Nhưng hiện giờ chuyện này lại dính dáng tới Phong Lôi và gia tộc Hách Liên, việc này không dễ giải quyết. Nếu làm không tốt thì sẽ liên lụy tới Phong Lôi và Mạnh Khoát. Bọn họ đã dốc sức đạt được đến địa vị như hiện tại ở Tinh Vực cũng không phải chuyện dễ dàng gì, không phải một câu bảo bọn họ đến Nam Viên và cấp cho quan to lộc hậu là có thể thay thế được.
Nhìn thấy hai người nhíu mày trầm mặc không lên tiếng, Mạnh Khoát trầm ngâm trong nháy mắt rồi nhỏ giọng nói, “Đế quân của chúng ta là người thế nào hai ta hiểu rất rõ. Lần này Đế quân của chúng ta tới đây là vì Đế quân Thiên Khung đến đây nên mới tới. Mục đích là gì chắc Đế quân Nam Viên ngài hiểu rõ, chính là vì đế quân của tam đại lục không bao giờ gặp mặt nhưng Thiên Khung lại phá vỡ quy củ này mà đến đây. Tinh Vực ta tuyệt đối không thể đứng nhìn hai đại lục Thiên Khung và Nam Viên hợp tác với nhau và bỏ Tinh Vực sang một bên nên mới đến. Nhưng mà hiện giờ lại xuất hiện một thần khí như thế, một thần khí và một người có thể khiến vận mệnh của tam đại lục có biến động lớn. Việc này cũng nguy hại không kém chuyện Thiên Khung và Nam Viên kết thành đồng minh. Phong Vân, chỉ cần một bước tính toán sai lầm là sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên ngay.”
Nói đến đây, Mạnh Khoát dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu hiện tại đệ đệ… À, tam muội với Đế quân có quan hệ như thế, nếu muội đến Tinh Vực của chúng ta thì tuyệt đối sẽ trở thành khách quý của Đế quân ta.” Nói xong lời này, ngữ khí của Mạnh Khoát đột nhiên thay đổi hẳn, “Nhưng nếu tam muội lưu tại Nam Viên, hậu quả của việc không chiếm được một nhân tài xuất chúng là thế nào ta nghĩ ta không cần nhiều lời.”
Không chiếm được thì sẽ hủy diệt, việc này không cần nhiều lời. Nhân từ ư? Lòng nhân từ chỉ dành cho người nhà, còn đối với một nhân tài có sức mạnh cường đại mà lại không thể có được, hơn nữa, người này còn có ảnh hưởng rất lớn tới người Tinh Vực, hủy diệt chính là cách thức duy nhất.
Mạnh Khoát vừa dứt lời, tẩm cung vốn tĩnh lặng lại càng thêm im ắng. Mộc Hoàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạnh Khoát. Việc này hắn đã sớm biết rõ, có điều hôm nay Mạnh Khoát lại có thể nói ra điều này trước mặt Phong Vân và hắn như thế, nếu có lúc nào đó Mạnh Khoát cần gì đến hắn, hắn và cả Nam Viên đều sẽ không thể từ chối. Người này quả thực mới đúng là một tỷ phu thật tâm lo lắng cho Phong Vân.
“Đế quân Thiên Khung có biết không?” Giữa không khí tĩnh lặng, Phong Lôi trầm giọng mở miệng.
“Biết.” Phong Vân buông tay gật đầu.
Nhìn thấy hai người nhíu mày trầm mặc không lên tiếng, Mạnh Khoát trầm ngâm trong nháy mắt rồi nhỏ giọng nói, “Đế quân của chúng ta là người thế nào hai ta hiểu rất rõ. Lần này Đế quân của chúng ta tới đây là vì Đế quân Thiên Khung đến đây nên mới tới. Mục đích là gì chắc Đế quân Nam Viên ngài hiểu rõ, chính là vì đế quân của tam đại lục không bao giờ gặp mặt nhưng Thiên Khung lại phá vỡ quy củ này mà đến đây. Tinh Vực ta tuyệt đối không thể đứng nhìn hai đại lục Thiên Khung và Nam Viên hợp tác với nhau và bỏ Tinh Vực sang một bên nên mới đến. Nhưng mà hiện giờ lại xuất hiện một thần khí như thế, một thần khí và một người có thể khiến vận mệnh của tam đại lục có biến động lớn. Việc này cũng nguy hại không kém chuyện Thiên Khung và Nam Viên kết thành đồng minh. Phong Vân, chỉ cần một bước tính toán sai lầm là sẽ khiến sóng to gió lớn nổi lên ngay.”
Nói đến đây, Mạnh Khoát dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu hiện tại đệ đệ… À, tam muội với Đế quân có quan hệ như thế, nếu muội đến Tinh Vực của chúng ta thì tuyệt đối sẽ trở thành khách quý của Đế quân ta.” Nói xong lời này, ngữ khí của Mạnh Khoát đột nhiên thay đổi hẳn, “Nhưng nếu tam muội lưu tại Nam Viên, hậu quả của việc không chiếm được một nhân tài xuất chúng là thế nào ta nghĩ ta không cần nhiều lời.”
Không chiếm được thì sẽ hủy diệt, việc này không cần nhiều lời. Nhân từ ư? Lòng nhân từ chỉ dành cho người nhà, còn đối với một nhân tài có sức mạnh cường đại mà lại không thể có được, hơn nữa, người này còn có ảnh hưởng rất lớn tới người Tinh Vực, hủy diệt chính là cách thức duy nhất.
Mạnh Khoát vừa dứt lời, tẩm cung vốn tĩnh lặng lại càng thêm im ắng. Mộc Hoàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạnh Khoát. Việc này hắn đã sớm biết rõ, có điều hôm nay Mạnh Khoát lại có thể nói ra điều này trước mặt Phong Vân và hắn như thế, nếu có lúc nào đó Mạnh Khoát cần gì đến hắn, hắn và cả Nam Viên đều sẽ không thể từ chối. Người này quả thực mới đúng là một tỷ phu thật tâm lo lắng cho Phong Vân.
“Đế quân Thiên Khung có biết không?” Giữa không khí tĩnh lặng, Phong Lôi trầm giọng mở miệng.
“Biết.” Phong Vân buông tay gật đầu.