1.
Có một thằng bé sống trong nhà tôi.
Nó trạc bảy, tám tuổi, gầy gò, đôi mắt to và trong veo như hai viên bi thủy tinh. Nó thường mặc một chiếc áo thun màu cháo lòng đã sờn cũ và một chiếc quần short kaki rộng thùng thình. Thằng bé không nói chuyện. Nó chỉ nhìn. Và nó giống tôi như tạc.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là vào một buổi tối Chủ Nhật, sau bữa cơm gia đình. Bố tôi, một kiến trúc sư trưởng đã về hưu nhưng quyền lực vẫn phủ bóng lên công ty gia đình, ngồi ở đầu bàn, đọc một tờ báo kinh tế. Mẹ tôi, với mái tóc búi gọn gàng và nụ cười không bao giờ chạm đến mắt, luôn miệng gắp thức ăn vào bát tôi. “Ăn đi con, dạo này trông con xanh quá.” Chị Ly, chị gái tôi, đang mải mê chụp ảnh món ăn để đăng lên mạng xã hội, khoe cuộc sống viên mãn của một người phụ nữ thành đạt. Chồng và hai đứa con chị ríu rít bên cạnh, tạo thành một ốc đảo âm thanh huyên náo, tách biệt hoàn toàn với vùng sa mạc im lặng nơi tôi ngồi.
Tôi là Nam, ba mươi tuổi, kiến trúc sư. Tôi sống trong căn nhà này, làm việc cho công ty của bố, và là mắt xích im lặng nhất trong guồng quay hoàn hảo của gia đình.
Hôm đó, tôi đã cố gắng. Tôi đã trải ra trên bàn cà phê một bản thiết kế mà tôi đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành. Đó là một thư viện cộng đồng nhỏ, thiết kế theo hình xoắn ốc, với những vật liệu tái chế và một không gian xanh ở trung tâm. Nó không phải là một dự án kiếm ra tiền. Nó là một giấc mơ.
Bố tôi liếc qua nó, cặp kính lão trễ xuống sống mũi. Ông không cầm bản vẽ lên. “Vớ vẩn” ông phán một câu gọn lỏn, giọng không biểu cảm. “Công ty đang cần con tập trung vào dự án trung tâm thương mại ở quận 2. Mấy thứ này không ra tiền đâu. Đừng lãng phí thời gian.”
Ông nói xong, quay lại với tờ báo của mình. Mẹ tôi thở dài, “Nghe lời bố đi con. Ông chỉ muốn tốt cho con thôi.” Chị Ly xen vào, “Đúng đó Nam, thực tế một chút đi em. Thời buổi này ai mà quan tâm đến mấy cái thư viện không đâu.”
Không một ai hỏi tôi về ý tưởng. Không một ai nhìn thấy niềm đam mê trong từng nét vẽ. Họ chỉ nhìn thấy một thứ “không ra tiền”. Họ nhìn thấy một sự lãng phí.
Đêm đó, khi tôi trở về phòng, tôi thấy nó. Thằng bé đang ngồi bệt trên sàn nhà, ngay cạnh bàn làm việc của tôi. Dưới ánh đèn bàn màu vàng, bóng nó đổ dài trên sàn gỗ. Tay nó cầm một hộp bút sáp màu, và nó đang cặm cụi vẽ lên một tờ giấy A4. Nó vẽ một ngôi nhà có ống khói, có mặt trời cười và những đám mây bồng bềnh. Một giấc mơ trẻ con.
Tôi đứng sững ở cửa, tim đập thình thịch. Tôi nghĩ mình đã làm việc quá sức, rằng não tôi đang tạo ra một ảo ảnh. Tôi dụi mắt, nhưng thằng bé không biến mất. Nó ngẩng lên nhìn tôi. Đôi mắt trong veo đó không có vẻ gì là ngạc nhiên. Nó chỉ nhìn tôi, một cái nhìn tĩnh lặng, xuyên thấu. Như thể nó đã chờ tôi ở đây từ rất lâu rồi.
Đó là lúc tôi hiểu ra. Thằng bé này không phải là một bóng ma. Nó là một phần của tôi. Phần đã bị bỏ lại phía sau, bị lãng quên trong những hành lang dài và lạnh lẽo của căn nhà này.
Phần mà gia đình tôi đang từ từ giết chết. Và tôi, là kẻ đồng lõa.
2.
Kể từ đêm đó, thằng bé trở thành người bạn đồng hành câm lặng của tôi.
Khi tôi ngồi vào bàn ăn, nghe những câu chuyện về chứng khoán của bố, về những buổi tiệc tùng của chị Ly, về những lời thúc giục lấy vợ của mẹ, tôi sẽ thấy nó đang ngồi dưới gầm bàn, co ro ôm lấy đầu gối, khuôn mặt vùi vào đó như thể muốn trốn chạy khỏi thế giới. Sự cô đơn của nó hữu hình đến mức tôi gần như có thể chạm vào được.
Khi tôi phải khoác lên mình bộ vest chỉn chu, đến công ty và ngồi vào bàn họp, nghe những lời chỉ đạo về việc tối ưu hóa lợi nhuận, về việc cắt giảm chi phí không gian xanh trong một dự án để tăng diện tích thương mại, tôi thấy thằng bé đứng ở góc phòng họp, tay nó bấu chặt vào gấu áo. Đôi mắt nó nhìn tôi đầy van nài. Nó không muốn xây những tòa nhà vô hồn đó. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi gật đầu với bố, tôi đồng ý với ban giám đốc. Và mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy thằng bé lùi lại một bước, bóng nó như mờ đi một chút.
Có những khoảnh khắc ngắn ngủi thằng bé trở nên vui vẻ. Đó là khi tôi trốn việc, lái xe đến một quán cà phê sách cũ ở một con hẻm nhỏ. Tôi ngồi đó hàng giờ, phác thảo những ý tưởng điên rồ của riêng mình lên một cuốn sổ tay. Những lúc đó, thằng bé sẽ ngồi đối diện tôi, hai chân đung đưa, miệng tủm tỉm cười. Nó sẽ lật giở những trang sách cũ, hít hà mùi giấy mục, mắt sáng lên như thể vừa tìm thấy kho báu. Trong những khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình đang sống. Tôi cảm thấy mình đang thở.
Tôi gặp Lan trong một quán cà phê như vậy. Cô là một nghệ sĩ gốm, với đôi bàn tay lấm lem đất sét và một nụ cười ấm áp như nắng mùa đông. Cô nhìn thấy cuốn sổ của tôi và không hỏi nó có “ra tiền” hay không. Cô hỏi về cảm hứng, về câu chuyện đằng sau những đường nét.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nói. Tôi nói về những ngôi nhà biết thở, về những không gian có thể chữa lành tâm hồn. An lắng nghe, đôi mắt cô lấp lánh một sự thấu hiểu chân thành. Khi tôi nói chuyện với Lan, tôi thấy thằng bé đang ngồi cạnh cô, nó ngước nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Lần đầu tiên, nó không còn cô độc nữa.
Tình yêu đến một cách tự nhiên, như đất sét mềm đi khi gặp nước. Ở bên Lan, tôi được là chính mình. Chúng tôi cùng nhau đi lang thang khắp các con hẻm Sài Gòn, cùng nhau tạo ra những món đồ gốm méo mó nhưng đầy cá tính, cùng nhau mơ về một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển, nơi tôi sẽ xây và cô ấy sẽ lấp đầy bằng những tác phẩm của mình.
Thằng bé trong tôi lớn dần lên. Nó không còn gầy gò nữa. Má nó ửng hồng. Nó bắt đầu chạy nhảy, cười đùa. Đôi khi, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó.
Nhưng hạnh phúc là một thứ xa xỉ trong căn nhà của tôi. Một thứ bất hợp pháp.
3.
Tôi đưa Lan về ra mắt gia đình.
Đó là một sai lầm.
Bữa tối hôm đó là một phiên tòa, và Lan là bị cáo. Bố tôi hỏi cô về thu nhập, về gia thế. Mẹ tôi nhìn soi mói đôi bàn tay lấm lem đất sét của cô. Chị Ly, với nụ cười trịch thượng, hỏi An rằng làm gốm thì “tương lai sẽ đi về đâu”.
An đã cố gắng trả lời một cách lịch sự, nhưng tôi có thể thấy sự tổn thương trong mắt cô. Cô không thuộc về thế giới này. Thế giới của những con số, của những giá trị vật chất, của những bề mặt được đánh bóng loáng.
Khi Lan về, mẹ tôi nói, “Mẹ không nghĩ con bé đó hợp với con đâu, Nam. Gia đình mình cần một đứa con dâu môn đăng hộ đối.”
Bố tôi kết luận, “Một con bé quá mơ mộng. Nó sẽ chỉ kéo con xuống thôi. Tập trung vào sự nghiệp đi.”
Họ không chỉ phán xét Lan. Họ đang phán xét chính tôi, phán xét cái phần trong tôi mà Lan đã đánh thức.
Đêm đó, tôi thấy thằng bé ngồi khóc. Nó không khóc thành tiếng, chỉ có hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má. Nó ngồi trong góc phòng tối, ôm lấy con gấu bông bằng gốm mà Lan đã làm cho tôi. Nó trông còn cô độc hơn cả lần đầu tiên tôi gặp nó.
Cuộc chiến bắt đầu. Một cuộc chiến không có tiếng súng, chỉ có những lời nói như dao găm và những hành động bóp nghẹt.
Bố giao cho tôi dự án quan trọng nhất của công ty, một khu phức hợp khổng lồ đòi hỏi tôi phải làm việc ngày đêm. “Đây là cơ hội để con chứng tỏ bản thân,” ông nói. Tôi biết đó là một cách để tách tôi ra khỏi Lan.
Mẹ bắt đầu sắp xếp những buổi xem mắt. “Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống ổn định,” bà nói, tay sắp xếp những tấm ảnh của các cô gái con nhà gia thế.
Chị Ly gọi điện hàng ngày. “Nam, đừng bồng bột nữa. Tình yêu không ăn no được đâu. Em phải nghĩ cho tương lai của mình.”
Họ, bằng tình yêu thương của họ, đang dựng lên một nhà tù xung quanh tôi. Những bức tường của nó được xây bằng “trách nhiệm”, “tương lai”, “sự ổn định”. Và tôi bị giam cầm bên trong.
Tôi bắt đầu hủy những cuộc hẹn với Lan. “Anh bận quá,” tôi nói dối. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng áp lực từ gia đình như một cơn thủy triều, nhấn chìm tôi.
Thằng bé trong tôi ngày một yếu đi. Nó không còn cười nữa. Nó chỉ ngồi một chỗ, bất động. Làn da nó trở nên trắng bệch, gần như trong suốt. Hộp bút sáp màu của nó nằm lăn lóc trên sàn, không được ai đụng đến.
Một hôm, Lan đến tìm tôi ở công ty. Cô mang cho tôi một hộp cơm trưa. Cô nhìn tôi, đôi mắt vẫn ấm áp nhưng đã nhuốm nỗi buồn. “Nam, anh đang trốn tránh điều gì vậy?”
Đúng lúc đó, bố tôi đi qua. Ông nhìn Lan, rồi nhìn tôi, một cái nhìn lạnh lẽo. Ông không nói gì, nhưng tôi hiểu thông điệp của ông.
Chọn đi.
Tôi đã không chọn. Tôi đã để sự hèn nhát chọn thay mình. “Chúng ta không hợp đâu, Lan à,” tôi nói, giọng tôi khô khốc. “Em về đi.”
An nhìn tôi một lúc lâu, như thể muốn tìm lại người đàn ông cô đã từng yêu. Nhưng người đó đã không còn ở đó nữa. Cô lặng lẽ đặt hộp cơm lên bàn và quay đi.
Tôi đã không đuổi theo. Tôi đứng như trời trồng, nhìn bóng cô khuất dần.
Và khi tôi quay lại, tôi thấy thằng bé. Nó đứng ngay sau lưng tôi, đôi mắt nó không còn là thủy tinh trong veo nữa. Chúng đục ngầu như một mặt hồ chết. Nó nhìn tôi bằng một cái nhìn của sự phản bội.
Tôi đã không chỉ từ bỏ Lan. Tôi đã từ bỏ nó. Tôi đã từ bỏ chính mình.
4.
Cái chết không phải là một sự kiện. Nó là một quá trình.
Sau ngày hôm đó, thằng bé bắt đầu tan biến.
Đầu tiên là màu sắc. Chiếc áo màu cháo lòng của nó nhạt dần, hòa lẫn vào không gian. Hộp bút sáp màu của nó mất hết màu, chỉ còn lại những thỏi sáp trắng vô hồn.
Sau đó là hình khối. Các đường nét của nó trở nên mờ ảo. Đôi khi, tôi có thể nhìn xuyên qua người nó, thấy cả bức tường phía sau. Nó như một tấm phim cũ đang cháy dở.
Nó không còn đi theo tôi nữa. Nó chỉ ngồi yên trong phòng tôi, ở góc tối nhất, co quắp lại như một bào thai bị bỏ rơi. Nó không còn nhìn tôi. Nó nhìn vào khoảng không vô định.
Tôi thăng tiến trong công việc. Tôi trở thành giám đốc dự án. Tôi kiếm được nhiều tiền. Tôi mua một chiếc xe hơi đắt tiền. Gia đình tôi rất tự hào.
“Đúng là con trai của bố,” bố vỗ vai tôi. “Mẹ biết con sẽ làm được mà,” mẹ cười, nụ cười lần này có vẻ thật hơn một chút.
Họ ăn mừng thành công của tôi. Họ không biết rằng họ đang ăn mừng trên một nấm mồ.
Tôi đã giết chết thằng bé trong tôi. Bằng sự im lặng. Bằng sự thỏa hiệp. Bằng sự hèn nhát. Gia đình tôi đã đưa cho tôi con dao, và chính tay tôi đã đâm nhát cuối cùng.
Đêm trước ngày tôi chính thức nhậm chức, tôi trở về phòng, mệt lử. Tôi thấy nó lần cuối cùng.
Thằng bé ngồi ở góc phòng, gần như trong suốt. Nó chỉ còn là một cái bóng mờ ảo, lay lắt như một ngọn nến trước gió. Nó không còn sức để ngồi thẳng nữa. Nó nằm nghiêng trên sàn, tay nó duỗi ra, hướng về phía tôi.
Trong bàn tay gần như vô hình đó, là một mảnh giấy nhỏ bị vò nát.
Tôi bước tới, quỳ xuống. Tim tôi đau như có ai bóp nghẹt. Tôi cẩn thận gỡ mảnh giấy ra khỏi những ngón tay đang tan biến của nó.
Đó là một bức vẽ. Bức vẽ nguệch ngoạc bằng bút sáp màu về một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển. Bên cạnh ngôi nhà là hai hình người, một nam một nữ, đang nắm tay nhau. Trên bầu trời, mặt trời đang cười.
Là giấc mơ của tôi. Giấc mơ của tôi và Lan.
Thằng bé ngước nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu giờ đây chỉ còn là hai khoảng trống rỗng. Một giọt nước mắt vô hình lăn xuống từ khoảng trống đó. Rồi, nó mỉm cười. Một nụ cười yếu ớt, buồn bã, và đầy tha thứ.
Và rồi nó tan ra.
Không một tiếng động. Nó chỉ đơn giản là vỡ vụn thành hàng triệu hạt bụi li ti, lấp lánh trong ánh trăng lọt qua khe cửa, rồi hòa vào không khí, biến mất.
Chỉ còn lại mảnh giấy nhàu nát trên tay tôi.
Tôi ngồi đó, trong căn phòng trống rỗng, ôm lấy mảnh giấy. Tôi không khóc. Nước mắt của tôi đã cạn khô từ lâu rồi. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng vô tận. Một cái hố đen trong lồng ngực, hút cạn mọi cảm xúc, mọi sự sống.
Thằng bé đã chết.
Và tôi đã giết nó.
5.
Hôm nay là Chủ Nhật. Tôi ba mươi lăm tuổi. Tôi có một vị trí cao trong công ty, một căn hộ sang trọng nhìn ra thành phố, và một vị hôn thê do mẹ tôi lựa chọn. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, và hoàn hảo. Chúng tôi sẽ sớm kết hôn.
Chúng tôi đang dùng bữa trưa tại nhà bố mẹ. Vẫn là những câu chuyện đó, vẫn là những nụ cười đó. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Tôi ngồi đó, nhai miếng bít tết một cách mệt mỏi. Tôi nhìn bố tôi, mẹ tôi, chị tôi. Họ đang cười nói vui vẻ. Họ hài lòng với tôi. Họ yêu thương tôi.
Tôi không còn thấy thằng bé nữa. Góc phòng trống trơn. Gầm bàn trống trơn. Thế giới của tôi đã hoàn toàn im lặng. Tôi đã trở thành một người lớn đúng nghĩa, một sản phẩm thành công của gia đình. Một cái vỏ rỗng tuếch, được đánh bóng kỹ càng.
Tôi xin phép vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trước gương. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong đó. Anh ta có đôi mắt mệt mỏi, những nếp nhăn quanh miệng, và một sự trống rỗng không thể che giấu.
Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ma quái, tôi thấy nó.
Không phải là hình ảnh của thằng bé. Mà là một dấu tay. Một dấu tay trẻ con nhỏ xíu, mờ ảo, in hằn lên mặt gương, ngay bên cạnh bàn tay của tôi. Như một vết sẹo không bao giờ lành. Như một lời buộc tội câm lặng.
Nó là tất cả những gì còn lại. Một lời nhắc nhở vĩnh viễn về một vụ giết người không ai hay biết.
Tôi đã giết con.