Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 192: Đánh tới cửa (1)

Phượng mâu lưu chuyển, trải qua khó khăn , hồi sinh.Giống như phượng hoàng ở trong dục hỏa , hỏa diễm trọng sinh.
Mộc Hoàng nhìn Phong Vân đang nằm trong lòng mình , rõ ràng một thân huyết ô, lại lần đầu tiên đẹp đẽ như ánh nắng làm chói mắt , làm cho người ta đui mù.
Không riêng gì trở nên mạnh hơn , mà khí phách giấu ở tận cùng linh hồn cùng trỗi dậy.
“Đã để các ngươi lo lắng rồi .” Chậm rãi từ trong lòng Mộc Hoàng đứng lên, Phong Vân nhìn Mộc Hoàng cùng hoàng kim sư tử gật gật đầu.
Sau đó cúi đầu xem qua bốn phía.
Mộc Hoàng thấy vậy vươn tay, trong lòng bàn tay chính là châm tai đã bị phá hủy của Phong Vân.
Phong Vân trầm mặc cầm lấy châm tai trong bàn tay Mộc Hoàng , sau đó gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu .
Sau đó xem xét lại y phục của chính mình .Y phục trên người đã sớm bị tàn phá không chịu nổi , trong nháy mắt bị xé rách .
Ngay sau đó một đạo lục quang hiện lên, huyết ô đầy người được rửa sạch sẽ.
Phong Vân giơ tay lên, không gian bên trong châm tai hiện lên, nàng lấy ra một bộ y phục , nhanh chóng mặc lên người.
Tóc đen hồng y, minh diễm mà bức người.
Nếu nói trước kia nàng là Tàng Phong kiếm.Như vậy hiện tại, kiếm này đã muốn ra khỏi vỏ.
“Đứng ở phía sau ta , ta muốn phá tan nhà giam này .” Nhìn lên màu xám hư không khôn cùng trên đầu, Phong Vân hai mắt hơi hơi nheo lại hướng Mộc Hoàng nói.

Mộc Hoàng thấy vậy cũng không nhiều lời, bế hoàng kim sư tử lên, đứng ở sau lưng Phong Vân .
Trong mắt sát khí dày đặc chợt lóe, tay phải Phong Vân chậm rãi giơ lên, một đạo linh lực lục sắc hội tụ ở trên tay Phong Vân , không gian vắng lặng , không có một ngọn gió nào thổi qua
Lục sắc vô phong, giống như kiếm, giống như cung.
Phong Vân một kiếm chém ra, không có hoa mỹ làm bộ, một kiếm kia như hướng tới không gian hư không kia mà chém tới.
Lục sắc nhảy lên không, mang theo tia bén nhọn cùng sắc bén.
“Ầm ầm.” Lục quang xuyên phá hư không , một trảm kia như phá tan hàng rào kiên cố , phát ra một tiếng nổ vang động.
Ngay sau đó toàn bộ trận thế bắt đầu rung động .
“Đi thôi .” Phong Vân quát lên một tiếng, tóm lấy tay Mộc Hoàng, thân hình bay lên không, bay tới điểm đã bị phá tan kia .
“Ầm ầm.” Điểm bị phá tan tuy nhỏ ,nhưng cũng đủ để khiến cho toàn bộ trăm chuyển cửu hồi như một miếng thủy tinh bị nứt một chỗ sau đó từ vết nứt đó mà bắt đầu sụp đổ hoàn toàn.
“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mà lúc này, trưởng lão canh giữ trận thế của Thánh Linh cung ở bên ngoài hoàn toàn bị chấn kinh rồi.
Trận thế Trăm chuyển cửu hồi của bọn họ lại bị người phá từ bên trong sao ? Nơi đó nhốt hai người, một tháng mệt nhọc qua đi , hai người đó không phải đã sớm bị ma thú ở trong đó cắn nuốt hay sao?

back top