Chính mình đi chịu chết , người này có đầu óc không thế ?
“Con người sống trên đời, có việc nên làm có việc không nên làm.”Chỉ bỏ lại một câu rồi bước tiếp, Phong Vân không thèm quay đầu lại.
Hôm nay nếu nàng không đi, về sau nàng còn mặt mũi nào đứng giữa thiên địa, còn mặt mũi nào mà đi gặp Hách Liên Phong Vũ, Lâm Quỳnh, người có khả năng làm tỷ phu của nàng cơ chứ .
“Thật cao thâm, cơ mà cũng có đủ náo nhiệt để xem , đi, đi.” Á lê nghe xong thấy cả người hưng phấn mà xoa xoa tay .
Phong Vân thấy vậy lập tức quay đầu nhìn Á Lê, trầm giọng nói:“Ta không muốn ngươi……”
“Đừng, đừng, đừng bỏ ta lại, ta cùng với Thánh Linh gì đó tuy không có thâm cừu đại hận nhưng ngươi muốn đến đó chịu chết thì ta làm sao có thể không đi, ta rất thông thuộc nơi đó.” Ánh mắt của hắn trong phút chốc đã trở lên âm trầm một cách đáng sợ.
Nhưng vẻ mặt ấy lập tức thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt âm trầm ấy nhanh chóng khôi phục lại rạng rỡ như ánh mặt trời:“ Ta có gì không tốt cơ chứ, lại còn chưa nói đến việc ta còn có công phu chạy trốn bậc nhất trong thiên hạ .Nếu ngươi có bị thương, ta còn có thể mang ngươi đi chạy trốn .” Á lê xung phong nhận việc.
Phong Vân nghe Á Lê nói như vậy, thật chăm chú nhìn vào hắn.
“Ta đã yếu mà lại thêm một người yếu đi cùng, sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng.” Có thâm cừu đại hận hay không có nàng không cần biết, nàng chỉ biết lần này ra đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, cần gì phải liên lụy đến những người khác.
Gió thổi ào ào, đại thụ vẫn sừng sững như trước, nhưng dưới tàng cây đã không còn một bóng người.
Phong Vân mượn tốc độ di chuyển của Hoàng kim sư tử mà nhanh chóng tăng tốc.
“A, Phong Vân ngươi như thế nào lại đột nhiên bỏ chạy.” Á Lê há hốc mồm, hắn am hiểu thuật di chuyển, cũng am hiểu trốn chạy, nhưng cũng không thể am hiểu được hết Phong Vân, bây giờ trong ánh mắt hắn chỉ có sự bùng nổ mà thôi.
“Đợi ta, đợi taaa……” Thanh âm tru tréo vang lên khắp nơi, Á Lê cố gắng đuổi sát Phong Vân.
Gió đột nhiên ngừng thổi, nhất thời chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Tại Tổng đà của Thánh Linh cung ở đô thành cuả Thiên Khung đế quốc.
“Con người sống trên đời, có việc nên làm có việc không nên làm.”Chỉ bỏ lại một câu rồi bước tiếp, Phong Vân không thèm quay đầu lại.
Hôm nay nếu nàng không đi, về sau nàng còn mặt mũi nào đứng giữa thiên địa, còn mặt mũi nào mà đi gặp Hách Liên Phong Vũ, Lâm Quỳnh, người có khả năng làm tỷ phu của nàng cơ chứ .
“Thật cao thâm, cơ mà cũng có đủ náo nhiệt để xem , đi, đi.” Á lê nghe xong thấy cả người hưng phấn mà xoa xoa tay .
Phong Vân thấy vậy lập tức quay đầu nhìn Á Lê, trầm giọng nói:“Ta không muốn ngươi……”
“Đừng, đừng, đừng bỏ ta lại, ta cùng với Thánh Linh gì đó tuy không có thâm cừu đại hận nhưng ngươi muốn đến đó chịu chết thì ta làm sao có thể không đi, ta rất thông thuộc nơi đó.” Ánh mắt của hắn trong phút chốc đã trở lên âm trầm một cách đáng sợ.
Nhưng vẻ mặt ấy lập tức thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt âm trầm ấy nhanh chóng khôi phục lại rạng rỡ như ánh mặt trời:“ Ta có gì không tốt cơ chứ, lại còn chưa nói đến việc ta còn có công phu chạy trốn bậc nhất trong thiên hạ .Nếu ngươi có bị thương, ta còn có thể mang ngươi đi chạy trốn .” Á lê xung phong nhận việc.
Phong Vân nghe Á Lê nói như vậy, thật chăm chú nhìn vào hắn.
“Ta đã yếu mà lại thêm một người yếu đi cùng, sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng.” Có thâm cừu đại hận hay không có nàng không cần biết, nàng chỉ biết lần này ra đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, cần gì phải liên lụy đến những người khác.
Gió thổi ào ào, đại thụ vẫn sừng sững như trước, nhưng dưới tàng cây đã không còn một bóng người.
Phong Vân mượn tốc độ di chuyển của Hoàng kim sư tử mà nhanh chóng tăng tốc.
“A, Phong Vân ngươi như thế nào lại đột nhiên bỏ chạy.” Á Lê há hốc mồm, hắn am hiểu thuật di chuyển, cũng am hiểu trốn chạy, nhưng cũng không thể am hiểu được hết Phong Vân, bây giờ trong ánh mắt hắn chỉ có sự bùng nổ mà thôi.
“Đợi ta, đợi taaa……” Thanh âm tru tréo vang lên khắp nơi, Á Lê cố gắng đuổi sát Phong Vân.
Gió đột nhiên ngừng thổi, nhất thời chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Tại Tổng đà của Thánh Linh cung ở đô thành cuả Thiên Khung đế quốc.