Có thể hiểu được ý tứ của Ngàn Dạ Cách, hồng y đại pháo có lực công phá rất lớn đối với những vật cố định nhưng đối với những thứ di động tương tự như ma thú thì thần khí này có uy lực hay không cần phải được kiểm nghiệm tận mắt.
Gió thu thổi mạnh, cả núi rừng đều xào xạc lay động, dãy núi ma thú tĩnh mịch được phủ lên một lớp ánh nắng mùa thu màu vàng lóng lánh rực rỡ. Ba cây hồng y đại pháo được xếp đống ở mảnh đất trống trải trên núi ma thú, dưới ánh vàng óng ánh, cả ba đều tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Đám tinh linh của Hỏa Phượng xếp thành tốp năm tốp ba đứng bên cạnh hồng y đại pháo. Bọn họ đang chỉ cho những cao thủ của tam đại lục Nam Viên, Thiên Khung, Tinh Vực cách điều chỉnh pháo cự và cách sử dụng thế nào. Dù sao thì chỉ biết cách sử dụng mà không biết cách chế tạo thì có biết cũng vô dụng.
Tại khu đất trống trải bên trong rừng rậm ma thú có vẻ vạn phần náo nhiệt, mọi người đều tập trung xung quanh một chỗ, chỉ còn lại đám người Phong Vân, Mộc Hoàng, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách là đứng ở một chỗ khác.
“Phong Vân, ngươi còn giận bản quân ư?” Giữa làn gió thu man mác, Ngàn Dạ Cách chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Vân rồi mỉm cười nói với nàng.
Phong Vân nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn Ngàn Dạ Cách. Vị đế quân này có ánh mắt rất thâm hiểm, trông hắn lúc nào cũng ung dung thản nhiên nhưng rất biết cách tìm ra điểm then chốt để tập trung đánh vào, không thể khinh thường người này được! Phong Vân lập tức chậm rãi khoát tay áo, “Đế quân quả thực có con mắt tinh tường!”
Ngàn Dạ Cách nghe nàng nói thế liền nhìn sang Á Lê đang uể oải đứng một bên rồi cười ha hả, “Đứa nhỏ này quả thực rất đơn thuần, thật khiến người ta nhịn không được muốn trêu chọc một chút.”
Đứa nhỏ? Nhỏ cái đầu nhà ngươi, lão tử còn lớn tuổi hơn ngươi đó!
Á Lê nghe nói thế liền căm giận liếc nhìn Ngàn Dạ Cách một cái nhưng cũng không dám mở miệng trước mặt Phong Vân. Hiện tại hắn còn thân mang trọng tội nên không dám trêu tức Phong Vân nữa. Bằng không, nếu nàng bắt hắn quay về thì hắn không thể tiếp tục vui chơi.
Phong Vân nghe Ngàn Dạ Cách nói thế liền nhìn lướt qua Á Lê đang căm giận cau mặt lại, nàng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Đi tới chỗ bọn họ cùng nhau hướng dẫn mọi người đi, đừng bày ra bộ dạng dè dặt trước mặt ta nữa. Nếu Đế quân Tinh Vực muốn lấy được cách chế tạo từ ngươi thì sẽ không khiến ngươi phải đồng ý làm một việc cỏn con thế này đâu.” Lời vừa dứt, nàng liền đá một cước vào mông Á Lê, khiến Á Lê nhập vào bọn Á Phi đang ở một bên.
“Ha ha…” Ngàn Dạ Cách thấy thế liền khoái trá cười ha hả, ánh mặt trời vàng rực bao phủ khắp người hắn càng làm tôn thêm vẻ ôn nhã mà ấm áp. Đúng thế, nếu hắn muốn moi cách thức chế tạo khí cụ từ Phong Vân thì sao hắn có thể trêu đùa Á Lê như thế, làm vậy chẳng phải quá ngu ngốc hay sao. Việc này chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi. Phong Vân quả thực đúng như hắn nghĩ, nàng xem xét mọi việc rất thấu đáo.
Phong Vân cũng đồng thời mỉm cười, nếu nàng không nhìn ra ý tứ của Ngàn Dạ Cách, nếu Á Lê không hiểu thì chẳng lẽ Á Phi cũng không hiểu, Á Phi không ngăn cản bởi vì chuyện này không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
“Bọn họ đã chuẩn bị xong rồi.” Giữa tiếng cười của Ngàn Dạ Cách, Mộc Hoàng lạnh lùng mở miệng.
Phía xa, ba cây hồng y đại pháo đã được điều chỉnh xong, đám người Nam Viên, Thiên Khung và Tinh Vực đều hưng phấn phụ giúp hướng hồng y đại pháo vào rừng rậm. Bọn họ rất muốn bắn vào đám đại ma thú để xem hiệu quả thế nào.
“Khó có dịp mọi người hào hứng như thế, hôm nay chúng ta cùng so tài một phen, ai bắt được nhiều ma thú nhất thì sẽ có thưởng.” Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đột nhiên mở miệng.
“Được.” Vừa nghe xong, Mộc Hoàng dứt khoát đồng ý luôn.
“Ai thua thì phải chịu xuất tiền thưởng cho người thắng đi!” Ngàn Dạ Cách liền phụ họa thêm một câu. Hắn nhìn về phía đám hộ vệ Tinh Vực đang đứng đằng xa rồi cao giọng nói, “Đừng để Tinh Vực chúng ta mất mặt đó!”
“Vâng.”
“Hay.”
Trông thấy cả ba vị đế quân đều đã đồng ý, ba nhóm người Nam Viên, Thiên Khung, Tinh Vực đều càng thêm hưng phấn, bọn họ liền khí thế hừng hực tiến vào trong rừng rậm.
Người Nam Viên hiếu chiến đã sớm muốn cùng đọ sức với hai đại lục kia mà hôm nay mới có cơ hội, trong tay bọn họ lại có thần khí kiểu mới, tiếng huyên náo nhất thời vang từ bên trong rừng rậm ma thú tới tận trời xanh.
Bởi vậy mà sau đó, mọi người liền chia thành ba nhóm tiến thẳng vào trong rừng theo ba hướng khác nhau.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thế nào.” Phượng Vũ Náo thấy thế liền tươi cười vui vẻ, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt.
“Phong Vân, chúng ta đi cùng nhé?” Phượng Vũ Phi dịu dàng nhìn Phong Vân rồi phóng khoáng mời mọc.
Gió thu thổi mạnh, cả núi rừng đều xào xạc lay động, dãy núi ma thú tĩnh mịch được phủ lên một lớp ánh nắng mùa thu màu vàng lóng lánh rực rỡ. Ba cây hồng y đại pháo được xếp đống ở mảnh đất trống trải trên núi ma thú, dưới ánh vàng óng ánh, cả ba đều tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Đám tinh linh của Hỏa Phượng xếp thành tốp năm tốp ba đứng bên cạnh hồng y đại pháo. Bọn họ đang chỉ cho những cao thủ của tam đại lục Nam Viên, Thiên Khung, Tinh Vực cách điều chỉnh pháo cự và cách sử dụng thế nào. Dù sao thì chỉ biết cách sử dụng mà không biết cách chế tạo thì có biết cũng vô dụng.
Tại khu đất trống trải bên trong rừng rậm ma thú có vẻ vạn phần náo nhiệt, mọi người đều tập trung xung quanh một chỗ, chỉ còn lại đám người Phong Vân, Mộc Hoàng, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách là đứng ở một chỗ khác.
“Phong Vân, ngươi còn giận bản quân ư?” Giữa làn gió thu man mác, Ngàn Dạ Cách chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Vân rồi mỉm cười nói với nàng.
Phong Vân nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn Ngàn Dạ Cách. Vị đế quân này có ánh mắt rất thâm hiểm, trông hắn lúc nào cũng ung dung thản nhiên nhưng rất biết cách tìm ra điểm then chốt để tập trung đánh vào, không thể khinh thường người này được! Phong Vân lập tức chậm rãi khoát tay áo, “Đế quân quả thực có con mắt tinh tường!”
Ngàn Dạ Cách nghe nàng nói thế liền nhìn sang Á Lê đang uể oải đứng một bên rồi cười ha hả, “Đứa nhỏ này quả thực rất đơn thuần, thật khiến người ta nhịn không được muốn trêu chọc một chút.”
Đứa nhỏ? Nhỏ cái đầu nhà ngươi, lão tử còn lớn tuổi hơn ngươi đó!
Á Lê nghe nói thế liền căm giận liếc nhìn Ngàn Dạ Cách một cái nhưng cũng không dám mở miệng trước mặt Phong Vân. Hiện tại hắn còn thân mang trọng tội nên không dám trêu tức Phong Vân nữa. Bằng không, nếu nàng bắt hắn quay về thì hắn không thể tiếp tục vui chơi.
Phong Vân nghe Ngàn Dạ Cách nói thế liền nhìn lướt qua Á Lê đang căm giận cau mặt lại, nàng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Đi tới chỗ bọn họ cùng nhau hướng dẫn mọi người đi, đừng bày ra bộ dạng dè dặt trước mặt ta nữa. Nếu Đế quân Tinh Vực muốn lấy được cách chế tạo từ ngươi thì sẽ không khiến ngươi phải đồng ý làm một việc cỏn con thế này đâu.” Lời vừa dứt, nàng liền đá một cước vào mông Á Lê, khiến Á Lê nhập vào bọn Á Phi đang ở một bên.
“Ha ha…” Ngàn Dạ Cách thấy thế liền khoái trá cười ha hả, ánh mặt trời vàng rực bao phủ khắp người hắn càng làm tôn thêm vẻ ôn nhã mà ấm áp. Đúng thế, nếu hắn muốn moi cách thức chế tạo khí cụ từ Phong Vân thì sao hắn có thể trêu đùa Á Lê như thế, làm vậy chẳng phải quá ngu ngốc hay sao. Việc này chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi. Phong Vân quả thực đúng như hắn nghĩ, nàng xem xét mọi việc rất thấu đáo.
Phong Vân cũng đồng thời mỉm cười, nếu nàng không nhìn ra ý tứ của Ngàn Dạ Cách, nếu Á Lê không hiểu thì chẳng lẽ Á Phi cũng không hiểu, Á Phi không ngăn cản bởi vì chuyện này không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
“Bọn họ đã chuẩn bị xong rồi.” Giữa tiếng cười của Ngàn Dạ Cách, Mộc Hoàng lạnh lùng mở miệng.
Phía xa, ba cây hồng y đại pháo đã được điều chỉnh xong, đám người Nam Viên, Thiên Khung và Tinh Vực đều hưng phấn phụ giúp hướng hồng y đại pháo vào rừng rậm. Bọn họ rất muốn bắn vào đám đại ma thú để xem hiệu quả thế nào.
“Khó có dịp mọi người hào hứng như thế, hôm nay chúng ta cùng so tài một phen, ai bắt được nhiều ma thú nhất thì sẽ có thưởng.” Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đột nhiên mở miệng.
“Được.” Vừa nghe xong, Mộc Hoàng dứt khoát đồng ý luôn.
“Ai thua thì phải chịu xuất tiền thưởng cho người thắng đi!” Ngàn Dạ Cách liền phụ họa thêm một câu. Hắn nhìn về phía đám hộ vệ Tinh Vực đang đứng đằng xa rồi cao giọng nói, “Đừng để Tinh Vực chúng ta mất mặt đó!”
“Vâng.”
“Hay.”
Trông thấy cả ba vị đế quân đều đã đồng ý, ba nhóm người Nam Viên, Thiên Khung, Tinh Vực đều càng thêm hưng phấn, bọn họ liền khí thế hừng hực tiến vào trong rừng rậm.
Người Nam Viên hiếu chiến đã sớm muốn cùng đọ sức với hai đại lục kia mà hôm nay mới có cơ hội, trong tay bọn họ lại có thần khí kiểu mới, tiếng huyên náo nhất thời vang từ bên trong rừng rậm ma thú tới tận trời xanh.
Bởi vậy mà sau đó, mọi người liền chia thành ba nhóm tiến thẳng vào trong rừng theo ba hướng khác nhau.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thế nào.” Phượng Vũ Náo thấy thế liền tươi cười vui vẻ, hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt.
“Phong Vân, chúng ta đi cùng nhé?” Phượng Vũ Phi dịu dàng nhìn Phong Vân rồi phóng khoáng mời mọc.