Phong Vân thấy vậy liền cười thầm mà đi theo hắn.
“Hách Liên Phong Vân!” Ngay khi vừa vượt qua đám người, một âm thanh ôn nhã đột nhiên vang lên bên tai Phong Vân. Phong Vân vừa ngẩng đầu thì thấy ngay Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đang giơ chén rượu đứng trước mặt mình.
“Tiểu Phong, ta mượn Phong Vân một chút có được không?” Phượng Vũ Náo không nhìn Phong Vân mà nhìn sang Phong Ma Thiên.
Phong Ma Thiên thấy Đế quân Thiên Khung đích thân ra mặt thì đương nhiên không dám cản trở, hắn vội vàng gật đầu rồi lùi lại mấy bước.
Phượng Vũ Náo thấy vậy liền tiến lên mấy bước. Khi tới bên Phong Vân, hắn mỉm cười nhìn nàng, bàn tay cầm chén rượu khẽ chạm vào chén rượu trên tay nàng. Hắn đè thấp giọng chậm rãi cười nói với Phong Vân, “Hách Liên vương công có khỏe không?”
Phong Vân nghe xong lời này thì cả kinh, Đế quân Thiên Khung đã biết lai lịch của nàng.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ hơi kinh ngạc, Phong Vân liền lập tức duy trì gương mặt không đổi sắc và vẻ tươi cười đầy tà khí, nàng bình tĩnh và chậm rãi trả lời, “Hẳn là khỏe.”
Không sợ hãi không lo lắng, nàng thừa nhận một cách cực kỳ thẳng thắn và bình thản, ta đã có gan thừa nhận, để xem ngươi có năng lực lấy đi sự trầm ổn của ta không?
Phượng Vũ Náo nghe câu trả lời của nàng liền mỉm cười gật gù, hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc trước sự thừa nhận của Phong Vân. Phượng Vũ Náo ngửa đầu uống cạn rượu trong chén rồi thấp giọng mềm mỏng, “Bộ tộc Hạ Thị cũng khá tốt đẹp.”
Dứt lời, hắn nâng nâng chén rượu đã uống cạn về phía Phong Vân rồi nhìn nàng một cái và mỉm cười rời đi, lời nói thản nhiên như thể chỉ tìm Phong Vân mời uống một chén.
Phong Vân nhìn theo bóng dáng của Phượng Vũ Náo đang rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia thâm sâu. Gia tộc Hạ Thị chính là gia tộc của mẹ nàng, Hạ Điệp Vũ. Ngày đó, toàn bộ vương phủ Hách Liên và quốc chủ Á Sắt đều được người của tỷ tỷ đưa đi, duy nhất chỉ còn lại người trong gia tộc của mẹ nàng. Bọn họ vốn nghĩ rằng Thánh Linh Cung sẽ không tìm đến người trong bộ tộc của mẫu thân. Mà lúc này ý của Phượng Vũ Náo là lấy người nhà của mẫu thân ra uy hiếp nàng?
Phong Vân khẽ chớp mắt, uy hiếp nàng ư? Ha ha, vậy…
Gió đêm run rẩy vù vù thổi vào khoảng không.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục diễn ra mà không có bất kỳ gợn sóng nào, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách vẫn bất động như núi, xem ra hắn còn trầm tĩnh nhẫn nhịn hơn cả Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo.
“Hách Liên Phong Vân!” Ngay khi vừa vượt qua đám người, một âm thanh ôn nhã đột nhiên vang lên bên tai Phong Vân. Phong Vân vừa ngẩng đầu thì thấy ngay Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đang giơ chén rượu đứng trước mặt mình.
“Tiểu Phong, ta mượn Phong Vân một chút có được không?” Phượng Vũ Náo không nhìn Phong Vân mà nhìn sang Phong Ma Thiên.
Phong Ma Thiên thấy Đế quân Thiên Khung đích thân ra mặt thì đương nhiên không dám cản trở, hắn vội vàng gật đầu rồi lùi lại mấy bước.
Phượng Vũ Náo thấy vậy liền tiến lên mấy bước. Khi tới bên Phong Vân, hắn mỉm cười nhìn nàng, bàn tay cầm chén rượu khẽ chạm vào chén rượu trên tay nàng. Hắn đè thấp giọng chậm rãi cười nói với Phong Vân, “Hách Liên vương công có khỏe không?”
Phong Vân nghe xong lời này thì cả kinh, Đế quân Thiên Khung đã biết lai lịch của nàng.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ hơi kinh ngạc, Phong Vân liền lập tức duy trì gương mặt không đổi sắc và vẻ tươi cười đầy tà khí, nàng bình tĩnh và chậm rãi trả lời, “Hẳn là khỏe.”
Không sợ hãi không lo lắng, nàng thừa nhận một cách cực kỳ thẳng thắn và bình thản, ta đã có gan thừa nhận, để xem ngươi có năng lực lấy đi sự trầm ổn của ta không?
Phượng Vũ Náo nghe câu trả lời của nàng liền mỉm cười gật gù, hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc trước sự thừa nhận của Phong Vân. Phượng Vũ Náo ngửa đầu uống cạn rượu trong chén rồi thấp giọng mềm mỏng, “Bộ tộc Hạ Thị cũng khá tốt đẹp.”
Dứt lời, hắn nâng nâng chén rượu đã uống cạn về phía Phong Vân rồi nhìn nàng một cái và mỉm cười rời đi, lời nói thản nhiên như thể chỉ tìm Phong Vân mời uống một chén.
Phong Vân nhìn theo bóng dáng của Phượng Vũ Náo đang rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia thâm sâu. Gia tộc Hạ Thị chính là gia tộc của mẹ nàng, Hạ Điệp Vũ. Ngày đó, toàn bộ vương phủ Hách Liên và quốc chủ Á Sắt đều được người của tỷ tỷ đưa đi, duy nhất chỉ còn lại người trong gia tộc của mẹ nàng. Bọn họ vốn nghĩ rằng Thánh Linh Cung sẽ không tìm đến người trong bộ tộc của mẫu thân. Mà lúc này ý của Phượng Vũ Náo là lấy người nhà của mẫu thân ra uy hiếp nàng?
Phong Vân khẽ chớp mắt, uy hiếp nàng ư? Ha ha, vậy…
Gió đêm run rẩy vù vù thổi vào khoảng không.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục diễn ra mà không có bất kỳ gợn sóng nào, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách vẫn bất động như núi, xem ra hắn còn trầm tĩnh nhẫn nhịn hơn cả Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo.