“Vậy ý ngươi là bản tôn đã làm sai hả?” Giọng nói lạnh băng lại vô cảm vang lên. Đám đệ tử nhất thời rùng mình một cái.
“Sư tôn, không phải, chúng con…”
“Đừng nói nữa!” Diêm La vung tay lên, trong ngữ khí lộ đầy sự độc đoán. Tiếp đó, ông ta ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Mộc Hoàng đang bị hàng vạn luồng điện đánh ầm ầm trên đỉnh đầu và nói một câu khiến người khác cũng phải khiếp sợ, “Tốt lắm, dám đối địch với ta! Được, rất tốt! Hôm nay ngươi muốn phá giáo xuất môn ư, được, ta cho ngươi đi, nhưng mà, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi dám vì nữ nhân kia mà bỏ đi, sau này bản tôn nhất định sẽ không tha cho nữ nhân đó đâu, nhất định!”
Ngữ khí giận dữ vang vọng khắp đỉnh núi Vô Kê và truyền tới tai Mộc Hoàng đang ở cách đó rất xa.
Một lời vừa dứt, Diêm La cũng không nhìn Mộc Hoàng ở phía trước nữa mà phẩy áo bào rồi xoay người đi về phía cửa cung Ung Hòa.
Sư bá Thần Tiên nghe thấy thế thì gương mặt tái nhợt không đành lòng và bối rối lại càng thêm méo mó. Ông đưa mắt nhìn về phía Mộc Hoàng đang ở đằng xa rồi im lặng thở dài một hơi. Giờ thì hay rồi, Diêm La đã thực sự tức giận và muốn xử lý Phong Vân. Chuyện này về sau phải làm sao bây giờ?
Sư bá Thần Tiên lắc lắc đầu rồi xoay người không nhìn Mộc Hoàng nữa mà nặng nề đi về phía cửa điện.
Gió núi bay lượn làm ống tay áo của ông bay lên phấp phới. Trên tay ông có một mảng xanh tím, đó là chỗ vừa rồi bị Diêm La túm lấy. Với võ công của sư bá Thần Tiên thì dù đòn tấn công ở cấp bậc linh tông cũng không thể lưu lại vết thương trên người ông, có thể thấy được vẻ cay nghiệt của Diêm La vừa rồi chẳng qua chỉ để che dấu phần nhiều cảm xúc.
Màn đêm buông xuống, cái lạnh tỏa ra bốn phía.
Đám đệ tử Hàn Ngọc bị lời nói của Diêm La làm cho kinh sợ, vẻ mặt ai ấy đều lộ rõ sự lúng túng.
Trên con đường đen tối nhuốm đầy ánh lửa, một dòng điện váng trời lại oanh tạc trên người của Mộc Hoàng, máu tươi từng giọt từng giọt từ người Mộc Hoàng rơi xuống bụi bặm nhưng chưa kịp hòa vào bụi bặm thì lại bị ánh lửa cực nóng đốt cháy sạch sẽ mà bốc hơi lên cùng với không khí xung quanh.
“Ầm…” Một luồng sấm sét từ giữa không trung ầm ầm đánh xuống và giáng mạnh lên người Mộc Hoàng. Cơ thể đẫm máu của Mộc Hoàng lập tức run lên, hắn không chống đỡ nổi nữa mà quỳ một gối giữa ngọn lửa hung tợn.
Một làn khói nhẹ lập tức bay lên.
Gương mặt của Mộc Hoàng vặn vẹo dữ dội một chút, tiếp đó, hắn lại không lên tiếng mà mạnh mẽ khởi động cơ thể và lần thứ hai bước từng bước tới phía cuối ngọn lửa. Trên trời là lôi điện rít gào, dưới chân là ngọn lửa bùng cháy khắp nơi.
“Ầm…” Lại một luồng chớp đánh xuống.
Toàn bộ vạt áo trước của Mộc Hoàng bị tia chớp điện làm cho tan thành tro bụi, những vết thương trên da thịt lặng lẽ lộ ra, máu đỏ nhuộm đầy trên người hắn, hỗn hợp mồ hôi và máu loãng từ trên người Mộc Hoàng từ từ chảy xuống. Thứ chảy xuống chính là máu của hắn, cũng chính là những giọt nước mắt của Phong Vân.
“Sư tôn, không phải, chúng con…”
“Đừng nói nữa!” Diêm La vung tay lên, trong ngữ khí lộ đầy sự độc đoán. Tiếp đó, ông ta ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Mộc Hoàng đang bị hàng vạn luồng điện đánh ầm ầm trên đỉnh đầu và nói một câu khiến người khác cũng phải khiếp sợ, “Tốt lắm, dám đối địch với ta! Được, rất tốt! Hôm nay ngươi muốn phá giáo xuất môn ư, được, ta cho ngươi đi, nhưng mà, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi dám vì nữ nhân kia mà bỏ đi, sau này bản tôn nhất định sẽ không tha cho nữ nhân đó đâu, nhất định!”
Ngữ khí giận dữ vang vọng khắp đỉnh núi Vô Kê và truyền tới tai Mộc Hoàng đang ở cách đó rất xa.
Một lời vừa dứt, Diêm La cũng không nhìn Mộc Hoàng ở phía trước nữa mà phẩy áo bào rồi xoay người đi về phía cửa cung Ung Hòa.
Sư bá Thần Tiên nghe thấy thế thì gương mặt tái nhợt không đành lòng và bối rối lại càng thêm méo mó. Ông đưa mắt nhìn về phía Mộc Hoàng đang ở đằng xa rồi im lặng thở dài một hơi. Giờ thì hay rồi, Diêm La đã thực sự tức giận và muốn xử lý Phong Vân. Chuyện này về sau phải làm sao bây giờ?
Sư bá Thần Tiên lắc lắc đầu rồi xoay người không nhìn Mộc Hoàng nữa mà nặng nề đi về phía cửa điện.
Gió núi bay lượn làm ống tay áo của ông bay lên phấp phới. Trên tay ông có một mảng xanh tím, đó là chỗ vừa rồi bị Diêm La túm lấy. Với võ công của sư bá Thần Tiên thì dù đòn tấn công ở cấp bậc linh tông cũng không thể lưu lại vết thương trên người ông, có thể thấy được vẻ cay nghiệt của Diêm La vừa rồi chẳng qua chỉ để che dấu phần nhiều cảm xúc.
Màn đêm buông xuống, cái lạnh tỏa ra bốn phía.
Đám đệ tử Hàn Ngọc bị lời nói của Diêm La làm cho kinh sợ, vẻ mặt ai ấy đều lộ rõ sự lúng túng.
Trên con đường đen tối nhuốm đầy ánh lửa, một dòng điện váng trời lại oanh tạc trên người của Mộc Hoàng, máu tươi từng giọt từng giọt từ người Mộc Hoàng rơi xuống bụi bặm nhưng chưa kịp hòa vào bụi bặm thì lại bị ánh lửa cực nóng đốt cháy sạch sẽ mà bốc hơi lên cùng với không khí xung quanh.
“Ầm…” Một luồng sấm sét từ giữa không trung ầm ầm đánh xuống và giáng mạnh lên người Mộc Hoàng. Cơ thể đẫm máu của Mộc Hoàng lập tức run lên, hắn không chống đỡ nổi nữa mà quỳ một gối giữa ngọn lửa hung tợn.
Một làn khói nhẹ lập tức bay lên.
Gương mặt của Mộc Hoàng vặn vẹo dữ dội một chút, tiếp đó, hắn lại không lên tiếng mà mạnh mẽ khởi động cơ thể và lần thứ hai bước từng bước tới phía cuối ngọn lửa. Trên trời là lôi điện rít gào, dưới chân là ngọn lửa bùng cháy khắp nơi.
“Ầm…” Lại một luồng chớp đánh xuống.
Toàn bộ vạt áo trước của Mộc Hoàng bị tia chớp điện làm cho tan thành tro bụi, những vết thương trên da thịt lặng lẽ lộ ra, máu đỏ nhuộm đầy trên người hắn, hỗn hợp mồ hôi và máu loãng từ trên người Mộc Hoàng từ từ chảy xuống. Thứ chảy xuống chính là máu của hắn, cũng chính là những giọt nước mắt của Phong Vân.