Có vài người thậm chí còn soàn soạt đứng thẳng dậy. Hiển nhiên là những người ngồi trên tầng cao đã nhận ra đồ vật này.
“Phượng Vũ huynh, lần này ngài thật hao tâm tổn sức!” Trên tầng năm, Ngàn Dạ Cách vốn vẫn miễn cưỡng tựa người vào ghế đã hơi nghiêng về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn quay sang nói với Phượng Vũ Náo một câu.
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền quay đầu nhìn Ngàn Dạ Cách một cái rồi mỉm cười, “Nó cũng chẳng đáng gì!”
“Nếu cái này còn không đáng gì thì e rằng trong thiên hạ này chẳng có bảo vật nào được coi là đáng giá.” Phượng Vũ Náo còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đã nhíu mày nói luôn.
“Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, bảo vật trấn quốc của Đế hoàng quốc Thiên Khung mà còn có thể coi là không đáng gì ư?” Ngàn Dạ Cách đưa tay lên xoa trán.
Phượng Vũ Náo thấy hai người nói ra tên của bảo bối thì không phản bác lại mà chỉ cười cười. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp chính là bảo vật trấn quốc được truyền lại từ hơn hàng vạn năm nay của Đế hoàng quốc Thiên Khung. Đây là một bảo vật được lưu truyền từ đời này sang đời khác và là món bảo bối đứng hàng thứ nhất trong các thần khí đương thời. Những năm qua Thiên Khung không có sức mạnh to lớn như Nam Viên và Tinh Vực, toàn bộ đều dựa vào bảo khố trong tay. Bộ tộc Phượng Vũ hoành hành thiên hạ và thống trị lục địa Thiên Khung cũng là nhờ vào nó.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại mang bảo vật này tới đây…
Ánh sáng tỏa ra từ trên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp như muốn đoạt lấy mạng người.
Đứng bên cạnh Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, Phượng Vũ Phi nhìn thoáng qua mọi người xung quanh rồi cao giọng nói, “Đề thi cuối cùng ngày hôm nay là ai có thể tiến vào tầng thứ hai của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp thì sẽ là người chiến thắng.”
Lời này vừa nói ra, cả đấu trường liền im lặng không một tiếng động. Mấy chục vạn quần chúng ngồi trên khán đài nói là dân chúng thì cũng đúng là dân chúng nhưng đều có ít nhiều liên quan đến các chức vị quyền quý trong triều thì mới vào được đây. Bởi vậy mà khi cái tên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp vừa được nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt chấn động.
Vật này… Vật này… chính là thần khí đứng đầu thiên hạ đó…
Phượng Vũ Phi trông thấy vẻ khiếp sợ bao trùm đấu trường thì cười cười và có chút kiêu ngạo lên tiếng, “Hôm nay Càn Khôn Thiên Hợp Tháp được dùng để thi đấu võ công nên sẽ không mở ra đường tru sát*, nó chỉ mở ra năm đường là hoàng, lam, bạch, tử, lục, cho nên mọi người không cần lo lắng.”
Phượng Vũ Phi vừa dứt lời, đám người Mộ Dung Tỉnh đang chờ phía sau hậu trường dường như không thể chờ thêm được nữa, cả bọn từ bốn phương tám hướng lập tức nhảy vọt lên võ đài.
“Đây đúng là hạ cả vốn gốc.” Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền lắc đầu thở dài một hơi, “Sớm biết thế này bản quân đã đăng ký tham gia rồi.”
“Phượng Vũ huynh, lần này ngài thật hao tâm tổn sức!” Trên tầng năm, Ngàn Dạ Cách vốn vẫn miễn cưỡng tựa người vào ghế đã hơi nghiêng về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn quay sang nói với Phượng Vũ Náo một câu.
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền quay đầu nhìn Ngàn Dạ Cách một cái rồi mỉm cười, “Nó cũng chẳng đáng gì!”
“Nếu cái này còn không đáng gì thì e rằng trong thiên hạ này chẳng có bảo vật nào được coi là đáng giá.” Phượng Vũ Náo còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đã nhíu mày nói luôn.
“Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, bảo vật trấn quốc của Đế hoàng quốc Thiên Khung mà còn có thể coi là không đáng gì ư?” Ngàn Dạ Cách đưa tay lên xoa trán.
Phượng Vũ Náo thấy hai người nói ra tên của bảo bối thì không phản bác lại mà chỉ cười cười. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp chính là bảo vật trấn quốc được truyền lại từ hơn hàng vạn năm nay của Đế hoàng quốc Thiên Khung. Đây là một bảo vật được lưu truyền từ đời này sang đời khác và là món bảo bối đứng hàng thứ nhất trong các thần khí đương thời. Những năm qua Thiên Khung không có sức mạnh to lớn như Nam Viên và Tinh Vực, toàn bộ đều dựa vào bảo khố trong tay. Bộ tộc Phượng Vũ hoành hành thiên hạ và thống trị lục địa Thiên Khung cũng là nhờ vào nó.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại mang bảo vật này tới đây…
Ánh sáng tỏa ra từ trên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp như muốn đoạt lấy mạng người.
Đứng bên cạnh Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, Phượng Vũ Phi nhìn thoáng qua mọi người xung quanh rồi cao giọng nói, “Đề thi cuối cùng ngày hôm nay là ai có thể tiến vào tầng thứ hai của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp thì sẽ là người chiến thắng.”
Lời này vừa nói ra, cả đấu trường liền im lặng không một tiếng động. Mấy chục vạn quần chúng ngồi trên khán đài nói là dân chúng thì cũng đúng là dân chúng nhưng đều có ít nhiều liên quan đến các chức vị quyền quý trong triều thì mới vào được đây. Bởi vậy mà khi cái tên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp vừa được nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt chấn động.
Vật này… Vật này… chính là thần khí đứng đầu thiên hạ đó…
Phượng Vũ Phi trông thấy vẻ khiếp sợ bao trùm đấu trường thì cười cười và có chút kiêu ngạo lên tiếng, “Hôm nay Càn Khôn Thiên Hợp Tháp được dùng để thi đấu võ công nên sẽ không mở ra đường tru sát*, nó chỉ mở ra năm đường là hoàng, lam, bạch, tử, lục, cho nên mọi người không cần lo lắng.”
Phượng Vũ Phi vừa dứt lời, đám người Mộ Dung Tỉnh đang chờ phía sau hậu trường dường như không thể chờ thêm được nữa, cả bọn từ bốn phương tám hướng lập tức nhảy vọt lên võ đài.
“Đây đúng là hạ cả vốn gốc.” Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền lắc đầu thở dài một hơi, “Sớm biết thế này bản quân đã đăng ký tham gia rồi.”