Giữ Chặt Chị Gái

Chương 2

 

Cô cẩn thận chải chuốt búi tóc gọn gàng , một thân đồ vest nữ tĩnh bảo thủ đứng trước bàn làm việc. Có người không ngừng lấy lông gà vỏ tỏi ( chuyện vặt vãnh ) làm phiền mình nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp bình tĩnh giải quyết vấn đề, sau đó tiếp tục hoàn thành công việc trước mắt.

 

Cô tên Trịnh Chân Cầm ba mươi tám tuổi, trung thành và tận tâm đi theo Lương lập ủy 16 năm, lúc tuổi còn trẻ có nhan sắc bị mọi người phao tin đồn nhảm nhạo báng là tình nhân trong tối của nghị viên, thẳng đến hiện giờ già đi, Lương nghị viên thành Lương lập ủy, lời đồn đãi tự động biến mất, cô vẫn vững vàng ngồi trên chiếc ghế thư ký này .

 

Ở vị trí thư ký , cô vẫn luôn là trợ thủ đắc ý nhất của Lương Minh Thư.

 

Thói quen nhiều năm không đổi được, cô vẫn cứ xưng hô Lương Minh Thư là “Lương nghị viên”. Dù sao theo nghị viên lập nghiệp, cô vẫn đứng ở phía sau hắn.

 

Người tới người lui, rất nhiều người đến rồi lại đi, rất nhiều người ngắn ngủi thành người tâm phúc bên Lương Minh Thư , sau đó đổi nơi công tác hoặc chọc nhầm phiền toái mà mất chức , chỉ có cô thành thành khẩn khẩn hết lòng trên cương vị công tác, mắt lạnh chứng kiến các trợ lý xinh đẹp yêu kiều đấu đá gay gắt dùng mọi cách loại bỏ đối thủ.

 

Các cô gái trẻ ỷ vào nhan sắc xinh đẹp âm thầm sau lưng kêu cô là bà xử nữ, cô cũng lạnh nhạt không thèm để ý. Ở trong mắt cô những cô gái đó chẳng qua là bình hoa di động (***) không hơn không kém .

 

(***) Bình hoa di động là một thuật ngữ trong Điện ảnh thường dùng để miêu tả những diễn viên chỉ biết phô diễn ngoại hình bắt mắt trên những thước phim.

 

Lúc Lương Minh Thư mang Chung Duệ Minh vào công ty, tuy rằng bởi vì thiếu niên này có dáng dấp hết sức tuấn lãng hòa lẫn khí chất tao nhã khác với những người cô đã gặp làm cô có chút kinh ngạc, sau đó liền chau mày không tán đồng với cách làm của Lương Minh Thư .

 

Lương tiên sinh còn e ngại bình hoa trong văn phòng không đủ nhiều sao? Lại ráo riết mời về một mỹ thiếu niên bù vào cho đủ số ? đối với phần lớn công việc của cô cũng không ảnh hưởng gì, cô chỉ là có chút tiếc nuối cho kinh phí của công ty .

 

Cũng không bao lâu, cô liền phát hiện sức phán đoán mà mình luôn tự hào là chính xác , lại đoán sai cục diện lần này .

 

Trong thời gian ngắn vị thiếu niên tuổi trẻ từng bước sánh ngang cô trở thành trợ thủ đắc lực của Lương Minh Thư. Bất tri bất giác, việc vặt vãnh không còn quấy nhiễu , để cô có thời gian xử lý khoản phức tạp cùng xã giao, có đôi khi còn đề xuất ý kiến phù hợp cùng tham gia bàn bạc quyết sách trung tâm.

 

Thiếu niên này quả nhiên không đơn giản. Cô lặng lẽ nói trong bụng, nhưng cũng không khỏi đáng tiếc, nhân tài xuất sắc như vậy rất thích hợp làm chính khách có dã tâm, mà không nên đi theo Lương lập ủy không lạnh không nóng nhàn hạ này .

 

Lương lập ủy à……………… Cô không khỏi cười khổ. Ở trong chính trị đen tối , hắn xem như trong số ít người có lý tưởng, có khát vọng đảm nhiệm lập pháp uỷ viên đi ?! Nhưng mà người chân thật không nhất thiết là người có năng lực về chính trị .

 

Hắn chủ công ( tiến công) tình hình quốc tế , quan điểm chính trị vẫn còn hạn hẹp, phản ứng lại chậm, mỗi lần cô không biết giảng giải bao nhiêu lần cùng hắn về chính sách trong đó , Lương lập ủy vẫn có cái hiểu cái không, luôn lấy chuyện này trêu chọc hắn.

 

Làm cô không thể không bội phục lý tưởng cùng nhân phẩm của hắn, tình nguyện đến dưới trướng hắn, mười mấy năm qua không có câu oán thán, cô tuy xuất thân thế gia là quân nhân (gia đình nhiều đời làm quân nhân) , nhưng thật ra có chút oán trách cha cùng anh cả mình , bọn họ không có tấm lòng yêu nước sâu đậm, cũng lầm lỡ cả đời mình , nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

 

Chỉ là…………thiếu niên tài năng đầy mình , sao lại lãng phí mười mấy năm thanh xuân cam tâm tình nguyện làm việc trong viện lập pháp nho nhỏ này ? Phải nói là……….. mỹ thiếu niên bề ngoài thoạt nhìn chân thành ôn hòa không biết có tâm tư dùng Lương lập ủy làm đá kê chân leo lên ? Người trong tầng lớp chính trị vong ân phụ nghĩa xảy ra rất nhiều không có gì lạ lẫm.

 

Khuôn mặt bình tĩnh của cô xuất hiện một tia bất an.

 

Ở phòng pha trà vừa khéo chạm mặt, đúng lúc bắt gặp một cô gái nhỏ thì thầm bên tai hắn . Duệ Minh gật đầu mỉm cười với Chân Cầm, cô suy xét một lát, mở miệng, “Ở dưới trướng Lương lập ủy làm việc……………………… thật là làm khó cậu rồi.”

 

Duệ Minh nhìn cô một lát, khẽ cười, “Tôi luôn kính nể người biết coi trọng thủ hạ ( kẻ dưới quyền ) .”

 

“……………… Ở dưới trướng Lương lập ủy làm việc, tài lực không mạnh tương lai cậu rất khó ngồi vững trên con đường chính trị .”

 

“Uống cà phê không ?” Hắn đưa cốc cà phê mới vừa đun sôi, “ Cá nhân tôi thích Khổng Minh [ 1 ] , không thích Tào Tháo [ 2 ].”

 

“Tư Mã [ 3 ] thì sao ?” Chân Cầm tiếp nhận cà phê.

 

[ 1 ] ,[ 2 ] ,[ 3 ] là nhân vật trong phim Tam quốc diễn nghĩa có gì ss google để biết thêm thông tin

 

‘’ Vương triều sớm lụi tàn lại đổi lấy tiếng xấu thiên cổ, càng không đáng giá, trí giả không chọn ‘’ .

 

Hai người nhìn nhau nở cười thấu hiểu , Chân Cầm thế này mới yên lòng.

 

Về sau, trên công việc bọn họ trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu, những nhân viên trong văn phòng không đuổi kịp tốc độ làm việc giỏi giang của Duệ Minh cùng với sự hâm mộ ưu ái của phái nữ dành cho cậu, một số đồng nghiệp liền nảy sinh ghen ghét vu khống , tung tin đồn Duệ Minh chính là tiểu bạch kiểm của bà xử nữ Chân Cầm .

 

“Chị Chân Cầm , tôi đã mang phiền toái cho chị .” Duệ Minh thật tâm áy náy xin lỗi .

 

“Tôi đã chừng này tuổi, phiền toái nho nhỏ này có thể làm khó tôi sao ?” Chân Cầm xua xua tay, “ Thật ra mới là vấn đề của cậu, làm sao ăn nói với bạn gái ? Nói rõ ràng sẽ an toàn hơn . Phương pháp tốt nhất hóa giải lời bịa đặt chính là tự mình trực tiếp giải thích rõ ràng .”

 

“…… Cô ấy vẫn chưa phải bạn gái tôi . Nói sao cũng không chịu gật đầu , thật sự làm tôi hao tâm tổn trí………………..” Hắn cười khổ.

 

Chân Cầm kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên mị lực mười phần, cũng có lúc khó giải quyết ?

 

“Tôi đưa cô ấy đến gặp mặt chị nhé, ngày mai giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?” Hắn mỉm cười.

 

Ngày thứ hai, ăn xong bữa cơm, Chân Cầm trầm mặc không nói.

 

“Đây là người cậu yêu?” Cô thật sự khó mà tin được.

 

Không sai, cô bé đó diện mạo ngọt ngào dễ gần , nói năng dí dỏm , một chút cũng không nhìn ra so với Duệ Minh lớn hơn bốn tuổi…………………..

 

Những cô gái dung mạo như vậy , đầu đường Đài Bắc chất đầy một bó to………….. Ngẫm lại mệt thân các thiên kim nhà giàu , ngôi sao người mẫu quyến rũ nóng bỏng theo đuổi Duệ Minh nhiều như mây , mà cô bé này so với họ chỉ bình thường như cọng cỏ .

 

“…………… Chị Chân Cầm cảm thấy cô ấy không đủ xuất sắc?” Duệ Minh nở nụ cười, “Tôi từ nhỏ cùng cô ấy cùng nhau lớn lên, dung mạo cô ấy bình thường, gia thế cũng bình thường…………..” Lông mi nồng đậm rũ xuống, “Nhưng mà bọn họ theo đuổi tôi là vì cái gì ? Bề ngoài của tôi sao ? Sự nghiệp tiền đồ ? Ở trong mắt Ngọc Hàn đều không tính là gì cả. Chỉ có Ngọc Hàn , mặc kệ tôi biến thành bộ dáng ra sao……………. đối xử thủy chung như nhau .”

 

Hắn cười xán lạn rực rỡ làm người ta hoa mắt , “Tôi hy vọng người đi cùng mình suốt cuộc đời, không phải người xem trọng bề ngoài của tôi , mà yêu là phải xuất phát từ trái tim . Tôi biết tâm Ngọc Hàn đích thực là vàng ròng trân quý ( ý là thuần khiết không pha tạp chất ) , tôi cũng tin tưởng cô ấy sẽ yêu tôi. Chỉ là tôi trong ấn tượng của Ngọc Hàn luôn dừng lại ở thời khắc ngây thơ non nớt còn bé, còn chưa thực sự nhìn nhận tôi là đàn ông, chỉ xem tôi như em trai mà đối đãi. Sẽ có một ngày, Ngọc Hàn nhận ra tôi đã trưởng thành, cũng có đủ năng lực bảo hộ cô ấy .”

 

Thiếu niên trưởng thành sớm dù sao cũng có một mặt trẻ con. Chân Cầm cười cười, vỗ vỗ bờ vai hắn.

 

Nếu hắn lại trưởng thành sớm một chút nữa ……………. Sẽ như thế nào ? Cô đột nhiên trào ra một ý tưởng thú vị.

 

Làm thư ký cho Lương lập ủy nhiều năm như vậy, kỳ thực cô đã có chút mỏi mệt. Lúc trước, lý tưởng chẳng qua là nói suông, Lương lập ủy cũng không phải hạng người có năng lực giỏi giang gì.

 

Cô có thể gửi gắm kỳ vọng ở thiếu niên này sao? Chân Cầm tự hỏi.

 

Còn có thể tận chức đến sáu mươi tuổi đi ? Còn có thể hiến dâng hai mươi mấy năm ………….Thiếu niên xuất sắc này, sẽ là người kế tiếp đáng để cô nguyện dốc lòng cống hiến sức lực sao?

 

Cô đột nhiên như tìm được mục tiêu sinh mệnh , hơi hơi nở nụ cười.

 

———————————————————————

 

Sau khi về nước, Lương Minh Thư giúp Duệ Minh chuẩn bị căn hộ nhỏ, lập tức chuyển đến ngôi nhà gần Ngọc Hàn.

 

“ Căn hộ phía đông cách chỗ ở của chị lại gần.” Về điểm ấy, Ngọc Hàn thực không hiểu, “ Sao lại chọn chỗ này ? Đây là khu người già cư ngụ, đáp xe điện ngầm còn phải đi hơn mười con đường .”

 

“Tôi thích đi bộ .” Duệ Minh cười cười, “ Hơn nữa, bác trai bác gái đều di dân, chị một thân một mình ở đây, tôi rất lo lắng.”

 

“Nói đến hai người kia……………..” Ngọc Hàn đầy bụng bực tức, “Tuổi tác đã cao, còn bắt chước người ta di dân? Hiện tại giống như đang ngồi tù (**) , di dân cái quỷ gì chứ , vậy mà còn luôn miệng khoe khoang Canada tốt thế này thoải mái thế kia……………….”

 

(**) trong suy nghĩ của Ngọc Hàn là chỗ đó tù túng eo hẹp còn trong tư tưởng ng khác thì chỗ đó thoải mái ;vui vẻ

 

“ Ngọc Hàn chưa từng qua đó sao ? Canada rất đẹp nha.” Hắn đang ở phòng khách chiễm chệ chờ ăn cơm, Ngọc Hàn không cho hắn xuống bếp , bận rộn không ngừng dọn thức ăn lên .

 

“Đẹp hả ? Rất đẹp nha, đẹp đủ để làm bưu thiếp rồi………………chị không biết xem ảnh là được rồi ha ? Nhóc tin sao? 6h chiều ngày 7-11 đóng cửa! 7-11 ………haizz ! Có thể không có nhân tính hơn nữa không ! Mặt trời vừa xuống nói thì toàn bộ khung cảnh liền hệt như thành phố ma, không có một cửa hàng nào mở cửa. Trừ bỏ ở nhà coi TV thì còn có thể đi đâu chứ ? Loại địa phương không có cuộc sống về đêm này làm sao mà ở được ? Để cho chị chết còn hơn ……………..…”

 

“Chị vẫn thích sống ở Đài Loan ?”

 

“ Hòn đảo nhỏ này thuộc dòng họ chị.” Trên bàn bày ra từng món sắc hương vị thơm ngon, “Chị không đi đâu hết, chỉ có nơi này là thích hợp nhất.”

 

Tiếp nhận chén cơm từ tay Ngọc Hàn , Duệ Minh cười cười, “Tôi sẽ góp sức bảo hộ tiểu đảo giúp chị .”

 

“Tâm nguyện của nhóc nhỏ như vậy sao ?” Ngọc Hàn lại chu đáo giúp hắn múc canh, “Chị thật không nghĩ tới hoài bão của nhóc là chính trị………………. Chị còn nghĩ rằng nhóc không phải trở thành họa sĩ thì làm tác giả ( 4 ) . Thượng đế thật sự là không công bằng, cho nhóc bề ngoài tuấn lãng , lại còn ban cho nhóc tài hoa khiến người người hâm mộ đỏ mắt, cái gọi là 『 con cưng của thượng đế 』chính là vậy sao ?”

 

( 4 ) tác giả, người theo nghiệp sáng tác (chủ yếu à sáng tác truyện)

 

“………… Tôi cũng không muốn đi con đường chính trị gia [ 5 ] .” Hắn rũ mắt xuống , ở trên mặt tản mát ra hơi thở dụ hoặc, “Tôi chỉ là muốn mình mạnh mẽ có thế lực đủ sức bảo vệ gia đình chị mà thôi.”

 

[ 5 ] người hoạt động chính trị

 

Bị hắn nhìn chăm chú , trái tim cô đập bình bịch có chút không quy luật.

 

Đúng là đồ thần kinh , nhưng là tại cô ôm hắn nhiều quá, nắm tay dắt đi , che chở đứa em trai này quá mức, nên mới làm hắn sản sinh ra suy nghĩ tà ác ?!

 

“Tiểu Minh………. Khụ khụ , nhóc trưởng thành……… Duệ Minh.” Cô quyết tâm cùng hắn tâm sự một phen , “Kỳ thực nhóc muốn cô gái nào mà không có ? Cần gì phải hao tâm tổn sức trên người bà chị này ? Nhóc chính là bị hồi ức tốt đẹp lúc nhỏ kiềm hãm, đây là di chứng của thời thanh xuân, chị khuyên nhóc mau mau thoát khỏi, tốt xấu đã hai mươi ba tuổi……………….”

 

“Tôi muốn điều gì, bản thân rất rõ ràng.” Hắn nhìn Ngọc Hàn, ánh mắt ôn nhu chuyên chú tràn ngập nóng bỏng, “Tôi sẽ không miễn cưỡng chị, Ngọc Hàn . Tôi sẽ chờ chị chuẩn bị tinh thần thật tốt, tương lai chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu , tôi không gấp .”

 

Còn chị thì rất vội. Ngọc Hàn tức giận ngẫm nghĩ.

 

Đứa em trai tài hoa xuất chúng vì cô mà lãng phí thời gian , nếu để lỡ mất hạnh phúc chân chính cô sẽ áy náy tự trách không thôi .

 

“Tiểu Minh…… Khụ, Duệ Minh, nhóc chính là không phân rõ ràng tình thân cùng tình yêu nên mới dẫn đến lầm lẫn tai hại như thế.”

 

“Ngọc Hàn , chị muốn nói với tôi 『tình mẹ con sao『 ? Không phải , tôi cũng không thiếu thốn tình thương của mẹ. Trên thực tế, tôi không thiếu gì cả. Cho dù chị không chấp nhận tôi………… Tôi cũng sẽ kiên nhẫn chờ, đây không phải là xúc động nhất thời cho nên tôi sẽ không hối hận với quyết định này. Bởi vì……………. Có thể tâm tâm niệm niệm yêu một người chính là hạnh phúc. Tôi chỉ có một điều ước đó là nhìn chị hạnh phúc.”

 

Cô nên đối xử với đứa em trai này thế nào đây ? “…………. Làm sao mới có thể để hắn vứt bỏ loại suy nghĩ ngu ngốc này ?” Quyết tâm đối mặt vấn đề, nếu cô cứ để mặc sự tình phát triển theo chiều hướng xấu thì sẽ càng khó giải quyết .

 

Dưới ánh nhìn lom lom của hắn , cô cảm thấy ngày càng nguy hiểm…………

 

“Hãy thử tiếp nhận tôi , hay là có người khác cho chị thứ chị muốn mà tôi không thể mang đến hạnh phúc cho chị .”

 

“Chị sẽ cố gắng.” Cô vô lực bưng bát canh lên uống một ngụm .

 

“ Nhận lời ?”

 

Lão thiên của tôi, nụ cười ôn nhu sáng lạn của hắn chắc hẳn làm cho các cô gái điên đảo mất đi sức chống cự.

 

“Không phải.” Ngọc Hàn liếc trắng mắt, “ Chị sẽ nghĩ biện pháp tìm được chân mệnh thiên tử.”

 

Duệ Minh không cảm thấy thất vọng, thần sắc vẫn tràn ngập tự tin cười cười hưng phấn, cúi đầu ăn canh.

 

Sẽ không có người kia. Nếu hắn về nước rồi ở bên cạnh Ngọc Hàn, vậy người kia có nói gì cũng không xuất hiện đâu.

 

Hắn biết rõ ưu thế bản thân , ở trước mặt hắn, nhữn người khác đều cảm thấy xấu hổ cùng kém cỏi.

 

“Nhóc………… Cười đến thật đáng sợ.” Nhưng lại hết sức mê người. Ngọc Hàn cảm thấy bất an càng sâu.

 

“Có sao ?” Duệ Minh sờ sờ mặt mình, “Ngọc Hàn , tôi sẽ không thương tổn chị, tôi về nước để chăm sóc, bảo vệ chị .”

 

“Chị cũng không phải con nít…………….. Còn cần nhóc bảo hộ ? Tiểu quỷ chết tiệt .” Ngọc Hàn híp mắt, “Không cần giả bộ bày ra bộ dáng tiểu đại nhân , thật sự không chịu nổi…………” Cô đứng dậy bưng thêm món canh hầm sườn heo lên.

 

Vừa tiến vào phòng bếp, cô lập tức phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa,

 

Duệ Minh nhanh chóng vọt vào phòng bếp, Ngọc Hàn nhảy dựng nhào vào trên người hắn, “Con gián……….. thật đáng sợ……… nhìn nó bay lượn kìa ………… A a a ————-”

 

Hắn ôm Ngọc Hàn thét chói tai, dở khóc dở cười. “Không phải chị nói không cần tôi bảo hộ sao ? Hử ?”

 

“Mau……………… Mau đánh chết nó !” Ngọc Hàn mang theo tiếng khóc kêu loạn .

 

Con gián vô tội bị tiếng thét chói tai của cô như bị hoảng sợ tới mức không dám động đậy, cứng ngắc đậu ở trên bồn rửa chén .

 

“Ngọc Hàn , chị có thể xuống trước không ?” Ôm thân thể cô thế này hắn rất thích, nhưng mà vừa ôm cô vừa đánh con gián tựa hồ độ khó hơi cao , không thể đánh trúng con gián.”

 

Ngọc Hàn thế này mới ý thức được mình được Duệ Minh ôm hơn nữa tư thế hai người quá thân mật , mặt cô lập tức đỏ bừng, nhảy nhanh xuống thoát khỏi cái ôm của hắn , lao ra cửa, cả người run rẩy núp phía sau cánh cửa chỉ lộ ra đôi mắt thăm dò nhìn vào trong , “Mau…………… Mau đánh chết nó !”

 

Đang muốn xử quyết con gián, con gián co quắp lại ngẩng đầu đáng thương nhìn Duệ Minh, tựa hồ đang hỏi, “Dựa vào cái gì dùng quan điểm loài người phủ nhận giá trị tồn tại của chúng ta ? Bọn ta cũng không có xâm hại các ngươi.”

 

Ngẫm lại tiểu trùng này cũng không có thương tổn bất luận kẻ nào. Hắn đột nhiên động lòng trắc ẩn, cầm lấy giấy ăn đem con gián nhấc lên, mở cửa sổ phòng bếp, để nó tự do bay ra ngoài.

 

“Nhóc…………….. thả nó đi? Nó còn có thể bò vô đây , nó…………..” Ngọc Hàn không thể hiểu nổi lầm bầm .

 

“Ngọc Hàn , nó cũng chưa thương tổn chị.” Rửa tay sạch sẽ , bưng lên món canh hầm sườn heo , “Được rồi , chúng ta tiếp tục ăn cơm đi. Nó cũng là một loài động vật trên địa cầu, chúng ta không quyền phủ nhận giá trị tồn tại của nó …………………..”

 

Đứa em trai tâm tính thiện lương này , từ nhỏ đến lớn cũng không có thay đổi nhiều .

 

“Còn giận tôi không đánh chết con gián?” Thấy cô nãy giờ trầm mặc không nói, chẳng lẽ lại vì tiểu trùng mà giận dỗi với hắn ?

 

“Nhóc……………….. bộ dạng này sao có thể yên ổn sinh tồn trong giới chính trị ?” Cô thật sâu lo lắng , “ Tâm tính nhóc dễ mềm lòng , nhất định sẽ bị người ta khi dễ……………….”

 

Thì ra là lo lắng cho mình . Trong lòng hắn dâng lên một dòng nước ấm áp, vô cùng cảm động .

 

“………… Tôi đối nhân loại, cũng không có từ bi như vậy .” Hắn khí định thần nhàn nói, “Ngọc Hàn, tay nghề nấu ăn của chị thật tốt. Bới cho tôi một chén nữa .”

 

“ Đương nhiên. Cái khác không nói riêng về nội trợ thì chị rất giỏi, chị bỏ công sức không ít đâu. Nhóc biết không, chị lấy được giấy phép đầu bếp, còn có giấy phép bảo mẫu ! Muốn quản lý gia đình cho tốt cần phải có chuyên môn ………………….”

 

Thành công dời đi lực chú ý của cô, Duệ Minh hơi hơi nở nụ cười.

 

——————————————————————————

 

Tốt nghiệp hai năm, Ngọc Hàn tuổi càng lúc càng lớn, trái lại công việc càng ngày càng nghèo túng.

 

“Công việc đổi tới đổi lui, hiện tại đang làm tiếp thị biên tập ở một nhà xuất bản , cấp trên có tầng tầng lớp lớp, đều đem mấy người làm tiếp thị như họ trở thành dê nhỏ gánh tội.

 

Nhưng mà……………. Có thể làm sao chứ ? Khởi đầu tệ như vậy, có một công việc chạy vặt là tốt lắm rồi , cô cũng không dám đòi hỏi quá đáng .

 

Bạn học cũ từng bước thăng chức, ngay cả người không xem trọng tiếng Trung như A Mẫn, đều đã lên tới chức chủ biên hô mưa gọi gió, cũng chỉ còn mình cô…………. Thật sự là làm lòng người ê ẩm chua chát .

 

Duệ Minh càng không cần phải nói, nghiễm nhiên là người phát ngôn rất được Lương lập ủy trọng dụng , thậm chí được đến các đại lão chú ý, tuổi còn trẻ đã là con cưng của giới truyền thông.

 

A Mẫn hẹn cô ra uống trà, thật sự chẳng có tí hứng thú nào, lấy cái gì cùng người ta so ? Chỉ là xe A Mẫn đã đứng chờ ở dưới lầu, cô đành phải qua quýt thay quần áo .

 

“ Mình mời cậu uống trà, chớ không phải kéo cậu đi đoạn đầu đài.” A Mẫn tức giận trợn mắt lườm cô một cái, “Tốt nghiệp rồi không còn là chị em nữa sao ? Mấy em khóa dưới tụ tập không đến thì thôi đi, ngay cả đám cùng phòng như bọn mình tụ họp cũng không thấy mặt cậu ! Cậu đang lén lút làm cái quái gì vậy ?”

 

“…………. Các người vốn đều là bạn cùng lớp của mình , thiếu chút lại biến thành học tỷ . Hiện tại……….. Mọi người đều trở nên xuất sắc, còn không thì được gả cho người chồng tốt…………. Cậu xem A Như ngay cả đứa nhỏ cũng có, cũng chỉ còn mình cô đơn…………. Mình không biết phải làm sao, tương lai mờ mịt không ánh sáng !” Cô thiếu chút nữa khóc òa lên .

 

A Mẫn tức giận đến run lên , dùng móng vuốt vồ tới gõ đầu cô một cái, “Mình gõ chết đứa ngốc nhà cậu ! Cậu không biết xấu hổ mà còn mở miệng than thở ? Năm thứ tư đại học sao lại lưu ban ? Vì bị tên đàn ông thối vứt bỏ , ngay cả kiếm tra cuối kỳ cũng không thi , nếu đỗ mới là có quỷ ! Sở nghiên cứu vì sao không tốt nghiệp được ? Còn không phải đầu heo nhà cậu , chạy tới giúp bạn trai làm luận văn, ngược lại chậm trễ luận văn của bản thân ! Thực lực thua xa bọn mình ở chỗ nào còn không phải một tay cậu tạo ra ? Cậu khai báo thật cho mình !”

 

“ Mình……… mình……..” Ngọc Hàn ủy khuất dẹt dẹt cái miệng nhỏ nhắn , “Mình chỉ muốn vun đắp tình yêu vững chắc, hạnh phúc bước vào lễ đường ! Cho dù không đề cập tới học nghiệp, tốt nghiệp , mọi người đều có thành tựu, cũng chỉ có mình……….. Mình sắp nhanh bước qua ba mươi……… Hu hu hu………” Vừa cầm khăn ăn vừa bi thương khóc rấm rứt .

 

“…… Đó là vì những công việc đó không phải là ước mơ của cậu .” Nhận thức Ngọc Hàn nhiều năm như vậy, nước mắt có khóc cũng khóc không khô, A Mẫn ngược lại không có biện pháp, “ Tâm nguyện của cậu vẫn là sanh con dưỡng cái, trở thành bà chủ nhỏ (**) , đúng hay không?”

 

(**) bà chủ trong gia đình ,người quản lý hoặc là bà nội trợ

 

Ngọc Hàn vẫn nước mắt ròng ròng, không có trả lời.

 

Thở dài một tiếng, A Mẫn không khỏi cảm khái, “ Ngốc Hàn, nguyện vọng của cậu sao lại không phải nguyện vọng của mình ? Chính là mình đối với sự hồn nhiên khờ khạo của cậu, trên thế giới này nào có phiếu cơm dài hạn chứ ?”

 

“Làm sao không có?” Cô không phục lau khô nước mắt, “Cha mẹ mình kết hôn ba mươi hai năm, đến bây giờ vẫn là ân ân ái ái, cả đời mẹ mình là bà chủ nhà giỏi giang .”

 

“Chính là cha mẹ cậu truyền bá tư tưởng lệch lạc , cậu mới có thể mộng ảo cho rằng mỗi đôi vợ chồng đều như vậy.”

 

A Mẫn thành thật không khách khí đáp trả, “ Cậu mở to mắt nhìn chung quanh một chút, những cặp vợ chồng kia có điểm nào giống ba mẹ cậu ? Đấy gọi là dị số, kỳ tích, kiếp trước phải thắp mấy xe hương ( 1 ) mới được, có hiểu không ? Tất cả đàn ông đều là đồ hỗn trướng, bọn họ thầm nghĩ muốn hưởng thụ nữ giúp việc miễn phí, bạn cùng giường , bảo mẫu, sinh đứa nhỏ kiêm nấu ăn giặt quần áo tự động , không được nha ? Cậu đúng là ngu ngốc đơn thuần đến mức cực phẩm !”

 

( 1 ) thắp hương trong câu trên ý nói kiếp trước phải thường xuyên cúng bái thần phật nên kiếp này mới được vận số may mắn ở kiếp này .

 

Càng nghĩ càng giận, A Mẫn chỉ cảm thấy cơn giận bùng phát: “ Làm bà chủ nhỏ ? Có đứa con đáng yêu ? Vô nghĩa, mình thèm vào ! Phải chịu đựng lão chồng đầu heo đó thà rằng mình chịu đựng ông chủ đầu heo. Lão chồng đầu heo chỉ cấp cho cậu phí sinh hoạt, có cho tiền lương không ? Không trả lương có cần cảm ơn không ? Cậu lo mà suy nghĩ đi ! Ông chủ đầu heo còn không dám đắc tội mình , nên tăng lương phải tăng lương, nên khen ngợi thì phải tán thưởng, lão nương khó chịu thì nghỉ làm, mình xem hắn làm sao ngồi yên ?! Cậu đó ! Nhận rõ sự thật được không? Cực phẩm nam nhân ngày càng hiếm nha………….”

 

“Mình hiểu .” Ngọc Hàn uể oải không biết nên làm gì .

 

“Mình xem bộ dáng cậu mới là không biết gì cả !” A Mẫn dứt khoát mở miệng giảng giải khai thông đầu óc cho cô bạn ngây thơ này , “ Cậu cho rằng kẻ lấy vợ là loại hưởng cổ phiếu giá cao ( 2 ) à ?”

 

( 2 ) đại loại như được hời ,được hưởng lợi

 

“Mình không có!” Ngọc Hàn giật nảy mình, “Mình không có làm loại chuyện này! Ai chứ ? Là ai ?!”

 

A Mẫn nhìn cô chăm chú một lát, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, “Ngốc Hàn, mình hỏi cậu, Chân Lan Nhân có phải là cấp trên của cậu ?”

 

“Chân tiên sinh?” Cô ngây người một lát, “ Phải, hắn luôn chiếu cố mình, việc xã giao với các đối tác làm ăn cũng giúp mình rất nhiều ………………..”

 

“ Cái gì gọi là chiếu cố ?” giọng nói A Mẫn tức thì trầm xuống .

 

“Chính là…………. Cùng những người quản lý kinh doanh nhà xưởng cùng cửa hàng sách xã giao, đều đưa mình đi theo học hỏi. Hắn còn nói là muốn cùng những người này giao thiệp tốt, mở rộng quan hệ giúp ích cho việc làm ăn……………….”

 

“ Mở cái đầu của cậu !” A Mẫn định cầm lấy điểm tâm, nhớ lại đã kêu nhân viên phục vụ dọn đi rồi, muốn đập vỡ tách cà phê, nhưng phát hiện mình còn chưa có uống xong , “Có nhân viên tiếp thị nữ nào lại muốn đi giao tiếp mấy vụ điêu ( 3 ) này chứ? Cậu không biết dùng đầu óc để suy nghĩ hả ? Cậu có biết Chân Lan Nhân ở bên ngoài rêu rao thế nào với mọi người không ? Hắn ta nói nữ tiếp thị là tiểu tình nhân của hắn , hình dung cậu nhiều đến không chịu nổi ! Giới xuất bản cũng chỉ có bây lớn thôi , thể diện của cậu bị hắn bôi bác sau này làm sao mà gả ra ngoài……………………..”

 

[ 3 ] trò nhảm nhí, trò xấu, trò tạp nham

 

Thanh âm A Mẫn như tiếng sấm rền xẹt qua tai Ngọc Hàn, chả trách những đồng nghiệp nam trong công ty tránh cô như tránh ôn dịch , đồng nghiệp nữ ngay cả ngồi cùng bàn ăn cơm với cô cũng không nguyện ý…………………..

 

“A Mẫn ! Mình không có mình không có……………….” Ngọc Hàn cơ hồ gào khóc sướt mướt, “Mình không có …………..” trong đầu cô đột nhiên linh quang chợt lóe, “Khó trách…………….. Khó trách mỗi lần hắn đều đưa rượu cho mình, uống rất nhiều rất nhiều…………….”

 

“………. Mong cậu lượng thứ, hắn thực sự tìm nhầm người .” A Mẫn thế này mới bớt bực bội, sau khi biết lời đồn đãi kia, thì đã ăn ngủ không yên rất lâu, bạn học cũ dù sao vẫn có tâm tính đơn thuần, trong lòng không khỏi thương tiếc cất lời an ủi , “ Không có chịu thiệt là tốt rồi , lời gièm pha lâu dần tự nhiên sẽ lắng xuống ……………”

 

“Nhưng mình không làm gì cả……” Ngọc Hàn đè thấp tiếng khóc, sợ lỗ tai bạn học cũ không chịu nổi, “ Cậu biết cá tính của mình mà, có người trắng trợn cướp bạn trai mình cũng chỉ biết im lặng , nên làm sao cả gan làm loại chuyện mất mặt này……………… Mình không có liếc mắt đưa tình với hắn , mình không có……………. Mình cũng ăn mặc rất quy củ, hành động đoan đoan chính chính , mình không có làm chuyện xấu đó ……”

 

“ Dù bảo cậu làm, cậu cũng không dám.” A Mẫn xuất khăn tay, ra cửa đã dự tính cô bạn này sẽ khóc lóc thảm thiết nên cầm một nừa bỏ vào trong bóp da, “ Mình đã hiểu lầm cậu, thực xin lỗi…………… Ngoan ngoãn, đừng khóc nữa. Mình là lo lắng cậu bị người ta gạt, sợ cậu thất tình cảm thấy cô đơn nên đâm đầu làm ra việc ngốc này…………………”

 

“Mình không có cô đơn!” Ngọc Hàn lầm bầm phản bác , “Ít nhất……”

 

Ít nhất còn có Duệ Minh bên cạnh cô .

 

Sững sờ tại chỗ, từ lúc Duệ Minh về nước , cô phát hiện bản thân không còn cảm thấy tình yêu là điều quan trọng nữa.

 

Còn về ngôi nhà nhỏ kia ? Duệ Minh mỗi ngày trở về ăn cơm tối, ở trong nhà cô thoải mái đọc tư liệu, viết diễn thuyết , xem công văn đến đêm khuya. Thậm chí hắn có cả chìa khóa nhà cô, về đến nhà nhẹ tay nhẹ chân động chạm đồ đạc , sợ đánh thức giấc ngủ của cô.

 

Cô cũng có chìa khóa nhà Duệ Minh, thường thường rãnh rỗi qua giúp hắn quét dọn nhà cửa, ủi quần áo, Duệ Minh đầy lòng cảm tạ giúp cô rửa chén, lau chùi sàn nhà, ngày nghỉ hai người cùng nhau đi mua đồ ăn, Duệ Minh cũng kiên trì trả tiền đồ ăn cùng chi phí điện nước, gas đều do một mình hắn lo ……

 

“Ngọc Hàn chị chăm sóc tôi rất nhiều, những tiền lẻ này chẳng đáng là bao chị đừng giành trả với tôi.” Hắn kiên quyết cướp lấy hóa đơn, “Do chị không chịu nhận tiền tôi chu cấp , tôi lãng phí điện nước , gas nhà chị tiền lại không chịu nhận tiền của tôi…………… Chị thật không xem tôi là người một nhà ?”

 

Cô thật sự kém cỏi không có lý lẽ để phản bác lại, đành phải tùy ý hắn.

 

Cô đơn sao? Không, cô lại không thấy vậy. Nhưng là…… Cô đối với Duệ Minh có phải ỷ lại quá mức rồi không ?

 

“ Nè ? Xuy xuy xuy ! Ngốc Hàn? Cậu bị trúng tà sao ? Đừng có dọa mình !” A Mẫn xem sắc mặt cô trắng bệch, nắm chặt khăn tay không ngừng phát run, đã xảy ra chuyện gì ? Cô cũng chưa từng nghe nói bạn học cũ mắc bệnh động kinh nha ? “ Có muốn mình đưa cậu tới bệnh viện không ? Nè !”

 

“A Mẫn, đi bệnh viện trị chứng bệnh ỷ lại được không ?” Cô khẩn trương túm lấy A Mẫn.

 

“Hả?” A Mẫn mơ hồ nghe bạn học cũ đơn thuần bừa bãi tự thuật, tha cho cô khả năng nhận thức kém, cũng phải hơn nửa ngày mới hiểu ý tứ của cô bạn này.

 

“Cậu là đang nói đến mỹ thiếu niên mà ngay cả đại soái ca Kim Thành Vũ còn không sánh bằng vài năm nay đều ở chung bên cạnh cậu ?” A Mẫn rống to toàn bộ quán cà phê hầu như lâm vào chấn động, ……..“……hai năm nau cậu làm cái quỷ gì ? Loại cực phẩm này cư nhiên ngụ tại cách vách nhà cậu …… mà cậu không thích hắn? Để hắn cầu hôn nhiều lần cậu còn cự tuyệt hắn?”

 

Ngọc Hàn co rúm lại , “…… Hắn, hắn là em trai của mình mà ……”

 

“ Em trai ?『 em trai 』mà lại không oán không hối chờ đợi cậu hồi tâm chuyển ý ? Đứa em trai kia của mình làm sao chỉ có thể thò tay đòi tiền mình chứ ? Đừng nói là các người ngay cả mười sáu họ hàng thân thích đều không tính là gì .”

 

“A Mẫn…… giữ hình tượng một chút…… Cậu, cậu, cậu là chủ biên nhà xuất bản nổi danh ai ai……” Ngọc Hàn bị lửa giận của cô bạn thân làm run sợ.

 

“Gặp được cô bạn ngu ngốc như vậy, mình còn giữ được hình tượng sao !”

 

Nhân viên phục vụ vội tiến lên khuyên A Mẫn giảm thấp âm lượng, vừa chạm vào ánh mắt dày đặc sát khí của A Mẫn, lập tức sửa lời, “Tiểu, tiểu thư……….. Còn muốn gọi điểm tâm hay không?” Thanh âm phát run tựa như mắc chứng bệnh sốt rét.

 

“Cút.” lời nói A Mẫn cơ hồ là từ trong kẽ răng rít ra, tiếp tục hướng bạn học cũ ngồi im thin thít mắng mỏ không thôi.

 

Bị mắng đầu choáng váng lỗ tai đau, A Mẫn mới thỏa mãn thả cô về nhà.

 

—————————————————————–

 

Ngọc Hàn về đến nhà , ngồi yên đến trời tối quên cả đốt đèn, đến khi Duệ Minh về nhà bật đèn lên, phát hiện cô ngồi im trong bóng tối, giật nảy mình, “Làm sao vậy?”

 

Lần này cô không khóc, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, so với thút thít càng làm cho người ta thương tiếc.

 

“Xảy ra chuyện gì ?”

 

Ngọc Hàn mở miệng muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu . Có thể cùng Duệ Minh tâm sự sao? Quá mức ỷ lại chung quy cũng không tốt , một ngày nào đó, hắn sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình

 

Đến lúc đó ………………… Cô không thể nào ỷ lại hắn được nữa ? Không thể ở trước mặt hắn khóc, không thể đối với hắn phàn nàn kể lể chuyện buồn .

 

“Chị còn không biết nên nói từ đâu.” Buổi chiều khóc lóc một hồi, về nhà ngược lại không khóc được.

 

Chưa hết nước mắt buồn ở trong lòng, luôn cảm thấy chính mình tựa hồ bởi vì quá đơn thuần nên dễ bị người khác đùa giỡn.

 

A Mẫn nói, rất nhiều thủ trưởng mưu đồ bất lương thích nhất chọn nữ nhân viên văn phòng thanh tú ngoan ngoãn xài chiêu này, trước thả lời đồn đãi cô lập tiểu nữ sinh, sau đó giả bộ làm kẻ tốt quan tâm vươn tay che chở , tiểu nữ sinh khi cùng đường thường dễ dàng rơi vào miệng sói .

 

Cũng may thần kinh của cô cứng rắn, tửu lượng lại tốt.

 

Không lẽ quá mức đơn thuần nên bị khi dễ ? Cô cảm thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên đầy rẫy hiểm ác, khó lòng ứng phó.

 

Hơi tỉnh táo một chút, cô mới nói, “Nhóc đói bụng không, chị đi nấu cơm.”

 

“Ngọc Hàn, chúng ta có thể ra ngoài ăn.” Duệ Minh biết cá tính của cô, nếu như cô điều chỉnh cảm xúc lại rồi kể ràng mạch mọi chuyện cho hắn nghe, sẽ không giấu giếm hắn bất kỳ điều gì, chính là cô còn chưa phục hồi tinh thần lại .

 

“Chị muốn đi nấu cơm. Duệ Minh, thì ra muốn khóc mà khóc không được chính là loại cảm giác này.” Cô miễn cưỡng cười cười, “Nhất định là trước kia chị khóc quá nhiều , có lẽ nước mắt đã dùng hết rồi.”

 

Lo lắng nhìn bóng lưng ảm đạm của cô, hắn đối với cô vẫn luôn không có biện pháp , tình cảm quá sâu nặng, quá để ý; bồn chồn, ngay cả muốn không để ý cũng khó………………

 

Đi vào phòng bếp, cô bắt gặp một bóng đen bay nhanh qua …………….. Đậu ở trên bồn rửa.

 

Giây lát tiếp theo , tiếng thét chói tai của cô cơ hồ muốn kinh động đến chuông báo động cảnh sát—————

 

Duệ Minh vọt vào phòng bếp, Ngọc Hàn lập tức nhảy vào trong lòng hắn.

 

Hoảng sợ quá đỗi làm nước mắt không kiềm được trào ra, cô vừa khóc vừa kêu, “ Hu hu ————– ngay cả con gián đều khi dễ chị ! Thủ trưởng đầu heo tính kế chị, ngay cả con gián cũng khi dễ chị ! Chị không cần ! Chán ghét chán ghét chán ghét………… Toàn bộ đều khi dễ chị, vì sao chứ ! Hu hu………… hu hu ——————-”

 

Nghe khóc lóc nức nở cùng kêu la liên miên, hắn đại khái đã nắm rõ vài phần khúc chiết , lỗ tai Duệ Minh hơi hơi đỏ lên, lại lập tức khôi phục trấn tĩnh. “Ngoan, không khóc không khóc, Ngọc Hàn không sợ, tôi sẽ đánh chết bọn họ……………….”

 

Nói thật ra, hắn có chút cảm kích con gián hợp thời xuất hiện, không thể nào nhẫn tâm đánh chết nó.

 

“Còn không mau đi.” Trong lòng hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm , “Nếu còn không đi, thực sự đánh chết ngươi.”

 

Con gián như là nghe hiểu, lắc lư bay về phía khác, “Sưu” một tiếng, cố rướn người qua khe hở hẹp cửa sổ,thân ảnh liền biến mất tăm .

 

Hắn có chút há hốc mồm.

 

Đúng vậy, hắn đối với ‘’ vật ’’ có vẻ từ bi, đối “ người ”thì sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy.

 

Nhẹ nhàng dỗ Ngọc Hàn khóc không ngừng , ánh mắt hắn khó được xuất hiện sát khí.

back top