãn bối lúc nãy chẳng qua một lúc may mắn, thực ra công lực của vãn bối làm sao có thể chống nổi một đòn của lão tiền bối!” ông già lùn ấy tuy ngang ngược, nhưng vì từ lâu đã sống ở Tây Vực, những người tiếp xúc thường ngày đều là hai tộc Hồi và Mông hung hãn, thuần phát, suy nghĩ không nhanh nhạy như người Hán tộc, bị Phương Triệu Nam vừa khen vừa khích, thế là cứng họng, chẳng nói được gì chỉ hừ một tiếng. Phương Triệu Nam không để ông ta nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục nói:
“Những người ở đây tuy là cao thủ nổi danh một thời ở võ lâm Trung Nguyên, nhưng đều không phải là nhân vật xuất sắc.”
Lời ấy vừa nói ra, quần hào đều biến sắc, đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam.
Phương Triệu Nam điềm nhiên mỉm cười, lại nói:
“Người thực sự có võ công cao nhất không tham gia đại hội Thái Sơn lần này. Nếu lão tiền bối muốn để lại danh tiếng ở võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần thắng một mình y thì có thể thắng tất cả những người chúng tôi ở đây!” ông già lùn bị Phương Triệu Nam nói khích cho hào khí đại phát, hừ một tiếng nói:
“Người đó đang ở đâu? Ta phải đấu với y một trận!” Phương Triệu Nam nói:
“Người ấy võ công cao cường, được võ lâm Trung Nguyên chúng tôi gọi là đệ nhất cao thủ, làm sao dễ dàng gặp được y? Hiện nay những người tham gia đại hội anh hùng ở Thái Sơn đều nhận được thư mời của y, giờ đây vẫn còn hai tháng nữa mới tới kỳ hạn, nếu lão tiền bối sợ hãi thì hãy mau trở về Tây Vực, đừng ở lại Trung Nguyên làm gì, nếu có lòng tranh danh thì hãy chờ đợi hai tháng, đến lúc đó chỉ cần thắng được y thì coi như đã dành được một nửa các vinh dự võ công đệ nhất.”
Lúc này mọi người đều đã hiểu dụng tâm của Phương Triệu Nam, đó là muốn mượn sức ông già lùn này để chống lại Nhạc chủ Minh Nhạc, nếu bình thường tất cả những người ở đây sẽ chẳng ai đồng ý lời nói của Phương Triệu Nam. Thế là những nhân vật kiêu ngạo như Tiêu Dao Tử, Tụ Thủ Tiều Ẩn cũng không lên tiếng phản bác. Ông già lùn trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Thời gian hai tháng quá dài, lão phu làm sao có thể đợi được?”
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo, nhưng lạnh lùng như băng tuyết vang lên:
“Nếu ngươi muốn chết sớm một tý, điều đó cũng đâu có khó gì, trong Tuyệt Mệnh cốc đã chuẩn bị sẵn tiệc Chiêu Hồn, nếu ai có hứng thì hãy đến sớm dự hội!” Phương Triệu Nam không quay đầu lại cũng biết người đó là ai, không khỏi nhíu mày nói:
“Sao nàng vẫn chưa đi?”
Quần hào nhất tề quay mặt nhìn lại, nàng thiếu nữ áo trắng mặt lạnh như băng tuyết chậm rãi bước vào. Nàng ta điềm nhiên trả lời:
“Tại sao muội phải đi? Các người ai nấy cũng đều đòi chết, chẳng qua muội chỉ làm một chút chuyện tốt, sớm đưa các người đến Tuyệt Mệnh cốc, cũng là một chuyện công đức vô lượng.” Lời nói lạnh lẽo ấy phất ra từ miệng của một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân, tuy mắt thấy tai nghe nhưng người ta khó mà tin được.
Đại Phương thiền sư chắp tay nói:
“A di đà Phật! Nếu nữ thí chủ đã tự nhận là người trong Minh Nhạc, không biết có thể cho biết Minh Nhạc Nhạc chủ có phải là người sử dụng Thất Xảo Thoa năm xưa hay không...” ông ta vốn định nói ả yêu phụ, nhưng khi nói ra miệng thì đột nhiên cảm thấy không ổn cho nên, cho nên im bặt.
Thiếu nữ áo trắng ấy lạnh lùng đáp:
“Phải và không phải có điều gì khác nhau, chuyện trước mắt của các người là phải tìm cho ra một con đường sống...” nàng hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Trước ngày Tết Đoan Dương mùng năm tháng năm, các người đến dự hội, sẽ có lợi hại gì, ta đã nghĩ giùm cho các người! Các người đã không thể thoát khỏi trận kiếp nạn này, chỉ có cách cố gắng truyền võ công cho môn hạ đệ tử hoặc ghi chép để truyền cho hậu nhân, để khỏi sau khi các người chết ráo cả khiến cho hàng trăm môn võ công thất truyền cùng một lúc....”
Đại Phương thiền sư mỉm cười, nói:
“Nếu quả thật chúng tôi phải mất mạng trong tiệc Chiêu Hồn, cách này của nữ thí chủ thật là cao minh.” Thiếu nữ áo trắng lạnh lùng nói:
“Các người không chịu tin, ta cũng đành chịu.” Tiêu Dao Tử chợt chen vào nói:
“Vậy ả yêu phụ Nhạc chủ Minh Nhạc có phải là sư phụ của cô nương không?” lần này thì Mai Giáng Tuyết gật đầu khiến cho ai nấy cũng bất ngờ:
“Đúng vậy...” Tiêu Dao Tử nói:
“Lệnh sư không có thù không có oán với chúng tôi, tại sao phải đặt tiệc Chiêu Hồn để làm khó thiên hạ anh hùng?” Mai Giáng Tuyết nói:
“Hừ!
Có gì là lạ! Giết hết bọn các người, trên đời này không còn ai dám đối địch với người nữa, võ lâm thiên hạ sẽ do Minh Nhạc chúng tôi thống lĩnh, người có muốn làm hoàng đế cũng không ai ngăn cản.”
Tụ Thủ Tiều Ẩn vẫn đứng lặng yên, chợt chen vào một câu:
“Đạo võ học vô bờ bến, sư phụ của ngươi dù cho võ công có cao hơn nữa, cũng không thể biết hết tất cả các loại võ công trong thiên hạ, muốn một mẻ lưới quét sách thiên hạ anh hùng, đó đâu phải là chuyện nằm mơ.” Mai Giáng Tuyết không thèm để ý đến lời nói của Tụ Thủ Tiều Ẩn, ngửa mặt nhìn mái nhà, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói:
“Có lẽ các ngươi nên truyền hết tuyệt kỹ của mỗi người cho một người, có lẽ có thể còn chống lại được sư phụ của ta, song tỷ số thắng thua vẫn còn cách một khoảng rất xa, theo ta thấy cơ hội chiến thắng của các người không lớn...” nàng chợt mỉm cười thê lương, nói:
“Nhưng nếu các người không chịu đến Tuyệt Mệnh cốc, đương nhiên càng khó thoát kiếp nạn hơn, ta đã nói cho các người nghe quá nhiều, hỡi ơi! Nhưng ta biết, những lời này chẳng giúp ích gì cho các người.”
Đại Phương thiền sư chắp tay trước ngực, cúi người nói:
“Đa tạ nữ thí chủ chỉ điểm huyền cơ, nếu bọn lão nạp có thể thoát khỏi kiếp nạn trong Tuyệt Mệnh cốc, công đức của nữ thí chủ rất lớn...” từ là kẻ địch của quần hào, nay nàng đột nhiên trở thành người được kính trọng, những người trong trường đều nhìn nàng với con mắt khác. Chỉ thấy nàng bước đến bên cạnh Đại Phương thiền sư, chậm rãi lấy ra một tấm khăn, nói:
“Ta đã vẽ rất rõ ràng tình thế ở trong cốc, các người cứ theo tấm bản đồ này mà đến Tuyệt Mệnh cốc trước tết Đoan Ngọ hãy tranh thủ thời gian, đến càng sớm càng tốt.”
Đại Phương thiền sư nhận lấy tấm khăn rồi cho vào trong lòng, định nói mấy câu cảm tạ nhưng không biết nói như thế nào. Mai Giáng Tuyết vẫn lạnh lùng, đưa mắt chậm rãi lướt nhìn quần hào rồi đi thẳng về phía Phương Triệu Nam. Trần Huyền Sương đột nhiên bước ngang ra, chặn phía trước người Phương Triệu Nam, nắm lấy tay Phương Triệu Nam, đôi mắt mở to nhìn lên mặt Mai Giáng Tuyết, tỏ vẻ lo lắng và kinh ngạc, tựa như sợ Mai Giáng Tuyết sẽ cướp mắt Phương Triệu Nam.
Mai Giáng Tuyết thấy bộ mặt căng thẳng của Trần Huyền Sương như thế thì đột nhiên nhoẻn miệng cười:
“Ngươi phải giữ chàng cho kỹ, đừng để chàng bị người ta cướp mất!” giữa chốn đông người mà nàng lại có thể nói ra lời trêu đùa như thế.
Phương Triệu Nam nhíu mày:
“Cô nương đừng nói đùa.” Mai Giáng Tuyết nghe thế thì hơi ngạc nhiên, cười rằng:
“Chàng e ngại ư?” Phương Triệu Nam định cãi lại, chợt thấy Mai Giáng Tuyết giở tay phải, rút bảo kiếm trên lưng của chàng, rồi lật tại đâm vào vai trái của mình, một dòng máu tươi phun ra đến bốn năm thước. Trong chớp mắt, bộ y phục màu trắng đã đẫm máu.
Hành động này khiến cho quần hào đều bất ngờ, xung quanh đều là cao thủ nhưng không ai kịp thời giật được thanh kiếm trong tay của nàng. Mai Giáng Tuyết sau khi đâm bị thương vai trái, chậm rãi trả kiếm lại. Phương Triệu Nam nhận lấy thanh kiếm, thấy nàng chảy máu, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, thế là kéo vạt áo xé toạc một cái, bước tới nói:
“Sao nàng lại chịu khổ như thế?” thế rồi băng bó vết thương cho nàng.
Mai Giáng Tuyết ngầm vận khí, phong huyệt đạo vai trái lại, máu lập tức ngừng chảy, nàng xoay người tránh ra rồi nói:
“Huynh làm gì?” Phương Triệu Nam vốn có lòng tốt bị nàng hỏi ngược lại như thế, không khỏi ngạc nhiên đứng ngây tại chỗ nói:
“Chả lẽ nàng không biết ta muốn băng bó vết thương cho nàng?” Mai Giáng Tuyết kéo y phục của mình, xé một mảnh nói:
“Hãy dùng cái này băng cho muội!” khi nàng nói, bộ mặt vẫn cứ lạnh lẽo, dưới ánh mắt mọi người, Phương Triệu Nam có cảm giác ái ngại, chàng hơi do dự một lát rồi nhận lấy mảnh áo trong tay nàng, băng vết thương cho nàng.
Trần Huyền Sương lúc đầu thì còn lặng im đứng nhìn, sau một lúc thì đã giúp đỡ cho Phương Triệu Nam, băng bó vết thương cho Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết cũng không nói lời cảm tạ, chỉ hơi gật đầu với hai người rồi xoay mình chậm bước ra ngoài. Đại Phương thiền sư chắp hai tay trước ngực:
“Nếu Phật ta có linh thiêng thì hãy phù hộ cho thương thế của nữ thí chủ sớm khỏi.” Chậm rãi bước theo sau lưng nàng, cho đến khi đưa ra khỏi điện thì mới hạ giọng hỏi:
“Khổ nhục kế của nữ thí chủ có giấu được lệnh sư không?” Mai Giáng Tuyết nói:
“Đừng nói là sư phụ, dù cho hai vị tỷ muội cũng e rằng khó giấu được!” Đại Phương thiền sư nói:
“Đã như thế, cô nương cần gì phải dùng hạ sách này để chịu khổ?” Mai Giáng Tuyết đột nhiên cười:
“Nếu ông chịu ra tay tương cứu, không những có thể giấu được hai vị sư tỷ muội mà còn muốn giấu sư phụ của ta cũng không khó!” Đại Phương thiền sư nói:
“Nếu lão nạp có thể làm được, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, cô nương hãy cứ căn dặn.”
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đã từ lâu ta nghe nói rằng trong phái Thiếu Lâm có một môn là Đại Lực Kim Cương chưởng đúng không?” Đại Phương thiền sư nói:
“Đúng vậy, thủ pháp này là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, nếu cô nương muốn học, lão nạp sẽ nguyện dốc hết lòng.”
Mai Giáng Tuyết nói:
“Vậy thì ông hãy thi triển Đại Lực Kim Cương chưởng pháp đánh ta một chưởng, tốt nhất là hãy đánh gãy hai xương sườn của ta.” Đại Phương thiền sư hơi trầm ngâm, đã hiểu tâm ý của nàng, thế rồi chép miệng thở dài:
“Cô nương bỏ thân vì người, đại nhân đại nghĩa, để lại tiếng thơm cho trăm năm sau trong chốn võ lâm, lão nạp cung kinh chi bằng tuân lệnh.” Thế rồi giở tay phải, đánh một chưởng vào sườn phải của Mai Giáng Tuyết.
Chỉ thấy thân người Mai Giáng Tuyết bay lên, té xuống cách đó đến sáu bảy thước. Té ra nàng đã muốn bị thương, cho nên không vận khí chống đỡ. Đại Phương thiền sư thầm niệm một tiếng:
“A di đà Phật!” rồi phóng người đến chỗ Mai Giáng Tuyết, đỡ nàng dậy hạ giọng hỏi:
“Thương thế có nặng không?” lúc đó Mai Giáng Tuyết sắc mặt đã tái nhợt, điềm nhiên mỉm cười, bảo rằng:
“Nếu Ngôn Lăng Phủ tỉnh táo trở lại, hãy hỏi tung tích Huyết Trì đồ, chỉ có bảo tàng trong Huyết Trì đồ mới có thể khắc chế võ công của sư phụ ta.”
Đại Phương thiền sư nói:
“Đa tạ đã chỉ điểm huyền cơ, lão nạp sẽ cố gắng, trước mắt võ lâm cao thủ đông đúc, dù cho lệnh sư có mang tuyệt thế võ công trong người cũng chưa chắc quét sạch được hết chúng tôi, cô nương đã bị thương không nhẹ, có cần lão nạp sai người hộ tống một đoạn không?.” Mai Giáng Tuyết lắc đầu:
“Không cần! Ở dưới núi đã có người đón ta...” nàng thở dài rồi lại nói:
“Trong tấm bản đồ của ta, có chứa một mảnh giấy, lão thiền sư sau khi đọc thì có thể biết rất nhiều điều bí mật, chuyện tàn khốc trong Minh Nhạc, ta đi đây.” Nói xong thì đột nhiên vọt người một cái phóng đi. Đại Phương thiền sư sau khi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng thì mới buồn bã chép miệng một tiếng, xoay người bước vào trong điện.
Trải qua nhiều thay đổi, tâm trạng của tất cả những người trong điện đều như nặng nề, sắc mặt ai nấy đều trang nghiêm, đưa mắt nhìn Đại Phương thiền sư. Tiêu Dao Tử hạ giọng hỏi:
“Cô nương ấy đã đi chưa?” Đại Phương thiền sư nói:
“Đi rồi!”
ông già lùn ấy đột nhiên chen vào nói:
“Ả đã nói với ông những gì?” ông già lùn ấy tựa như đã không còn đối chọi với quần hào nữa, Đại Phương thiền sư nói:
“Thiếu nữ ấy bảo chúng ta hãy sớm đến Minh Nhạc, trước khi ả yêu phụ ấy sắp xếp mọi chuyện, ra tay trước khiến cho ả trở tay không kịp.”
Tụ Thủ Tiều Ẩn lúc này chợt như thay đổi, tiếp lời:
“Nếu Minh Nhạc Nhạc chủ đó chính là ả yêu phụ năm xưa sử dụng Thất Xảo Thoa, theo ta thấy không có gì đáng sợ!” Đại Phương thiền sư nói:
“Mong được nghe cao kiến.” Tụ Thủ Tiều Ẩn nhìn quần hào rồi lại nói:
“Kẻ này rốt cuộc vẫn là thân máu thịt, dù võ công của mụ ta cao cường đến mức nào, nội công tinh thâm đến mức nào cũng không thể tinh thông hết tuyệt học của các môn các phái. Tuy nhiên, nếu đánh riêng lẻ, chúng ta ở đây đều chẳng phải là địch thủ của mụ ta. Nhưng nếu có thể chọn ra một vài người biết mỗi môn võ công khác nhau, liên thủ đối phó với mụ ta, chắc không đến nỗi đánh không lại mụ ta.”
Ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên quay sang Đại Phương thiền sư nói:
“Giang hồ đều công nhận phái Thiếu Lâm của các người là lãnh tụ võ lâm, không biết võ lâm đồng đạo đã phê bình gì đối với Sử mỗ này?” Đại Phương sư nói:
“Nếu Sử huynh hỏi thật lòng, lão nạp sẽ nói thẳng những điều được nghe!” Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Tốt nhất đừng nể mặt ta, dù cho đó là lời không hay cũng hãy cứ nói thực!” Đại Phương thiền sư nói:
“Lão nạp có thể dùng mười sáu chữ.” Ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Một đời quái kiệt, đạm bạc tự cam, trảm tình diệt tình, đoạn nghĩa tuyệt thân.”
Tụ Thủ Tiều Ẩn buông giọng cười rộ:
“Tám chữ trước là lão thiền sư có ý ca ngợ ta, tám chữ sau quả không sai tý nào, trảm tình diệt tình, đoạn nghĩa tuyệt thân, lão tiều phu này từ nhỏ chưa tận hiếu cha mẹ, lớn lên không có vợ sinh con để nối tiếp hương hỏa nhà họ Sử. Chỉ có lòng háo ác, không có tâm thị phi, độc lai độc vãn, vô thân vô hữu, chưa bao giờ làm chuyện gì cho người đời nhớ.” Ông ta lại chép miệng:
“Lão phu xưa nay ngoan cố, lúc nãy ả thiếu nữ ấy tự đâm mình bị thương chợt khiến cho trái tim nhân từ thức tỉnh. Chao ôi! Ả thiếu nữ ấy mặt lạnh lùng như băng tuyết rất giống với lão phu, nhưng tấm lòng thiện lương của ả khác hẳn với hành động của lão phu, thực khiến cho lão phu hổ thẹn!”
Đại Phương thiền sư quay đầu căn dặn tiểu hòa thượng bên cạnh thu dọn bàn ghế gãy, sắp xếp lại chén bát, rồi mời quần hào ngồi vào ghế. Ông ta bưng chén rượu, đưa mắt nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Sử huynh đã thay đổi, nguyện hiến thân cứu vớt cho võ lâm, lão nạp cảm kích vô cùng, xin mượn chén rượu này để tỏ tấm lòng thành.”
Rồi bữa tiệc cũng qua mau, mọi người lại quay sang bàn chuyện Nhạc chủ của Minh Nhạc.
Tiêu Dao Tử nói với Đại Phương thiền sư:
“Lúc nãy lão hủ suy nghĩ đã rất lâu, cảm thấy hành động của ả thiếu nữ áo trắng ấy quá bất ngờ, chúng ta tuy không coi ả là kẻ địch, nhưng không thể không đề phòng.” Đại Phương thiền sư nói:
“Tiêu lão tiền bối nói cũng phải, lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không....”
Chợt ông già lùn lúc nãy đứng dậy:
“Ta không thể ở nơi này, khi nào các người đến Minh Nhạc, lão phu là người trước tiên lãnh giáo mấy chiêu tuyệt học của Nhạc chủ Minh Nhạc. Song nếu trong vòng mười ngày mà mọi người vẫn chưa đi, xin thứ tại hạ không thể phụng bồi.”
Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Kẻ này võ công cao cường, dù thế nào đi nữa cũng phải tìm cách giữ y lại.” Y nghĩ ấy lướt qua, thế rồi ông ta mỉm cười:
“Thí chủ hãy yên tâm, không cần đến mười ngày, chúng tôi sẽ mời thì chủ cùng đến Tuyệt Mệnh cốc.” Ông già lùn ấy cười rộ:
“Trong Tuyệt Mệnh cốc chắc chắn có nhiều chuyện lạ, chỉ điểm này thôi cũng khiến cho lão phu có hứng đến đấy.” Đại Phương thiền sư nghe ông ta thực sự muốn ở lại trong lòng rất vui mừng, Tụ Thủ Tiều Ẩn đột nhiên thay đổi khiến cho tình thế cũng thay đổi rất nhiều. Hiềm khích giữa mọi người tựa như đã tiêu biến, điều đó đã khiến cho ý chí chiến đấu của quần hào tăng lên. Đại Phương đại sư quay mặt sang nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn nói:
“Lúc nãy Sử huynh nhắc đến chuyện liên thủ đối phó với ả yêu phụ, không biết có thể giải thích một lượt không.”
Tụ Thủ Tiều Ẩn mỉm cười:
“Nói ra chẳng phải bản lĩnh thật sự gì, ý của lão phu là hãy chọn ra sáu người trong số các cao nhân cùng với lão phu công lại là bảy người.
Trước tiên tại hạ sẽ truyền thụ thân pháp Thất Tinh Độn Hình cho sáu vị, sau đó dùng sự biến hóa của Thất Tinh Độn Hình động thủ với Nhạc chủ Minh Nhạc...” Đại Phương thiền sư nói:
“Lão nạp từ lâu đã nghe đến thân pháp Thất Tinh Độn Hình là môn tuyệt học trên võ lâm, nếu Sử huynh chịu phá lệ truyền thụ thật là hiếm có.” Tụ Thủ Tiều Ẩn nhẹ vuốt râu, cười rằng:
“Hiện nay võ lâm tuy biết thân pháp Thất Tinh Độn Hình của lão phu dùng để né tránh kẻ địch, nhưng lại không biết vẫn còn có thể dùng để tấn công. Chỉ cần thông thạo sự biến hóa của thân pháp, bốn người luân phiên tấn công, trước sau và hai bên ứng cứu lẫn nhau, người tấn công không sợ kẻ địch trả đòn. Trong sáu người được chọn, tốt nhất là phải có võ công cao cường, bảy người hợp làm một, mỗi người đều có sở trường, dù cho kẻ địch có ghê gớm hơn nữa cũng chẳng sợ!”, ông ta hơi ngập ngừng rồi lại nói:
“Nhưng về mặt nhân thủ, mong lão thiền sư hãy quyết định.”
Đại Phương thiền sư ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc lâu rồi không lên tiếng. Bởi vì tất cả mọi người có thể nói chẳng ai là tay kém cỏi, muốn chọn ra sáu người thực khó, cho nên trong nhất thời khó mà trả lời. Tiêu Dao Tử hình như đã biết chỗ khó của Đại Phương thiền sư, đứng dậy nói:
“Chúng ta nay đã ngồi chung một con thuyền, nhưng việc chọn lực rất khó, lão hủ đề nghị chuyện này do Sử huynh và Đại Phương thiền sư bàn bạc tuyển lựa, không biết ý các vị thế nào?” quần hào đều im lặng, không ai hưởng ứng cũng không ai phản đối. Đại Phương thiền sư thầm nhủ:
“Cứ kéo dài như thế này cũng không phải là cách, chi bằng cứ trực tiếp nói ra thì hơn.” Thế rồi đứng dậy nói:
“Đã như thế, lão nạp đành tự đưa ra ý kiến, nếu có chỗ nào không ổn, xin hãy cứ bàn bạc!” quần hào đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả.
Đại Phương thiền sư lại niệm một tiếng Phật hiệu:
“A di đà Phật!” rồi lớn giọng nói:
“Lão huynh lớn gan xin mời Cát thí chủ, Ngũ Thị Côn Trọng và Trương huynh, Hầu huynh, Thiên Phong đạo hữu cùng với Sử huynh nghiên cứu Thất Tinh Độn Hình, không biết các vị có cao kiến gì?”
Nhất Bút Phiên Thiên Cát Thiên Bằng có duyên gặp mặt vài lần với Đại Phương thiền sư, lòng nhủ thầm:
“Nếu mình không chịu đứng ra giải vây cho lão hòa thượng, chỉ e lại rơi vào bế tắc.” Cát Thiên Bằng đứng dậy trước nói:
“Lão thiền sư bôn ba vì hàng trăm ngàn sinh linh trong chốn võ lâm, tại hạ cung kính chi bằng tuân lệnh.”
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương lại nói:
“Cát huynh nói đúng lắm, huynh đệ cũng nguyện ra hết sức vì võ lâm.”
Đại Phương thiền sư nhìn anh em họ Ngũ, mặt tỏ vẻ lo lắng. Nhất Chưởng Trấn Tam Tương Ngũ Tông Hán, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đứng dậy nói:
“Huynh đệ chúng tôi cung kính nhận lệnh của đại sư.” Thiên Phong đạo trưởng và Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các cũng đứng dậy:
“Thân pháp Thất Tinh Tuần Hình của Sử huynh từ lâu đã vang danh thiên hạ, bọn chúng tôi được học môn tuyệt kỹ này, cảm thấy rất vinh hạnh.”
Đại Phương thiền sư thầm thở pháp, quay đầu lại nhìn Tụ Thủ Tiều Ẩn:
“Không biết trận thế Thất Tinh Độn Hình của Sử huynh mất bao lâu thì nhuần nhuyễn?” Tụ Thủ Tiều Ẩn hơi mỉm cười:
“Điều này rất khó nói, nếu muốn biến hóa vô cùng thì phải mất mười năm, nếu muốn phối hợp khắc địch thì bảy ngày đã coi như đủ.” Đại Phương thiền sư đột nhiên đứng dậy, nói:
“Trong chùa đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho các vị, các vị từ xa đến đây chắc là đã mệt mỏi, trước tiên hãy nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại mời các vị cùng bàn chuyện lớn.” Nói xong thì phất tay ra ngoài cửa, bảy tám tiểu hòa thượng bước vào chia nhau dẫn đường, đưa quần hào đến nơi ở. Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương được một tiểu hòa thượng đưa đến một gian nhà im ắng, tiểu hòa thượng ấy chắp tay nói:
“Nơi này có hai căn phòng Đông Tây, xin mời hai vị mỗi người chọn một phòng.”
Té ra quy định của chùa Thiếu Lâm rất nghiêm ngặt, phụ nữ không được vào trong chùa, đây là phân viện của chùa Thiếu Lâm tại Đông Nhạc, tuy không nghiêm khắc như ở chùa Thiếu Lâm, nhưng cũng không cho nam nữ cùng ở chung.
Trái tim của Trần Huyền Sương từ lâu đã thuộc về tình lang, cho nên có điều không hiểu chuyện giữa nam nữ, lại thêm từ nhỏ sống trong cảnh vắng vẻ, không biết lễ giáo ở chốn phàm tục như thiếu nữ bình thường. Nàng nghe xong tiểu hòa thượng nói thì ngạc nhiên, thế rồi nhoẻn miệng cười, nhìn Phương Triệu Nam nói:
“Tiểu hòa thượng thật lắm chuyện!” Phương Triệu Nam đỏ ửng mặt vì mấy câu nói của tiểu hòa thượng ấy, Trần Huyền Sương thấy mặt chàng đỏ ửng, người ngẩn ra, cũng không biết trong lòng chàng giận hay vui, thế rồi nắm tay chàng nói:
“Nam ca ca, huynh đang nghĩ gì?” Phương Triệu Nam đang rầu rĩ, nghe nàng hỏi như thế thì thở dài một tiếng nói:
“Chúng ta cứ gần gũi như thế này mãi, thật sự không phải là cách...” Trần Huyền Sương nói:
“Đúng thế! Sau khi làm xong mọi chuyện, chúng ta hãy tìm một nơi có cảnh sắc đẹp đẽ mà sinh sống, mấy ngày hôm nay muội cũng nghĩ đến chuyện này....”
một làn gió thổi qua, thổi bay mái tóc lòa xòa trước trán nàng, khuôn mặt của nàng lộ vẻ e thẹn chưa bao giờ có, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.
Phương Triệu Nam giật mình, nói:
“Mấy ngày nay muội đang nghĩ gì?” Trần Huyền Sương nhắm hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
“Huynh thật sự không biết sao?” lúc này nàng vừa thẹn vừa mừng, lời nói thì cứ ấp úng. Phương Triệu Nam chỉ liếc chứ không dám nhìn lâu, vội vàng quay đi, nói:
“Huynh làm sao biết tâm sự của muội?”
Trần Huyền Sương nhỏn miệng cười:
“Huynh đấy! Huynh có lúc thông minh hơn người, nhưng có lúc thật là ngốc, muội đang nhớ đến lời của gia gia!” Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Tình nghĩa ông già ấy đối với mình nặng như núi, trong vòng nửa tháng mà đã giúp mình trở thành một cao thủ trong võ lâm, chỉ điểm này, mình cũng không thể đối xử tệ với người thân duy nhất trên đời của ông ta” thế rồi nàng nói:
“Muội đang nhớ lời nào của Trần lão tiền bối?” Trần Huyền Sương nói:
“Gia gia bảo muội là một thiếu nữ, thế nhưng đem thân vào chốn giang hồ là điều bất tiện, lúc ấy muội không nghe, giờ đây nhớ lại thực sự chẳng sai tý nào.” Phương Triệu Nam kêu ồ một tiếng:
“Giang hồ hiểm trá vô cùng, đúng là thân nữ nhi không nên bôn ba.” Trần Huyền Sương nói:
“Chao ôi! Giờ đây muội mới hối hận tại sao đã học võ công, nếu muội không biết võ công thì cũng như các thiếu nữ khác, có thể yên tâm ở trong nhà, chăm chồng dạy con, dặt áo nấu cơm.”
Phương Triệu Nam nghe thế thì hơi giật mình, cười rằng:
“Mỗi người mỗi cảnh ngộ, sư muội không phải là người bình thường, cuộc sống đương nhiên không thể bì với người bình thường.” Trần Huyền Sương cười nói:
“Muội làm sao, khác gì với thiếu nữ nhà khác?” nàng nhẹ nhàng ngả lên người Phương Triệu Nam, mặt lộ vẻ e thẹn, tựa như vui mà không phải vui.
Phương Triệu Nam vốn muốn đẩy nàng ra, nhưng thấy nàng từ từ nhắm mắt lại, tựa như biết chắc rằng Phương Triệu Nam không đẩy nàng ra. Phương Triệu Nam giật mình, nhủ thầm:
“Giờ đây nàng bơ vơ trơ trọi, chẳng nơi nương tựa, đã coi mình là người thân duy nhất, lúc này nếu mình đẩy nàng ra chỉ e làm nàng đau lòng.” Y nghĩ ấy lướt qua, thế rồi nói nhỏ:
“Mấy ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa được nghỉ ngơi, lúc nãy lại động thủ với người ta, chắc sư muội đã mệt mỏi.” Thế rồi đưa tay đỡ nàng dựa lên vai phải của mình.
Trần Huyền Sương đột nhiên mở mắt nói:
“Nam ca ca, thiếu nữ áo trắng lúc nãy là người thế nào với huynh? Hình như huynh quen biết với rất nhiều thiếu nữ?”
Phương Triệu Nam không ngờ nàng chợt hỏi một câu như thế, nhất thời sững ra, cười rằng:
“Khi còn ở núi Cửu Cung, huynh đã có duyên gặp mặt vài lần với nàng cho nên đôi bên đều quen biết.” Trần Huyền Sương nói:
“Nàng đối xử với huynh có tốt không?” Phương Triệu Nam nói:
“Nàng có ơn cứu mạng với ta!” Trần Huyền Sương chợt quay mặt lại, chớp mắt hỏi:
“Tại sao nàng lại cứu huynh?” Phương Triệu Nam bị nàng hỏi đến nỗi chẳng tìm lời nào đáp được, thế là đứng ngây người ra.
Trần Huyền Sương chợt nhoẻn miệng cười:
“Muội phải cảm tạ nàng với đúng, nếu chẳng phải nàng cứu huynh chỉ e chúng ta đã không gặp nhau.” Phương Triệu Nam nghe nàng nói thế thì trong lòng cảm động lắm nhưng lại e ngại, thầm nghĩ rằng:
“Nàng là người yêu ghét rõ ràng, hình như không phải là kẻ dễ dãi...” Trần Huyền Sương thấy chàng vẫn cúi đầu trầm tư, im lặng chẳng nói gì, trong lòng sinh ra cảm giác bất an, thì thầm hỏi:
“Nam ca ca, phải chăng muội đã nói sai điều gì?” Phương Triệu Nam nói:
“Không có!” Trần Huyền Sương nói:
“Vậy tai sao huynh không lên tiếng?” Phương Triệu Nam nói:
“Huynh đang nghĩ phải nói thế nào đây!” Trần Huyền Sương định tiếp lời, chợt nghe một tiếng ho rất lớn. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy hai tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú, mỗi người trong tay bưng một khay trà đi vào trong hai căn phòng rồi lui ra.
Trần Huyền Sương nhìn bóng hai người ấy khuất dần mới cười nói:
“Hòa thượng trong chùa sao mà nhiều quy củ thế.” Phương Triệu Nam nói:
“Giới quy trong chốn cửa Phật rất nghiêm khắc, chúng ta làm khách ở đây đương nhiên phải tuân theo gia quy của người ta, mau chóng hãy chọn một phòng, chúng ta hãy nên nghỉ ngơi, có chuyện sau này hãy tính tiếp!” Trần Huyền Sương gật nhẹ đầu:
“Khi tỷ thí kiếm thuật với lão già chột mắt, sư huynh đã tốn rất nhiều công lực, cũng nên nghỉ ngơi sớm!”
nói rồi chậm rãi bước vào căn phòng bên trái.
Phương Triệu Nam nhìn nàng bước vào trong phòng rồi mới xoay người bước vào căn tịnh thất bên phải, căn phòng bày biện rất đơn giản nhưng sạch sẽ, trên cái giường gỗ thông sát vách đã chuẩn bị sẵn mền gối, trên cái bàn bằng tre đặt ở cửa sổ đã có bình trà và một ly trà. Phương Triệu Nam bất giác cười, thầm nhủ:
“Những hòa thượng này đã quá cẩn thận, không cho nam nữ ở cùng thì cứ nói một tiếng, cả chén trà cũng chỉ đem đến một cái. Nếu có người đến thăm, cả chén trà đãi khách cũng chẳng có.”
Đang suy nghĩ thì đã bước đến phía trước cái bàn tre, thuận tay bưng bình trà, rót một ly trà rồi uống, sau đó chậm rãi ngồi xuống giường vận khí điều tức. Khí huyết đi một vòng trong toàn thân thì tinh thần đã tốt hơn nhiều. Rồi chàng thay áo nằm xuống, nhớ lại nhiều chuyện xảy ra trong mấy tháng nay. Chỉ cảm thấy tất cả như một cơn mơ, trông rất kỳ dị thần bí, lại vừa rất căng thẳng.