Con gái yêu quý của bố:
Khi con đọc được lá thư này, bố đã ngồi trên máy bay về nước rồi, có một số việc đã mang trên vai quá lâu, bố cần nói rõ, cho con, cho mẹ con, cho tất cả mọi người.
Bố để lại cho con một thẻ ngân hàng. Thẻ ở trong ngăn kéo thứ hai trong phòng con, không nhiều, con yên tâm, tiền đó là do bố tích góp sau này, sạch sẽ.
Một đời này của bố quá thất bại.
Điều duy nhất không thất bại, có lẽ chính là dạy dỗ con.
Bản tính con không xấu, còn nhớ rõ phải thiện lương, kiên trì chính nghĩa, như vậy là đủ rồi.
Lời con nói với Hoa Trân bố đều nghe thấy, bố không nghĩ đến có thể nghe được những câu nói đó từ trong miệng con, bố rất chấn động.
Thiện ác đan xen với nhau.
Tuyệt đối không nên vì người khác ác ý mà cắt đứt thiện ý.
Các con đều là người dũng cảm.
Bất kể là con hay là cậu ta.
Bất luận con muốn làm gì bố đều ủng hộ con.
………..
Bố yêu con.
Bố Nguyễn Minh Sơn.
*
Vụ án Hoa Hải thẩm tra hơn nửa năm.
Đầu tháng mười, tòa án tuyên bố bản án:
……….
Bị cáo Hoa Hải, nam, dân tộc Hán, người khu Bắc Hải thành phố Bắc Tuần, hộ cá thể, trú tại số 1 tiểu khu 9 Ngân Phong uyển.
Người đại diện ủy thác Cố Triệu Bân, luật sư Sở Sự vụ thành phố Bắc Tuần.
………
Căn cứ theo , phán quyết như sau:áp>
Một, bị cáo Hoa Hải phạm tội cố ý giết người, ngầm chiếm hữu tài sản quốc gia, nhận hối lộ, tham ô, phán xử tử hình, cướp đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
…….
Bị cáo Hoa Trân, nữ, dân tộc Hán, người khu Bắc Hải thành phố Bắc Tuần, hộ cá thể, trú tại số 2 tiểu khu 8 Ngân Phong uyển.
Phán quyết như sau:…… Liên quan đến xúi giục giết người, ngầm chiếu hữu tài sản quốc gia, nhận hối lộ, tham ô, phán xử tù chung thân, cướp đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
Bị cáo Nguyễn Minh Sơn,….. Liên quan đến rửa tiền, xét thấy thái độ nhận tội tốt, phán xử năm năm tù giam.
*
Tang lễ Bạch Cẩm Huy rất đơn giản, đồng nghiệp ở tòa soạn, Chu Thời Diệc, Đinh Vân Sam, Từ Thịnh, Đại Bao, tất cả không có mấy người.
Lo liệu đơn giản xong, ngày thứ hai sau tang lễ, Đinh Vân Sam mang theo tro cốt của Bạch Cẩm Huy về Nhã Giang.
Từ Thịnh cũng biến mất, không ai nhìn thấy anh ta.
Tất cả giống như trở về điểm bắt đầu, ai cũng chưa từng tới, ai cũng không rời đi.
Chu Thời Diệc chuyển sang nhà mới.
Anh cũng chưa quay lại căn hộ nhỏ kia lần nào.
Hình như Đại Bao cũng có bạn gái rồi, cả ngày bận bịu hẹn hò.
Lần thứ hai nhìn thấy Từ Thịnh đã là một tháng sau, đầu tháng 11, Bắc Tuần lại vào mùa đông.
Anh ta lại khôi phục dáng vẻ trước đây.
Oanh oanh yến yến bên cạnh không ngừng, anh ta không một lời nhắc đến Đinh Vân Sam.
Hai người làm tổ bên nhà mới của Chu Thời Diệc, đóng cửa chính cửa sổ, rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ có một chiếc đèn trên tường sáng mờ, hai người ngồi trên ghế sô pha.
Trên tay mỗi người mang theo một điếu thuốc.
Những đốm lửa nhỏ chớp tắt trên đầu ngón tay.
Trên đất đều là vỏ chai rượu.
Mờ tối, không biết là ai đứng lên, đá phải chai rượu, sau đó là hàng loạt tiếng “Leng keng.”
Bên cạnh trống rỗng, Chu Thời Diệc xoa xoa huyệt thái dương ngã xuống, uống rượu cả đêm, đầu óc hỗn loạn, cả người nằm vật xuống sô pha, tay đỡ trên trán.
Từ Thịnh nằm trên một cái ghế sô pha khác.
Trong không khí đều là mùi rượu nồng nặc.
Có lẽ là uống say rồi, cuối cùng Từ Thịnh mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Thời Nhất, cậu biết không?”
Chu Thời Diệc không có lực, cả người chán nản nằm trên sô pha, tay đỡ trên trán, sắc mặt không che giấu được sự mệt mỏi, anh nhàn nhạt ừm một tiếng, giọng nói cực kỳ lười biếng: “Cái gì?”
Trong bóng tối, mắt Từ Thịnh hồng lên: “Tớ hy vọng là tớ chết.”
Chu Thời Diệc vốn không nghe rõ anh ta nói gì, ngơ ngơ ngác ngác.
Từ Thịnh dùng sức vỗ vỗ ngực: “Mẹ nó, tớ chết rồi, cô ấy sẽ nhớ tớ cả đời, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.”
“Sống như thế này còn không bằng chết.”
Từ Thịnh dùng sức gật đầu: “Đúng!”
Bên trong căn phòng yên lặng một lúc, không tiếng động, Từ Thịnh dùng sức chống cơ thể: “Chị cậu không giục cậu kết hôn à?”
“Giục chứ, giục như đòi mạng.”
Anh ta yên lòng đổ người: “Tớ cũng vậy, ông già liều mạng thúc giục, còn thúc giục tớ nữa tớ sẽ xuất gia làm thái giám, để ông ấy đoạn tử tuyệt tôn.”
Chu Thời Diệc sửa lời Từ Thịnh, thật ra anh cũng hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì: “Xuất gia làm hòa thượng, không phải làm thái giám.”
Từ Thịnh mơ mơ màng màng gật đầu: “Ồ ồ ồ.”
“Rầm…..”
Đèn bỗng nhiên bị bật lên, có người mở cửa đi vào.
Từ Thịnh híp mắt, Chu Thời Diệc hơi động nhưng vẫn không nhúc nhích, không cần đoán cũng biết người đến là ai.
Có hai người đến.
Một là Chu Thời Tĩnh.
Còn có một người, Từ Thịnh lườm một cái, nằm xuống: “Sao cô lại đến đây.”
Yer bịt mũi, tức giận nói: “Bố anh bảo tôi đến đón anh về, anh cho rằng tôi bằng lòng đến sao?”
Từ Thịnh nghiêng người sang: “Không muốn đến thì cút, cô nghĩ tôi mong muốn nhìn thấy cô à?”
Bên trong phòng đều là mùi rượu, còn có mùi thuốc lá.
Chu Thời Tĩnh đi đến kéo rèm cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, lại mở cửa sổ ra, gọi một tiếng: “Thời Nhất.”
Chu Thời Diệc như người không liên quan nằm trên ghế sô pha, nhàn nhạt ừm một tiếng.
“Em định sống cuộc sống như thế bao lâu?”
Chu Thời Diệc hơi thiếu kiên nhẫn trở mình: “Không biết.”
“Con gái viện trưởng ở bệnh viện anh rể em tuần này về nước, đã hẹn cho em rồi, chủ nhật này đi gặp đi, người rất đẹp, cũng rất thực tế, em nên mở rộng tầm nhìn, kết bạn nhiều đối với em mới có lợi.”
Anh không nhúc nhích nằm trên sô pha, thậm chí có chút lười ứng phó, qua loa: “À.”
Chu Thời Tĩnh bất đắc dĩ liếc anh một cái, để lại một cái địa chỉ cùng một dãy số rồi rời đi trước, quay người nói với Yer: “Có cần đợi em không?”
Yer bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Không cần, em phải đưa anh ấy về nhà an toàn.”
Chu Thời Tĩnh liếc nhìn Từ Thịnh, gật đầu rồi bước đi.
Từ Thịnh không chịu dời tổ, Yer bước tới, vừa lừa vừa dụ: “Muốn uống hì về nhà tôi uống với anh, Thâm hải lạc đạn* có được không?” (*: Là một loại cocktail được tạo ra bằng cách rót hai phần ba bia đầy trong ly rộng miệng, rót một ly nhỏ bằng rượu vodka, sau đó chìm chiếc ly nhỏ vào ly miệng rộng. Một số người sử dụng rượu whisky scotch thay vì vodka.)
Từ Thịnh không tin, mắt liếc cô ấy: “Thật hay giả?”
Yer gật đầu: “Anh muốn uống bao nhiêu thì uống, nhanh một chút.”
Từ Thịnh gật đầu, nửa tỉnh nửa mê từ trên ghế sô pha bò dậy, Yer ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta, đỡ tay anh ta kéo ra bên ngoài.
Cửa đóng lại, Từ Thịnh đã đi rồi.
Một phòng yên tĩnh.
Đêm rét tháng 11, ngoài cửa sổ gió thổi vào, đầu óc Chu Thời Diệc lập tức tỉnh táo lại một chút.
Anh ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Đầu óc khôi phục sự tỉnh táo, dần dần trấn tĩnh.
Anh đứng lên, cầm chìa khóa xe trên bàn xuống lầu.
*
Anh đi thẳng tới bãi đậu xe, lấy xe rồi chạy như bay về một hướng.
Phố xá hai bên đường không ngừng lùi về sau, đèn neon lập lòe giống như những con bươm bướm trong đêm.
Xe dừng lại dưới lầu khu nhà.
Sau khi cô rời đi, anh cũng chuyển nhà, vẫn chưa từng quay lại.
Mới đầu là không muốn.
Bây giờ là không dám.
Luôn cảm thấy trong căn phòng này đâu đâu cũng có hơi thở của cô, giống như chỉ cần mở cửa, vừa mở khóa, vừa đi vào đã thấy cô miễn cưỡng dựa trên sô pha chờ anh nấu cơm cho cô.
Còn có trong phòng ngủ, những dấu vết dây dưa.
Anh mang theo chìa khóa, ấn số tầng.
Từng tầng từng tầng đi lên.
Số liên tục nhảy.
Anh cũng không biết, tại sao anh lại đột nhiên muốn tới đây.
Mở cửa, tất cả vẫn như thường, tất cả vẫn không thay đổi.
Giống như chưa từng đến bao giờ.
Phảng phất như chưa từng rời đi.
Chu Thời Diệc ngồi xuống ghế sô pha, cô vẫn chưa về.
Thậm chí ngay cả cô ở đâu anh cũng không biết.
Lúc Nguyễn Minh Sơn vừa mới vào tù, anh đã đi thăm ông ấy.
Nguyễn Minh Sơn cho anh một cái địa chỉ, một trấn nhỏ châu Âu.
Anh thậm chí mua vé máy bay để bay sang trong đêm, nhưng nghênh đón anh lại là cánh cửa đóng chặt.
Người phụ nữ Trung Quốc sát vách ôm một đứa bé trai, nói cho anh biết:
“Tầm Tầm à, cô ấy dọn đi rồi.”
Tang lễ Bạch Cẩm Huy, cô không về.
Tháng đầu tiên Nguyễn Minh Sơn vào tù, cô không về.
Bắc Tuần nghênh đón trận tuyết đầu tiên, cô vẫn không về.
Anh có chút bất lực tựa vào tường, khom người, tay chống lên đầu gối.
Em, phải thế nào mới về nhà?
*
Chủ nhật.
Chu Thời Diệc lái xe đến địa chỉ Chu Thời Tĩnh đưa cho anh.
Cô gái đã đến rồi, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, anh đậu xe xong, đi vào, cô gái vuốt tóc một cái, cúi đầu, thẹn thùng không dám nhìn anh.
Bên ngoài chính là Quảng trường Nhân Dân.
Người đến người đi, dòng người qua lại như nước chảy.
Không đợi cô gái nói, Chu Thời Diệc đã mở miệng trước: “Xin lỗi, có thể chị tôi chưa nói rõ với cô, tạm thời tôi không định có bạn gái, à, sau này cũng sẽ không có.”
Đôi mắt trong suốt của cô gái khiếp sợ nhìn anh.
Chu Thời Diệc lại bổ sung một câu: “Tôi không thích con gái, ừ, có lẽ chính là ý này.”
Cô gái nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó khóc lóc chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa kính bỗng nhiên có thêm một bóng người.
Trên đất, trên cây, trên xe, trên nóc nhà khắp nơi đều có tuyết đọng.
Người ấy mặc đồ lông trắng, cầm máy ảnh trong tay đứng trước cửa kính, hơi khom người, không nhìn thấy mặt, máy ảnh che khuất nửa bên mặt.
Ống kính quay về phía anh.
Ấn màn trập mấy cái.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Cô lấy máy ảnh xuống, lộ ra nửa bên mặt còn lại.
Gầy rồi, đen đi rồi.
Cô có chút cà lơ phất phơ cầm máy ảnh vẫy về phía anh, cách cửa kính, nhìn anh làm khẩu hình: “Cười một cái.”
Chu Thời Diệc cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vẫn tốt, không để anh chờ quá lâu.
Anh đứng lên, trực tiếp kéo cửa xông ra ngoài.
Phía sau là tuyết trắng bay múa đầy trời, cô đang đứng trong màn tuyết.
Mặc đồ lông trắng, trên người đeo ba lô màu đen, trong tay cầm máy ảnh.
Cười với anh, vẫn luôn cười.
Quảng trường dường như ngưng lại.
Bầu không khí ngưng tụ.
Tất cả mọi người dừng bước, quay đầu lại.
Không biết là đang nhìn cái gì.
Chu Thời Diệc đi từng bước một về phía cô, không dám đi quá nhanh cũng không dám bước quá chậm.
Mỗi một bước anh đều đắn đo.
Lại tương phùng.
Bọn họ nên chào hỏi thế nào?
Lấy nước mắt chào nhau?
Hay lấy lặng thinh mở lời?
Rốt cuộc cũng đi đến trước mặt cô.
Cô đã mở miệng trước, cười đến không để ý chút nào: “Em về rồi.”
Anh giang hai tay ôm cô vào lòng.
“Đi đâu vậy?
“Đi một vòng.”
Đi tới nơi mà mỗi người em gặp đều giống anh.
Vì vậy em đã quay về rồi.
Tuyết bay đầy trời.
Hai người đứng trong tuyết, nhẹ nhàng ôm nhau.
Tuyết bay múa trong không trung như bông liễu, trời đất đều được nhuộm một màu trắng xóa.
Câu chuyện chưa ngừng lại, giống như người đi đường trên quảng trường trong giờ phút này.
Bọn họ vẫn ở chỗ đó làm việc của mình.
Có người ôm ấp, có người hôn môi.
Cũng không ai biết chuyện xưa của bọn họ, từ trong nội tâm cũng đang vì bọn họ chúc phúc.
Bọn họ dừng lại,
Nhìn đôi tình nhân bên hòn núi giả.
Trong mắt chứa nước mắt vui mừng.
Có một đôi tình nhân đứng ven đường, cô gái lau nước mắt, chàng trai nhíu mày: “Em khóc cái gì?”
“Bọn họ đang hôn nhau.”
“Đúng, anh nhìn thấy.” Chàng trai quay đầu đi, vỗ vỗ đầu cô gái: “Hay là em cũng muốn hôn môi?”
“Mới….. không phải.” Cô gái hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nhất định là bọn họ rất yêu nhau.”
Một giây sau, môi tựa hồ như bị niêm phong lại.
Cô gái sửng sốt.
Chàng trai nâng mặt cô gái lên, hơi không nhịn được nói: “Mẹ em không dạy em hôn môi phải tập trung sao?”
………
Có lẽ, đối với các bạn mà nói thì chỉ là duyên phận của người qua đường.
Nhưng, với bọn họ mà nói thì đây cũng là duyên phận một đời.
Tình yêu, chính là mặc kệ bạn đi đến đâu, đi bao xa, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy mới là điểm cuối cùng.
Bất luận đã từng trải qua bao nhiêu ly biệt, tình yêu cuối cùng rồi sẽ vì các bạn đặt mà dấu chấm hết.
Này, em từng nghe nói chưa?
Cái gì?
Thời gian.
Anh nghe thấy em từ trong thời gian.
*
“Anh vẫn chưa nói cho em biết, rốt cuộc là anh thích em từ lúc nào vậy?”
“Bảy năm trước, sau ngõ hẻm.”
TOÀN VĂN HOÀN
Khi con đọc được lá thư này, bố đã ngồi trên máy bay về nước rồi, có một số việc đã mang trên vai quá lâu, bố cần nói rõ, cho con, cho mẹ con, cho tất cả mọi người.
Bố để lại cho con một thẻ ngân hàng. Thẻ ở trong ngăn kéo thứ hai trong phòng con, không nhiều, con yên tâm, tiền đó là do bố tích góp sau này, sạch sẽ.
Một đời này của bố quá thất bại.
Điều duy nhất không thất bại, có lẽ chính là dạy dỗ con.
Bản tính con không xấu, còn nhớ rõ phải thiện lương, kiên trì chính nghĩa, như vậy là đủ rồi.
Lời con nói với Hoa Trân bố đều nghe thấy, bố không nghĩ đến có thể nghe được những câu nói đó từ trong miệng con, bố rất chấn động.
Thiện ác đan xen với nhau.
Tuyệt đối không nên vì người khác ác ý mà cắt đứt thiện ý.
Các con đều là người dũng cảm.
Bất kể là con hay là cậu ta.
Bất luận con muốn làm gì bố đều ủng hộ con.
………..
Bố yêu con.
Bố Nguyễn Minh Sơn.
*
Vụ án Hoa Hải thẩm tra hơn nửa năm.
Đầu tháng mười, tòa án tuyên bố bản án:
……….
Bị cáo Hoa Hải, nam, dân tộc Hán, người khu Bắc Hải thành phố Bắc Tuần, hộ cá thể, trú tại số 1 tiểu khu 9 Ngân Phong uyển.
Người đại diện ủy thác Cố Triệu Bân, luật sư Sở Sự vụ thành phố Bắc Tuần.
………
Căn cứ theo , phán quyết như sau:áp>
Một, bị cáo Hoa Hải phạm tội cố ý giết người, ngầm chiếm hữu tài sản quốc gia, nhận hối lộ, tham ô, phán xử tử hình, cướp đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
…….
Bị cáo Hoa Trân, nữ, dân tộc Hán, người khu Bắc Hải thành phố Bắc Tuần, hộ cá thể, trú tại số 2 tiểu khu 8 Ngân Phong uyển.
Phán quyết như sau:…… Liên quan đến xúi giục giết người, ngầm chiếu hữu tài sản quốc gia, nhận hối lộ, tham ô, phán xử tù chung thân, cướp đoạt quyền lợi chính trị cả đời.
Bị cáo Nguyễn Minh Sơn,….. Liên quan đến rửa tiền, xét thấy thái độ nhận tội tốt, phán xử năm năm tù giam.
*
Tang lễ Bạch Cẩm Huy rất đơn giản, đồng nghiệp ở tòa soạn, Chu Thời Diệc, Đinh Vân Sam, Từ Thịnh, Đại Bao, tất cả không có mấy người.
Lo liệu đơn giản xong, ngày thứ hai sau tang lễ, Đinh Vân Sam mang theo tro cốt của Bạch Cẩm Huy về Nhã Giang.
Từ Thịnh cũng biến mất, không ai nhìn thấy anh ta.
Tất cả giống như trở về điểm bắt đầu, ai cũng chưa từng tới, ai cũng không rời đi.
Chu Thời Diệc chuyển sang nhà mới.
Anh cũng chưa quay lại căn hộ nhỏ kia lần nào.
Hình như Đại Bao cũng có bạn gái rồi, cả ngày bận bịu hẹn hò.
Lần thứ hai nhìn thấy Từ Thịnh đã là một tháng sau, đầu tháng 11, Bắc Tuần lại vào mùa đông.
Anh ta lại khôi phục dáng vẻ trước đây.
Oanh oanh yến yến bên cạnh không ngừng, anh ta không một lời nhắc đến Đinh Vân Sam.
Hai người làm tổ bên nhà mới của Chu Thời Diệc, đóng cửa chính cửa sổ, rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ có một chiếc đèn trên tường sáng mờ, hai người ngồi trên ghế sô pha.
Trên tay mỗi người mang theo một điếu thuốc.
Những đốm lửa nhỏ chớp tắt trên đầu ngón tay.
Trên đất đều là vỏ chai rượu.
Mờ tối, không biết là ai đứng lên, đá phải chai rượu, sau đó là hàng loạt tiếng “Leng keng.”
Bên cạnh trống rỗng, Chu Thời Diệc xoa xoa huyệt thái dương ngã xuống, uống rượu cả đêm, đầu óc hỗn loạn, cả người nằm vật xuống sô pha, tay đỡ trên trán.
Từ Thịnh nằm trên một cái ghế sô pha khác.
Trong không khí đều là mùi rượu nồng nặc.
Có lẽ là uống say rồi, cuối cùng Từ Thịnh mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Thời Nhất, cậu biết không?”
Chu Thời Diệc không có lực, cả người chán nản nằm trên sô pha, tay đỡ trên trán, sắc mặt không che giấu được sự mệt mỏi, anh nhàn nhạt ừm một tiếng, giọng nói cực kỳ lười biếng: “Cái gì?”
Trong bóng tối, mắt Từ Thịnh hồng lên: “Tớ hy vọng là tớ chết.”
Chu Thời Diệc vốn không nghe rõ anh ta nói gì, ngơ ngơ ngác ngác.
Từ Thịnh dùng sức vỗ vỗ ngực: “Mẹ nó, tớ chết rồi, cô ấy sẽ nhớ tớ cả đời, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.”
“Sống như thế này còn không bằng chết.”
Từ Thịnh dùng sức gật đầu: “Đúng!”
Bên trong căn phòng yên lặng một lúc, không tiếng động, Từ Thịnh dùng sức chống cơ thể: “Chị cậu không giục cậu kết hôn à?”
“Giục chứ, giục như đòi mạng.”
Anh ta yên lòng đổ người: “Tớ cũng vậy, ông già liều mạng thúc giục, còn thúc giục tớ nữa tớ sẽ xuất gia làm thái giám, để ông ấy đoạn tử tuyệt tôn.”
Chu Thời Diệc sửa lời Từ Thịnh, thật ra anh cũng hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì: “Xuất gia làm hòa thượng, không phải làm thái giám.”
Từ Thịnh mơ mơ màng màng gật đầu: “Ồ ồ ồ.”
“Rầm…..”
Đèn bỗng nhiên bị bật lên, có người mở cửa đi vào.
Từ Thịnh híp mắt, Chu Thời Diệc hơi động nhưng vẫn không nhúc nhích, không cần đoán cũng biết người đến là ai.
Có hai người đến.
Một là Chu Thời Tĩnh.
Còn có một người, Từ Thịnh lườm một cái, nằm xuống: “Sao cô lại đến đây.”
Yer bịt mũi, tức giận nói: “Bố anh bảo tôi đến đón anh về, anh cho rằng tôi bằng lòng đến sao?”
Từ Thịnh nghiêng người sang: “Không muốn đến thì cút, cô nghĩ tôi mong muốn nhìn thấy cô à?”
Bên trong phòng đều là mùi rượu, còn có mùi thuốc lá.
Chu Thời Tĩnh đi đến kéo rèm cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, lại mở cửa sổ ra, gọi một tiếng: “Thời Nhất.”
Chu Thời Diệc như người không liên quan nằm trên ghế sô pha, nhàn nhạt ừm một tiếng.
“Em định sống cuộc sống như thế bao lâu?”
Chu Thời Diệc hơi thiếu kiên nhẫn trở mình: “Không biết.”
“Con gái viện trưởng ở bệnh viện anh rể em tuần này về nước, đã hẹn cho em rồi, chủ nhật này đi gặp đi, người rất đẹp, cũng rất thực tế, em nên mở rộng tầm nhìn, kết bạn nhiều đối với em mới có lợi.”
Anh không nhúc nhích nằm trên sô pha, thậm chí có chút lười ứng phó, qua loa: “À.”
Chu Thời Tĩnh bất đắc dĩ liếc anh một cái, để lại một cái địa chỉ cùng một dãy số rồi rời đi trước, quay người nói với Yer: “Có cần đợi em không?”
Yer bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Không cần, em phải đưa anh ấy về nhà an toàn.”
Chu Thời Tĩnh liếc nhìn Từ Thịnh, gật đầu rồi bước đi.
Từ Thịnh không chịu dời tổ, Yer bước tới, vừa lừa vừa dụ: “Muốn uống hì về nhà tôi uống với anh, Thâm hải lạc đạn* có được không?” (*: Là một loại cocktail được tạo ra bằng cách rót hai phần ba bia đầy trong ly rộng miệng, rót một ly nhỏ bằng rượu vodka, sau đó chìm chiếc ly nhỏ vào ly miệng rộng. Một số người sử dụng rượu whisky scotch thay vì vodka.)
Từ Thịnh không tin, mắt liếc cô ấy: “Thật hay giả?”
Yer gật đầu: “Anh muốn uống bao nhiêu thì uống, nhanh một chút.”
Từ Thịnh gật đầu, nửa tỉnh nửa mê từ trên ghế sô pha bò dậy, Yer ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta, đỡ tay anh ta kéo ra bên ngoài.
Cửa đóng lại, Từ Thịnh đã đi rồi.
Một phòng yên tĩnh.
Đêm rét tháng 11, ngoài cửa sổ gió thổi vào, đầu óc Chu Thời Diệc lập tức tỉnh táo lại một chút.
Anh ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Đầu óc khôi phục sự tỉnh táo, dần dần trấn tĩnh.
Anh đứng lên, cầm chìa khóa xe trên bàn xuống lầu.
*
Anh đi thẳng tới bãi đậu xe, lấy xe rồi chạy như bay về một hướng.
Phố xá hai bên đường không ngừng lùi về sau, đèn neon lập lòe giống như những con bươm bướm trong đêm.
Xe dừng lại dưới lầu khu nhà.
Sau khi cô rời đi, anh cũng chuyển nhà, vẫn chưa từng quay lại.
Mới đầu là không muốn.
Bây giờ là không dám.
Luôn cảm thấy trong căn phòng này đâu đâu cũng có hơi thở của cô, giống như chỉ cần mở cửa, vừa mở khóa, vừa đi vào đã thấy cô miễn cưỡng dựa trên sô pha chờ anh nấu cơm cho cô.
Còn có trong phòng ngủ, những dấu vết dây dưa.
Anh mang theo chìa khóa, ấn số tầng.
Từng tầng từng tầng đi lên.
Số liên tục nhảy.
Anh cũng không biết, tại sao anh lại đột nhiên muốn tới đây.
Mở cửa, tất cả vẫn như thường, tất cả vẫn không thay đổi.
Giống như chưa từng đến bao giờ.
Phảng phất như chưa từng rời đi.
Chu Thời Diệc ngồi xuống ghế sô pha, cô vẫn chưa về.
Thậm chí ngay cả cô ở đâu anh cũng không biết.
Lúc Nguyễn Minh Sơn vừa mới vào tù, anh đã đi thăm ông ấy.
Nguyễn Minh Sơn cho anh một cái địa chỉ, một trấn nhỏ châu Âu.
Anh thậm chí mua vé máy bay để bay sang trong đêm, nhưng nghênh đón anh lại là cánh cửa đóng chặt.
Người phụ nữ Trung Quốc sát vách ôm một đứa bé trai, nói cho anh biết:
“Tầm Tầm à, cô ấy dọn đi rồi.”
Tang lễ Bạch Cẩm Huy, cô không về.
Tháng đầu tiên Nguyễn Minh Sơn vào tù, cô không về.
Bắc Tuần nghênh đón trận tuyết đầu tiên, cô vẫn không về.
Anh có chút bất lực tựa vào tường, khom người, tay chống lên đầu gối.
Em, phải thế nào mới về nhà?
*
Chủ nhật.
Chu Thời Diệc lái xe đến địa chỉ Chu Thời Tĩnh đưa cho anh.
Cô gái đã đến rồi, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, anh đậu xe xong, đi vào, cô gái vuốt tóc một cái, cúi đầu, thẹn thùng không dám nhìn anh.
Bên ngoài chính là Quảng trường Nhân Dân.
Người đến người đi, dòng người qua lại như nước chảy.
Không đợi cô gái nói, Chu Thời Diệc đã mở miệng trước: “Xin lỗi, có thể chị tôi chưa nói rõ với cô, tạm thời tôi không định có bạn gái, à, sau này cũng sẽ không có.”
Đôi mắt trong suốt của cô gái khiếp sợ nhìn anh.
Chu Thời Diệc lại bổ sung một câu: “Tôi không thích con gái, ừ, có lẽ chính là ý này.”
Cô gái nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó khóc lóc chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa kính bỗng nhiên có thêm một bóng người.
Trên đất, trên cây, trên xe, trên nóc nhà khắp nơi đều có tuyết đọng.
Người ấy mặc đồ lông trắng, cầm máy ảnh trong tay đứng trước cửa kính, hơi khom người, không nhìn thấy mặt, máy ảnh che khuất nửa bên mặt.
Ống kính quay về phía anh.
Ấn màn trập mấy cái.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Cô lấy máy ảnh xuống, lộ ra nửa bên mặt còn lại.
Gầy rồi, đen đi rồi.
Cô có chút cà lơ phất phơ cầm máy ảnh vẫy về phía anh, cách cửa kính, nhìn anh làm khẩu hình: “Cười một cái.”
Chu Thời Diệc cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vẫn tốt, không để anh chờ quá lâu.
Anh đứng lên, trực tiếp kéo cửa xông ra ngoài.
Phía sau là tuyết trắng bay múa đầy trời, cô đang đứng trong màn tuyết.
Mặc đồ lông trắng, trên người đeo ba lô màu đen, trong tay cầm máy ảnh.
Cười với anh, vẫn luôn cười.
Quảng trường dường như ngưng lại.
Bầu không khí ngưng tụ.
Tất cả mọi người dừng bước, quay đầu lại.
Không biết là đang nhìn cái gì.
Chu Thời Diệc đi từng bước một về phía cô, không dám đi quá nhanh cũng không dám bước quá chậm.
Mỗi một bước anh đều đắn đo.
Lại tương phùng.
Bọn họ nên chào hỏi thế nào?
Lấy nước mắt chào nhau?
Hay lấy lặng thinh mở lời?
Rốt cuộc cũng đi đến trước mặt cô.
Cô đã mở miệng trước, cười đến không để ý chút nào: “Em về rồi.”
Anh giang hai tay ôm cô vào lòng.
“Đi đâu vậy?
“Đi một vòng.”
Đi tới nơi mà mỗi người em gặp đều giống anh.
Vì vậy em đã quay về rồi.
Tuyết bay đầy trời.
Hai người đứng trong tuyết, nhẹ nhàng ôm nhau.
Tuyết bay múa trong không trung như bông liễu, trời đất đều được nhuộm một màu trắng xóa.
Câu chuyện chưa ngừng lại, giống như người đi đường trên quảng trường trong giờ phút này.
Bọn họ vẫn ở chỗ đó làm việc của mình.
Có người ôm ấp, có người hôn môi.
Cũng không ai biết chuyện xưa của bọn họ, từ trong nội tâm cũng đang vì bọn họ chúc phúc.
Bọn họ dừng lại,
Nhìn đôi tình nhân bên hòn núi giả.
Trong mắt chứa nước mắt vui mừng.
Có một đôi tình nhân đứng ven đường, cô gái lau nước mắt, chàng trai nhíu mày: “Em khóc cái gì?”
“Bọn họ đang hôn nhau.”
“Đúng, anh nhìn thấy.” Chàng trai quay đầu đi, vỗ vỗ đầu cô gái: “Hay là em cũng muốn hôn môi?”
“Mới….. không phải.” Cô gái hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nhất định là bọn họ rất yêu nhau.”
Một giây sau, môi tựa hồ như bị niêm phong lại.
Cô gái sửng sốt.
Chàng trai nâng mặt cô gái lên, hơi không nhịn được nói: “Mẹ em không dạy em hôn môi phải tập trung sao?”
………
Có lẽ, đối với các bạn mà nói thì chỉ là duyên phận của người qua đường.
Nhưng, với bọn họ mà nói thì đây cũng là duyên phận một đời.
Tình yêu, chính là mặc kệ bạn đi đến đâu, đi bao xa, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy mới là điểm cuối cùng.
Bất luận đã từng trải qua bao nhiêu ly biệt, tình yêu cuối cùng rồi sẽ vì các bạn đặt mà dấu chấm hết.
Này, em từng nghe nói chưa?
Cái gì?
Thời gian.
Anh nghe thấy em từ trong thời gian.
*
“Anh vẫn chưa nói cho em biết, rốt cuộc là anh thích em từ lúc nào vậy?”
“Bảy năm trước, sau ngõ hẻm.”
TOÀN VĂN HOÀN