Phong Vân lập tức xoay người ôm lấy cánh tay Mộc Hoàng , vội vàng nói:“Đừng động thủ, người một nhà, người một nhà cả.”
Một bên hướng Á Lê nói:“Ta là tẩu tẩu của ngươi, mau dừng tay lại cho ta.”
Một bên Tiểu Hoàng Kim cũng không ngần ngại quét mắt liếc Á Lê một cái, trầm giọng nói:“Tiểu tinh linh, chúng ta là người một nhà mà.”
“Người một nhà?” Á Lê sửng sốt, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phong Vân cùng Mộc Hoàng vài lần, Linh cung trong tay chợt lóe lên rồi thu lại:“Không nói sớm.”
Vừa dứt lời, Á Lê đột nhiên lại nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bàn tay Mộc Hoàng đang ôm lấy Phong Vân:“Không đúng, buông ra, tẩu tẩu, người không thể hồng hạnh vượt tường.”
Lời này vừa nói ra, lại xông đến như muốn giật tay hai người ra.
Túm lấy tiểu hoàng kim sư tử, Phong Vân ném nó về phía Á Lê :“Ngươi mẹ nó mới hồng hạnh vượt tường ý, câm miệng cho ta.”
Tiểu hoàng kim nhanh như chớp bay về phía Á Lê, Á Lê cũng không dám tiếp hoàng kim sư tử, tay chân luông cuống né tránh, cũng quên luôn lời định nói.
Lúc này, Sắc mặt Mộc Hoàng đen xì giống như đáy nồi, quay đầu hung hăng trừng mắt với Phong Vân:“Người một nhà?”
Kêu nàng là tẩu tử? Là người một nhà sao?
Hắn không biết khi nào Phong Vân lại có thân thích bằng hữu như vậy?
Người một nhà, em rể……
Lửa giận trong lòng Mộc Hoàng càng bùng cháy dữ dội, nếu ngọn lửa ấy biến thành lửa thật thì có lẽ đã đốt cháy cả đồng cỏ.
“Đừng kích động, ngươi hãy nghe ta nói đã.” Phong Vân thấy vậy vội vàng giải thích, hôn lên mặt Mộc Hoàng một cái.
“Tẩu tử, sao ngươi dám……” Á Lê kinh ngạc thốt lên nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Hoàng Kim lấy móng vuốt cào cho một cái.
“Ngươi còn nhớ Á Phi không , trước kia ta dùng ba triệu mua một tiểu mĩ nam, người này chính là huynh đệ của hắn, tên là Á Lê.” Phong Vân giải thích ngắn gọn.
Á Phi thì Mộc Hoàng chưa nghe thấy bao giờ nhưng việc mua một tên tiểu mỹ nam kia thì hắn vẫn nhớ.
Mộc Hoàng nghe vậy nhíu mày, lúc trước tên kia khiến cho hắn thật không vừa mắt, cũng may hắn nhanh biến mất, không trêu chọc khiến hắn phiền lòng.
Hôm nay sao tự nhiên huynh đệ hắn lại đột ngột tìm đến đây?
Mộc Hoàng nhớ tới Á Phi kia mà bắt đầu nghiến răng, tên yêu nghiệt kia, nam nhân mà đẹp đến mức ai nhìn cũng phải động tâm , hiện tại tự nhiên lại tìm đến Phong Vân làm gì ?
Nhìn Mộc Hoàng tốn hơi thừa lời, Phong Vân một bên tiếp tục an ủi Mộc Hoàng, một bên quay đầu sang bảo Tiểu Hoàng Kim ngăn chặn miệng Á Lê lại.
“Ta nói ta là chủ nhân của Á Phi, chủ nhân, không phải lão bà. Chủ nhân không phải là lão bà, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần thì ngươi mới nghe hả?”
“
Một bên hướng Á Lê nói:“Ta là tẩu tẩu của ngươi, mau dừng tay lại cho ta.”
Một bên Tiểu Hoàng Kim cũng không ngần ngại quét mắt liếc Á Lê một cái, trầm giọng nói:“Tiểu tinh linh, chúng ta là người một nhà mà.”
“Người một nhà?” Á Lê sửng sốt, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phong Vân cùng Mộc Hoàng vài lần, Linh cung trong tay chợt lóe lên rồi thu lại:“Không nói sớm.”
Vừa dứt lời, Á Lê đột nhiên lại nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bàn tay Mộc Hoàng đang ôm lấy Phong Vân:“Không đúng, buông ra, tẩu tẩu, người không thể hồng hạnh vượt tường.”
Lời này vừa nói ra, lại xông đến như muốn giật tay hai người ra.
Túm lấy tiểu hoàng kim sư tử, Phong Vân ném nó về phía Á Lê :“Ngươi mẹ nó mới hồng hạnh vượt tường ý, câm miệng cho ta.”
Tiểu hoàng kim nhanh như chớp bay về phía Á Lê, Á Lê cũng không dám tiếp hoàng kim sư tử, tay chân luông cuống né tránh, cũng quên luôn lời định nói.
Lúc này, Sắc mặt Mộc Hoàng đen xì giống như đáy nồi, quay đầu hung hăng trừng mắt với Phong Vân:“Người một nhà?”
Kêu nàng là tẩu tử? Là người một nhà sao?
Hắn không biết khi nào Phong Vân lại có thân thích bằng hữu như vậy?
Người một nhà, em rể……
Lửa giận trong lòng Mộc Hoàng càng bùng cháy dữ dội, nếu ngọn lửa ấy biến thành lửa thật thì có lẽ đã đốt cháy cả đồng cỏ.
“Đừng kích động, ngươi hãy nghe ta nói đã.” Phong Vân thấy vậy vội vàng giải thích, hôn lên mặt Mộc Hoàng một cái.
“Tẩu tử, sao ngươi dám……” Á Lê kinh ngạc thốt lên nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Hoàng Kim lấy móng vuốt cào cho một cái.
“Ngươi còn nhớ Á Phi không , trước kia ta dùng ba triệu mua một tiểu mĩ nam, người này chính là huynh đệ của hắn, tên là Á Lê.” Phong Vân giải thích ngắn gọn.
Á Phi thì Mộc Hoàng chưa nghe thấy bao giờ nhưng việc mua một tên tiểu mỹ nam kia thì hắn vẫn nhớ.
Mộc Hoàng nghe vậy nhíu mày, lúc trước tên kia khiến cho hắn thật không vừa mắt, cũng may hắn nhanh biến mất, không trêu chọc khiến hắn phiền lòng.
Hôm nay sao tự nhiên huynh đệ hắn lại đột ngột tìm đến đây?
Mộc Hoàng nhớ tới Á Phi kia mà bắt đầu nghiến răng, tên yêu nghiệt kia, nam nhân mà đẹp đến mức ai nhìn cũng phải động tâm , hiện tại tự nhiên lại tìm đến Phong Vân làm gì ?
Nhìn Mộc Hoàng tốn hơi thừa lời, Phong Vân một bên tiếp tục an ủi Mộc Hoàng, một bên quay đầu sang bảo Tiểu Hoàng Kim ngăn chặn miệng Á Lê lại.
“Ta nói ta là chủ nhân của Á Phi, chủ nhân, không phải lão bà. Chủ nhân không phải là lão bà, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần thì ngươi mới nghe hả?”
“