‘’ Nhớ kỹ, ta là cấp cho ngươi chút mặt mũi, không phải là cấp cho Hách Liên vương công phủ mặt mũi nha~ ”
Phong Vân này , Phong Dương hắn nhìn không thấu.Rõ ràng là đang nợ nần chồng chất như thế, vô cùng nghèo túng, vậy mà hắn vẫn sống rất tiêu sái tự nhiên , chẳng thèm quan tâm hay để ý chuyện gì cả.Với lại, Thất tầng ảo ảnh tháp, sẽ không mạc danh kỳ diệu bị sụp đổ dễ dàng như thế, lực lượng kia hắn thấy rõ, chỉ sợ Mạc Nhan hiệu trưởng cũng thấy rõ.
Thế nhưng một người tỏ ra không có ưu thế gì như Phong Vân thì khó có thể lưu lại học viện, không bằng dùng thật lớn tiền nợ làm cái cớ để lưu người lại đi.Phong Dương hắn thật đúng là không sợ Phong Vân khiếm tiền của hắn chút nào.
Phong Vân nghe thấy lời nói của Phong Dương là nhằm vào nàng, trong giây lát suy nghĩ liền sáng tỏ rành mạch những hàng chữ ý tứ này, lập tức chỉnh lại vẻ bề ngoài một chút , khóe môi khẽ nhếch :“Ra là như thế, vậy xin đa tạ .”
Tiền đã thanh toán xong, mỹ nhân tới tay.
Đáng tiếc, lại thêm một lần cõng trên lưng một món nợ nần thật lớn.Bởi vậy, Phong Vân sao có thể cao hứng nổi đây ~ Chẹp, cơ mà đúng là mỹ nhân khuynh thành,khiến người người phải hồn xiêu phách lạc.
Muốn tránh những rủi ro không đáng có, Phong Vân túm đại mỹ nhân , Mộc Hoàng cùng đám người Phong Vũ rời khỏi buổi bán đấu giá.
“Tiểu đệ, ngươi muốn cùng nó dung hợp lực ?Cái này cũng cũng được đó, thử một lần đi .” Phong Vũ không thể ngờ được tình hình lại diễn biến thế này , vốn là muốn túm Phong Vân đi ra ngoài giải sầu , kết quả lại tăng thêm nợ nần, bất quá cũng may là còn vác về thêm được một người.
“Dung hợp? Không nghĩ tới.” Nàng có tiểu thực là tốt rồi, ma thú đẹp đẽ này là nhân dung họp rồi.
“Vậy ngươi mua hắn làm gì?” Dương Vụ từ nãy vẫn thủy chung không mở miệng , nay lại đột nhiên ngắt lời .
Đúng vậy, không để dung hợp tăng lực lượng, vậy thì mua về làm cái gì chứ ?
Phong Vân vuốt vuốt cằm mấy cái, chăm chú nhìn đại mỹ nam đang đi theo nàng, nhất thời đứng hình, đúng là không biết mua về làm gì thật.
Đành phải mỉm cười nói:“Ta là người tốt.”
Lời vừa nói ra, Mộc Hoàng xoay người bước đi, Phong Vũ thấy thế lại chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt như trêu chọc.
‘’Ta muốn rời đi.’’
Nhưng vào lúc này, đại mỹ nam vẫn yên tĩnh đi theo bên người Phong Vân đột nhiên không tiếng động nói ra nguyện vọng.
Đó là sự truyền âm từ trong một cỗ linh hồn , trực tiếp thiết nhập vào trong óc Phong Vân .
Phong Vân cả kinh, niệm lực của người này thật cường đại nha .
“Có thể.” Phong Vân hết sức kinh ngạc, nhưng cũng trả lời nhanh chóng.
Nàng để hắn bên người cũng chỉ vô dụng mà thôi.Chính là ai mà chẳng thích trưng dụng những cái đẹp đẽ bên người chứ. Nếu có thể giữ lại được thì cũng không sao cả. Đại mỹ nam thấy vậy chậm rãi vươn tay về phía Phong Vân , trên cổ tay hắn quấn quanh phong gia đặc thù ,tạo thành vòng tay áp chế lực lượng .
Phong Vân thấy vậy không chút do dự liền cởi bỏ.Vòng tay vừa được cởi bỏ, lực lượng liền phát ra .
Đại mỹ nam bình tĩnh nhìn Phong Vân liếc mắt một cái, nói cái gì cũng chưa nói, vung tay lên liền như một làn khói nhẹ biến mất ở trước mắt bao người.
Yên tĩnh, không tiếng động , yên tĩnh lại yên tĩnh.
“Ngươi thả hắn thật sao.” Phong Dương hết sức kinh ngạc.
“Dù sao lưu lại bên người cũng vô dụng.” Phong Vân xoa hoàng kim sư tử trong lòng, mỉm cười.
“Hắn là đại mỹ nam đó nha , ngươi cứ như vậy thả đi?” Lâm Quỳnh xen miệng vào.
Cứ thể để yên cho mà đi, đại lục này chưa từng có ai phóng thích người đi dễ dàng như thế đâu , Phong Vân cư nhiên không cần cầu hồi báo sao?
Phong Vân nghe xong, giật nhẹ cái đuôi của hoàng kim sư tử :“Đã quên.”
“Ngươi là đồ bại gia tử, mất ba triệu xong rồi nói hai chữ đã quên , ta muốn giết chết ngươi.” Phong Vũ muốn bạo nộ rồi,thật không thể chịu đựng được đệ đệ ngu dốt này mà.
Phong Vân thấy vậy lập tức đuổi theo bóng dáng Mộc Hoàng đã đi xa kia .
Có đôi khi làm việc nghĩa, không nhất định đều phải cầu hồi báo a~
Phong Vân này , Phong Dương hắn nhìn không thấu.Rõ ràng là đang nợ nần chồng chất như thế, vô cùng nghèo túng, vậy mà hắn vẫn sống rất tiêu sái tự nhiên , chẳng thèm quan tâm hay để ý chuyện gì cả.Với lại, Thất tầng ảo ảnh tháp, sẽ không mạc danh kỳ diệu bị sụp đổ dễ dàng như thế, lực lượng kia hắn thấy rõ, chỉ sợ Mạc Nhan hiệu trưởng cũng thấy rõ.
Thế nhưng một người tỏ ra không có ưu thế gì như Phong Vân thì khó có thể lưu lại học viện, không bằng dùng thật lớn tiền nợ làm cái cớ để lưu người lại đi.Phong Dương hắn thật đúng là không sợ Phong Vân khiếm tiền của hắn chút nào.
Phong Vân nghe thấy lời nói của Phong Dương là nhằm vào nàng, trong giây lát suy nghĩ liền sáng tỏ rành mạch những hàng chữ ý tứ này, lập tức chỉnh lại vẻ bề ngoài một chút , khóe môi khẽ nhếch :“Ra là như thế, vậy xin đa tạ .”
Tiền đã thanh toán xong, mỹ nhân tới tay.
Đáng tiếc, lại thêm một lần cõng trên lưng một món nợ nần thật lớn.Bởi vậy, Phong Vân sao có thể cao hứng nổi đây ~ Chẹp, cơ mà đúng là mỹ nhân khuynh thành,khiến người người phải hồn xiêu phách lạc.
Muốn tránh những rủi ro không đáng có, Phong Vân túm đại mỹ nhân , Mộc Hoàng cùng đám người Phong Vũ rời khỏi buổi bán đấu giá.
“Tiểu đệ, ngươi muốn cùng nó dung hợp lực ?Cái này cũng cũng được đó, thử một lần đi .” Phong Vũ không thể ngờ được tình hình lại diễn biến thế này , vốn là muốn túm Phong Vân đi ra ngoài giải sầu , kết quả lại tăng thêm nợ nần, bất quá cũng may là còn vác về thêm được một người.
“Dung hợp? Không nghĩ tới.” Nàng có tiểu thực là tốt rồi, ma thú đẹp đẽ này là nhân dung họp rồi.
“Vậy ngươi mua hắn làm gì?” Dương Vụ từ nãy vẫn thủy chung không mở miệng , nay lại đột nhiên ngắt lời .
Đúng vậy, không để dung hợp tăng lực lượng, vậy thì mua về làm cái gì chứ ?
Phong Vân vuốt vuốt cằm mấy cái, chăm chú nhìn đại mỹ nam đang đi theo nàng, nhất thời đứng hình, đúng là không biết mua về làm gì thật.
Đành phải mỉm cười nói:“Ta là người tốt.”
Lời vừa nói ra, Mộc Hoàng xoay người bước đi, Phong Vũ thấy thế lại chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt như trêu chọc.
‘’Ta muốn rời đi.’’
Nhưng vào lúc này, đại mỹ nam vẫn yên tĩnh đi theo bên người Phong Vân đột nhiên không tiếng động nói ra nguyện vọng.
Đó là sự truyền âm từ trong một cỗ linh hồn , trực tiếp thiết nhập vào trong óc Phong Vân .
Phong Vân cả kinh, niệm lực của người này thật cường đại nha .
“Có thể.” Phong Vân hết sức kinh ngạc, nhưng cũng trả lời nhanh chóng.
Nàng để hắn bên người cũng chỉ vô dụng mà thôi.Chính là ai mà chẳng thích trưng dụng những cái đẹp đẽ bên người chứ. Nếu có thể giữ lại được thì cũng không sao cả. Đại mỹ nam thấy vậy chậm rãi vươn tay về phía Phong Vân , trên cổ tay hắn quấn quanh phong gia đặc thù ,tạo thành vòng tay áp chế lực lượng .
Phong Vân thấy vậy không chút do dự liền cởi bỏ.Vòng tay vừa được cởi bỏ, lực lượng liền phát ra .
Đại mỹ nam bình tĩnh nhìn Phong Vân liếc mắt một cái, nói cái gì cũng chưa nói, vung tay lên liền như một làn khói nhẹ biến mất ở trước mắt bao người.
Yên tĩnh, không tiếng động , yên tĩnh lại yên tĩnh.
“Ngươi thả hắn thật sao.” Phong Dương hết sức kinh ngạc.
“Dù sao lưu lại bên người cũng vô dụng.” Phong Vân xoa hoàng kim sư tử trong lòng, mỉm cười.
“Hắn là đại mỹ nam đó nha , ngươi cứ như vậy thả đi?” Lâm Quỳnh xen miệng vào.
Cứ thể để yên cho mà đi, đại lục này chưa từng có ai phóng thích người đi dễ dàng như thế đâu , Phong Vân cư nhiên không cần cầu hồi báo sao?
Phong Vân nghe xong, giật nhẹ cái đuôi của hoàng kim sư tử :“Đã quên.”
“Ngươi là đồ bại gia tử, mất ba triệu xong rồi nói hai chữ đã quên , ta muốn giết chết ngươi.” Phong Vũ muốn bạo nộ rồi,thật không thể chịu đựng được đệ đệ ngu dốt này mà.
Phong Vân thấy vậy lập tức đuổi theo bóng dáng Mộc Hoàng đã đi xa kia .
Có đôi khi làm việc nghĩa, không nhất định đều phải cầu hồi báo a~