Hắc Bạch Phong Vân

Chương 37: Quần hùng cưỡng ép

Hạ Long Tường nói :

 

- Tại hạ hy vọng gặp được Yên Sơn công chúa, hỏi nàng vài điều, thật không có ý khác.

 

Đinh Long không đáp lại, lão đối mặt với quần hùng, lạnh lùng nói :

 

- Ý bọn ngươi đến đây có giống Hạ bang chủ không?

 

Tạ Thanh Văn tuy chưa từng gặp qua Đinh Long nhưng cũng đã nghe danh từ lâu, chậm rãi đáp :

 

- Có thể nói như vậy.

 

Đinh Long lộ vẻ bực dọc, “Hừ” một tiếng nói :

 

- Công chúa đã nghỉ ngơi rồi. Đêm nay không tiếp khách. Mời chư vị trở về.

 

Trương nhị tẩu lạnh lùng nói :

 

- Ngủ rồi cũng phải gọi ả dậy. Ta không thể chờ lâu thêm được nữa.

 

Đinh Long lãnh đạm đáp :

 

- Nói không tiếp khách là không tiếp khách. Tốt nhất chư vị nên thức thời để tránh tự chuốc phiền hà.

 

Trương nhị tẩu đại nộ nói :

 

- Không gặp thì không đi. Mau nhường đường cho ta.

 

Châu trượng liền điểm tới đâm thẳng vào ngực lão giả. Đinh Long cười lạnh một tiếng, hữu thủ đã nắm chặt lấy châu trượng. Thức này thần tốc tuyệt luân, những người ở hiện trường đều là võ lâm cao thủ mà không một người nào thấy rõ lão ra tay thế nào.

 

Châu trượng bị người nắm chặt, Trương nhị tẩu hét to một tiếng dùng hết sức giật nhưng mà châu trượng chẳng mảy may nhúc nhích.

 

Trương Nam vội vã ngầm tung một nắm Kim mang. Một luồng Kim mang phủ về phía mặt của Đinh Long. Tay của Đinh Long đang thi thố nội lực với Trương nhị tẩu, đột nhiên thấy Trương Nam thi triển ám khí vội nghiêng mặt qua bên, Kim mang đã xẹt ngang tai nhưng trong tích tắc lão phân tán tinh thần, Trương nhị tẩu đã giật mạnh châu trượng thâu về.

 

Từ khi Trương nhị tẩu đến Thái Hành đến nay mấy lần bị nhục, tính khí hung tàn nổi dậy, châu trượng vừa đoạt về đã dồn toàn lực công đến. Đột nhiên bóng người loang loáng đã xuất hiện thêm hai người bên cạnh Đinh Long, bên trái là Ô Văn Hoa, bên phải là Đơn Du Quỳnh Châu. Hai người ôm trường kiếm. Quỳnh Châu xòe tay chỉ ra nói :

 

- Ngươi muốn động thủ với sư phụ ta, bản cô nương sẽ bồi tiếp ngươi.

 

Trương nhị tẩu ngẩn người. Bà ta ngạc nhiên không ngờ rằng Đinh Long là sư phụ của Quỳnh Châu. Càng không ngờ rằng bọn họ là người cùng đường với Yên Sơn công chúa. Trương Nam truyền âm nói với Nhị tẩu :

 

- Nhị tẩu, không nên nóng vội, dù cho có khuất phục được họ cũng bất quá là tìm cơ hội cho kẻ khác. Chúng ta không nên phạm sai lầm.

 

Trương nhị tẩu cũng là lão giang hồ, việc này sao lại không biết, chỉ vì tính tình quật cường không thể nhịn nhục. Tai nghe truyền âm của Trần Nam, trong lòng biết là có lý nhưng đã không còn cách rút lui nên chớp mắt hai ba lần, rồi nói :

 

- Hay lắm, thì ra bọn ngươi cùng phái.

 

Bà giơ trượng định tấn công thì nghe từ nội phòng vang ra một giọng nói ngân nga, lảnh lót :

 

- Người nào ồn ào bên ngoài vậy?

 

Đinh Long vội vã bước qua bên hai bước, khom người tiếp nghinh, Văn Hoa và Quỳnh Châu đã vội lui về bên sư phụ, không lý đến Trương tẩu.

 

Trương nhị tẩu thâu châu trượng, giương mắt nhìn xem từ trong nội phòng ba người khoan thai đi ra. Người đi đầu chính là Yên Sơn công chúa mà mọi người đang muốn gặp, phía sau là hai nữ tỳ Lộng Ngọc và Thái Phồn.

 

Yên Sơn công chúa nhãn quang nhìn quét xung quanh nói :

 

- Các ngươi nửa đêm đến đây tìm ta muốn hỏi điều gì?

 

Hạ Long Tường ho khan hai tiếng nói :

 

- Bọn lão hủ mong muốn minh bạch được thân phận của cô nương.

 

Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :

 

- Bản Công chúa có phải là hậu nhân của Tiên vương hay không, dường như cùng chư vị vô can. Theo ta không cần phải hỏi.

 

- Tình thế trước mắt vô cùng hỗn tạp, cô nương đừng nên ngộ nhận.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Ta biết rồi, sau khi các ngươi hiểu rõ thân phận bổn cung sẽ đoạt đi cuốn bí kíp đó, có phải vậy không?

 

Tạ Thanh Văn bước lên hai bước nói :

 

- Cuối cùng nàng có phải là hậu nhân của Tấn vương hay không? Đến Thái Hành vì lý do gì?

 

Yên Sơn công chúa cười nhạt :

 

- Bản Công chúa là ai bất tất các ngươi tra hỏi. Vì sao đến Thái Hành các ngươi cũng không có quyền xen vào.

 

Tạ Thanh Văn nổi giận nói :

 

- Tấn vương là nhất đại hiền vương, bọn ta không thể đứng nhìn di vật của người rơi vào tay kẻ gian. Nhất định phải điều tra cho rõ.

 

Yên Sơn lãnh đạm nói :

 

- Theo như vậy thì các người đến đây là có hảo ý.

 

Hạ Long Tường nói :

 

- Theo lão phu biết, di vật đã rơi vào tay kẻ gian, hy vọng cô nương nói rõ thân phận.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Ta thừa nhận là hậu nhân của Tấn vương,các ngươi còn muốn gì.

 

Hạ Long Tường lại hỏi :

 

- Xin hỏi cô nương là nữ nhi của thứ phi hay là vương phi?

 

Yên Sơn nói :

 

- Chỉ cần không phải giả mạo là được rồi, sao còn hỏi những điều như vậy?

 

Quần hùng vốn có ý bắt nàng rồi bức nàng giao ra bí kíp. Mọi người đều âm thầm suy tính không thể đơn độc mà bắt được nàng, định cùng nhau liên minh. Giờ đây Yên Sơn công chúa tự nhận là hậu nhân của Tấn vương, quần hùng không dám mạo phạm ra tay.

 

Yên Sơn công chúa lại nói :

 

- Vừa rồi, khí thế các ngươi hừng hực, sao giờ không ai lên tiếng?

 

Tạ Thanh Văn sầm mặt nói :

 

- Xin hỏi cô nương, người có quan hệ gì với Bích Trần trang?

 

Yên Sơn thong thả nói :

 

- Bản Công chúa không biết Bích Trần trang là ai. Ngươi hỏi để làm gì?

 

Tạ Thanh Văn nói :

 

- Lão hủ cảm thấy bọn này ẩn cư nơi thâm sơn không phải là nơi cày bừa sinh sống, tất có dụng ý.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Ngươi thấy sơn trang chúng khả nghi vì sao lại cùng chúng hợp tác, phải chăng trọng lợi trước mắt mà quên đi tất cả.

 

Tạ Thanh Văn đỏ mặt nhất thời không lời giải đáp. Lục Văn Phi đứng lặng yên hồi lâu, lúc này mới nhận thấy thì ra quần hùng đến đây muốn áp bức Yên Sơn công chúa, chàng thấy quá bất mãn bước lên nói :

 

- Quả cô nương là hậu nhân Tấn vương?

 

Yên Sơn mỉm cười đáp :

 

- Vì sao ngươi cũng hoài nghi?

 

Lục Văn Phi lắc đầu :

 

- Tại hạ không phải hoài nghi mà vì thấy rằng nhóm người này không đi tìm người tập kích họ ở mật cốc mà đến đây tìm cô nương, thật khiến người ta khó hiểu.

 

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

 

- Việc này quá rõ ràng. Bọn họ tìm ta chỉ vì quyển bí kíp mà thôi.

 

Lục Văn Phi nói :

 

- Nàng chưa có được bí kíp, dù cho lấy được cũng là vật quy nguyên chủ, người khác không được tồn tâm chiếm đoạt.

 

Yên Sơn công chúa khoát tay nói :

 

- Việc này không cần ngươi lo. Ta còn có lời hỏi bọn chúng.

 

Mục quang nàng quét bốn bề rồi nói :

 

- Tiên vương thông minh trí tuệ mưu trí hơn người, quả thật lão nhân gia từng lưu lại bí kíp, đáng tiếc quyển bí kíp này đến nay thất lạc nơi nào không rõ, ngay cả ta cũng không biết đã rơi vào tay ai.

 

Tạ Thanh Văn nói :

 

- Lời này thật sao?

 

- Bản Công chúa chưa từng nói dối, nhưng bản cung đã có chút manh mối, tin rằng không lâu sẽ tìm thấy.

 

Tạ Thanh Văn lại hỏi :

 

- Không phải cô nương đang giữ mật đồ bảo tàng sao? Lẽ nào, đã khai quật lại không thấy bí kíp?

 

Yên Sơn lắc đầu nói :

 

- Bản cung chưa phát hiện bảo tàng, cũng chưa thấy bí kíp nghĩ rằng bảo tàng đã bị người nhanh chân đoạt trước.

 

Hạ Long Tường nói :

 

- Từ mật cốc không phải cô nương đã mang ra tám rương bảo vật sao?

 

Yên Sơn công chúa thở dài nói :

 

- Đó là những thứ bản cung đã lấy từ trong cổ lăng ra, không phải là bảo tàng thật.

 

Tạ Thanh Văn nói :

 

- Cô nương có thể từ trong cổ lăng lấy ra bảo vật, vậy nhất định quen biết người Cổ Lăng?

 

Yên Sơn công chúa lắc đầu nói :

 

- Trong cổ lăng là những người gì đến nay bản cung còn chưa biết. Những bảo vật này chỉ là thừa cơ bọn chúng canh giữ sơ suất, ta âm thầm lấy được.

 

Tạ Thanh Văn lại hỏi :

 

- Nói như vậy, di bảo Tấn vương nhất định ở trong cổ lăng.

 

Yên Sơn công chúa thong thả nói :

 

- Việc này bản Công chúa đang điều tra sẽ có một ngày tìm ra manh mối. Người trong cổ lăng nhất định không phải là nhân vật có hảo tính. Ta biết các người vì bảo tàng mà đến, vào nơi hiểm địa, đương nhiên không muốn về không. Chỉ vì người Cổ Lăng cũng có mục đích của chúng, các ngươi cũng sớm nên chuẩn bị.

 

Trương Nam chen lời nói :

 

- Tại hạ là người thô lỗ không quen ăn nói quanh co, xin hỏi cô nương, năm đó Tấn vương chôn giấu những bảo vật này đã đem bản đồ giao phó cho ai?

 

Yên Sơn công chúa thở dài nói :

 

- Tiên vương trí tuệ siên nhân, đối với việc hậu sự đã sớm an bài chu tất. Mật đồ của bổn cung cũng chính là gia sư giao cho.

 

Lục Văn Phi không nhịn được chen lời nói :

 

- Như thế thì thật kỳ lạ, theo tại hạ được biết Tấn vương đã chia mật đồ làm ba phần, giao cho ba người bảo quản, phải có ba người này đối chiếu mới tìm ra nơi chôn giấu bảo tàng?

 

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

 

- Ngươi đã biết ít nhiều, không cần ngươi nói chen vào.

 

Lời nói này chạm vào lòng tự ái của Lục Văn Phi khiến chàng biến sắc.

 

Trương Nam hỏi tiếp :

 

- Vậy xin hỏi cô nương, lệnh sư là cao nhân phương nào?

 

Yên Sơn thong thả nói :

 

- Gia sư trước nay cư trú ở Yên Sơn.

 

Hạ Long Tường chợt nghĩ đến một người, tâm thần chấn động.

 

Lúc này phía ngoài cô tự rầm rập bước chân vang đến, kéo đến một đoàn nhân mã bày khai tả hữu hai bên trước Công chúa. Một vị đại hán mặc áo bào, cùng đi có một lão giả mặc áo bào chậm rãi bước vào đi thẳng đến trước mặt Yên Sơn công chúa khom người nói :

 

- Phụng mệnh chủ nhân đến đây nghênh tiếp Công chúa. Thỉnh Công chúa lập tức khởi hành.

 

Yên Sơn lạnh lùng nói :

 

- Chủ nhân các ngươi là ai?

 

Đại hán áo bào cung kính đáp :

 

- Thỉnh Công chúa kiến diện sẽ rõ, giờ này không tiện phụng cáo.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Chủ nhân các ngươi hồ đồ đón tiếp người như vậy, liệu rằng bản Công chúa sẽ đi sao?

 

Đại hán áo bào khom người nói :

 

- Chủ nhân tin tưởng Công chúa sẽ đi.

 

Yên Sơn cười nhạt nói :

 

- Coi như lão ta đoán đúng, bản Công chúa sẽ đi.

 

Đại hán áo bào nói :

 

- Tiểu nhân ở ngoài chờ đợi.

 

Rồi cùng Hắc bào lão giả quay người bước ra khỏi chùa.

 

Yên Sơn công chúa dặn dò Đinh Long :

 

- Đinh lão tiền bối cùng lệnh đồ ở lại. Bản cung đã có Lộng Ngọc, Thái Phồn hộ tống.

 

Đinh lão kinh ngạc nói :

 

- Công chúa đơn thân khởi hành thật quá mạo hiểm.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Bọn chúng không dám làm gì bản cung đâu?

 

Đinh Long lại nói :

 

- Công chúa là thiên kim chi thể, sao tùy tiện mao tiến hổ tuyệt. Chờ lão đi trước truyền ngôn khiến hắn đến đây kiến diện.

 

Yên Sơn công chúa khoát tay nói :

 

- Bản cung chủ ý đã định, không cần nhiều lời.

 

Đinh Long tai nghe Công chúa nói như vậy, bất đắc dĩ phải lui ra mà nét mặt còn đầy vẻ khó xử. Lục Văn Phi lại chen lời :

 

- Đến nghênh đón Công chúa phải chăng là người của phái Cổ Lăng?

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Không sai. Từ lâu bản cung đã có chủ ý xem chúng là ai, nay có người trực diện nghênh tiếp, bản cung không thể không đi.

 

Lục Văn Phi nói :

 

- Cổ lăng cơ quan trùng trùng, Công chúa không sợ rơi vào bẫy sập sao?

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Ta không cảm thấy chuyến đi này có gì bất ổn.

 

Hảo ý của Lục Văn Phi nàng không hề quan tâm đến nên chàng không hài lòng nói :

 

- Nói như vậy tại hạ đã nhiều lời rồi.

 

Yên Sơn công chúa nói :

 

- Bản cung không trách ý tứ của ngươi.

 

Gót sen nàng thoăn thoắt, thoáng chốc đã bước ra ngoài. Thình lình Tạ Thanh Văn bước lên ngăn Yên Sơn công chúa lại nói :

 

- Nàng không thể đi.

 

Yên Sơn công chúa cười cười hỏi :

 

- Lão cũng khuyên ta đừng đi sao?

 

Tạ Thanh Văn sầm mặt nói :

 

- Không sai. Lúc này không thể để nàng đi.

 

Yên Sơn công chúa cố ý kinh ngạc nói :

 

- Tại sao không thể để cho ta đi?

 

Tạ Thanh Văn cười lạnh nói :

 

- Rõ ràng các ngươi là một đảng, dùng kế này để thoát thân. Ngươi tưởng lão phu không nhìn ra sao?

 

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

 

- Bổn cung thích đi đâu thì đi, ai có thể cản trở được ta.

 

Có rất nhiều âm thanh cất lên :

 

- Ngăn cản cô nương không phải chỉ có một người, nàng hãy tự lo liệu.

 

Yên Sơn công chúa quét mắt nhìn bốn bề :

 

- Còn ai muốn ngăn cản bổn cung, mau đến đây.

 

Xuyên Tây Trương môn đồng minh với Tạ gia nên Trương nhị tẩu cùng Trương Nam song song bước lên nói :

 

- Lão thân cũng khuyên cô nương đừng đi là hay nhất.

 

Yên Sơn mỉm cười nói :

 

- Bọn ngươi lưu bổn cung lại để làm gì?

 

Tạ Thanh Văn nói :

 

- Lão phu cả gan thỉnh cô nương đến hành quán của bổn Môn, lão phu quyết tận lực bảo hộ an toàn tuyệt đối cho cô nương.

 

Yên Sơn công chúa nhếch mép cười hỏi :

 

- Thật sao?

 

Tạ Thanh Văn “Hừ” một tiếng nói :

 

- Tạ mỗ là người nói một là một quyết không thay đổi.

 

Yên Sơn công chúa mỉm cười nói với mọi người :

 

- Bản cung quyết định đến Kim Lăng Tạ gia làm khách, ai có ý kiến gì khác không?

 

Hạ Long Tường ha hả cười nói :

 

- Cô nương có quyền quyết định hành động của mình. Lão hủ đâu dám dị nghị.

 

Yên Sơn công chúa khoát tay nói :

 

- Như vậy bản cung cáo từ.

 

Dứt lời nàng dẫn hai nữ tỳ bước ra khỏi cổng chùa.

 

Đại hán áo bào bước lên khom người nói :

 

- Thỉnh Công chúa lên kiệu.

 

Yên Sơn công chúa khoát tay nói :

 

- Hiện giờ không được rồi. Bổn cung phải đến Kim Lăng Tạ gia làm khách.

 

Đại hán áo bào ngẩn người nói :

 

- Công chúa đã thay đổi chủ ý?

 

Yên Sơn công chúa ra vẻ bất đắc dĩ nói :

 

- Chẳng qua bổn cung gặp chuyện chẳng đặng đừng mà thay đổi chủ ý. Các ngươi thành ý đến mời ta, ta khước từ thật không phải lệ.

 

Đại hán áo bào nhướng đôi mày rậm nói :

 

- Chỉ cần không phải chủ ý của Công chúa, tiểu nhân sẽ có biện pháp.

 

Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :

 

- Ta có thể biết biện pháp của ngươi là gì không?

 

Đại hán áo bào cao giọng nói :

 

- Công chúa chỉ việc lên kiệu, ai dám cản trở sẽ biết tay tiểu nhân.

 

Tạ Thanh Văn cười lạnh nói :

 

- Hảo đại khẩu khí. Lời nói của ngươi là chỉ ai vậy?

 

Đại hán áo bào chớp mắt nói :

 

- Ai cũng được.

 

Tạ Thanh Văn đại nộ cất tay lên đẩy ra một chưởng, một luồng kình lực thuộc hàng đại gia thâm hậu cuồn cuộn cuốn ra.

 

Đại hán sầm mặt cất tay nghênh tiếp kình chưởng này. Hai luồng chưởng phong gặp nhau. Song phương đều bị chấn động tâm thần.

 

Tạ Thanh Văn thân phận Môn chủ một phái, đối phuơng chỉ là một tên sai dịch, chưa hề biết tên tuổi lại tiếp được một chưởng của lão, khiến lão thập phần kinh ngạc.

 

Đại hán áo bào vốn không xem quần hùng ra gì, sau khi nghênh tiếp một chưởng mới biết rõ danh tiếng của đối phương không phải tự nhiên mà có, nên không dám tự tiện ra tay.

 

Trương nhị tẩu đã dồn nén khí tức bây giờ mới tìm được cơ hội phát tiết. Châu trượng nghênh ngang bước lên nói :

 

- Đêm nay lão thân không mời được Công chúa trở về là không xong. Ta muốn xem ai cản trở.

 

Hắc bào lão giả phi thân ngang đường cười lạnh nói :

 

- Ngươi dám đến Thái Hành tung hoành thật là không biết lượng sức.

 

Trương nhị tẩu phẫn nộ nói :

 

- Lão thân vốn không thích đấu khẩu, muốn động thủ cứ rút binh khí ra.

 

Hắc bào lão giả “Hừ” lớn một tiếng thủ chưởng chậm rãi phất lên. Song phương đang ở trong thế kiếm tuốt cung trương, bất ngờ ở trong bóng tối vang lên giọng nói trong trẻo của một đồng tử :

 

- Chủ nhân bảo các ngươi đón khách, không bảo các ngươi động thủ.

 

Hắc bào lão giả cùng đại hán áo bào vội vã lui ra sau, khom người đứng hai bên không dám lên tiếng. Chỉ thấy một bóng người loáng lên, xuất hiện một thanh y tiểu đồng.

 

Nhình thấy tình thế ở hiện tường, tiểu đồng quay mặt hỏi đại hán áo bào :

 

- Bọn này làm gì vậy?

 

Đại hán khom người nói :

 

- Bọn chúng đều là nhân vật hữu danh của võ lâm Trung Nguyên, ý muốn bắt lấy Yên Sơn công chúa.

 

Tiểu đồng nói :

 

- Ngươi không nói rõ với họ chủ nhân chân thành cung thỉnh Công chúa sao?

 

Đại hán đáp :

 

- Bọn họ đều biết cả nhưng kiên quyết đòi đưa Công chúa đi.

 

Tiểu đồng nói :

 

- Nói như vậy bọn họ có ý đối địch với chúng ta rồi.

 

Đại hán đáp :

 

- Đại khái là như vậy.

 

Tiểu đồng lớn tiếng :

 

- Hoặc giả bọn chúng chưa biết lợi hại, ngươi nói rõ đó là bọn chúng tự tìm tử lộ.

 

Trương nhị tẩu nổi giận biến sắc, Trương Nam vội vã kéo bà ta lại. Yên Sơn công chúa quay qua bọn nữ tỳ nói :

 

- Lộng Ngọc, ngươi đưa ta vào phòng nghỉ, ta không muốn đi đâu cả.

back top