Phong Vân lạnh lùng thong thả bước tới trước mặt Li Giang, “Lệnh bài của Huyễn Hải mê uyên!”
Li Giang nhìn Phong Vân một thân không hề có sát khí nhưng không làm mất đi sự dữ tợn phát ra từ xương tủy của nàng. Hắn khẽ cau mày lại rồi búng tay giữa không trung. Một lệnh bài sẫm màu lập tức xuất hiện.
Phong Vân thấy thế liền đưa tay cầm lấy và xoay người rời đi. Một loạt các động tác không chút dây dưa dài dòng và đi thẳng vào vấn đề.
Li Giang trông thấy Phong Vân chỉ vung tay lên một cái, đám tội phạm bị giam giữ tại luyện ngục ở đằng sau vốn không từ bất cứ tội ác nào lập tức cung kính đuổi theo nàng. Hành động và tôn ti trật tự đó quả thực làm người ta phải thán phục. Tựa như chỉ cần Phong Vân nói một câu là bọn họ sẽ hy sinh vô điều kiện, sẽ dũng cảm tiến lên.
Li Giang không khỏi cau mày thêm cái nữa. Tình hình này rất tốt, Phong Vân lại sắp giúp hắn phá bỏ cái u ác tính lớn nhất của Huyễn Hải đi rồi.
“Ngài không đi cùng xem thế nào à?” Á Phi thấy Phong Vân dẫn theo đám tù nhân đi về phía Huyễn Hải mê uyên thì không khỏi liếc mắt nhìn Li Giang một cái.
Huyễn Hải mê uyên, Li Á đang ở nơi đó.
Ánh mắt của Li Giang vẫn dõi theo hướng Phong Vân vừa rời đi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn khoảng không vô tận dưới đáy biển.
Một hồi sau hắn mới hừ nhẹ một tiếng, “Có gì hay ho đâu. Cô ta chưa chắc đã có năng lực để làm chuyện đó.”
Huyễn Hải mê uyên nếu có thể dễ dàng phá bỏ như thế thì bọn họ sẽ không để Li Á phải ở trong đó lâu như vậy, lâu đến mức không biết sống chết thế nào.
“Xem một chút cũng chẳng làm ngài mất đi sợi lông nào đâu!” Á Lê đứng một bên bất mãn lên tiếng. Hắn lập tức kéo Li Giang đi về hướng Phong Vân vừa đi.
Đám tinh linh Hỏa Phượng chờ một bên cũng không nói hai lời mà trực tiếp khiêng Li Giang lên rồi đuổi theo Phong Vân.
“Lông á? Các ngươi tưởng ta là người tộc bỉ mông toàn thân đầy lông chắc? Lão tử ta đây sạch sẽ hơn các ngươi nhiều.” Li Giang trề môi bất mãn trả lời nhưng bước chân cũng không tự nguyện mà đuổi theo bọn họ.
Á Phi thấy vậy thì trên mặt hiện lên một tia trong trẻo. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân vừa rời đi.
Li Giang nhìn Phong Vân một thân không hề có sát khí nhưng không làm mất đi sự dữ tợn phát ra từ xương tủy của nàng. Hắn khẽ cau mày lại rồi búng tay giữa không trung. Một lệnh bài sẫm màu lập tức xuất hiện.
Phong Vân thấy thế liền đưa tay cầm lấy và xoay người rời đi. Một loạt các động tác không chút dây dưa dài dòng và đi thẳng vào vấn đề.
Li Giang trông thấy Phong Vân chỉ vung tay lên một cái, đám tội phạm bị giam giữ tại luyện ngục ở đằng sau vốn không từ bất cứ tội ác nào lập tức cung kính đuổi theo nàng. Hành động và tôn ti trật tự đó quả thực làm người ta phải thán phục. Tựa như chỉ cần Phong Vân nói một câu là bọn họ sẽ hy sinh vô điều kiện, sẽ dũng cảm tiến lên.
Li Giang không khỏi cau mày thêm cái nữa. Tình hình này rất tốt, Phong Vân lại sắp giúp hắn phá bỏ cái u ác tính lớn nhất của Huyễn Hải đi rồi.
“Ngài không đi cùng xem thế nào à?” Á Phi thấy Phong Vân dẫn theo đám tù nhân đi về phía Huyễn Hải mê uyên thì không khỏi liếc mắt nhìn Li Giang một cái.
Huyễn Hải mê uyên, Li Á đang ở nơi đó.
Ánh mắt của Li Giang vẫn dõi theo hướng Phong Vân vừa rời đi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn khoảng không vô tận dưới đáy biển.
Một hồi sau hắn mới hừ nhẹ một tiếng, “Có gì hay ho đâu. Cô ta chưa chắc đã có năng lực để làm chuyện đó.”
Huyễn Hải mê uyên nếu có thể dễ dàng phá bỏ như thế thì bọn họ sẽ không để Li Á phải ở trong đó lâu như vậy, lâu đến mức không biết sống chết thế nào.
“Xem một chút cũng chẳng làm ngài mất đi sợi lông nào đâu!” Á Lê đứng một bên bất mãn lên tiếng. Hắn lập tức kéo Li Giang đi về hướng Phong Vân vừa đi.
Đám tinh linh Hỏa Phượng chờ một bên cũng không nói hai lời mà trực tiếp khiêng Li Giang lên rồi đuổi theo Phong Vân.
“Lông á? Các ngươi tưởng ta là người tộc bỉ mông toàn thân đầy lông chắc? Lão tử ta đây sạch sẽ hơn các ngươi nhiều.” Li Giang trề môi bất mãn trả lời nhưng bước chân cũng không tự nguyện mà đuổi theo bọn họ.
Á Phi thấy vậy thì trên mặt hiện lên một tia trong trẻo. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân vừa rời đi.