“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Á Phi đứng trước Phong Vân không khiêm tốn nói.
Lời nói vừa dứt, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cùng nhìn nhau, cùng giơ ngón cái lên hướng về Phong Vân, cười ha ha.
“Hồi bẩm đế quân.” Lễ bộ Nam Viên bẩm báo.
“Sau khi kiểm tra, Nam Viên chúng ta đã có được số lượng ma thú rất chất lượng. Còn Tinh Vực thì kém chúng ta khá nhiều.” Lễ bộ Nam Viên vẻ mặt tươi cười.
“Kém khá nhiều ư?” Mộc Hoàng nghe vậy quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tươi cười củaNgàn Dạ Cách.
Kém một, hai con có thể là do sai sót, kém hơn nhiều thì sao có thể.
Ngàn Dạ Cách nghe vậy lại cười ha ha, nhìn qua rất cao hứng.
“Ngàn Dạ huynh, ngươi cố tình nhường ư?” PhượngVũ Náo mất hứng nhíu mày nói. Đối với bọn họ như vậy là rất không lịch sự.
“Ta làm sao có khả năng nhường chứ.” Ngàn Dạ Cách vẻ mặt tươi cười nhìn Phượng Vũ Náo, phất phất tay, vui vẻ nói.
“Vậy ngươi đây là……”
“Hồi bẩm hai vị đế quân, kỳ thực số ma thú mà Tinh Vực ta hôm nay săn được cũng tương đương Nam Viên và Thiên Khung.” Phượng Vũ Náo chưa kịp nói, đúng lúc này thuộc hạ phụ trách săn bắn của Ngàn Dạ Cách cung kính nói.
“Đám người kia đã đoạt của bọn ta.” Một nam nhân người tỏa ra nộ khí, mặt mày nhăn nhó vừa chỉ vào đám người Hỏa Phượng vừa tố cáo.
Phong Vân kinh ngạc: “Gọi bọn hắn đi đoạt của các người ư? Bọn họ cướp đi làm cái gì?”
Ai kêu bọn Hỏa Phượng đi cướp chứ, có lầm không vậy?
Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt nhìn qua, Thượng Cổ Di Tộc muốn cái gì mà không có, sao lại phải đi tranh cướp.
Tuy nam nhân vừa lên tiếng kia trông giống người bình thường, nhưng thật ra lại là một đại tướng quân vô cùng thẳng thắn.
Mọi người đều nín thở ngưng thần. Nam nhân kia nghe Phong Vân nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Phong Vân. Vừa thấy Phong Vân, người kia vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không tin nổi nhìn Phong Vân.
Lời nói vừa dứt, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cùng nhìn nhau, cùng giơ ngón cái lên hướng về Phong Vân, cười ha ha.
“Hồi bẩm đế quân.” Lễ bộ Nam Viên bẩm báo.
“Sau khi kiểm tra, Nam Viên chúng ta đã có được số lượng ma thú rất chất lượng. Còn Tinh Vực thì kém chúng ta khá nhiều.” Lễ bộ Nam Viên vẻ mặt tươi cười.
“Kém khá nhiều ư?” Mộc Hoàng nghe vậy quay đầu nhìn về phía vẻ mặt tươi cười củaNgàn Dạ Cách.
Kém một, hai con có thể là do sai sót, kém hơn nhiều thì sao có thể.
Ngàn Dạ Cách nghe vậy lại cười ha ha, nhìn qua rất cao hứng.
“Ngàn Dạ huynh, ngươi cố tình nhường ư?” PhượngVũ Náo mất hứng nhíu mày nói. Đối với bọn họ như vậy là rất không lịch sự.
“Ta làm sao có khả năng nhường chứ.” Ngàn Dạ Cách vẻ mặt tươi cười nhìn Phượng Vũ Náo, phất phất tay, vui vẻ nói.
“Vậy ngươi đây là……”
“Hồi bẩm hai vị đế quân, kỳ thực số ma thú mà Tinh Vực ta hôm nay săn được cũng tương đương Nam Viên và Thiên Khung.” Phượng Vũ Náo chưa kịp nói, đúng lúc này thuộc hạ phụ trách săn bắn của Ngàn Dạ Cách cung kính nói.
“Đám người kia đã đoạt của bọn ta.” Một nam nhân người tỏa ra nộ khí, mặt mày nhăn nhó vừa chỉ vào đám người Hỏa Phượng vừa tố cáo.
Phong Vân kinh ngạc: “Gọi bọn hắn đi đoạt của các người ư? Bọn họ cướp đi làm cái gì?”
Ai kêu bọn Hỏa Phượng đi cướp chứ, có lầm không vậy?
Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt nhìn qua, Thượng Cổ Di Tộc muốn cái gì mà không có, sao lại phải đi tranh cướp.
Tuy nam nhân vừa lên tiếng kia trông giống người bình thường, nhưng thật ra lại là một đại tướng quân vô cùng thẳng thắn.
Mọi người đều nín thở ngưng thần. Nam nhân kia nghe Phong Vân nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Phong Vân. Vừa thấy Phong Vân, người kia vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không tin nổi nhìn Phong Vân.