Phía dưới vô cùng ầm ĩ, thoạt nhìn có vẻ Tinh Quan này rất được hoan nghênh.
“Đừng tranh nhau, đừng tranh nhau nữa. Chẳng phải mọi người muốn được nghe tin tức mới nhất sao? Chúng ta đừng nói nữa, để Tinh Quan tiết lộ một chút cho mọi người cùng nghe nào.” Người lên tiếng đầu tiên vội vàng cao giọng nói.
“Đúng rồi…” Những tiếng ủng hộ lập tức đồng thanh vang lên.
“Các người đúng là một đám rửng mỡ, chắc hai ngày trước đã biết chuyện rồi nên hiện tại muốn hỏi thêm cho rõ phải không!” Giọng nói thô kệch kia lại vang lên giữa những tiếng cười nói ồn ào, thế nhưng lúc này trong ngữ điệu của người này lại có vẻ rất đắc ý.
“Cũng không hẳn. Tinh Quan à, đến uống chén rượu đi! Ngươi thử nói cho chúng ta nghe xem, có phải Đế quân của chúng ta thực sự sẽ cưới Đế nữ của Thiên Khung không?”
Lời này vừa nói ra thì phía dưới không còn một tiếng ồn nào nữa. Ở trong phòng, Phong Vân là người đầu tiên sửng sốt.
Cùng lúc đó, đám tinh linh đang mải ăn uống chỉ thấy đầu không thấy mặt cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, trên mặt ai nấy đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
Đế quân của Nam Viên chẳng phải là Mộc Hoàng sao? Hắn muốn cưới muội muội của Đế quân Thiên Khung ư?
Á Phi vung tay lên, tất cả đám tinh linh có mặt quanh bàn ăn đều nhất thời im lặng và nghiêng đầu lẳng lặng lắng nghe.
“Việc này cũng không hẳn là đúng, có điều…” Tinh Quan kia bắt đầu đánh vào sự hứng thú của mọi người.
“Có điều cái gì? Tinh Quan ngươi đừng ngập ngừng nữa, đến đây, ăn cái này đi!” Ở phía dưới, một đám người liền lập tức tụm lại.
“Có điều cũng khó nói. Đế quân và Đế nữ của Thiên Khung đều đã đến đây, ba ngày sau sẽ tổ chức đại hội giao lưu, đại hội giao lưu đó. Gọi là giao lưu nhưng kỳ thực có ý gì chẳng lẽ mọi người còn không hiểu?”
“Thật ư? Ba ngày sau sẽ tổ chức hả?”
“Đương nhiên. Mọi người trong cung đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất đó. Con em nhà quan lại và danh gia vọng tộc đều đã tụ tập đông đủ cả, nghe nói Đế nữ của Thiên Khung còn muốn biểu diễn gì đó trong đại hội nữa, các ngươi nói…” Những âm thanh phía dưới càng lúc càng nhỏ khiến những người ở bên trên không thể nghe thấy rõ ràng. Sau đó, đám người phóng túng phía dưới lại đắc ý cười vang.
“Đừng tranh nhau, đừng tranh nhau nữa. Chẳng phải mọi người muốn được nghe tin tức mới nhất sao? Chúng ta đừng nói nữa, để Tinh Quan tiết lộ một chút cho mọi người cùng nghe nào.” Người lên tiếng đầu tiên vội vàng cao giọng nói.
“Đúng rồi…” Những tiếng ủng hộ lập tức đồng thanh vang lên.
“Các người đúng là một đám rửng mỡ, chắc hai ngày trước đã biết chuyện rồi nên hiện tại muốn hỏi thêm cho rõ phải không!” Giọng nói thô kệch kia lại vang lên giữa những tiếng cười nói ồn ào, thế nhưng lúc này trong ngữ điệu của người này lại có vẻ rất đắc ý.
“Cũng không hẳn. Tinh Quan à, đến uống chén rượu đi! Ngươi thử nói cho chúng ta nghe xem, có phải Đế quân của chúng ta thực sự sẽ cưới Đế nữ của Thiên Khung không?”
Lời này vừa nói ra thì phía dưới không còn một tiếng ồn nào nữa. Ở trong phòng, Phong Vân là người đầu tiên sửng sốt.
Cùng lúc đó, đám tinh linh đang mải ăn uống chỉ thấy đầu không thấy mặt cũng đồng loạt ngẩng đầu lên, trên mặt ai nấy đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
Đế quân của Nam Viên chẳng phải là Mộc Hoàng sao? Hắn muốn cưới muội muội của Đế quân Thiên Khung ư?
Á Phi vung tay lên, tất cả đám tinh linh có mặt quanh bàn ăn đều nhất thời im lặng và nghiêng đầu lẳng lặng lắng nghe.
“Việc này cũng không hẳn là đúng, có điều…” Tinh Quan kia bắt đầu đánh vào sự hứng thú của mọi người.
“Có điều cái gì? Tinh Quan ngươi đừng ngập ngừng nữa, đến đây, ăn cái này đi!” Ở phía dưới, một đám người liền lập tức tụm lại.
“Có điều cũng khó nói. Đế quân và Đế nữ của Thiên Khung đều đã đến đây, ba ngày sau sẽ tổ chức đại hội giao lưu, đại hội giao lưu đó. Gọi là giao lưu nhưng kỳ thực có ý gì chẳng lẽ mọi người còn không hiểu?”
“Thật ư? Ba ngày sau sẽ tổ chức hả?”
“Đương nhiên. Mọi người trong cung đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất đó. Con em nhà quan lại và danh gia vọng tộc đều đã tụ tập đông đủ cả, nghe nói Đế nữ của Thiên Khung còn muốn biểu diễn gì đó trong đại hội nữa, các ngươi nói…” Những âm thanh phía dưới càng lúc càng nhỏ khiến những người ở bên trên không thể nghe thấy rõ ràng. Sau đó, đám người phóng túng phía dưới lại đắc ý cười vang.