Hái Hồng

Chương 13

Sau khi thi giữa kỳ, trường học cho nghỉ ba ngày, lão thái gia liền kêu Trình Ý đưa cô đi chơi khắp nơi, nói là muốn kết hợp giữa lao động và vui chơi.

 

Chu Hồng Hồng thực sự không muốn đi, cô thà là ở nhà ngủ còn hơn. Cô nói với Trình Ý biết ý muốn của mình, hắn lại tỏ ra rất khó chịu. "Ít nhất phải đi chơi một ngày, còn lại hai ngày cho cô ngủ."

 

"Thì anh cứ nói với Lão thái là chúng ta đi chơi là được chứ gì."

 

Mặt hắn tỏ ra vô cùng không kiên nhẫn. "Lão gia tử nói tôi dẫn cô đi xem phim, tôi còn phải đưa cho ông ấy xem cuống vé xem phim nữa đấy. Nếu như tôi đi làng Ô Sơn một mình, sau này lại phải giải thích rất phiền toái."

 

Cô sững người, cũng không biết lão thái gia nghiêm khắc đến mức này, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

 

Vừa ra đến trước cửa cô bỗng có ý tưởng đột phát, tìm cuốn từ điển tiếng Anh mang theo.

 

Thực ra Chu Hồng Hồng không muốn đi còn vì một nguyên nhân, chính là dạo này Trình Ý hay dắt tay cô một cách rất tự nhiên. Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, hắn sẽ kéo tay cô. Nếu như cô muốn tránh thoát, hắn liền dùng sức, chờ nắm tay cô đến mức khiến cô cảm thấy đau, cuối cùng cô cũng đành thỏa hiệp.

 

Cái đồ hạ lưu!

 

Chu Hồng Hồng lên xe buýt xong, bèn lấy cuốn từ điển tiếng Anh kia ra, vừa định mở ra, Trình Ý liền giễu cợt nói. "Cô muốn thi Trạng Nguyên hả? Giành giật từng giây để học đến thế cơ à."

 

Cô có chút buồn bực, giải thích với hắn: "Tôi cảm thấy cuộc thi lần này thật sự là rất khó."

 

"Sao cô không nói thẳng là cô không được thông minh cho lắm."

 

Cô cầm từ điển đập lên bắp đùi của hắn.

 

Hắn ngược lại cười. "Người đàn bà đanh đá."

 

"Tôi không phải đàn bà." Cô dùng sức đánh hắn. "Tôi còn chưa đầy mười tám tuổi."

 

"Vậy cô thừa nhận cô là người đanh đá?"

 

"Tôi không phải." Cô lại muốn đánh hắn, nhưng lại dừng lại.

 

Trình Ý không buồn nói về vấn đề đanh đá với cô nữa, mà đột nhiên hỏi: "Bao giờ thì đến sinh nhật cô?"

 

Chu Hồng Hồng sửng sốt nói, "Còn hơn hai tháng nữa."

 

Hắn cười hừ một tiếng, quay đầu liền nhìn ngoài cửa sổ xe.

 

Bị hắn quấy nhiễu một hồi, Chu Hồng Hồng cũng không còn tâm tình học từ mới, cô muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng hắn lại tỏ ra xa cách, cô biết rõ con người bên cạnh mình vốn là kẻ tính cách kỳ quái, ngồi một lúc thì cô đã ngủ gật mất. Trong cơn mơ màng, cảm giác có một bàn tay đỡ lấy đầu mình, cô liền tỉnh lại.

 

Trình Ý liếc cô một cái, trên mặt không có biểu cảm gì." Nếu cô vẫn không tỉnh lại, đầu cô sẽ ngã xuống hành lang xe đấy."

 

Cô nói cảm ơn, sau đó cười khan nói: "Tôi buồn ngủ quá."

 

"Vậy thì ngủ tiếp đi." Hắn nói xong lại xoay qua chỗ khác nhìn cửa xe bên kia.

 

"Này, Trình Ý."

 

"Ừ."

 

"Tôi và anh đổi chỗ đi, tôi cũng dễ dựa một chút." Thật là, hắn không ngủ, lại cứ thích ngồi bên cửa sổ.

 

"Con gái các cô thật phiền toái." Trình Ý không tình nguyện đứng lên, Chu Hồng Hồng đành nhấc người luồn qua hắn.

 

Cô ngẩng đầu nhìn hắn một chút, oán thầm nghĩ cái từ "Các cô" này là chỉ ai đây?

 

Chu Hồng Hồng dạo này vì bận ôn thi nên ngủ rất muộn, cơ thể luôn thiếu ngủ, giờ phút này thật sự là mệt rã rời, dựa vào cạnh cửa sổ ngủ gà ngủ gật nửa mê nửa tỉnh. Đột nhiên lái xe phanh một cái, cô mất thăng bằng, đầu đập vào tay đang gác vào cửa kính. Thật may là Trình Ý đúng lúc níu lại bả vai của cô, nếu không còn tiếp tục đập đầu về phía trước.

 

Trình Ý cười nhạo nói. "Đổi chỗ xong vẫn đụng như thường thôi?"

 

Chu Hồng Hồng xoa trán, hơi giận dỗi. "Tôi không ngủ nữa."

 

Hắn ấn đầu cô, dựa lên vai mình nói. "Cô cứ thoải mái ngủ đi."

 

Giọng nói của Trình Ý vẫn mang theo chút khinh thường, nhưng Chu Hồng Hồng tựa vào trên vai của hắn, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp.

 

"Anh cũng đừng để cho tôi lại bị đụng nữa đấy."

 

Hắn lười cùng cô đôi co, chỉ bỏ lại một câu "Thích ngủ hay không thì tùy cô." Sau đó không thèm nhắc lại nữa.

 

Sau đó, Chu Hồng Hồng quả thật không bị đụng đầu nữa, ngủ một giấc thẳng đến làng Ô Sơn.

 

Đây là lần đầu tiên, Trình Ý và Chu Hồng Hồng đến xem phim, trước kia luôn có một Thời Tiệp Nghệ đi cùng.

 

Chu Hồng Hồng có chút lo lắng hắn liệu có bị nhìn cảnh nhớ người không, chẳng qua nhìn hắn thì chỉ thấy sắc mặt như thường.

 

Trước kia thấy Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ đều xem phim tình cảm, liền đề nghị hay là cũng đi xem thể loại tình cảm, ai ngờ, Trình Ý lại cự tuyệt ngay lập tức. "Không xem."

 

"Vì sao?"

 

"Toàn là diễn một đôi nam nữ thần kinh ép buộc này kia, cô cũng thích cái thể loại này?" Hắn đùa cợt nói.

 

"Không phải hai người thích xem thể loại này nhất sao?"

 

"Cô ấy thích xem, không phải tôi thích xem." Hắn lạnh lùng thanh minh.

 

"Bọn con gái chúng tôi đều thích xem cái loại đó."

 

"Cô muốn xem thì tự mình đi mua vé mà xem."

 

"Anh..." Chu Hồng Hồng lại bị hắn chọc tức.

 

Loại phim tình cảm Thời Tiệp Nghệ thích, hắn có thể nhân nhượng, đến lượt Chu Hồng Hồng cô thì hắn sẽ không phụng bồi.

 

Trình Ý đột nhiên cúi người, gần sát bên tai cô nhỏ giọng nói: "Chu Hồng Hồng, đừng có bày cái bộ dáng công chúa trước mặt tôi, tôi không hầu hạ loại như cô đâu."

 

Nếu người ở bên ngoài nhìn thấy, sẽ có cảm giác lúc này tư thế hai người vô cùng vô cùng thân thiết, nhưng nếu để ý sẽ thấy Chu Hồng Hồng nắm chặt hai tay thành đấm. Cuối cùng, quả đấm của cô buông lỏng một chút, bình tĩnh mở miệng. "Anh thích xem loại nào thì tuỳ anh."

 

Chu Hồng Hồng ngồi ở trong rạp chiếu phim tối mờ mờ, nhìn màn hình lớn, lại phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì. Trước mắt của cô chỉ là một mảnh mơ hồ, cô nháy mắt mấy cái, mới thấy rõ ràng hơn một chút, nhưng chỉ chốc lát, lại là một mảng mơ hồ. Trực giác của cô cảm thấy Trình Ý hình như có xoay đầu lại nhìn cô, bèn nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như là uống Coca .

 

Phim chiếu được một nửa, tâm tình của cô mới ổn định lại một chút.

 

Ngẫm kỹ lại, cô đang mộng tưởng cái gì đây. Trình Ý chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành chồng của cô. Chồng của cô còn đang ở một nơi nào đó chờ cô. Cho nên, cô nhất định phải học tập thật giỏi, rời khỏi nơi này.

 

Hết phim, Chu Hồng Hồng vội vàng đi toilet, sau đó đi ra nơi hẹn trước lại không thấy Trình Ý. Cô ở đó đợi một lúc, trong lòng tức giận, đang muốn quay đầu bỏ đi, đã thấy hắn thong thả đi về.

 

Cô oán giận nói. "Anh lại chạy đi đâu?"

 

"Gặp người quen, hàn huyên vài câu thôi." Hắn tỏ ra vô cùng thản nhiên tựa như không có gì quan trọng.

 

Chu Hồng Hồng vốn không để ý chuyện này, nhưng sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô đột nhiên thấy được một thân ảnh. Thân ảnh kia vội vàng lướt đi, rất nhanh đã hoà vào trong đám người. Cô nhìn không kỹ lắm, cũng không dám xác định đó có phải là Thời Tiệp Nghệ không. Hơn nữa, cô nhớ rõ lão thái gia đã từng nói, Thời Tiệp Nghệ đang chuẩn bị đi nước ngoài.

 

Nhưng mà nghĩ đến lời Trình Ý nói vừa rồi, Chu Hồng Hồng nghĩ, người kia chắc chắn phải là Thời Tiệp Nghệ .

 

Trình Ý hỏi Chu Hồng Hồng còn có muốn đi chỗ nào dạo hay không, cô đều lắc đầu.

 

Trên đường trở về, Chu Hồng Hồng trực tiếp cầm lấy cuốn từ điển lặng lẽ học từ mới. Trình Ý cảm thấy rất chướng mắt, lại châm biếm cô vài câu. Nhưng cô đều không để ý.

 

Trở về đến làng, thời gian vẫn còn sớm, cô muốn trực tiếp về nhà ngủ, có lẽ Trình Ý đại khái cảm thấy hành trình hôm nay đã có thể báo cáo kết quả với ông cụ, nên cũng không giữ cô lại.

 

Hai người đi đến cửa nhà Chu gia, trùng hợp mẹ Chu đang nâng vác đồ, Trình Ý bèn đến giúp một tay, lúc bê đồ vật vào nhà, hắn đi ngang qua phòng Chu Hồng Hồng, đột nhiên nhìn vào bên trong ngắm nghía, sau đó sắc mặt hắn có chút biến sắc.

 

Chu Hồng Hồng rõ ràng cảm giác được ánh mắt của hắn chợt trở nên lạnh lẽo, cũng không hiểu là lại chọc phải cái gì của hắn. Chờ hắn đi rồi, cô nhìn gian phòng của mình, cũng không tìm ra lý do vì sao.

 

Ngày nghỉ ngày hôm sau, Chu Hồng Hồng nghĩ chắc là có thể nghỉ ngơi, nhưng tới gần giữa trưa Trình Ý lại điện thoại tới, vừa mở miệng là giọng đùa cợt "Được đấy, Chu Hồng Hồng, cô thắng rồi."

 

Vừa nghe là biết người này lại đang nổi nóng, nhưng lúc này cô không muốn thuận theo hắn, vì thế cô cũng sẵng giọng: "Làm sao?"

 

"Ông già kia lại bắt tôi đưa cô đi xem phim tình cảm lãng mạng, cô giỏi thật."

 

Lúc này cô thật cảm thấy rất oan uổng. "Anh hung dữ với tôi cái gì chứ, tôi chưa từng nói gì với Lão thái gia hết."

 

"Ai biết cô có phải là đã báo mộng cho ông già không hả?"

 

"Anh nói bậy cái gì nữa đây!"

 

"Buổi chiều chúng ta đi ra ngoài một chuyến, đừng có mà yêu sách nữa, ngày mai tôi cũng không rảnh để đi với cô."

 

Cô bị giọng điệu ra lệnh này của hắn làm cho tức sôi gan. "Ai muốn cùng anh đi ra ngoài , tự anh đi mà tìm Thời Tiệp Nghệ ở làng Ô Sơn đi.”

 

Trình Ý nghe xong lời này, đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó mới nói bằng giọng lạnh tanh. "Cô nói tôi tìm ai?"

 

Chu Hồng Hồng biết mình đã chọc tới hắn, giọng nói nhất thời yếu đi. "Tôi không phải cố ý nhắc tới cô ấy..."

 

Cô đoán chừng trong lòng Trình Ý còn để ý chuyện hắn bị đá, cho nên bình thường tuyệt đối không nói tới cái tên đó, vừa rồi thật sự là tức quá buột miệng.

 

Trình Ý cúp điện thoại.

 

Chu Hồng Hồng còn đang suy nghĩ có nên đi dỗ dành hắn không, lỡ như hắn lại làm ra chuyện gì, lão thái gia nhất định không dễ dàng tha cho hắn. Cô còn chưa ra khỏi cửa, Trình Ý đã tới tìm.

 

Hắn thấy mẹ Chu không ở nhà, trực tiếp lôi Chu Hồng Hồng vào phòng của cô, hất đầu hỏi: "Cô lại lên cơn điên gì nữa thế?"

 

"Cái gì?" Chu Hồng Hồng ngơ ngẩn, những lời này nên là cô hỏi hắn mới đúng.

 

"Đang êm đẹp, cô nhắc tới cô ấy làm gì?" Hắn nhìn xung quanh gian phòng của cô một vòng, cảm thấy thực sự ngứa mắt với mấy tờ giấy cô dán lên.

 

Cô ngồi ở trên ghế, nhìn sắc mặt hắn không tốt, đành phải dịu giọng nói. "Tôi không phải cố ý."

 

Trình Ý rốt cục cũng nhướng mắt nhìn cô, "Chu Hồng Hồng, tôi và cô ấy kết thúc rồi, là đã kết thúc rồi, cô đừng có lúc nào cũng nhắc đến chuyện này."

 

Cô cãi lại. "Tôi không có, vừa rồi là tôi không cẩn thận nhắc tới thôi."

 

"Hôm qua chẳng phải cô cũng nhắc đến cô ấy hay sao?”

 

Cô cắn cắn môi, trừng mắt nhìn hắn. "Ngày hôm qua anh còn gặp cô ấy, tôi nói thì đã làm sao."

 

Trình Ý híp híp mắt. "Cô nói tôi gặp ai?"

 

"Anh gặp Thời Tiệp Nghệ, ngay tại rạp chiếu phim. Nói là chờ tôi, kết quả thì không thấy nổi cái bóng của anh."

 

"Sức tưởng tượng không tệ lắm nhỉ, Chu Hồng Hồng."

 

"Tôi chính mắt nhìn thấy."

 

Trình Ý nhìn chòng chọc Chu Hồng Hồng trong chốc lát, đột nhiên cười, đi tới kéo ghế dựa ngồi xuống, sau đó lỗ mãng sờ soạng trên mặt cô, cao giọng hỏi. "Tôi gặp cô ấy thì làm sao?"

 

Cô hất tay của hắn ra.

 

Hắn lật tay nắm lấy cổ tay của cô, tiến sát về phía cô, cười đến rất là mê người. "Tôi gặp cô ấy nên cô không vui hả? Cuối cùng thì cũng nhớ tới mình mới là danh chính ngôn thuận à?"

 

"Anh nói chuyện cũng không cần sáp đến gần như vậy." Chu Hồng Hồng hận nhất hắn dùng sắc đẹp mê hoặc cô.

 

Trình Ý mân mê khóe miệng, "Tôi nói mà, sao hai ngày nay tính tình cô lại kém như vậy, thì ra là đang ghen."

 

Cô tránh khỏi gương mặt hắn đang dán sát bên mình, "Anh cách xa tôi một chút!"

 

"Hay là bởi vì, cô đến những ngày kia rồi?" Nói xong, hắn đột nhiên đưa tay dò xuống phía dưới cô.

 

Chu Hồng Hồng bị hắn đụng như vậy, hoàn toàn hoá đá, kinh ngạc nhìn hắn, quên cả phản ứng lại.

 

Trình Ý sờ soạng một lần, nặng nề nói: "Bà dì cả nhà cô chưa đến (chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ) sao cô lại nóng nảy như thế hả?"

 

Hắn thấy cô vẫn còn trong trạng thái hóa đá, lại dùng ngón trỏ dọc theo nơi đó trượt vẽ vài vòng.

 

Sờ thì cũng sờ xong rồi, Chu Hồng Hồng mới thật không dễ dàng phục hồi lại tinh thần, cô hung hăng chụp lấy tay hắn, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. "Anh là thằng lưu manh!"

 

Trình Ý cười nhẹ. "Nơi này sớm hay muộn đều sẽ là động Bàn Tơ của tôi thôi."

back top