Theo thông tin mới nhất của cảnh sát, một người dân đã tìm nhìn thấy lão Bân xuất hiện ở quanh khu vực AS Studio. Nhưng trông ông ta có vẻ lén lút khiến cho người này này chú ý, nhưng rất nhanh sau đó thì lão Bân đã rời khỏi AS Studio rồi bắt taxi rời đi.
Trong quá trình điều tra, lão Bân đúng là đã đến quán rượu mà A Long vui chơi. Cả hai còn đánh nhau một trận trước cửa quán rượu và được CCTV ghi lại. Sau đó, A Long rời đi và lão Bân cũng đã đi theo. Từ đó, không ai có thể thấy lão Bân nữa. Nhưng mà, trời không phụ lòng người.
"Ngôn Ngôn! Đội phó Trương vừa báo họ tìm được nhân chứng thấy lão Bân và A Long tranh cãi ở khu đất trống sau từ đường lớn của nhà họ Hà." Phương Tư Nhã thông báo cho Tạ Kỳ Ngôn khi cả bọn đang ở nhà chung và lỡ dỡ với chuyện thu dọn đồ đạc.
"Nhân chứng là ai?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày.
"Một cựu nhân viên của A Long. Anh ta bảo nhìn thấy lão Bân và A Long xảy ra tranh cãi và A Long đã đánh lão Bân ngã xuống đất."
"Sao hắn ta có thể đánh lão Bân chứ?" Hàn Hân Đình thắc mắc.
"Anh ta bảo chỉ thấy như thế thôi, cảm thấy có chuyện và sợ phiền phức nên mới bỏ đi. Chuyện về sau, anh ta không thấy nữa." Phương Tư Nhã cũng thành thật thuật lại.
"Muốn biết thật hay không? Đi ra khu đất trống đó đi đã." Tạ Kỳ Ngôn cũng không muốn chần chờ về tin tức liên quan đến lão Bân. Họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.
"Tiểu Cảnh, mang cả laptop theo đi!" Tạ Kỳ Ngôn ra lệnh.
Khu đất sau từ đường lớn nhà họ Hà thuộc đất công, nhưng mấy năm nay không có nhiều người lui đến vệ sinh, hầu hết cũng chỉ để làm nơi thải phế liệu của cả thôn. Thành ra, khu đất này nhìn quanh chỉ ngổn ngang là sắt, các vật dụng cũ, cỏ mọc cao lại còn ít người nán lại. Người thường lui tới nhất chắc là cô Ba thích nhặt nhạnh đồ cũ.
Mấy ngày nay không mưa, đất khô ráo, Hàn Hân Đình thở phào khi nhìn thấy hiện trường đang được cảnh sát phong tỏa. Ít nhất các bằng chứng sẽ được lưu giữ lại, không có mưa, không có điểm mù.
Nhờ thế, rốt cuộc để họ phát hiện vết máu trên phần gạch vụn bị khuất sau đống phế liệu và phần vải từ quần áo vướng lại trên chiếc tôn sắt nằm cách xa đó. Phần vải màu xanh, Tạ Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua có thể nhận ra giống màu của chiếc áo mà lão Bân từng mặc. Dự cảm cho cô biết đó là một tín hiệu chẳng lành. Bản thân Tạ Kỳ Ngôn vì thế mà cũng trở nên sốt sắng hơn.
"Vết máu này..." Tạ Kỳ Ngôn cau mày nhìn thấy Hàn Hân Đình đang cẩn thận thu thập vết máu.
"Tôi phải hóa nghiệm thì mới biết rõ vết máu này là của ai?"
"Phải chờ bao lâu mới có kết quả?" Tạ Kỳ Ngôn không thể giấu được sự nóng lòng.
"Chúng ta đang ở trong điều kiện không thuận lợi, bên Anh Châu đang tiếp quản các công việc. Dù Lâm cục trưởng không làm khó để chúng ta chậm trễ về Tô Hàn để trình diện nhưng chúng ta cũng khó tận dụng nguồn lực cảnh sát của Lam Châu."
"Nếu vậy chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn về mặt giấy tờ để có thể xuất các huyết thanh lưu trữ để đối chiếu." Hàn Hân Đình phân tích. Hàn Hân Đình bản tính cao ngạo, tự tung tự tác nhưng trước đến giờ cô chưa từng rơi vào tình huống này.
"Không sao, cháu gái của Hàn gia vẫn có khả năng mang kết quả về sớm cho các cậu." Hàn Hân Đình thở hắt một tiếng rồi trấn an mọi người.
"Không cần như vậy! Chúng ta vẫn là cảnh sát, cậu đàng hoàng đến phòng khám nghiệm ở Lam Châu, thực hiện đúng quy trình. Tôi đảm bảo quyền lợi cho cậu." Giọng Tạ Kỳ Ngôn đanh lại, dứt lời xong liền quay đi.
Mấy ngày qua, đối mặt với áp lực từ Lâm Chính, việc không tìm thấy được tông tích của lão Bân khiến Tạ Kỳ Ngôn rơi vào trạng thái căng thẳng. Tạ Kỳ Ngôn là người lạnh lùng nhưng cậu ấy không vô tâm. Cậu ấy là người chưa từng yêu ai nhưng cậu ấy không bao giờ để Hàn Hân Đình của mình thiệt thòi hay luôn phải tự nghi vấn về cảm xúc của cậu ấy. Thế nhưng, kể từ khoảnh khắc Tạ Kỳ Ngôn chĩa súng vào Lâm Chính, Hàn Hân Đình không đoán nổi đối phương thực sự nghĩ gì, cả những đêm nằm ôm nhau, giữa cô và Tạ Kỳ Ngôn bỗng chốc xuất hiện một rào chắn mà cô không dám bước qua.
Hàn Hân Đình nói không lo, chính là nói dối.
Đúng là Tạ Kỳ Ngôn đã cho Hàn Hân Đình một đảm bảo khi đường đường chính chính nhận sự hỗ trợ từ các cơ quan xét nghiệm liên quan. Dù bị Lâm Chính buộc thu đội và Lam Châu đang nhận dần sự tiếp quản, Tạ Kỳ Ngôn vẫn có thể tận dụng thời gian hợp tác với cảnh sát Lam Châu để tranh thủ điều tra về tông tích lão Bân.
"Kết quả có rồi!" Hàn Hân Đình nói với Tạ Kỳ Ngôn.
"Máu của lão Bân." Hàn Hân Đình khẳng định khi đưa ết quả xét nghiệm cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Điều tra hết lịch trình di chuyển của hắn, bằng mọi giá phải moi ra từ 10:00 tối đến sáng hôm sau hắn đi đâu, ở đâu, làm gì." Tạ Kỳ ngôn lập tức phân phó.
"Rõ! Sếp Tạ."
"Tư Nhã! Gọi hắn đến nói chuyện đi."
Tại phòng thẩm án, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đích thân thẩm án. Dẫu các công việc về vụ sát nhân hàng loạt đang dần được cảnh sát Anh Châu tiếp quản nhưng vì đây là sự mất tích liên đới với cảnh sát Tô Hàn, chính vì vậy, Tạ Kỳ Ngôn mới có thể đường đường chính chính mượn cớ để chỉ huy điều tra.
Và A Long mời đến không phải với vai trò nghi can trong vụ sát nhân đang gây bão ở Lam Châu, hắn đến đây vì nghi ngờ liên can đến vụ mất tích của cảnh viên Ngô Bân.
Vốn đã dồn nén rất lâu, cũng biết rõ A Long chính là kẻ tình nghi số 1 liên quan đến vụ sát nhân, Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn không muốn dùng thái độ mềm mỏng đối với tên cặn bã này.
Rầm! Tạ Kỳ Ngôn đập mạnh tay xuống bàn để gây chú ý. Sau đó, Tạ Kỳ Ngôn tuần tự thẩy xuống bàn các hình ảnh chụp được về sự xuất hiện của lão Bân trước AS Studio, hình ảnh hắn ẩu đả với lão Bân, cả vết máu cảnh sát tìm thấy ở AS Studio.
"Rốt cuộc mấy người muốn hỏi gì, đưa tôi xem cái này làm gì?" A Long vẫn tỏ vẻ bình thản.
"Mày đã làm gì lão Bân hả?" Tạ Kỳ Ngôn đột ngột mất kiên nhẫn.
"Làm gì là làm gì, mấy người có bằng chứng thì cứ bắt tôi đi." A Long không hề nao núng, Tạ Kỳ Ngôn càng tức giận hắn càng cảm thấy hả hê.
"Thằng khốn này!" Tạ Kỳ Ngôn vội đưa tay của mình, toan nắm lấy cổ áo của A Long.
"Ngôn!" May mà Phương Tư Nhã đã ngăn cản kịp thời mới phần nào ngăn được hành động bốc đồng của Tạ Kỳ Ngôn. Ít nhất cũng không nên làm điều gì quá phận trong phòng thẩm án có CCTV đang bật.
"Vào ngày mà lão Bân mất tích, đã từng tranh cãi với anh, sau đó anh làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi sâu, ngồi xuống rồi mới trở về giọng điệu tra hỏi thông thường.
"Còn có thể làm được gì, mất hứng thì đi về, mua bia uống thôi." A Long thản nhiên đáp.
"Có ai làm chứng không?" Phương Tư Nhã hỏi dồn.
"Sếp! Có phải cảnh sát các người muốn ghép tội tôi đến điên rồi không?"
"Tôi về nhà thì ai làm chứng chứ?" A Long tỏ ra cực kỳ bình thản.
"Chẳng phải nói đi mua bia sao? Mua ở đâu? Có lịch sử giao dịch không?" Tạ Kỳ Ngôn đanh mắt lại, nhìn xoáy vào A Long, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn.
"Sếp! Lúc đó tâm trạng không vui, còn nghĩ nhiều như vậy hả? Tôi mua đại ở tiệm tạp hóa thôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi." A Long cúi nhẹ đầu xuống, không còn thái độ quá tự tin như vừa nãy.
"Chẳng lẽ không nhớ mình đã mua gần khu vực nào à?"
"Nếu tin bản thân mình nói thật thì cũng đừng cố tỏ ra mất trí nhớ như vậy." Tạ Kỳ Ngôn công kích.
"Hơn nữa cảnh sát chúng tôi làm việc rất hiệu quả, anh không cần phải nhớ chính xác, nhưng chỉ cần anh từng đến đó mua bia vào hôm lão Bân mất tích, tôi tuyệt đối mang sự thật đến cho anh, không để anh thiệt thòi." Tạ Kỳ Ngôn tung đòn tâm lý vừa đánh vừa xoa.
"Tôi nói là tôi không nhớ!" A Long đập tay mạnh xuống bàn, cố gắng lấy lại thế cân bằng trong cuộc nói chuyện với Tạ Kỳ Ngôn.
"Vậy sao? Hay là anh đừng cố gắng lòng vòng với chúng tôi nữa."
"Anh đừng nghĩ chúng tôi không biết vụ án sát nhân hàng loạt ở Lam Châu liên quan đến anh."
"Đèn đánh sáng, ống kính góc rộng của Leica, lều di động loại dùng trong các buổi chụp ngoại cảnh, đặc biệt là đèn cầm tay chuyên dụng cho chụp ảnh, hoa hồng đạo cụ của hãng Luv có biên nhận mua hàng của AS Studio."
"Các nạn nhân đều đến AS Studio để chụp ảnh, không phải 1 người mà 3 người vừa mất đều là khách hàng của anh. Đừng bảo đây là sự trùng hợp."
"Tại sao đều là AS Studio mà không phải một nơi nào khác."
"Bình thường anh cũng sẽ không đích thân chụp, chúng tôi biết được, khoảng thời gian này, anh có lịch trình hội thảo dài ngày ở Anh Châu, nhưng anh thậm chí đã hủy bỏ để phù hợp với lịch trình chụp ảnh của các nạn nhân."
"Anh đừng nghĩ chúng tôi không biết gì. Lão Bân rõ ràng đã đến gặp anh khi video của nạn nhân bất ngờ bị phát tán."
"Ông ấy còn nói cho chúng tôi biết anh còn tự làm tổn thương bàn tay của mình chỉ để xóa dấu vết." Dứt lời Tạ Kỳ Ngôn lập tức nắm lấy cổ tay của A Long, vạch tay áo của hắn để lộ ra vết bỏng lớn, vị trí từng để lại dấu răng của Tiểu Cảnh.
"Anh đã làm gì với lão Bân." Tạ Kỳ Ngôn thét lên.
Nhưng mặc cho Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực dồn ép bằng rất nhiều câu hỏi nghi vấn, A Long chọn thái độ dửng dưng và thách thức. Hắn không hề hé miệng thừa nhận khiến cho việc thẩm án rơi vào bế tắc. Rõ ràng, cảnh sát có những mối dây liên kết để biến hắn thành kẻ tình nghi số 1 nhưng họ không có đầy đủ bằng chứng.
A Long đột nhiên nhếch mép trước sự căng thẳng của Tạ Kỳ Ngôn. Hắn chính là muốn chọc tức cảnh sát. Quả nhiên, cách làm này có tác dụng, ít nhất là trong lúc này, ít nhất là với Tạ Kỳ Ngôn. Khi Tạ Kỳ Ngôn càng đánh mất bình tĩnh, quá trình thẩm án càng đi vào bế tắc, A Long thậm chí đã không hé thêm đến nửa lời.
Kết quả, Phương Tư Nhã yêu cầu kết thúc và tạm giam A Long trong vòng 48 tiếng.
"Sếp Tạ! Có nhân chứng thấy lão Bân lên xe của hắn." Một cảnh viên hớn hở chạy vào thông báo khi mọi hy vọng của cả cảnh cục Lam Châu cứ trôi về phía bóng tối.
Video được lấy từ camera hành trình của các xe hơi gần khu vực nhà của A Long. Hình ảnh tuy không quá sắc nét nhưng đủ để cảnh sát hình dung về hiện trường ngày hôm đó. Lão Bân đã đi theo A Long đến nhà, cả hai có tranh cãi và lão Bân đã lên xe của A Long. Thời điểm lão Bân lên xe là 11:30 tối. Thời điểm đó, hắn nói mình đã ở nhà uống bia.
"Hắn chết chắc rồi!" Phương Tư Nhã mừng rỡ.
Quay trở lại phòng thẩm án, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đến buộc tội của A Long để bắt hắn phải khai tung tích của lão Bân. Đã hơn 3 ngày rồi, tình hình lão Bân chắc chắn rất nguy hiểm. Nếu họ để chậm 1 ngày, tức là nhân đôi thêm một nỗi lo. Tạ Kỳ Ngôn biết mình một giây hay một manh mối nào cũng không thể lãng phí.
"Không phải nói lúc này đang ở nhà uống bia sao?" Tạ Kỳ Ngôn để iPad đang chiếu video từ camera hành trình chứng minh lão Bân bước lên xe lão Bân.
"Mấy người không có bằng chứng."
"Ông ta lên xe tôi, không có nghĩa tôi là người cuối cùng nhìn thấy ông ta." A Long chối đây đẩy, sắc mặt có chút biến đổi khi nhìn thấy đoạn video lão Bân lên xe hắn.
"Thằng khốn này."
"Nếu mấy người có đủ chứng cớ thì lập án đi, không cần hỏi vòng vo làm gì. Dẫu sao bây giờ tôi nói, mấy người cũng đâu có tin."
Đúng lúc Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn mất kiên nhẫn trước sự trơ trẽn của A Long, muốn lao vào đánh cho hắn một trận, cửa phòng thẩm án đột ngột mở ra.
"Tạ Kỳ Ngôn! Mau đến gặp chú." Đó là Lâm Chính.
Tại phòng chỉ huy của Lam Châu, nơi Lâm Chính yêu cầu cung cấp trong quá trình làm việc ở sở cảnh sát tỉnh này. Lâm Chính muốn nói chuyện riêng với cô học trò của mình.
"Có chuyện gì vậy chú?" Tạ Kỳ Ngôn cũng rất thẳng thắn.
"Cháu có biết mình đang làm cái gì không hả? Chú đã im lặng để cháu bình tĩnh nhưng cháu càng lúc càng làm loạn lên." Lâm Chính tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
"Chú! Đó là lão Bân là đồng đội của chúng ta. Lão Bân còn đang không biết sống chết ra sao, làm sao cháu có thể ngồi yên coi như không có chuyện gì?" Tạ Kỳ Ngôn đanh giọng, hiếm khi Tạ Kỳ Ngôn như thế trước mặt Lâm Chính.
"Lập tức giao lại toàn quyền cho Anh Châu, đừng nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Ngày mai thu đội, đây là mệnh lệnh, không được chậm trễ."
"Chú! Còn lão Bân?"
"Cảnh sát Anh Châu đang tiếp quản, chúng ta phải tin tưởng họ."
Lâm Chính không muốn tranh cãi, càng không muốn bị thuyết phục bởi lời nói của Tạ Kỳ Ngôn nữa. Thế nên, ngay khi dứt lời, ông đã khẳng khái rời đi. Ít nhất, ông phải bảo vệ tương lai của Tạ Kỳ Ngôn, để con bé càng lúc càng sâu, người đắc tội càng lúc càng lớn. Hơn nữa, quân tinh nhuệ của Anh Châu đều đã đến đây, về mặt quan hệ, họ cần nhún nhường, Tô Hàn chỉ là đặc khu đang nhờ cậy sự ủng hộ từ Anh Châu, càng can thiệp càng làm họ khó chịu mà thôi.
Tạ Kỳ Ngôn nhớ rõ, hôm đó là một đêm rất dài ở nhà chung. Không ai muốn ngủ cả, không ai để trái tim mình yên nổi khi đồng đội của họ vẫn còn ở ngoài kia. Bữa cơm trải qua rất nặng nề.
"Xe!" Phương Tư Nhã đột nhiên la lên.
"Hả?" Tiểu Cảnh cau mày khó hiểu.
"Là xe của hắn, nếu chúng ta có thể khám xe của hắn, có thể chúng ta sẽ tìm ra manh mối về lão Bân." Phương Tư Nhã phát biểu.
"Nhưng hiện tại, hắn đã yêu cầu bảo vệ quyền lợi, chúng ta không thể tự tiện lục soát những tài sản của hắn." Tiểu Cảnh lập tức phản đối.
"Phía cảnh sát Anh Châu đang tiếp quản, chúng ta cũng không được phép vượt quyền." Tạ Kỳ Ngôn nhắc nhở.
"Nếu chúng ta nói chuyện với cục trưởng Lâm thì sao?" Phương Tư Nhã quay sang nhìn Tạ Kỳ Ngôn dò xét.
"Vô ích thôi! Ông ấy đã muốn chúng ta thu đội rồi, sẽ không cho phép chúng ta làm vậy đâu." Tạ Kỳ Ngôn chán nản đáp lại.
"Vậy chúng ta phải trơ mắt nhìn mọi thứ thế này sao?" Hàn Hân Đình lúc này mới chịu lên tiếng, ánh mắt đưa sang nhìn vẻ sầu não của Tạ Kỳ Ngôn, lòng xót xa, cô làm khó Tạ Kỳ Ngôn rồi sao?
"Ngôn!" Phương Tư Nhã nhắc.
"Sẽ có cách thôi!" Tạ Kỳ Ngôn thở hắt một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Hàn Hân Đình không phải sắt đá. Cô là kẻ lạnh lùng và bất cần nhưng cô cũng biết đau lòng khi nhìn thấy người yêu thương cứ mỗi ngày nhún chân, vùng vẫy trong hàng tá áp lực lẫn đau lòng mà mỗi khi cô chạm đến lần nào cũng nhận ra ngón tay mình vừa tê vừa rát. Tạ Kỳ Ngôn lúc này chẳng khác gì một con nhím liên tục xù lông, tức là sẽ sẵn sàng làm đau những người bên cạnh.
Sự thất vọng trong mắt cậu ấy, áp lực trên vai cậu ấy, lo lắng trong lòng cậu ấy, bất mãn trong tâm thức của cậu ấy, không phải Hàn Hân Đình không hiểu. Cả khi Tạ Kỳ Ngôn luôn quay lưng về phía mình mà mắt đỏ lên, Hàn Hân Đình cũng không dám trách móc. Chưa bao giờ Hàn Hân Đình trông thấy dáng vẻ thiếu tự tin của Tạ Kỳ Ngôn như thế, ngay cả đứng trước phù huy cảnh sát mà bản thân từng mạnh mẽ tín ngưỡng, cậu ấy cũng không dám nhìn thẳng.
"Đừng! Để cậu ấy yên tĩnh đi!" Phương Tư Nhã nhanh chóng kéo Hàn Hân Đình lại.
"Nhưng mà..." Hàn Hân Đình có chút sốt sắng.
"Để tôi cùng cậu ấy uống một chút, sau đó sẽ trả Tạ Kỳ Ngôn về giường cùng cậu."
Cái gật đầu giao phó như trao một sự yên tâm. Hàn Hân Đình thất thểu cùng Tiểu Cảnh lên sân thượng. Phương Tư Nhã cùng Tạ Kỳ Ngôn đến một tiệm tạp hóa gần đó, cùng uống bia.
"Loại cậu thích."
"Sao hả? Tự nhiên lại đòi đi uống bia."
"Không phải là tôi mà là cậu như thế nào."
"Trông tôi không ổn lắm sao?"
"Thẩm vấn thì không đầu không đuôi, không theo trình tự, liên tục mất bình tĩnh, thậm chí còn chĩa súng vào cấp trên. Tạ Kỳ Ngôn, trông cậu ổn lắm sao?"
Tạ Kỳ Ngôn nhận lấy từ tay Phương Tư Nhã, nhấp ngụm bia, ánh mắt xa xăm rồi buông tiếng thở dài.
"Hân Đình lo cho cậu lắm đấy!"
"Cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường, cậu ấy cũng đau lòng vì cậu, nhưng cậu ấy cũng chỉ là pháp y thôi, có muốn giúp cũng chỉ có thể nỗ lực giúp cậu xem người chết nói chuyện. Cậu ấy là cảm thấy vô dụng khi đứng nhìn cậu như vậy."
"Cả hai đều là người yêu của nhau, gánh nặng của cậu, đau lòng của cậu, không phải Đình Đình không thấy, nhưng cậu ấy càng muốn chia sẻ thì cậu lại càng đẩy cậu ấy đi. Cậu chạy đi nhưng không thấy cậu ấy cũng nỗ lực bên cạnh cậu thế nào."
"Lão Bân mất tích ai cũng lo lắng, không phải chỉ một mình cậu, vụ án sát nhân cũng không phải chỉ một mình cậu không nỡ buông tay. Tất cả chúng ta đều là cảnh sát, dù thế nào, công lý theo đuổi cũng chỉ có một."
"Cậu cũng biết rõ tính cách của Hàn Hân Đình cực đoan cỡ nào."
"Tiểu Ngôn à! Cậu có chạy đua để điều tra, cũng đừng quên gánh nặng trên vai cậu cũng có thể chia sẻ với người thân tín."
"Đừng để Hàn Hân Đình nghĩ cậu ấy chỉ là người ngoài của cậu." Phương Tư Nhã dứt lời, uống hết bia trên tay mình, vỗ vai Tạ Kỳ Ngôn rồi rời đi.
"Chuyện của lão Bân! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc." Tạ Kỳ Ngôn đột nhiên lên tiếng.
"Nghe cậu hết!" Phương Tư Nhã mỉm cười với một trái tim dậy lên sự khấp khởi, Tạ Kỳ Ngôn quay trở về rồi.
Tạ Kỳ Ngôn không phải gỗ đá, không phải đến mức đợi Phương Tư Nhã giáo huấn mình một bài về tình yêu mới nhận ra bản thân đã đắm chìm trong vụ án này đến nỗi bỏ quên Hàn Hân Đình.
Chỉ là con người ấy mà, luôn có một mặc định rằng người mình càng thương càng yêu sẽ không vì mình mà tổn thương nữa, sẽ không vì mình mà hờn dỗi nữa, sẽ không vì mình mà bỏ đi vì một phút mình sơ suất nữa. Người ta có thể dành thời gian sợ người khác đau lòng, nhưng người ta quên dành thời gian để dỗ dành người bên cạnh.
"Sao thế, Tạ Kỳ Ngôn!" Hàn Hân Đình bất ngờ khi cơ thể mình lọt thỏm trong cái ôm của Tạ Kỳ Ngôn. Cái ôm mà mấy ngày nay cô đều rất nhớ. Là cơ thể ấm nóng của Tạ Kỳ Ngôn mà lúc nào Hàn Hân Đình cũng thèm khát. Là vòng tay luôn có sức bao bộc mà lúc nào Hàn Hân Đình cũng yên tâm.
Hàn Hân Đình bỗng dưng thấy trái tim mình muốn òa khóc, cô rục rịch muốn quay lại mặt đối mặt với Tạ Kỳ Ngôn. Không phải làm khó đối phương mà muốn bản thân mình đỡ nhớ, cũng muốn trực tiếp trấn an, trực tiếp muốn cùng đối phương chia sẻ.
"Đừng quay lại! Để tôi ôm cậu thế này thôi." Tạ Kỳ Ngôn lại siết chặt vòng tay của mình quanh eo Hàn Hân Đình, giọng trầm nhỏ xuống.
"Cậu đau ở đâu?" Hàn Hân Đình biết ý biết tứ, dùng tay vuốt ve cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn như an ủi.
"Có cậu thì đỡ đau rồi!" Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên phần gáy của Hàn Hân Đình nhích gần cơ thể mình sát với Hàn Hân Đình, quả thật rất dễ chịu. Hiệu quả của oxytocin là điều mà không ai có thể phủ nhận.
"Xin lỗi, mấy ngày qua, tôi làm cậu thiệt thòi nhiều rồi!" Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng, giống như một làn nước ấm vuốt ve Hàn Hân Đình.
"Cậu là người của Hàn Hân Đình, tôi chỉ ngại không phải chỗ cho cậu dựa vào, nếu cậu vẫn chọn dựa vào, có gì gọi là thiệt thòi hay không?" Hàn Hân Đình tựa sát lưng mình vào lồng ngực của Tạ Kỳ Ngôn.
"Không sợ tổn thương hay sao?"
"Không sợ! Người chết tôi còn không sợ, ma quỷ còn không sợ, sao lại sợ cậu chứ."
"Hàn Hân Đình! Xin lỗi."
"Không phải lỗi của cậu!"
"Nhưng Tạ Kỳ Ngôn này! Tôi không phải kẻ yếu đuối." Hàn Hân Đình xoay nhẹ đầu về hướng Tạ Kỳ Ngôn như nói ra một lời nhắc nhở.
"Một mình rất đau khổ, tôi không muốn cậu một mình chịu đau." Hàn Hân Đình thấy giọng mình suýt vỡ đi, cảm giác gom lại đều là đau lòng.
"Tôi biết rồi!" Tạ Kỳ Ngôn siết thêm nữa vòng tay của mình, môi đặt nhẹ lên phần gáy của đối phương.
"Cậu về rồi!" Hàn Hân Đình nắm lấy bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn đưa lên, đặt xuống một nụ hôn mà kéo dài hơn từ rất nhiều nỗi nhớ. Quan trọng Tạ Kỳ Ngôn cuối cùng đã biết được trên hành trình đi tìm sự thật khó khăn này, cậu ấy không hề một mình.