Bây giờ chẳng nhẽ Phong Vân sẽ quyết định mọi người hợp lại, rồi chém giết, rồi đi trộm sao ?
“Nhị tỷ.” Phong Vân chỉ hô lên hai tiếng.
“Phong Vân, chúng ta nhiều người như vậy , mệnh của tất cả mọi người đều gắn bó ở trên người ngươi .” Lâm Quỳnh so với Phong Vũ uyển chuyển hàm xúc hơn , bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở Phong Vân.
Bọn họ cơ hồ có gần năm mươi đệ tử, nhưng tất cả đều là một thân nặng nhẹ không đồng nhất , duy nhất chỉ có hắn là không bị thương.
Phong Vân nếu đi đến đó, kia bọn họ có thể sẽ xong đời.
Phong Vân vậy thì sờ sờ đầu, nửa ngày lắc đầu cười cười, những người này như thế nào liền hiểu biết nàng như thế vậy trời~
“Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ trở về .” Phong Vân hạ quyết định.
Phong Vũ, Lâm Quỳnh, chờ được câu trả lời, nhất thời yên tâm cùng vừa lòng .
Phong Vân thấy vậy đi đến ngồi bên cạnh Mộc Hoàng, bắt đầu xem xét không gian giới chỉ của tên thợ săn tiền thường vừa rồi kia.
“Ai, cũng không có bao nhiêu tiền, vụ nợ nần kia khi nào thì mới giải quyết xong đây a.” Phong Vân nói thầm.
“Mộc Mộc, làm thế nào bây giờ ?”
Không có người lên tiếng trả lời.
“Mộc Mộc?” Phong Vân ngẩng đầu.
Mộc Hoàng đưa mắt nhìn về phương xa, thần sắc có chút đăm chiêu.
“Nhìn cái gì?” Phong Vân theo tầm mắt của Mộc Hoàng nhìn lại.
Vừa nhìn thấy, cơ hồ kêu oanh một tiếng, nhảy dựng lên.
Cách đó không xa , chính là một vách núi đứng sừng sững , lúc này ánh mặt trời chiếu lại đây, kia màu trắng được tắm trong ánh mặt trời càng trở nên sáng sủa huy hoàng.
Màu trắng vách núi, vách núi màu trắng .
Phong Vân có điểm kiềm chế không được , không biết địa phương đó ở đâu còn chưa tính,bây giờ thì biết nó đã ở trước mặt, trước mặt.
“Mộc Mộc……” Phong Vân đè thấp thanh âm.
“Bên trong đó không chỉ giá trị có hai mươi triệu thôi đâu.” Mộc Hoàng nửa ngày chậm rãi mở miệng.
Phong Vân không phát hiện, hắn vừa rồi lại thấy .Kia ánh mặt trời bao phủ trong nháy mắt, trên vách núi có một cỗ màu tím bao phủ.
Kia, tất nhiên là ..thiên địa sinh thành chi bảo.
Những người biết về bảo này không nhiều lắm, vậy mà có người ở Phượng Hoàng thành biết được, vậy chỉ có……
Mộc Hoàng mắt sâu không lường được, đột ngột đứng lên.
Mà Phong Vân không thể bình tĩnh được , không chỉ giá trị hơn hai mươi triệu, như vậy , như vậy….. nợ nần của nàng có hy vọng rồi nha~ Lực hấp dẫn quá lớn, kích động lại phấn chấn , nàng là khẳng định muốn đi tới đó. Liếc mắt một cái đã biết là phải đi rồi nha~
“Mộc Mộc, chúng ta……”
“Nhị tỷ.” Phong Vân chỉ hô lên hai tiếng.
“Phong Vân, chúng ta nhiều người như vậy , mệnh của tất cả mọi người đều gắn bó ở trên người ngươi .” Lâm Quỳnh so với Phong Vũ uyển chuyển hàm xúc hơn , bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở Phong Vân.
Bọn họ cơ hồ có gần năm mươi đệ tử, nhưng tất cả đều là một thân nặng nhẹ không đồng nhất , duy nhất chỉ có hắn là không bị thương.
Phong Vân nếu đi đến đó, kia bọn họ có thể sẽ xong đời.
Phong Vân vậy thì sờ sờ đầu, nửa ngày lắc đầu cười cười, những người này như thế nào liền hiểu biết nàng như thế vậy trời~
“Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ trở về .” Phong Vân hạ quyết định.
Phong Vũ, Lâm Quỳnh, chờ được câu trả lời, nhất thời yên tâm cùng vừa lòng .
Phong Vân thấy vậy đi đến ngồi bên cạnh Mộc Hoàng, bắt đầu xem xét không gian giới chỉ của tên thợ săn tiền thường vừa rồi kia.
“Ai, cũng không có bao nhiêu tiền, vụ nợ nần kia khi nào thì mới giải quyết xong đây a.” Phong Vân nói thầm.
“Mộc Mộc, làm thế nào bây giờ ?”
Không có người lên tiếng trả lời.
“Mộc Mộc?” Phong Vân ngẩng đầu.
Mộc Hoàng đưa mắt nhìn về phương xa, thần sắc có chút đăm chiêu.
“Nhìn cái gì?” Phong Vân theo tầm mắt của Mộc Hoàng nhìn lại.
Vừa nhìn thấy, cơ hồ kêu oanh một tiếng, nhảy dựng lên.
Cách đó không xa , chính là một vách núi đứng sừng sững , lúc này ánh mặt trời chiếu lại đây, kia màu trắng được tắm trong ánh mặt trời càng trở nên sáng sủa huy hoàng.
Màu trắng vách núi, vách núi màu trắng .
Phong Vân có điểm kiềm chế không được , không biết địa phương đó ở đâu còn chưa tính,bây giờ thì biết nó đã ở trước mặt, trước mặt.
“Mộc Mộc……” Phong Vân đè thấp thanh âm.
“Bên trong đó không chỉ giá trị có hai mươi triệu thôi đâu.” Mộc Hoàng nửa ngày chậm rãi mở miệng.
Phong Vân không phát hiện, hắn vừa rồi lại thấy .Kia ánh mặt trời bao phủ trong nháy mắt, trên vách núi có một cỗ màu tím bao phủ.
Kia, tất nhiên là ..thiên địa sinh thành chi bảo.
Những người biết về bảo này không nhiều lắm, vậy mà có người ở Phượng Hoàng thành biết được, vậy chỉ có……
Mộc Hoàng mắt sâu không lường được, đột ngột đứng lên.
Mà Phong Vân không thể bình tĩnh được , không chỉ giá trị hơn hai mươi triệu, như vậy , như vậy….. nợ nần của nàng có hy vọng rồi nha~ Lực hấp dẫn quá lớn, kích động lại phấn chấn , nàng là khẳng định muốn đi tới đó. Liếc mắt một cái đã biết là phải đi rồi nha~
“Mộc Mộc, chúng ta……”