“Cũng giống nhau thôi.”Tinh Linhtộc trưởng chậm rãi nở nụ cười, cũng không để ý đến việc phải phân định là nợ nhân tình của ai.
“Á Phi, nếu Đế quân đã đồng ý, thì ngươi giải thích nghi hoặc cho bọn họ rõ đi.”
Thản nhiên đẩy nhiệm vụ cho Á Phi, tuyệt mỹ Tinh Linh tộc trưởng lại ngồi xuống, một lần nữa hơi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Á Phi nghe vậy, thần thái trên mặt có chút dao động, biểu tình thận trọng cùng phẫn nộ bỗng xuất hiện.
“Bộ tộc Tinh Linh của ta là bộ tộc đã tồn tại ở thế gian hơn một vạn bảy ngàn năm, vẫn sinh sôi nảy nở, xưng hùng xưng bá một cõi trong Đại lục. Thế nhưng, có một cuốn sử sách của bộ tộc ghi lại rằng bảy ngàn năm trước trong một đêm, bộ tộc ta đã rời đến nơi này, phong bế cả tộc, không tiếp xúc với nhân loại nữa.”
Chỉ trong một, hai câu nói, Á Phi đã khái quát lên cả vạn niên sử của bộ tộc Tinh Linh.Phong Vân cùng Mộc Hoàng vẫn chăm chú lắng nghe, không ngắt lời Á Phi, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.
Á Phi chậm rãi ngẩng đầu nhìn liếc nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, trong thanh âm mang theo một tia âm trầm:“Sự tình trước kia ta cũng chẳng nhớ được nhiều lắm, chả biết nói gì về lúc đó nữa. Chỉ nhớ rằng từ một ngàn bảy trăm năm trước, tộc trưởng của bọn ta đột nhiên mất tích, mấy đại trưởng lão đều trăm miệng một lời rằng tộc trưởng đã bế quan tu luyện……
Ngừng một lát, Á Phi lại trầm ngâm nói tiếp: ‘’Tộc trưởng của ta sao lại phải bế quan tu luyện, điều này có vẻ không đáng tin cho lắm…Một năm sau đó, cây sinh mệnh đột nhiên không còn ra hoa kết quả nữa.Bởi vậy ta bắt đầu hoài nghi, không biết có phải là các trưởng lão đã hại tộc trưởng hay không. Ta quyết định đem hoài nghi trong đầu ra dò hỏi mấy đại trưởng lão trong tộc, đáng tiếc mấy người đó vẫn không có bất kì dị thường nào cả.”
“Á Phi, nếu Đế quân đã đồng ý, thì ngươi giải thích nghi hoặc cho bọn họ rõ đi.”
Thản nhiên đẩy nhiệm vụ cho Á Phi, tuyệt mỹ Tinh Linh tộc trưởng lại ngồi xuống, một lần nữa hơi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Á Phi nghe vậy, thần thái trên mặt có chút dao động, biểu tình thận trọng cùng phẫn nộ bỗng xuất hiện.
“Bộ tộc Tinh Linh của ta là bộ tộc đã tồn tại ở thế gian hơn một vạn bảy ngàn năm, vẫn sinh sôi nảy nở, xưng hùng xưng bá một cõi trong Đại lục. Thế nhưng, có một cuốn sử sách của bộ tộc ghi lại rằng bảy ngàn năm trước trong một đêm, bộ tộc ta đã rời đến nơi này, phong bế cả tộc, không tiếp xúc với nhân loại nữa.”
Chỉ trong một, hai câu nói, Á Phi đã khái quát lên cả vạn niên sử của bộ tộc Tinh Linh.Phong Vân cùng Mộc Hoàng vẫn chăm chú lắng nghe, không ngắt lời Á Phi, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.
Á Phi chậm rãi ngẩng đầu nhìn liếc nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, trong thanh âm mang theo một tia âm trầm:“Sự tình trước kia ta cũng chẳng nhớ được nhiều lắm, chả biết nói gì về lúc đó nữa. Chỉ nhớ rằng từ một ngàn bảy trăm năm trước, tộc trưởng của bọn ta đột nhiên mất tích, mấy đại trưởng lão đều trăm miệng một lời rằng tộc trưởng đã bế quan tu luyện……
Ngừng một lát, Á Phi lại trầm ngâm nói tiếp: ‘’Tộc trưởng của ta sao lại phải bế quan tu luyện, điều này có vẻ không đáng tin cho lắm…Một năm sau đó, cây sinh mệnh đột nhiên không còn ra hoa kết quả nữa.Bởi vậy ta bắt đầu hoài nghi, không biết có phải là các trưởng lão đã hại tộc trưởng hay không. Ta quyết định đem hoài nghi trong đầu ra dò hỏi mấy đại trưởng lão trong tộc, đáng tiếc mấy người đó vẫn không có bất kì dị thường nào cả.”