“Có âm mưu là tốt rồi, chỉ sợ cô ta không có âm mưu thôi!” Li Giang thấy Á Phi nhíu mày thì đột nhiên nheo mắt cười. Tiếp đó, hắn búng tay một cái, thủy kính trước mặt lập tức bị hắn thu lại trong tay.
“Ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy bộ dạng người đàn ông của mình, để xem cô ta có đưa cho ta thứ gì đó mà tộc người lùn đã đưa cho rồi cầu xin ta giúp đỡ hay không? Hay là vẫn muốn tiếp tục làm gian tế đây?” Li Giang dứt lời liền cười lạnh một tiếng và đi ra ngoài điện.
“Ca, huynh phải giúp Phong Vân!” Vừa thấy Li Giang rời đi, Á Lê lập tức vọt đến bên cạnh Á Phi. Lần đầu tiên hắn cẩn thận gọi Á Phi là ca chứ không phải là lão đại.
“Á Phi!” Cùng lúc đó, đám Đỗ Như Phi, Hỏa Phượng cũng xúm lại. Trên mặt đám tinh linh lúc này đều mang theo vẻ nghiêm túc và đau lòng khó nói thành lời.
Bọn họ đều đau lòng vì Mộc Hoàng, bọn họ muốn giúp hắn.
Á Phi nhìn thấu được suy nghĩ của đám người trước mặt thông qua ánh mắt của bọn họ nhưng vẫn chưa nói gì. Thành thực mà nói, vừa mới rồi nhìn thấy hết thảy cảnh tượng bên trong thủy kính, lần đầu tiên hắn thực sự bị cảm động, bị chân tình của Mộc Hoàng làm cho cảm động, bị sự kiên quyết dứt khoát của Mộc Hoàng làm cho cảm động, bị cảnh tượng bi thảm kia làm cho cảm động.
Hắn cũng muốn giúp, nhưng mà, nhưng mà…
“Trước hết cứ tìm được Phong Vân đã rồi nói sau.” Hồi lâu Á Phi mới thở dài một hơi. Hắn đứng dậy rồi cũng hướng ra ngoài điện.
Á Lê thấy vậy liền lập tức bám sát theo sau.
Một đám xoa xoa tay. Nếu phải tìm Phong Vân đến phát điên, phải đưa được nàng ra ngoài, cho dù có phải phá nát mối quan hệ tốt đẹp với tộc mỹ nhân ngư thì bọn họ cũng nhất định giúp nàng rời khỏi đây.
Nước biển nhộn nhạo, nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng thực ra lại rất hữu tình.
Lại nói về tình hình ở bên trong luyện ngục. Phong Vân chạy nhanh như chớp không biết qua bao lâu thì phịch một tiếng va vào một vật. Cho dù có Tiểu Thực bảo hộ nhưng cả đám cũng hoa đầu chóng mặt mà dừng lại.
“Ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô ta khi nhìn thấy bộ dạng người đàn ông của mình, để xem cô ta có đưa cho ta thứ gì đó mà tộc người lùn đã đưa cho rồi cầu xin ta giúp đỡ hay không? Hay là vẫn muốn tiếp tục làm gian tế đây?” Li Giang dứt lời liền cười lạnh một tiếng và đi ra ngoài điện.
“Ca, huynh phải giúp Phong Vân!” Vừa thấy Li Giang rời đi, Á Lê lập tức vọt đến bên cạnh Á Phi. Lần đầu tiên hắn cẩn thận gọi Á Phi là ca chứ không phải là lão đại.
“Á Phi!” Cùng lúc đó, đám Đỗ Như Phi, Hỏa Phượng cũng xúm lại. Trên mặt đám tinh linh lúc này đều mang theo vẻ nghiêm túc và đau lòng khó nói thành lời.
Bọn họ đều đau lòng vì Mộc Hoàng, bọn họ muốn giúp hắn.
Á Phi nhìn thấu được suy nghĩ của đám người trước mặt thông qua ánh mắt của bọn họ nhưng vẫn chưa nói gì. Thành thực mà nói, vừa mới rồi nhìn thấy hết thảy cảnh tượng bên trong thủy kính, lần đầu tiên hắn thực sự bị cảm động, bị chân tình của Mộc Hoàng làm cho cảm động, bị sự kiên quyết dứt khoát của Mộc Hoàng làm cho cảm động, bị cảnh tượng bi thảm kia làm cho cảm động.
Hắn cũng muốn giúp, nhưng mà, nhưng mà…
“Trước hết cứ tìm được Phong Vân đã rồi nói sau.” Hồi lâu Á Phi mới thở dài một hơi. Hắn đứng dậy rồi cũng hướng ra ngoài điện.
Á Lê thấy vậy liền lập tức bám sát theo sau.
Một đám xoa xoa tay. Nếu phải tìm Phong Vân đến phát điên, phải đưa được nàng ra ngoài, cho dù có phải phá nát mối quan hệ tốt đẹp với tộc mỹ nhân ngư thì bọn họ cũng nhất định giúp nàng rời khỏi đây.
Nước biển nhộn nhạo, nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng thực ra lại rất hữu tình.
Lại nói về tình hình ở bên trong luyện ngục. Phong Vân chạy nhanh như chớp không biết qua bao lâu thì phịch một tiếng va vào một vật. Cho dù có Tiểu Thực bảo hộ nhưng cả đám cũng hoa đầu chóng mặt mà dừng lại.