Thế lực của thành Phượng Hoàng có bao nhiêu , ngày đó bọn họ cũng đã được thử nghiệm.Sớm hay muộn bọn chúng cũng sẽ điều tra ra người bị truy nã thuộc công quốc Á Sắt .Bởi vậy, bọn người Lâm Quỳnh đã đến chỗ hiệu trưởng Mạc Nhan để bàn bạc, thông báo cho gia tộc Hách Liên nhanh chóng rời đi, tránh sự truy đuổi của thành chủ thành Phượng Hoàng .
Mạc Nhan đúng là lão nhân đã thành tinh, trong lúc vẫn chưa rõ ràng mọi sự kiện lắm nhưng đã đoán được việc gì sẽ xảy ra.Hắn lập tức liền âm thầm thông tri cho quốc chủ công quốc Á Sắt cùng gia tộc Hách Liên.Trước tiên là báo cho gia tộc Hách Liên để có sự chuẩn bị cho kĩ lưỡng.
Phong Vân nghe thế, lập tức đứng lên, tư thế cùng vẻ mặt của nàng đều thể hiện sự cung kính cùng cảm tạ, nàng khom người cúi đầu hướng về phía Mạc Nhan bày tỏ sự biết ơn sâu sắc của mình.
Mạc Nhan thấy vậy cười cười, cứ như vậy bị ép phải nhận cái lễ lớn này.
Ngay sau đó Phong Vân hướng tới vị lão sư kia, cũng khom người cung kính.
“Đừng, đừng, linh hoàng cúi đầu trước ta, ta không dám nhận.”
Đột nhiên , ở phía cửa ngầm thấy có bóng dáng Phong Dương đi ra.Theo sau là Lâm Quỳnh cùng Dương Vụ.
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Phong Vân không biết dùng lời nào để có thể cảm tạ được sự giúp đỡ của mọi người giành cho mình, nàng chỉ khẽ cười nhìn ba người.
Về sau, ba người nếu có gặp phải việc gì khó khăn, nàng dù có phải vượt qua nước sôi lửa bỏng cũng sẽ giúp bọn họ bằng được.
“Hôm nay không còn mặt mũi nào gặp ngươi ở đây, bất quá là do sơ hở của bọn ta.” Lâm Quỳnh nhìn Phong Vân , nhẹ nhàng nói.
Phong Vân hủy đi thành Phượng Hoàng ,chuyện động trời như vậy, hiện tại không ai là không biết chuyện này.Bọn họ cùng Phong Vân gặp mặt lúc này, đối với quốc gia bọn họ đều sẽ gặp bất lợi.
Nhưng dù thật sự không còn mặt mũi gì nữa, bọn họ vẫn phải gặp Phong Vân để nói một lời xin lỗi.
“Vì sao lại nói như thế?” Phong Vân ngơ ngác nhìn Lâm Quỳnh.
“Chúng ta đã an bài cho bá phụ bá mẫu, để cho bọn họ đến một nơi khác tránh tai vạ, ai biết được nửa đường lại có một đám xông ra cướp người.Hiện nay, một chút tung tích đều không có, Phong Vân à , thực sự lúc này đây chúng ta không biết nói gì với ngươi .”
Mạc Nhan đúng là lão nhân đã thành tinh, trong lúc vẫn chưa rõ ràng mọi sự kiện lắm nhưng đã đoán được việc gì sẽ xảy ra.Hắn lập tức liền âm thầm thông tri cho quốc chủ công quốc Á Sắt cùng gia tộc Hách Liên.Trước tiên là báo cho gia tộc Hách Liên để có sự chuẩn bị cho kĩ lưỡng.
Phong Vân nghe thế, lập tức đứng lên, tư thế cùng vẻ mặt của nàng đều thể hiện sự cung kính cùng cảm tạ, nàng khom người cúi đầu hướng về phía Mạc Nhan bày tỏ sự biết ơn sâu sắc của mình.
Mạc Nhan thấy vậy cười cười, cứ như vậy bị ép phải nhận cái lễ lớn này.
Ngay sau đó Phong Vân hướng tới vị lão sư kia, cũng khom người cung kính.
“Đừng, đừng, linh hoàng cúi đầu trước ta, ta không dám nhận.”
Đột nhiên , ở phía cửa ngầm thấy có bóng dáng Phong Dương đi ra.Theo sau là Lâm Quỳnh cùng Dương Vụ.
Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Phong Vân không biết dùng lời nào để có thể cảm tạ được sự giúp đỡ của mọi người giành cho mình, nàng chỉ khẽ cười nhìn ba người.
Về sau, ba người nếu có gặp phải việc gì khó khăn, nàng dù có phải vượt qua nước sôi lửa bỏng cũng sẽ giúp bọn họ bằng được.
“Hôm nay không còn mặt mũi nào gặp ngươi ở đây, bất quá là do sơ hở của bọn ta.” Lâm Quỳnh nhìn Phong Vân , nhẹ nhàng nói.
Phong Vân hủy đi thành Phượng Hoàng ,chuyện động trời như vậy, hiện tại không ai là không biết chuyện này.Bọn họ cùng Phong Vân gặp mặt lúc này, đối với quốc gia bọn họ đều sẽ gặp bất lợi.
Nhưng dù thật sự không còn mặt mũi gì nữa, bọn họ vẫn phải gặp Phong Vân để nói một lời xin lỗi.
“Vì sao lại nói như thế?” Phong Vân ngơ ngác nhìn Lâm Quỳnh.
“Chúng ta đã an bài cho bá phụ bá mẫu, để cho bọn họ đến một nơi khác tránh tai vạ, ai biết được nửa đường lại có một đám xông ra cướp người.Hiện nay, một chút tung tích đều không có, Phong Vân à , thực sự lúc này đây chúng ta không biết nói gì với ngươi .”