Biết Phượng Vũ Náo đã nắm được thân thế của mình, Phong Vân cũng không kiêng kị mà tỏ thái độ thân mật với Mộc Hoàng.
Phượng Vũ Náo thấy vậy thì cười cười nhìn Phong Vân túm tay Mộc Hoàng kéo đi.
“Ca, xem tình cảm của bọn họ thì còn tốt hơn so với anh em ruột thịt đó.” Sau khi Mộc Hoàng bị Phong Vân kéo đi ra xa, Phượng Vũ Phi mới từ bóng đêm bước ra.
“Ừm, Phong Vân đã cứu mạng Mộc Hoàng, vì vậy tình cảm mới tốt như vậy.”
“Vũ Phi, về sau phải dựa vào muội. Nếu có thể gả cho Phong Vân thì Nam Viên cũng sẽ trở thành hậu thuẫn của chúng ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là muội phải thích hắn.”
Trên mặt Phượng Vũ Phi xuất hiện vẻ ửng đỏ, nàng ta phóng khoáng gật đầu, “Muội biết rồi.”
Gió đêm tung bay, mặt trăng đã nhô lên cao.
Cách đó khá xa, Mộc Hoàng đen mặt kéo Phong Vân lại rồi trầm giọng hỏi, “Không phải hắn uy hiếp nàng đấy chứ?” Hắn tới chậm một bước nên không nghe được những lời nói trước đó.
PhongVân quay lại nắm lấy tay Mộc Hoàng rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu xong lại gật gật đầu. Nàng chậm rãi nói, “Có thể nói thế mà cũng có thể không.”
“Hừ.” Vừa nghe xong lời này, trong mắt Mộc Hoàng đã dày đặc sát khí. Ở trên địa bàn của hắn còn dám uy hiếp Phong Vân, được lắm, bọn họ tưởng hắn không dám xuống tay với bọn họ phải không? Thiên Khung ư, Nam Viên hắn chẳng sợ phải đối địch.
“Chàng đừng giận, Phượng Vũ Náo này không có ác ý, ta đã có cách giải quyết.” Phong Vân siết chặt tay Mộc Hoàng. Thiên Khung và Nam Viên không cần thiết phải đối địch nhau, chuyện của Phượng Vũ Náo nàng sẽ nghĩ cách giải quyết. Nàng đã dám bước lên sàn diễn và sử dụng những vũ khí như vậy thì đương nhiên đã sớm nghĩ ra biện pháp xử lý.
Mộc Hoàng thấy Phong Vân đã có định liệu từ trước thì lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Lửa giận này vừa tắt, một cơn lửa giận khác lại lập tức bùng lên. Hắn tức khắc tóm lấy cổ áo nàng, “Nàng dám tham gia vòng thi thứ ba thì ta thực sự sẽ lột da nàng ra.”
Phượng Vũ Náo thấy vậy thì cười cười nhìn Phong Vân túm tay Mộc Hoàng kéo đi.
“Ca, xem tình cảm của bọn họ thì còn tốt hơn so với anh em ruột thịt đó.” Sau khi Mộc Hoàng bị Phong Vân kéo đi ra xa, Phượng Vũ Phi mới từ bóng đêm bước ra.
“Ừm, Phong Vân đã cứu mạng Mộc Hoàng, vì vậy tình cảm mới tốt như vậy.”
“Vũ Phi, về sau phải dựa vào muội. Nếu có thể gả cho Phong Vân thì Nam Viên cũng sẽ trở thành hậu thuẫn của chúng ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là muội phải thích hắn.”
Trên mặt Phượng Vũ Phi xuất hiện vẻ ửng đỏ, nàng ta phóng khoáng gật đầu, “Muội biết rồi.”
Gió đêm tung bay, mặt trăng đã nhô lên cao.
Cách đó khá xa, Mộc Hoàng đen mặt kéo Phong Vân lại rồi trầm giọng hỏi, “Không phải hắn uy hiếp nàng đấy chứ?” Hắn tới chậm một bước nên không nghe được những lời nói trước đó.
PhongVân quay lại nắm lấy tay Mộc Hoàng rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu xong lại gật gật đầu. Nàng chậm rãi nói, “Có thể nói thế mà cũng có thể không.”
“Hừ.” Vừa nghe xong lời này, trong mắt Mộc Hoàng đã dày đặc sát khí. Ở trên địa bàn của hắn còn dám uy hiếp Phong Vân, được lắm, bọn họ tưởng hắn không dám xuống tay với bọn họ phải không? Thiên Khung ư, Nam Viên hắn chẳng sợ phải đối địch.
“Chàng đừng giận, Phượng Vũ Náo này không có ác ý, ta đã có cách giải quyết.” Phong Vân siết chặt tay Mộc Hoàng. Thiên Khung và Nam Viên không cần thiết phải đối địch nhau, chuyện của Phượng Vũ Náo nàng sẽ nghĩ cách giải quyết. Nàng đã dám bước lên sàn diễn và sử dụng những vũ khí như vậy thì đương nhiên đã sớm nghĩ ra biện pháp xử lý.
Mộc Hoàng thấy Phong Vân đã có định liệu từ trước thì lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Lửa giận này vừa tắt, một cơn lửa giận khác lại lập tức bùng lên. Hắn tức khắc tóm lấy cổ áo nàng, “Nàng dám tham gia vòng thi thứ ba thì ta thực sự sẽ lột da nàng ra.”