Mây mù tản ra, cả trời đất ngập trong một mảng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nói ít ỏi của Phong Vân đang không ngừng vọng lại trong các khe núi.
Từ các ngọn núi nhỏ chạy tới, mọi người của núi Vô Kê lúc này trông đã vô cùng chật vật đều đứng sừng sững cả ở phía trước của cung Ung Hòa. Mà đối diện với bọn họ chính là nhóm kiêu hùng hùng hổ của luyện ngục đã từ bốn phương tám hướng áp sát lại. Cây hồng y đại pháo hai mươi cửa phả ra sức uy hiếp của các quả đại pháo linh lực có cấp bậc vượt qua cả linh đế đang được chậm rãi đẩy rời đi giữa những lời nói vang vọng khắp dãy núi của Phong Vân. Tất cả đều bao vây lấy cung UngHòa với khí thế vô cùng dữ tợn, kiêu ngạo, giương cung bạt kiếm.
“Hách Liên Phong Vân!” Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Diêm La bỗng chậm rãi từ giữa ngọn núi đạp không lao ra. Vẻ mặt ông ta vẫn lãnh khốc như trước, khí tức cũng vẫn đầy vẻ chết chóc như trước, ánh mắt khi nhìn Phong Vân tràn ngập sự lạnh băng vô tình.
Phong Vân chậm rãi quay đầu nhìn Diêm La đã xuất hiện ở khoảng không phía trên cung Ung Hòa, trong đôi mắt lạnh lùng của nàng không có sự giận dữ mà ngược lại lại chậm rãi nở nụ cười. Đó chính là một nụ cười đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ.
“San bằng cung Ung Hòa cho ta!” Tầm mắt vẫn tập trung vào Diêm La nhưng lời nói của Phong Vân là nói với đám người của nàng.
Không có câu trả lời nào vang lên, chỉ có các nòng pháo của cây hồng y đại pháo hai mươi cửa đồng loạt hiện lên các ánh sáng của linh lực.
Pháo linh lực đã sẵn sàng ra trận!
Đám đệ tử của núi Vô Kê đang tề tựu ở cung Ung Hòa khi thấy vậy thì đều đồng loạt thay đổi sắc mặt. Cả đám đồng thời nhìn về phía Diêm La trên trời.
Ngăn cản hay không ngăn cản đây? Chống cự hay không chống cự đây? Nếu ngăn cản thì phải ngăn cản thế nào? Nếu chống cự thì phải chống cự ra sao? Những ngọn núi do bọn họ bảo hộ đều đã hoàn toàn bị phá hủy rồi. Cung Ung Hòa này chính là biểu tượng vĩ đại nhất của núi Vô Kê, cũng như Đế cung Nam Viên của Mộc Hoàng vậy. Nếu hôm nay nó thực sự bị Phong Vân làm cho… Vậy thì bọn họ…
“Hách Liên Phong Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Diêm La đứng giữa không trung khi thấy vậy thì trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Phong Vân nghe nói thế thì cúi đầu cười lạnh một tiếng, “Khinh người quá đáng ư? Cái này gọi là khinh người quá đáng sao? Hải Long, nói cho ông ta biết thế nào mới là khinh người quá đáng đi!”
Hải Long đứngbên cạnh Phong Vân vẫn chưa mở miệng nói gì lúc này khi nghe vậy liền lạnh lùng nói, “Phá nhà diệt tộc, những nơi đi qua chó gà không tha, ai dám ức hiếp ta, ta trả gấp trăm lần.”
Đó chính là quy tắc của luyện ngục.
Lời nói lạnh băng mà tràn ngập cuồng vọng tung bay trên khoảng không phía trên cung Ung Hòa, làm cho sắc mặt của đám đệ tử núi Vô Kê vốn đã không tốt lại càng thêm khó coi.
Sau khi nghe Hải Long nói xong, khóe miệng Phong Vân lại cong lên không chút độ ấm.
“Phá tan cho ta!” Lời nói lạnh băng sắc nhọn mà tràn ngập sự tức giận lại vang lên.
“Được!” Cùng với tiếng hét to của Phong Vân, tiếng hô của đám người kiêu hùng dũng mãnh của luyện ngục cũng đồng loạt vang lên khiến người ta khiếp sợ. Sau đó, cùng với tiếng rống to này, cây hồng y đại pháo hai mươi cửa đã sớm được chuẩn bị xong bỗng bùng lên một cái. Ngay sau đó, chỉ nghe có hai mươi âm thanh cơ hồ như tiếng ầm ầm vang lên vô cùng dữ dội.
“Ầm…” Kinh thiên động địa. Đỏ xanh vàng lục lam chàm tím, bảy màu giao hòa giữa trời đất. Khắp bốn phương tám hướng như có hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu đang bay múa giữa không trung. Đàn giao long này hướng về phía cung Ung Hòa mà lao vọt đi.
“A…” Đứng trước cung Ung Hòa, chúng đệ tử của núi Vô Kê đều đồng loạt biến sắc.
“Sơn chủ…” Giữa lúc biến sắc mặt, mọi người theo bản năng muốn chống trả lại nhưng lại không biết Diêm La có ý định gì không.
“Bảo vệ!” Diêm La mắt thấy tình hình trước mắt liền lời ít ý nhiều ném lại hai chữ. Tay áo bào của ông ta đồng thời phồng lên như cánh buồm. Hai luồng ánh sáng màu vàng từ bàn tay ông ta lao nhanh ra ngoài. Hai luồng sáng này rít gào trên bầu trời và tấn công về phía hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu kia.
Ông ta có thể để mặc nàng phá hủy những thứ khác trên núi Vô Kê nhưng cung Ung Hòa thì không được. Đó là gốc rễ của núi Vô Kê, là tôn nghiêm của núi Vô Kê, không thể để nó bị chà đạp.
Cùng lúc đó, mọi người của núi Vô Kê ở phía dưới nghe theo lệnh Diêm La lập tức nhất tề hét lớn một tiếng, các luồng linh lực nhiều màu sắc nhanh chóng lao ra. Trong nháy mắt, phía trên cung Ung Hòa liền xuất hiện một tấm lưới phòng hộ với rất nhiều sắc màu.
“Hừ!” Mắt thấy Diêm La ra tay, Ba Ngân mặt không chút đổi sắc suốt từ đầu tới giờ đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Cùng với tiếng hừ lạnh này, ba người Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa vẫn đứng sừng sững bên cạnh Phong Vân bắt đầu hành động.
Chỉ thấy ba người bọn họ nhất tề vươn tay về phía Diêm La và nhấn một cái, mây mù trong không trung vốn đã hoàn toàn tản ra bỗng nhanh chóng ngưng tụ lại, sau đó, một loại sức mạnh có màu nước biển không gì địch nổi liền ùn ùn kéo tới trùm lên hai con kim long kia của Diêm La.
Nước biển dập dờn vốn là thứ vô cùng mềm mại nhưng lại có thể trở nên cứng rắn vô cùng. Vừa cương vừa nhu, đó chính là điểm đặc sắc của nước.
Tam đại cao thủ của thủy tộc mà ra tay thì Diêm La có mạnh tới đâu cũng phải dạt sang một bên. Lập tức, chỉ thấy hai con cự long màu vàng của Diêm La đã bị vây chặt trong nước biển. Mặc cho nó tả xung hữu đột cũng không thể làm gì được khối nước biển nhìn có vẻ vô cùng mềm mại kia.
Gió lại đổi chiều, nước biển bao phủ lên cung Ung Hòa, lực phòng hộ của Diêm La đã bị ba người của Hải Long phá vỡ.
Mất đi sức mạnh bảo hộ của Diêm La, tấm lưới phòng hộ do chúng đệ tử của núi Vô Kê liên thủ tạo ra lập tức bị hai mươi con giao long ánh sáng kia làm cho dao động.
Đòn tấn công siêu việt của cấp bậc linh để chẳng phải là thứ tầm thường.
“Hách Liên Phong Vân, cô dám ư?” Sư bá Thần Tiên ở phía dưới vốn không hề ra tay cản trở Phong Vân khi thấy vậy liền kinh ngạc trầm giọng hét lên với nàng. Chiến đội kim giáp đằng sau ông vẫn không có hành động gì thì giờ đã bắt đầu hành động.
Giữa bầu không gian có hơn trăm luồng linh lực, giữa sự bảo vệ che chắn của chúng đệ tự núi Vô Kê, trong đôi mắt của Phong Vân vốn vẫn lạnh lùng lại hiện lên một tia băng lạnh. Nàng đột nhiên mở miệng nói, “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hi quân bất tri, quân mộc hề*.”
(*Một câu trong bài thơ cổ Việt Nhân Ca, nghĩa đại khái là “Núi có cây cây có cành, lòng yêu người, người không biết, quân vương lạnh lùng như cỏ cây.”)
Câu nói thản nhiên và đặc biệt lạnh lẽo vô duyên vô cớ bỗng vang lên vốn chỉ như một câu nói vu vơ nhưng khi rơi vào tai Thần Tiên và Diêm La thì lại như một đạo sấm sét khiến hai người đó không thể đứng thẳng lên được. Trong lúc nhất thời, thân hình của cả hai người đều chấn động mạnh, linh lực quanh người bỗng chốc cũng giảm hẳn đi. Đã đánh với đám người kiêu hùng của luyện ngục thì tâm tình sao có thể có bất kỳ dao động nào? Trong nháy mắt, Diêm La lập tức bị bức tường nước cường đại bắn mạnh lên người đánh ầm một cái thật mạnh. Hai con kim long liền kêu lên thảm thiết và biến mất dạng trên bầu trời.
Lực phản phệ quá mạnh khiến Diêm La có vẻ không thể đứng thẳng được nữa. Ông ta liên tục lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững được, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi từ miệng Diêm La mãnh liệt phun ra.
Ở một phương khác, khí tức của sư bá Thần Tiên vốn đang nắm giữ vị trí quan trọng trong lưới phòng hộ của cung Ung Hòa cũng bị kiềm hãm lại. Mà khí tức của ông ta vừa bị kiềm hãm, trung tâm của lưới phòng hộ liền lập tức xảy ra vấn đề, những điểm khác của lưới phòng hộ cũng nhanh chóng xảy ra dao động.
Trăm nguồn sức mạnh hỗ trợ của đội kim giáp còn chưa tới nơi thì linh lực của lưới phòng hộ đã ầm một tiếng, bị cây hồng y đại pháo hai mươi cửa của Phong Vân bắn cho tan tành thành những mảnh nhỏ.
Sương khói lượn lờ, khí bay ngất trời.
Tấm lưới phòng hộ vừa bị vỡ, chúng đệ tử của núi Vô Kê đang chống đỡ bên trong lập tức bị sức mạnh dữ dội kia bắn lên người đánh ầm một cái. Cả đám người liền bị văng mạnh ra xa.
“A…” Những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên liên tiếp.
Vậy nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Hai mươi quả đạn pháo linh lực vẽ nên những đường dài như giao long sau khi phá vỡ lưới phòng hộ lại tiếp tục vọt về phía mục tiêu là cung Ung Hòa.
Chỉ thấy giữa đầy trời sương khói, hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu với tư thái không hề chùn bước lao thẳng về phía cung Ung Hòa đang tỏa ra sắc đỏ đằng kia.
“Không…”
Vô số tiếng kêu thê lương lập tức vang lên. Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt mà mọi thứ đã trở nên muộn màng, bọn họ dù có kêu than cũng không biết phải làm sao nữa.
“Ầm…” Giữa những tiếng kêu thê lương, một tiếng nổ kinh thiên động địa lập tức vang lên. Hai mươi con giao long ánh sáng đã tụ lại tại cung Ung Hòa. Cả một góc trời chói lên những ánh sáng dị thường. Trong nháy mắt khi hào quanh chói mắt tỏa ra che đi mọi ánh mắt, che đi mọi cảnh vật, cung Ung Hòa, cứ địa thần thánh nhất của núi Vô Kê…
Mây mù lảng bảng, ánh sáng chói mắt vừa qua đi thì khung cảnh ảm đạm lại xuất hiện. Sau khi tiếng nổ mạnh mang theo sức nóng bức người vừa hạ xuống, trên không trung bỗng rơi xuống một trận mưa phùn. Đó chính là tác phẩm của tam đại vương giả luyện ngục.
“Nơi này dơ bẩn quá, để bọn ta tẩy rửa cho!” Tiếng nói mang đầy sự chế giễu của Bạch Sa lập tức vang lên vọng khắp tứ phương tràn ngập tiếng mưa rơi.
Cung Ung Hòa lúc này ngập chìm trong tĩnh lặng. Chúng đệ tử đều trợn mắt há mồm nhìn cung Ung Hòa, biểu tượng của núi Vô Kê đã đứng sừng sững từ hàng ngàn vạn năm nay giờ lại biến thành một đống gạch vụn.
Trong làn nước mưa rơi rơi, nơi này đã không còn giữ được vẻ nguyên sơ ban đầu nữa.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Hách Liên Phong Vân ta ân oán rõ ràng, người khác khi dễ ta thế nào thì ta sẽ trả lại y như thế.” Nhìn đống phế tích trên núi, Phong Vân đầy người lạnh băng đảo mắt qua Diêm La và Thần Tiên.
Diêm La lợi dụng Mộc Hoàng của nàng nhưng không giết Mộc Hoàng, hôm nay nàng cũng sẽ không động tới tính mệnh của mọi người trên núi Vô Kê. Nhưng mà, không lấy mạng người cũng không có nghĩa phải quên đi món nợ này.
Diêm La ông chẳng phải coi núi Vô Kê là điều vẻ vang sao? Núi Vô Kê của ông chẳng phải ỷ mình là thế gia quyền quý mà không thèm nhìn đến ai sao? Được, hôm nay nàng sẽ diệt sạch mọi chứng tích của núi Vô Kê. Ông đem tấm lòng người khác dẫm nát dưới chân, vậy thì sự kiêu ngạo của ông, sự huy hoàng của ông hôm nay tất cả sẽ phải hạ xuống.
Núi Vô Kê là cái gì vậy? Trong mắt nàng, nó còn không bằng cả cứt chó.
Nói xong một câu, trong mắt vẫn đượm vẻ châm chọc, Phong Vân đột nhiên nói tiếp, “Ai cũng có những người và những chuyện mà cả đời mình không thể dứt bỏ. Khi tính kế với người khác, ông đừng quên một ngày nào đó sẽ phải khổ sở vì báo ứng.”
Lời nói lạnh băng vang lên giữa không trung, từng lời từng lời đều chất chứa những đạo lý sâu xa.
Ai cũng có người mình thương quý nhất. Ai cũng có những chuyện không thể từ bỏ được. Những việc gây tổn thương cho người khác, nếu có thể không làm thì sẽ không làm. Thế nhưng, ông đã vì chuyện trong lòng mình mà khiến người khác phải đau khổ, biến hắn thành lợi thế để ông trả thù, vậy thì cũng đừng trách nàng ăn miếng trả miếng, đúng, ăn miếng trả miếng!
Có một số việc thà không làm còn hơn là làm.
Nghe Phong Vân nói thế, Diêm La và Thần Tiên vốn vô cùng buồn bực vẫn nhìn về phía cung Ung Hòa đã bị phá hủy, lửa giận hừng hực bỗng tăng thêm một chút. Ngay sau đó, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ phức tạp không thể dùng lời nói để hình dung được.
Là bi thương, là phẫn nộ, là bối rối, là hối hận, là bất lực…
Đủ loại cảm xúc hỗn loạn cùng đan xen vào nhau khiến người ta không thể diễn tả được.
“Sơn chủ, diệt bọn chúng…”
“Sư tôn, đừng cho cô ta chạy…”
“Sư tôn…”
Trong lúc vẻ mặt của Diêm La và Thần Tiên vẫn liên tục biến đổi, chúng đệ tử của núi Vô Kê đã vội tỉnh ngộ khỏi cơn bi thương. Cả đám lòng đầy căm phẫn lập tức hét lên.
Sát khí bỗng chốc dâng lên ngập trời…
“Đám thỏ nhãi kia, đại gia bọn ta sợ các ngươi sao, đến đây…”
“Ha ha, vừa rồi đánh còn chưa thoải mái, tiếp tục đi…”
Mọi người của núi Vô Kê vừa cất cao giọng, đám quần hùng luyện ngục cũng lập tức hưởng ứng theo.
Ai dám so sự kiêu ngạo với đám kiêu hùng của luyện ngục?
“Câm miệng!” Mắt thấy ngọn lửa của cuộc chiến tiếp theo đang liên tục leo thang, Diêm La đột nhiên hét to một tiếng trấn áp đám đông hỗn loạn.
Thấy sơn chủ tức giận, chúng đệ tử của núi Vô Kê đều đồng loạt im bặt.
Thấy vậy, Phong Vân liền vung tay lên. Nhóm kiêu hùng luyện ngục cũng ngừng buông những lời khiêu khích. Trên núi đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Hách Liên Phong Vân, bổn tọa nói không lại ngươi. Được, hôm nay bổn tọa nhận thua, từ nay về sau đường ai nấy đi, núi Vô Kê và Đế cung Nam Viên từ nay không còn qua lại gì nữa.”
Lời nói lạnh băng vang lên giữa đất trời. Đó là chấp nhận thua cuộc, đúng, chính là nhận thua.
“Sơn chủ, vì cái gì…”
“Sư tôn…”
Diêm La vung tay lên ngăn không cho bất luận kẻ nào lên tiếng nữa. Gương mặt của ông ta trong nháy mắt đã như già thêm vài tuổi.
Phong Vân đưa mắt nhìn Diêm La bỗng nhiên nhận thua rồi lại nhìn về phía sư bá Thần Tiên thần sắc ảm đạm. Nàng nhẹ nhàng ném lại một tiếng hừ lạnh, “Chỉ sợ ông không làm được!”
Một lời vừa hạ, Phong Vân lại phẩy mạnh tay áo một cái.
“Nhưng mà, Hách Liên Phong Vân ta hôm nay dám đến đây sẽ không sợ núi Vô Kê của ông trả thù. Có chiêu cứ việc dùng, cũng cho ta cơ hội có thể diệt cỏ tận gốc núi Vô Kê các người.”
Dứt lời, Phong Vân quay người lại, “Đi!”
Khói lửa nhè nhẹ bay lên mang theo chút run rẩy. Đám quần hùng chậm rãi theo phía sau Phong Vân hùng hổ hướng về phía ngoài của núi Vô Kê. Bản sắc dũng mãnh của đám người vẫn hiện lên hết sức dữ dội.
Núi Vô Kê, người khác sợ chứ bọn họ không sợ.
Có chiêu nào quang minh chính đại, có chiêu nào mờ ám vụng trộm, cứ việc tung ra hết đi!
Ở ngay phía sau Phong Vân, bên trong căn phòng tra tấn của Hắc Thạch Phong, Đế Sát vốn đã nghe được rành mạch mọi chuyện thấy Phong Vân xoay người rời đi liền hô to, “Phong Vân, Phong Vân…”
Trong tiếng nói của hắn lộ rõ vẻ vui sướng.
Có điều, Hắc Thạch Phong này là nơi nào? Đó chính là nơi hành hình tra tấn của núi Vô Kê, vậy nên tiếng nói của hắn căn bản không thể truyền được ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Phong Vân, cảm nhận được khí tức của nàng đang dần dần rời xa mà đến cuối cùng vẫn không hề quay đầu liếc mắt một cái nhìn về chỗ hắn, giọng nói của Đế Sát cơ hồ đã trở nên khàn đục và thấp hẳn xuống.
Hắn không trách trong lòng Phong Vân không có hắn. Bởi hắn biết bọn họ chỉ gặp mặt nhau có một lần. Hắn sao có thể yêu cầu Phong Vân yêu thương hắn sâu sắc cho được? Nhưng mà, nhưng mà nàng lại có thể vì cái tên Mộc Hoàng chết tiệt nào đó mà khởi binh tới phá hoại núi Vô Kê. Mà hắn lại đang có mặt ở nơi này, vậy nhưng nàng lại chẳng vì hắn mà dừng bước một chút…
Phong Vân, Phong Vân…
“Mộc… Hoàng…” Tiếng nói trầm thấp vừa mới lắng xuống, Đế Sát bỗng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên và cuồng bạo rống to một tiếng. Tiếng rống của hắn tràn ngập sự phẫn nộ và ai oán.
Gió nổi mây tuôn, mây mù trên núi Vô Kê lần thứ hai khép lại, nhưng phong cảnh bên trong đám mây mù ấy đã không còn như cũ nữa.
“Sư tôn, vì sao lại không phản kích, vì sao…” Vài người trong đám đệ tử vẫn còn phẫn nộ và xúc động, vẻ mặt ai nấy đều hết sức bi ai.
Bọn họ còn chưa nói xong, không cần Diêm La và Thần Tiên phải cất tiếng quát, một vài người có hiểu biết trong đám đệ tử đã bịt kín miệng của mấy người kia lại. Có một số việc bọn họ biết, có một số việc bọn họ không biết, nhưng bọn họ hiểu sư tôn nghĩ gì. Nhận thua chính là việc tất yếu. Và… Đuối lý chính là việc tất yếu.
Bọn họ hổ thẹn, vậy thì còn gì để nói nữa đây?
Gió núi vờn quang, cái lạnh đầu đông rét đến bức người.
Diêm La đứng sừng sững giữa không trung chậm rãi đảo mắt nhìn qua hết thảy đống đổ nát trước mặt. Núi Vô Kê lừng danh từ nay về sau sợ rằng sẽ đổ trong tay sơn chủ là ông ta.
Tầm mắt của Diêm La chậm rãi đảo qua gặp phải ánh mắt của Thần Tiên cũng đúng lúc đưa tới. Ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc với nhau lại lập tức nhìn sang một bên.
Quân mộc hề, quân mộc hề*…
(*Quân mộc hề: Một câu ngâm có nghĩa đại khái là “Vị quân vương lạnh lùng như cỏ cây”.)
Mộc Hoàng vì ông ta mà bị tổn thương, mối thâm tình với Đế cung Nam Viên đã bị đoạn tuyệt…
Hết thảy mọi chuyện này là đúng hay sai đây?
Gió núi lượn lờ, mưa dầm bắt đầu kéo đến. Trận mưa đầu đông mang theo cái lạnh thấu xương. Núi Vô Kê bị bao phủ bởi màn mưa kéo dài, mọi thứ đều vô cùng tĩnh mịch. Vậy nhưng đám kiêu hùng của luyện ngục đang chậm rãi rời khỏi núi Vô Kê lại vô cùng phấn chấn. Cả đám cứ không ngừng diễu võ dương oai.
“Đắc ý cái gì? Núi Vô Kê có uy ở nhân gian nhưng đối với chúng ta có là gì? Chiến thẳng nhỏ nhoi ấy tính làm gì?” Giữa bầu không khí tràn ngập sự tự đắc và vênh váo, Hải Long lập tức nhíu mày quát lạnh một tiếng.
Tất cả những lời nói kiêu ngạo lập tức im bặt hoàn toàn.
Bọn họ là chủng tộc mạnh nhất của Huyễn Hải, là di tộc thượng cổ, sao có thể lấy con người ra mà so sánh được, thật mất mặt!
“Hải Long!” Ngay khi tiếng quát lạnh của Hải Long vừa hạ, Phong Vân đột nhiên lớn tiếng gọi hắn.
“Lão Đại?” Hải Long lên tiếng trả lời.
“Ngươi dẫn bọn họ tới ẩn nấp ở Đế cung Nam Viên và bảo vệ mọi người cho tốt!”
“Được!” Hải Long lên tiếng trả lời.
“Lão Đại, sao cô phải sợ bọn chúng trả thù?” Bạch Sa lại không cho là đúng.
“Đề phòng chính là đề phòng người của Hắc Ngục.” Hải Long liếc mắt nhìn Bạch Sa một cái.
Bạch Sa lập tức hiểu ra, hắn liền cất tiếng cười khà khà vui vẻ.
Bọn họ không cần để ý tới người của núi Vô Kê, Diêm La trong lòng hổ thẹn nên dù hôm nay thất bại cũng không tới trả thù. Nhưng Đế Sát còn đang ở trong tay núi Vô Kê, người của Hắc Ngục không có chuyện sẽ bình tĩnh. Đế cung vẫn nên được bảo vệ thật tốt.
Phong Vân gật gật đầu, cũng may có Hải Long hiểu chuyện.
Nhưng mà, Đế Sát? Phong Vân nhíu mày, vừa rồi nàng đã quên bẵng hắn. Hình như hắn vẫn còn trong tay núi Vô Kê?
Phong Vân trầm ngâm trong nháy mắt.
Thôi quên đi! Nàng nên đi tìm Mộc Hoàng trước thì hơn, Đế Sát ư, nàng không lo lắng cho hắn được.
“Ba Ngân, ngươi theo ta!”
“Vâng!”
“Nơi này giao lại cho các ngươi!” Phân phó xong, thân hình của Phong Vân và Ba Ngân chợt lóe lên rồi biến mất ngay trước mặt mọi người và hướng về phía Tinh Vực.
Bầu trời cao xanh thăm thẳm, gió nhẹ mây thưa…
Cái tin núi Vô Kê bị phá hủy bởi một đám người không rõ thế lực không biết lộ ra từ chỗ nào mà bay khắp bốn phương tám hướng của Nam Viên, làm Nam Viên lạnh như băng trong nháy mắt đã như ngồi trên đống lửa. Đầu đường cuối ngõ đều lấy chuyện này làm đề tài bàn tán.
Núi Vô Kê chính là nơi tuyệt đối không thể xâm phạm đó!
Trong lúc núi Vô Kê đang bị ô danh khắp Nam Viên thì Phong Vân đã tới Tinh Vực rồi.
Thời tiết ở Tinh Vực không lạnh như ở Nam Viên lúc đó mà mang một cảm giác ấm áp giống như ngày xuân vậy. Một năm bốn mùa lúc nào cũng như mùa xuân, đó chính là điểm đặc sắc của Tinh Vực.
Không giống với sự công bằng chính trực của Đế hoàng quốc Thiên Khung, cũng không có thân thể cường tráng tính khí ngang ngạnh giống người Nam Viên, Tinh Vực luôn nho nhã và hoa lệ như thơ ca vậy. Cái loại mềm mại như nước chảy qua cầu, cái dáng vẻ như sương khói buổi chiều tà dung hợp cùng một chỗ thật như một cuốn sử thi kinh điển.
Đế đô Tinh Vực quả thực đẹp đẽ tinh xảo đến mức không gì có thể tả nổi.
“Lão Đại, tới rồi!” Bên ngoài Đế cung Tinh vực rộng lớn, Ba Ngân hướng ánh mắt đang nhìn cổng thành về phía Phong Vân.
Phong Vân gật gật đầu, “Đi!”
Nàng đã rời xa Mộc Hoàng mấy ngày rồi, không biết giờ bọn họ thế nào? Mọi việc đã tiến triển tới đâu rồi, tình hình của Mộc Hoàng có còn hung hiểm như trước không?
Trước cửa cung của Đế cung tinh mỹ và tràn ngập đại khí…
“Ai đó?” Thủ vệ ở cửa cung lập tức lên giọng hỏi.
“Ta tới tìm Đế quân Ngàn Dạ Cách của các ngươi!”
“Làm càn! Đế quân của chúng ta sao có thể để cho dân đen các ngươi gọi thẳng tên ra như vậy?”
Nhiều lời lung tung lộn xộn thế này khiến Phong Vân khẽ nhíu mày, nàng chán ghét cái kiểu nho nhã như vậy. Phong Vân lập tức cất bước tiến lên. Nàng không tự xông vào đó là nể mặt Ngàn Dạ Cách lắm rồi, vậy là cái tên thủ vệ nho nhỏ này lại dám…
Từng bước tiến lên, Phong Vân còn chưa đi tới cửa thì cửa cung đột nhiên từ từ mở ra. Một chiếc xe ngựa xa hoa vô cùng từ bên trong chạy ra ngoài.
Đằng sau tấm rèm phấp phới trên chiếc xe ngựa…
Từ các ngọn núi nhỏ chạy tới, mọi người của núi Vô Kê lúc này trông đã vô cùng chật vật đều đứng sừng sững cả ở phía trước của cung Ung Hòa. Mà đối diện với bọn họ chính là nhóm kiêu hùng hùng hổ của luyện ngục đã từ bốn phương tám hướng áp sát lại. Cây hồng y đại pháo hai mươi cửa phả ra sức uy hiếp của các quả đại pháo linh lực có cấp bậc vượt qua cả linh đế đang được chậm rãi đẩy rời đi giữa những lời nói vang vọng khắp dãy núi của Phong Vân. Tất cả đều bao vây lấy cung UngHòa với khí thế vô cùng dữ tợn, kiêu ngạo, giương cung bạt kiếm.
“Hách Liên Phong Vân!” Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Diêm La bỗng chậm rãi từ giữa ngọn núi đạp không lao ra. Vẻ mặt ông ta vẫn lãnh khốc như trước, khí tức cũng vẫn đầy vẻ chết chóc như trước, ánh mắt khi nhìn Phong Vân tràn ngập sự lạnh băng vô tình.
Phong Vân chậm rãi quay đầu nhìn Diêm La đã xuất hiện ở khoảng không phía trên cung Ung Hòa, trong đôi mắt lạnh lùng của nàng không có sự giận dữ mà ngược lại lại chậm rãi nở nụ cười. Đó chính là một nụ cười đầy vẻ trào phúng và khinh bỉ.
“San bằng cung Ung Hòa cho ta!” Tầm mắt vẫn tập trung vào Diêm La nhưng lời nói của Phong Vân là nói với đám người của nàng.
Không có câu trả lời nào vang lên, chỉ có các nòng pháo của cây hồng y đại pháo hai mươi cửa đồng loạt hiện lên các ánh sáng của linh lực.
Pháo linh lực đã sẵn sàng ra trận!
Đám đệ tử của núi Vô Kê đang tề tựu ở cung Ung Hòa khi thấy vậy thì đều đồng loạt thay đổi sắc mặt. Cả đám đồng thời nhìn về phía Diêm La trên trời.
Ngăn cản hay không ngăn cản đây? Chống cự hay không chống cự đây? Nếu ngăn cản thì phải ngăn cản thế nào? Nếu chống cự thì phải chống cự ra sao? Những ngọn núi do bọn họ bảo hộ đều đã hoàn toàn bị phá hủy rồi. Cung Ung Hòa này chính là biểu tượng vĩ đại nhất của núi Vô Kê, cũng như Đế cung Nam Viên của Mộc Hoàng vậy. Nếu hôm nay nó thực sự bị Phong Vân làm cho… Vậy thì bọn họ…
“Hách Liên Phong Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Diêm La đứng giữa không trung khi thấy vậy thì trong đôi mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Phong Vân nghe nói thế thì cúi đầu cười lạnh một tiếng, “Khinh người quá đáng ư? Cái này gọi là khinh người quá đáng sao? Hải Long, nói cho ông ta biết thế nào mới là khinh người quá đáng đi!”
Hải Long đứngbên cạnh Phong Vân vẫn chưa mở miệng nói gì lúc này khi nghe vậy liền lạnh lùng nói, “Phá nhà diệt tộc, những nơi đi qua chó gà không tha, ai dám ức hiếp ta, ta trả gấp trăm lần.”
Đó chính là quy tắc của luyện ngục.
Lời nói lạnh băng mà tràn ngập cuồng vọng tung bay trên khoảng không phía trên cung Ung Hòa, làm cho sắc mặt của đám đệ tử núi Vô Kê vốn đã không tốt lại càng thêm khó coi.
Sau khi nghe Hải Long nói xong, khóe miệng Phong Vân lại cong lên không chút độ ấm.
“Phá tan cho ta!” Lời nói lạnh băng sắc nhọn mà tràn ngập sự tức giận lại vang lên.
“Được!” Cùng với tiếng hét to của Phong Vân, tiếng hô của đám người kiêu hùng dũng mãnh của luyện ngục cũng đồng loạt vang lên khiến người ta khiếp sợ. Sau đó, cùng với tiếng rống to này, cây hồng y đại pháo hai mươi cửa đã sớm được chuẩn bị xong bỗng bùng lên một cái. Ngay sau đó, chỉ nghe có hai mươi âm thanh cơ hồ như tiếng ầm ầm vang lên vô cùng dữ dội.
“Ầm…” Kinh thiên động địa. Đỏ xanh vàng lục lam chàm tím, bảy màu giao hòa giữa trời đất. Khắp bốn phương tám hướng như có hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu đang bay múa giữa không trung. Đàn giao long này hướng về phía cung Ung Hòa mà lao vọt đi.
“A…” Đứng trước cung Ung Hòa, chúng đệ tử của núi Vô Kê đều đồng loạt biến sắc.
“Sơn chủ…” Giữa lúc biến sắc mặt, mọi người theo bản năng muốn chống trả lại nhưng lại không biết Diêm La có ý định gì không.
“Bảo vệ!” Diêm La mắt thấy tình hình trước mắt liền lời ít ý nhiều ném lại hai chữ. Tay áo bào của ông ta đồng thời phồng lên như cánh buồm. Hai luồng ánh sáng màu vàng từ bàn tay ông ta lao nhanh ra ngoài. Hai luồng sáng này rít gào trên bầu trời và tấn công về phía hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu kia.
Ông ta có thể để mặc nàng phá hủy những thứ khác trên núi Vô Kê nhưng cung Ung Hòa thì không được. Đó là gốc rễ của núi Vô Kê, là tôn nghiêm của núi Vô Kê, không thể để nó bị chà đạp.
Cùng lúc đó, mọi người của núi Vô Kê ở phía dưới nghe theo lệnh Diêm La lập tức nhất tề hét lớn một tiếng, các luồng linh lực nhiều màu sắc nhanh chóng lao ra. Trong nháy mắt, phía trên cung Ung Hòa liền xuất hiện một tấm lưới phòng hộ với rất nhiều sắc màu.
“Hừ!” Mắt thấy Diêm La ra tay, Ba Ngân mặt không chút đổi sắc suốt từ đầu tới giờ đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Cùng với tiếng hừ lạnh này, ba người Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa vẫn đứng sừng sững bên cạnh Phong Vân bắt đầu hành động.
Chỉ thấy ba người bọn họ nhất tề vươn tay về phía Diêm La và nhấn một cái, mây mù trong không trung vốn đã hoàn toàn tản ra bỗng nhanh chóng ngưng tụ lại, sau đó, một loại sức mạnh có màu nước biển không gì địch nổi liền ùn ùn kéo tới trùm lên hai con kim long kia của Diêm La.
Nước biển dập dờn vốn là thứ vô cùng mềm mại nhưng lại có thể trở nên cứng rắn vô cùng. Vừa cương vừa nhu, đó chính là điểm đặc sắc của nước.
Tam đại cao thủ của thủy tộc mà ra tay thì Diêm La có mạnh tới đâu cũng phải dạt sang một bên. Lập tức, chỉ thấy hai con cự long màu vàng của Diêm La đã bị vây chặt trong nước biển. Mặc cho nó tả xung hữu đột cũng không thể làm gì được khối nước biển nhìn có vẻ vô cùng mềm mại kia.
Gió lại đổi chiều, nước biển bao phủ lên cung Ung Hòa, lực phòng hộ của Diêm La đã bị ba người của Hải Long phá vỡ.
Mất đi sức mạnh bảo hộ của Diêm La, tấm lưới phòng hộ do chúng đệ tử của núi Vô Kê liên thủ tạo ra lập tức bị hai mươi con giao long ánh sáng kia làm cho dao động.
Đòn tấn công siêu việt của cấp bậc linh để chẳng phải là thứ tầm thường.
“Hách Liên Phong Vân, cô dám ư?” Sư bá Thần Tiên ở phía dưới vốn không hề ra tay cản trở Phong Vân khi thấy vậy liền kinh ngạc trầm giọng hét lên với nàng. Chiến đội kim giáp đằng sau ông vẫn không có hành động gì thì giờ đã bắt đầu hành động.
Giữa bầu không gian có hơn trăm luồng linh lực, giữa sự bảo vệ che chắn của chúng đệ tự núi Vô Kê, trong đôi mắt của Phong Vân vốn vẫn lạnh lùng lại hiện lên một tia băng lạnh. Nàng đột nhiên mở miệng nói, “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hi quân bất tri, quân mộc hề*.”
(*Một câu trong bài thơ cổ Việt Nhân Ca, nghĩa đại khái là “Núi có cây cây có cành, lòng yêu người, người không biết, quân vương lạnh lùng như cỏ cây.”)
Câu nói thản nhiên và đặc biệt lạnh lẽo vô duyên vô cớ bỗng vang lên vốn chỉ như một câu nói vu vơ nhưng khi rơi vào tai Thần Tiên và Diêm La thì lại như một đạo sấm sét khiến hai người đó không thể đứng thẳng lên được. Trong lúc nhất thời, thân hình của cả hai người đều chấn động mạnh, linh lực quanh người bỗng chốc cũng giảm hẳn đi. Đã đánh với đám người kiêu hùng của luyện ngục thì tâm tình sao có thể có bất kỳ dao động nào? Trong nháy mắt, Diêm La lập tức bị bức tường nước cường đại bắn mạnh lên người đánh ầm một cái thật mạnh. Hai con kim long liền kêu lên thảm thiết và biến mất dạng trên bầu trời.
Lực phản phệ quá mạnh khiến Diêm La có vẻ không thể đứng thẳng được nữa. Ông ta liên tục lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững được, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi từ miệng Diêm La mãnh liệt phun ra.
Ở một phương khác, khí tức của sư bá Thần Tiên vốn đang nắm giữ vị trí quan trọng trong lưới phòng hộ của cung Ung Hòa cũng bị kiềm hãm lại. Mà khí tức của ông ta vừa bị kiềm hãm, trung tâm của lưới phòng hộ liền lập tức xảy ra vấn đề, những điểm khác của lưới phòng hộ cũng nhanh chóng xảy ra dao động.
Trăm nguồn sức mạnh hỗ trợ của đội kim giáp còn chưa tới nơi thì linh lực của lưới phòng hộ đã ầm một tiếng, bị cây hồng y đại pháo hai mươi cửa của Phong Vân bắn cho tan tành thành những mảnh nhỏ.
Sương khói lượn lờ, khí bay ngất trời.
Tấm lưới phòng hộ vừa bị vỡ, chúng đệ tử của núi Vô Kê đang chống đỡ bên trong lập tức bị sức mạnh dữ dội kia bắn lên người đánh ầm một cái. Cả đám người liền bị văng mạnh ra xa.
“A…” Những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên liên tiếp.
Vậy nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Hai mươi quả đạn pháo linh lực vẽ nên những đường dài như giao long sau khi phá vỡ lưới phòng hộ lại tiếp tục vọt về phía mục tiêu là cung Ung Hòa.
Chỉ thấy giữa đầy trời sương khói, hai mươi con giao long rực rỡ sắc màu với tư thái không hề chùn bước lao thẳng về phía cung Ung Hòa đang tỏa ra sắc đỏ đằng kia.
“Không…”
Vô số tiếng kêu thê lương lập tức vang lên. Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt mà mọi thứ đã trở nên muộn màng, bọn họ dù có kêu than cũng không biết phải làm sao nữa.
“Ầm…” Giữa những tiếng kêu thê lương, một tiếng nổ kinh thiên động địa lập tức vang lên. Hai mươi con giao long ánh sáng đã tụ lại tại cung Ung Hòa. Cả một góc trời chói lên những ánh sáng dị thường. Trong nháy mắt khi hào quanh chói mắt tỏa ra che đi mọi ánh mắt, che đi mọi cảnh vật, cung Ung Hòa, cứ địa thần thánh nhất của núi Vô Kê…
Mây mù lảng bảng, ánh sáng chói mắt vừa qua đi thì khung cảnh ảm đạm lại xuất hiện. Sau khi tiếng nổ mạnh mang theo sức nóng bức người vừa hạ xuống, trên không trung bỗng rơi xuống một trận mưa phùn. Đó chính là tác phẩm của tam đại vương giả luyện ngục.
“Nơi này dơ bẩn quá, để bọn ta tẩy rửa cho!” Tiếng nói mang đầy sự chế giễu của Bạch Sa lập tức vang lên vọng khắp tứ phương tràn ngập tiếng mưa rơi.
Cung Ung Hòa lúc này ngập chìm trong tĩnh lặng. Chúng đệ tử đều trợn mắt há mồm nhìn cung Ung Hòa, biểu tượng của núi Vô Kê đã đứng sừng sững từ hàng ngàn vạn năm nay giờ lại biến thành một đống gạch vụn.
Trong làn nước mưa rơi rơi, nơi này đã không còn giữ được vẻ nguyên sơ ban đầu nữa.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Hách Liên Phong Vân ta ân oán rõ ràng, người khác khi dễ ta thế nào thì ta sẽ trả lại y như thế.” Nhìn đống phế tích trên núi, Phong Vân đầy người lạnh băng đảo mắt qua Diêm La và Thần Tiên.
Diêm La lợi dụng Mộc Hoàng của nàng nhưng không giết Mộc Hoàng, hôm nay nàng cũng sẽ không động tới tính mệnh của mọi người trên núi Vô Kê. Nhưng mà, không lấy mạng người cũng không có nghĩa phải quên đi món nợ này.
Diêm La ông chẳng phải coi núi Vô Kê là điều vẻ vang sao? Núi Vô Kê của ông chẳng phải ỷ mình là thế gia quyền quý mà không thèm nhìn đến ai sao? Được, hôm nay nàng sẽ diệt sạch mọi chứng tích của núi Vô Kê. Ông đem tấm lòng người khác dẫm nát dưới chân, vậy thì sự kiêu ngạo của ông, sự huy hoàng của ông hôm nay tất cả sẽ phải hạ xuống.
Núi Vô Kê là cái gì vậy? Trong mắt nàng, nó còn không bằng cả cứt chó.
Nói xong một câu, trong mắt vẫn đượm vẻ châm chọc, Phong Vân đột nhiên nói tiếp, “Ai cũng có những người và những chuyện mà cả đời mình không thể dứt bỏ. Khi tính kế với người khác, ông đừng quên một ngày nào đó sẽ phải khổ sở vì báo ứng.”
Lời nói lạnh băng vang lên giữa không trung, từng lời từng lời đều chất chứa những đạo lý sâu xa.
Ai cũng có người mình thương quý nhất. Ai cũng có những chuyện không thể từ bỏ được. Những việc gây tổn thương cho người khác, nếu có thể không làm thì sẽ không làm. Thế nhưng, ông đã vì chuyện trong lòng mình mà khiến người khác phải đau khổ, biến hắn thành lợi thế để ông trả thù, vậy thì cũng đừng trách nàng ăn miếng trả miếng, đúng, ăn miếng trả miếng!
Có một số việc thà không làm còn hơn là làm.
Nghe Phong Vân nói thế, Diêm La và Thần Tiên vốn vô cùng buồn bực vẫn nhìn về phía cung Ung Hòa đã bị phá hủy, lửa giận hừng hực bỗng tăng thêm một chút. Ngay sau đó, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ phức tạp không thể dùng lời nói để hình dung được.
Là bi thương, là phẫn nộ, là bối rối, là hối hận, là bất lực…
Đủ loại cảm xúc hỗn loạn cùng đan xen vào nhau khiến người ta không thể diễn tả được.
“Sơn chủ, diệt bọn chúng…”
“Sư tôn, đừng cho cô ta chạy…”
“Sư tôn…”
Trong lúc vẻ mặt của Diêm La và Thần Tiên vẫn liên tục biến đổi, chúng đệ tử của núi Vô Kê đã vội tỉnh ngộ khỏi cơn bi thương. Cả đám lòng đầy căm phẫn lập tức hét lên.
Sát khí bỗng chốc dâng lên ngập trời…
“Đám thỏ nhãi kia, đại gia bọn ta sợ các ngươi sao, đến đây…”
“Ha ha, vừa rồi đánh còn chưa thoải mái, tiếp tục đi…”
Mọi người của núi Vô Kê vừa cất cao giọng, đám quần hùng luyện ngục cũng lập tức hưởng ứng theo.
Ai dám so sự kiêu ngạo với đám kiêu hùng của luyện ngục?
“Câm miệng!” Mắt thấy ngọn lửa của cuộc chiến tiếp theo đang liên tục leo thang, Diêm La đột nhiên hét to một tiếng trấn áp đám đông hỗn loạn.
Thấy sơn chủ tức giận, chúng đệ tử của núi Vô Kê đều đồng loạt im bặt.
Thấy vậy, Phong Vân liền vung tay lên. Nhóm kiêu hùng luyện ngục cũng ngừng buông những lời khiêu khích. Trên núi đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Hách Liên Phong Vân, bổn tọa nói không lại ngươi. Được, hôm nay bổn tọa nhận thua, từ nay về sau đường ai nấy đi, núi Vô Kê và Đế cung Nam Viên từ nay không còn qua lại gì nữa.”
Lời nói lạnh băng vang lên giữa đất trời. Đó là chấp nhận thua cuộc, đúng, chính là nhận thua.
“Sơn chủ, vì cái gì…”
“Sư tôn…”
Diêm La vung tay lên ngăn không cho bất luận kẻ nào lên tiếng nữa. Gương mặt của ông ta trong nháy mắt đã như già thêm vài tuổi.
Phong Vân đưa mắt nhìn Diêm La bỗng nhiên nhận thua rồi lại nhìn về phía sư bá Thần Tiên thần sắc ảm đạm. Nàng nhẹ nhàng ném lại một tiếng hừ lạnh, “Chỉ sợ ông không làm được!”
Một lời vừa hạ, Phong Vân lại phẩy mạnh tay áo một cái.
“Nhưng mà, Hách Liên Phong Vân ta hôm nay dám đến đây sẽ không sợ núi Vô Kê của ông trả thù. Có chiêu cứ việc dùng, cũng cho ta cơ hội có thể diệt cỏ tận gốc núi Vô Kê các người.”
Dứt lời, Phong Vân quay người lại, “Đi!”
Khói lửa nhè nhẹ bay lên mang theo chút run rẩy. Đám quần hùng chậm rãi theo phía sau Phong Vân hùng hổ hướng về phía ngoài của núi Vô Kê. Bản sắc dũng mãnh của đám người vẫn hiện lên hết sức dữ dội.
Núi Vô Kê, người khác sợ chứ bọn họ không sợ.
Có chiêu nào quang minh chính đại, có chiêu nào mờ ám vụng trộm, cứ việc tung ra hết đi!
Ở ngay phía sau Phong Vân, bên trong căn phòng tra tấn của Hắc Thạch Phong, Đế Sát vốn đã nghe được rành mạch mọi chuyện thấy Phong Vân xoay người rời đi liền hô to, “Phong Vân, Phong Vân…”
Trong tiếng nói của hắn lộ rõ vẻ vui sướng.
Có điều, Hắc Thạch Phong này là nơi nào? Đó chính là nơi hành hình tra tấn của núi Vô Kê, vậy nên tiếng nói của hắn căn bản không thể truyền được ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Phong Vân, cảm nhận được khí tức của nàng đang dần dần rời xa mà đến cuối cùng vẫn không hề quay đầu liếc mắt một cái nhìn về chỗ hắn, giọng nói của Đế Sát cơ hồ đã trở nên khàn đục và thấp hẳn xuống.
Hắn không trách trong lòng Phong Vân không có hắn. Bởi hắn biết bọn họ chỉ gặp mặt nhau có một lần. Hắn sao có thể yêu cầu Phong Vân yêu thương hắn sâu sắc cho được? Nhưng mà, nhưng mà nàng lại có thể vì cái tên Mộc Hoàng chết tiệt nào đó mà khởi binh tới phá hoại núi Vô Kê. Mà hắn lại đang có mặt ở nơi này, vậy nhưng nàng lại chẳng vì hắn mà dừng bước một chút…
Phong Vân, Phong Vân…
“Mộc… Hoàng…” Tiếng nói trầm thấp vừa mới lắng xuống, Đế Sát bỗng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên và cuồng bạo rống to một tiếng. Tiếng rống của hắn tràn ngập sự phẫn nộ và ai oán.
Gió nổi mây tuôn, mây mù trên núi Vô Kê lần thứ hai khép lại, nhưng phong cảnh bên trong đám mây mù ấy đã không còn như cũ nữa.
“Sư tôn, vì sao lại không phản kích, vì sao…” Vài người trong đám đệ tử vẫn còn phẫn nộ và xúc động, vẻ mặt ai nấy đều hết sức bi ai.
Bọn họ còn chưa nói xong, không cần Diêm La và Thần Tiên phải cất tiếng quát, một vài người có hiểu biết trong đám đệ tử đã bịt kín miệng của mấy người kia lại. Có một số việc bọn họ biết, có một số việc bọn họ không biết, nhưng bọn họ hiểu sư tôn nghĩ gì. Nhận thua chính là việc tất yếu. Và… Đuối lý chính là việc tất yếu.
Bọn họ hổ thẹn, vậy thì còn gì để nói nữa đây?
Gió núi vờn quang, cái lạnh đầu đông rét đến bức người.
Diêm La đứng sừng sững giữa không trung chậm rãi đảo mắt nhìn qua hết thảy đống đổ nát trước mặt. Núi Vô Kê lừng danh từ nay về sau sợ rằng sẽ đổ trong tay sơn chủ là ông ta.
Tầm mắt của Diêm La chậm rãi đảo qua gặp phải ánh mắt của Thần Tiên cũng đúng lúc đưa tới. Ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc với nhau lại lập tức nhìn sang một bên.
Quân mộc hề, quân mộc hề*…
(*Quân mộc hề: Một câu ngâm có nghĩa đại khái là “Vị quân vương lạnh lùng như cỏ cây”.)
Mộc Hoàng vì ông ta mà bị tổn thương, mối thâm tình với Đế cung Nam Viên đã bị đoạn tuyệt…
Hết thảy mọi chuyện này là đúng hay sai đây?
Gió núi lượn lờ, mưa dầm bắt đầu kéo đến. Trận mưa đầu đông mang theo cái lạnh thấu xương. Núi Vô Kê bị bao phủ bởi màn mưa kéo dài, mọi thứ đều vô cùng tĩnh mịch. Vậy nhưng đám kiêu hùng của luyện ngục đang chậm rãi rời khỏi núi Vô Kê lại vô cùng phấn chấn. Cả đám cứ không ngừng diễu võ dương oai.
“Đắc ý cái gì? Núi Vô Kê có uy ở nhân gian nhưng đối với chúng ta có là gì? Chiến thẳng nhỏ nhoi ấy tính làm gì?” Giữa bầu không khí tràn ngập sự tự đắc và vênh váo, Hải Long lập tức nhíu mày quát lạnh một tiếng.
Tất cả những lời nói kiêu ngạo lập tức im bặt hoàn toàn.
Bọn họ là chủng tộc mạnh nhất của Huyễn Hải, là di tộc thượng cổ, sao có thể lấy con người ra mà so sánh được, thật mất mặt!
“Hải Long!” Ngay khi tiếng quát lạnh của Hải Long vừa hạ, Phong Vân đột nhiên lớn tiếng gọi hắn.
“Lão Đại?” Hải Long lên tiếng trả lời.
“Ngươi dẫn bọn họ tới ẩn nấp ở Đế cung Nam Viên và bảo vệ mọi người cho tốt!”
“Được!” Hải Long lên tiếng trả lời.
“Lão Đại, sao cô phải sợ bọn chúng trả thù?” Bạch Sa lại không cho là đúng.
“Đề phòng chính là đề phòng người của Hắc Ngục.” Hải Long liếc mắt nhìn Bạch Sa một cái.
Bạch Sa lập tức hiểu ra, hắn liền cất tiếng cười khà khà vui vẻ.
Bọn họ không cần để ý tới người của núi Vô Kê, Diêm La trong lòng hổ thẹn nên dù hôm nay thất bại cũng không tới trả thù. Nhưng Đế Sát còn đang ở trong tay núi Vô Kê, người của Hắc Ngục không có chuyện sẽ bình tĩnh. Đế cung vẫn nên được bảo vệ thật tốt.
Phong Vân gật gật đầu, cũng may có Hải Long hiểu chuyện.
Nhưng mà, Đế Sát? Phong Vân nhíu mày, vừa rồi nàng đã quên bẵng hắn. Hình như hắn vẫn còn trong tay núi Vô Kê?
Phong Vân trầm ngâm trong nháy mắt.
Thôi quên đi! Nàng nên đi tìm Mộc Hoàng trước thì hơn, Đế Sát ư, nàng không lo lắng cho hắn được.
“Ba Ngân, ngươi theo ta!”
“Vâng!”
“Nơi này giao lại cho các ngươi!” Phân phó xong, thân hình của Phong Vân và Ba Ngân chợt lóe lên rồi biến mất ngay trước mặt mọi người và hướng về phía Tinh Vực.
Bầu trời cao xanh thăm thẳm, gió nhẹ mây thưa…
Cái tin núi Vô Kê bị phá hủy bởi một đám người không rõ thế lực không biết lộ ra từ chỗ nào mà bay khắp bốn phương tám hướng của Nam Viên, làm Nam Viên lạnh như băng trong nháy mắt đã như ngồi trên đống lửa. Đầu đường cuối ngõ đều lấy chuyện này làm đề tài bàn tán.
Núi Vô Kê chính là nơi tuyệt đối không thể xâm phạm đó!
Trong lúc núi Vô Kê đang bị ô danh khắp Nam Viên thì Phong Vân đã tới Tinh Vực rồi.
Thời tiết ở Tinh Vực không lạnh như ở Nam Viên lúc đó mà mang một cảm giác ấm áp giống như ngày xuân vậy. Một năm bốn mùa lúc nào cũng như mùa xuân, đó chính là điểm đặc sắc của Tinh Vực.
Không giống với sự công bằng chính trực của Đế hoàng quốc Thiên Khung, cũng không có thân thể cường tráng tính khí ngang ngạnh giống người Nam Viên, Tinh Vực luôn nho nhã và hoa lệ như thơ ca vậy. Cái loại mềm mại như nước chảy qua cầu, cái dáng vẻ như sương khói buổi chiều tà dung hợp cùng một chỗ thật như một cuốn sử thi kinh điển.
Đế đô Tinh Vực quả thực đẹp đẽ tinh xảo đến mức không gì có thể tả nổi.
“Lão Đại, tới rồi!” Bên ngoài Đế cung Tinh vực rộng lớn, Ba Ngân hướng ánh mắt đang nhìn cổng thành về phía Phong Vân.
Phong Vân gật gật đầu, “Đi!”
Nàng đã rời xa Mộc Hoàng mấy ngày rồi, không biết giờ bọn họ thế nào? Mọi việc đã tiến triển tới đâu rồi, tình hình của Mộc Hoàng có còn hung hiểm như trước không?
Trước cửa cung của Đế cung tinh mỹ và tràn ngập đại khí…
“Ai đó?” Thủ vệ ở cửa cung lập tức lên giọng hỏi.
“Ta tới tìm Đế quân Ngàn Dạ Cách của các ngươi!”
“Làm càn! Đế quân của chúng ta sao có thể để cho dân đen các ngươi gọi thẳng tên ra như vậy?”
Nhiều lời lung tung lộn xộn thế này khiến Phong Vân khẽ nhíu mày, nàng chán ghét cái kiểu nho nhã như vậy. Phong Vân lập tức cất bước tiến lên. Nàng không tự xông vào đó là nể mặt Ngàn Dạ Cách lắm rồi, vậy là cái tên thủ vệ nho nhỏ này lại dám…
Từng bước tiến lên, Phong Vân còn chưa đi tới cửa thì cửa cung đột nhiên từ từ mở ra. Một chiếc xe ngựa xa hoa vô cùng từ bên trong chạy ra ngoài.
Đằng sau tấm rèm phấp phới trên chiếc xe ngựa…