Lời này vừa dứt, bốn phía nhất thời nổi lên những tiếng xuýt xoa. Phượng Vũ Náo này dám nói Di tộc thượng cổ của bọn họ động vào thứ gì đó của bọn hắn, rõ ràng là hắn muốn nói người Nam Viên bọn họ đã ăn trộm bảo vật của Thiên Khung còn gì?
Bên trong đấu trường thi đấu lập tức vang lên những tiếng chửi mắng ồn ào.
“Yên lặng!” Tiếng chửi mắng vừa vang lên thì Mộc Hoàng đã mạnh mẽ hét to một tiếng. Mấy chục vạn người đang nói nửa chừng lập tức im bặt. Đấu trường thi đấu lại một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
“Ngài có chứng cớ không?” Mộc Hoàng nhíu mày nhìn Phượng Vũ Náo, ngữ khí lạnh như băng. Người dân Nam Viên có thể không biết nhưng hắn biết, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp có lẽ đúng như lời Phượng Vũ Náo nói, thông thường nó sẽ không tự động mở ra cửa Sát, trừ khi xảy ra tình huống như lời nói của Phượng Vũ Náo thì nó sẽ tự động tấn công, đây chính là điểm lợi lại của thần khí này.
Vừa nghe Mộc Hoàng nói đến chứng cớ, vẻ mặt của Phượng Vũ Náo lại càng thêm nhăn lại, ánh mắt hắn bắt đầu dò xét trên người Phong Vân từ trên xuống dưới.
Mộc Hoàng thấy vậy liền dắt Phong Vân đến trước mặt Phượng Vũ Náo và Phượng Vũ Phi rồi đi vòng vo vài vòng.
Phong Vân bị Mộc Hoàng khống chế nên chỉ có thể tuân theo hành động của hắn, trong lòng nàng lúc này đang vô cùng căng thẳng, đúng là nàng đã đoạt một bảo bối bên trong tháp.
Nhưng mà… Không có! Trên người Phong Vân không có bất cứ khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không có bất cứ điều gì khác thường cả.
Phượng Vũ Náo cau mày lại, hắn một lần nữa xem xét Phong Vân và sư tử Hoàng Kim đang nằm trên vai nàng. Nhưng mà kết quả vẫn như cũ là không có, trên người bọn họ không có bất cứ khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp. Hiển nhiên là Phong Vân không đụng chạm vào bất cứ đồ vật gì bên trong bảo tháp cả.
Sắc mặt của Phượng Vũ Náo lúc này hoàn toàn lộ ra vẻ khó hiểu, nếu Phong Vân không chạm vào thứ gì bên trong tháp thì vì sao Càn Khôn Thiên Hợp Tháp lại tự động tấn công?
Liệu có phải bảo tháp đã có hỏng hóc gì không? Có phải…
“Ta xin phép nói một câu công bằng!” Giữa không khí tràn ngập sự bối rối, Ngàn Dạ Cách đứng một bên đột nhiên lên tiếng. Hắn bước lên phía trước và đứng vào khoảng giữa Mộc Hoàng với Phượng Vũ Náo rồi thở dài một tiếng và nói, “Phượng Vũ huynh, trên người Hách Liên Phong Vân không có chút khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp cả. Hắn chắc chắn không đụng vào thứ gì bên trong tháp. Ta tin Phượng Vũ huynh cũng đã nhận ra điều này.”
Phượng Vũ Náo nghe nói thế thì không muốn trả lời nhưng không thể không trả lời. Hắn đành phải gật đầu công nhận, “Đúng, không có vấn đề!”
Lời này vừa nói ra, Phong Vân lập tức không còn căng thẳng nữa, nhưng nàng lại thấy tò mò, rõ ràng bọn họ đã đoạt một vật bên trong tháp mà.
“Ngu ngốc! Đó là sức mạnh vốn có của ta, hắn có mà cảm nhận được cái rắm!” Sư tử Hoàng Kim ngồi xổm trên vai Phong Vân cảm giác được sự nghi hoặc của nàng, nó liền dùng thuật dẫn âm qua tâm linh để nói cho nàng biết.
Thứ đó chính là sức mạnh vốn có của nó, cho dù sức mạnh đó đã bị khí tức của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp bao phủ nhưng vừa vào cơ thể nó thì mọi dấu vết lạ lẫm sẽ bị hủy diệt ngay lập tức. Bọn người kia đương nhiên không thể phát hiện ra điều gì. Còn Phong Vân thì vốn dĩ đã không động vào bất cứ thứ gì nên đương nhiên khí tức trên người nàng cũng trong sạch đến không thể sạch hơn.
Phong Vân đã hiểu ra vấn đề, nàng là người thẳng tính nên cũng muốn nói ra cho rõ ngọn ngành, có điều đáng tiếc là Mộc Hoàng vẫn đang khống chế nàng và không cho nàng lên tiếng, hôm nay hắn đã thực sự tức giận.
“Nếu không có vấn đề thì chuyện kia phải giải thích thế nào?” Mộc Hoàng lên giọng gây sự.
“Mộc huynh!” Không đợi Phượng Vũ Náo đáp lời, Ngàn Dạ Cách đã thở dài lần nữa rồi nói với Mộc Hoàng, “Về chuyện này, ta dám cam đoan Phượng Vũ huynh tuyệt đối không nghĩ tới chuyện giết Phong Vân, việc này đối với Thiên Khung chẳng có lợi ích gì. Có lẽ lúc ấy đã xảy ra sai lầm nào đó. Mộc huynh, chúng ta sẽ không vì tư thù cá nhân mà làm liên lụy đến đại cục phải không?”
Ngàn Dạ Cách nhẹ nhàng khéo léo hỏi lại một câu khiến Mộc Hoàng có muốn trách cứ thêm nữa cũng không nói nên lời. Trong lòng hắn hiểu rõ Thiên Khung nhất định không phải cố ý. Thế nhưng cho dù bọn họ không cố ý thì kết quả cũng đã như vậy rồi.
“Ngàn Dạ huynh nói rất đúng! Thiên Khung ta tuyệt đối không có ý này!” Phượng Vũ Náo vội vàng tiếp lời.
“Không phải cố ý nhưng thực tế đã diễn ra thế rồi!” Mộc Hoàng lùi lại một bước.
Phượng Vũ Náo tự biết mình đuối lý nên nghẹn giọng không nói nên lời.
Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền mỉm cười. Hắn hướng về phía Phượng Vũ Náo rồi nói.
Bên trong đấu trường thi đấu lập tức vang lên những tiếng chửi mắng ồn ào.
“Yên lặng!” Tiếng chửi mắng vừa vang lên thì Mộc Hoàng đã mạnh mẽ hét to một tiếng. Mấy chục vạn người đang nói nửa chừng lập tức im bặt. Đấu trường thi đấu lại một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
“Ngài có chứng cớ không?” Mộc Hoàng nhíu mày nhìn Phượng Vũ Náo, ngữ khí lạnh như băng. Người dân Nam Viên có thể không biết nhưng hắn biết, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp có lẽ đúng như lời Phượng Vũ Náo nói, thông thường nó sẽ không tự động mở ra cửa Sát, trừ khi xảy ra tình huống như lời nói của Phượng Vũ Náo thì nó sẽ tự động tấn công, đây chính là điểm lợi lại của thần khí này.
Vừa nghe Mộc Hoàng nói đến chứng cớ, vẻ mặt của Phượng Vũ Náo lại càng thêm nhăn lại, ánh mắt hắn bắt đầu dò xét trên người Phong Vân từ trên xuống dưới.
Mộc Hoàng thấy vậy liền dắt Phong Vân đến trước mặt Phượng Vũ Náo và Phượng Vũ Phi rồi đi vòng vo vài vòng.
Phong Vân bị Mộc Hoàng khống chế nên chỉ có thể tuân theo hành động của hắn, trong lòng nàng lúc này đang vô cùng căng thẳng, đúng là nàng đã đoạt một bảo bối bên trong tháp.
Nhưng mà… Không có! Trên người Phong Vân không có bất cứ khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không có bất cứ điều gì khác thường cả.
Phượng Vũ Náo cau mày lại, hắn một lần nữa xem xét Phong Vân và sư tử Hoàng Kim đang nằm trên vai nàng. Nhưng mà kết quả vẫn như cũ là không có, trên người bọn họ không có bất cứ khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp. Hiển nhiên là Phong Vân không đụng chạm vào bất cứ đồ vật gì bên trong bảo tháp cả.
Sắc mặt của Phượng Vũ Náo lúc này hoàn toàn lộ ra vẻ khó hiểu, nếu Phong Vân không chạm vào thứ gì bên trong tháp thì vì sao Càn Khôn Thiên Hợp Tháp lại tự động tấn công?
Liệu có phải bảo tháp đã có hỏng hóc gì không? Có phải…
“Ta xin phép nói một câu công bằng!” Giữa không khí tràn ngập sự bối rối, Ngàn Dạ Cách đứng một bên đột nhiên lên tiếng. Hắn bước lên phía trước và đứng vào khoảng giữa Mộc Hoàng với Phượng Vũ Náo rồi thở dài một tiếng và nói, “Phượng Vũ huynh, trên người Hách Liên Phong Vân không có chút khí tức nào của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp cả. Hắn chắc chắn không đụng vào thứ gì bên trong tháp. Ta tin Phượng Vũ huynh cũng đã nhận ra điều này.”
Phượng Vũ Náo nghe nói thế thì không muốn trả lời nhưng không thể không trả lời. Hắn đành phải gật đầu công nhận, “Đúng, không có vấn đề!”
Lời này vừa nói ra, Phong Vân lập tức không còn căng thẳng nữa, nhưng nàng lại thấy tò mò, rõ ràng bọn họ đã đoạt một vật bên trong tháp mà.
“Ngu ngốc! Đó là sức mạnh vốn có của ta, hắn có mà cảm nhận được cái rắm!” Sư tử Hoàng Kim ngồi xổm trên vai Phong Vân cảm giác được sự nghi hoặc của nàng, nó liền dùng thuật dẫn âm qua tâm linh để nói cho nàng biết.
Thứ đó chính là sức mạnh vốn có của nó, cho dù sức mạnh đó đã bị khí tức của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp bao phủ nhưng vừa vào cơ thể nó thì mọi dấu vết lạ lẫm sẽ bị hủy diệt ngay lập tức. Bọn người kia đương nhiên không thể phát hiện ra điều gì. Còn Phong Vân thì vốn dĩ đã không động vào bất cứ thứ gì nên đương nhiên khí tức trên người nàng cũng trong sạch đến không thể sạch hơn.
Phong Vân đã hiểu ra vấn đề, nàng là người thẳng tính nên cũng muốn nói ra cho rõ ngọn ngành, có điều đáng tiếc là Mộc Hoàng vẫn đang khống chế nàng và không cho nàng lên tiếng, hôm nay hắn đã thực sự tức giận.
“Nếu không có vấn đề thì chuyện kia phải giải thích thế nào?” Mộc Hoàng lên giọng gây sự.
“Mộc huynh!” Không đợi Phượng Vũ Náo đáp lời, Ngàn Dạ Cách đã thở dài lần nữa rồi nói với Mộc Hoàng, “Về chuyện này, ta dám cam đoan Phượng Vũ huynh tuyệt đối không nghĩ tới chuyện giết Phong Vân, việc này đối với Thiên Khung chẳng có lợi ích gì. Có lẽ lúc ấy đã xảy ra sai lầm nào đó. Mộc huynh, chúng ta sẽ không vì tư thù cá nhân mà làm liên lụy đến đại cục phải không?”
Ngàn Dạ Cách nhẹ nhàng khéo léo hỏi lại một câu khiến Mộc Hoàng có muốn trách cứ thêm nữa cũng không nói nên lời. Trong lòng hắn hiểu rõ Thiên Khung nhất định không phải cố ý. Thế nhưng cho dù bọn họ không cố ý thì kết quả cũng đã như vậy rồi.
“Ngàn Dạ huynh nói rất đúng! Thiên Khung ta tuyệt đối không có ý này!” Phượng Vũ Náo vội vàng tiếp lời.
“Không phải cố ý nhưng thực tế đã diễn ra thế rồi!” Mộc Hoàng lùi lại một bước.
Phượng Vũ Náo tự biết mình đuối lý nên nghẹn giọng không nói nên lời.
Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền mỉm cười. Hắn hướng về phía Phượng Vũ Náo rồi nói.