Vừa nói ông ta vừa lôi từ trong đám tiền đặt cược mà vị sư huynh vừa đưa cho ra một hạt châu gì đó rồi xoay người đưa nó cho Phong Vân, vừa đưa vừa cất giọng khô khốc, “Cầm lấy!”
Phong Vân bị sư phụ Diêm La nhét hạt châu vào trong tay. Thế này là thế quái nào nhỉ? Đồ đệ bắt sư phụ tặng quà gặp mặt cho vợ?
“Này này lão Tam, đây chính là Vô Cực Đan ta đã khổ luyện trong ba năm đấy, ngươi lại tùy tiện cho đi là thế nào!” Vị sư bá bắt đầu khua chân muốn tay.
Vô Cực Đan là cái gì?
Phong Vân không biết nó là cái gì nhưng nàng biết thứ trong tay chắc chắn là bảo bối.
Đúng lúc đó thì lời nói truyền âm của Mộc Hoàng lọt vào tai Phong Vân, “Đó là linh đan đệ nhất trên núi này đấy, công dụng của nó là cải tử hoàn sinh, ta cũng không có đâu.” Lời nói có vẻ oán giận nhưng còn chứa nhiều sự vui sướng hơn. Sư phụ cho Phong Vân hay cho hắn thì hắn cũng đều rất vui mừng.
Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế thì mặt mày hơi đổi sắc. Nàng lập tức thản nhiên tươi cười nói với sư phụ của Mộc Hoàng, “Đa tạ sư phụ! Sư phụ thực yêu thương Mộc Hoàng.”
“Hừ.” Diêm La nghe Phong Vân nói thế liền liếc Mộc Hoàng một cái và tỏ ra kiêu căng còn hơn cả hắn, “Ai yêu thương gì nó?”
“Ông ta thương ta?” Mộc Hoàng đồng thời quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai người lại cùng tỏ ra chán ghét hừ lạnh một tiếng và nhất tề quay đầu đi.
Phong Vân thấy vậy thì bật cười thành tiếng, còn nói không thương không tôn kính gì nữa! Nếu sư phụ Diêm La không thương yêu Mộc Hoàng thì sao có thể thuận tay lấy một bảo bối thần kỳ như thế làm quà gặp mặt cho nàng? Nếu Mộc Hoàng không tôn trọng kính yêu sư phụ của hắn thì làm gì có chuyện ngàn dặm xa xôi đưa nàng tới gặp ông ấy? Việc làm này khác gì đưa con dâu về ra mắt cha mẹ đâu.
Đúng là hai kẻ cứng đầu!
“Tiểu Phong Vân, hôm nay sư bá tới đây để xem nam nhân nên không đem theo thứ gì tốt, sau này ta sẽ đền bù cho con…” Sư bá đứng một bên cười khì khì như thể đã quá quen với tình huống trước mặt.
Phong Vân nghe vậy cũng không khách sáo đáp lời, “Được ạ!”
“Con thật đúng là không khách sáo!” Sư bá mỉm cười nhìn Phong Vân.
“Một ngày làm thầy cả đời là cha, với phụ thân thúc bá của mình còn khách sáo gì nữa ạ.” Phong Vân mỉm cười ngọt ngào đáp lời.
Phong Vân bị sư phụ Diêm La nhét hạt châu vào trong tay. Thế này là thế quái nào nhỉ? Đồ đệ bắt sư phụ tặng quà gặp mặt cho vợ?
“Này này lão Tam, đây chính là Vô Cực Đan ta đã khổ luyện trong ba năm đấy, ngươi lại tùy tiện cho đi là thế nào!” Vị sư bá bắt đầu khua chân muốn tay.
Vô Cực Đan là cái gì?
Phong Vân không biết nó là cái gì nhưng nàng biết thứ trong tay chắc chắn là bảo bối.
Đúng lúc đó thì lời nói truyền âm của Mộc Hoàng lọt vào tai Phong Vân, “Đó là linh đan đệ nhất trên núi này đấy, công dụng của nó là cải tử hoàn sinh, ta cũng không có đâu.” Lời nói có vẻ oán giận nhưng còn chứa nhiều sự vui sướng hơn. Sư phụ cho Phong Vân hay cho hắn thì hắn cũng đều rất vui mừng.
Phong Vân nghe Mộc Hoàng nói thế thì mặt mày hơi đổi sắc. Nàng lập tức thản nhiên tươi cười nói với sư phụ của Mộc Hoàng, “Đa tạ sư phụ! Sư phụ thực yêu thương Mộc Hoàng.”
“Hừ.” Diêm La nghe Phong Vân nói thế liền liếc Mộc Hoàng một cái và tỏ ra kiêu căng còn hơn cả hắn, “Ai yêu thương gì nó?”
“Ông ta thương ta?” Mộc Hoàng đồng thời quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai người lại cùng tỏ ra chán ghét hừ lạnh một tiếng và nhất tề quay đầu đi.
Phong Vân thấy vậy thì bật cười thành tiếng, còn nói không thương không tôn kính gì nữa! Nếu sư phụ Diêm La không thương yêu Mộc Hoàng thì sao có thể thuận tay lấy một bảo bối thần kỳ như thế làm quà gặp mặt cho nàng? Nếu Mộc Hoàng không tôn trọng kính yêu sư phụ của hắn thì làm gì có chuyện ngàn dặm xa xôi đưa nàng tới gặp ông ấy? Việc làm này khác gì đưa con dâu về ra mắt cha mẹ đâu.
Đúng là hai kẻ cứng đầu!
“Tiểu Phong Vân, hôm nay sư bá tới đây để xem nam nhân nên không đem theo thứ gì tốt, sau này ta sẽ đền bù cho con…” Sư bá đứng một bên cười khì khì như thể đã quá quen với tình huống trước mặt.
Phong Vân nghe vậy cũng không khách sáo đáp lời, “Được ạ!”
“Con thật đúng là không khách sáo!” Sư bá mỉm cười nhìn Phong Vân.
“Một ngày làm thầy cả đời là cha, với phụ thân thúc bá của mình còn khách sáo gì nữa ạ.” Phong Vân mỉm cười ngọt ngào đáp lời.