Hái Hồng

Chương 65

Đặng Thúy Bình trọng thương vẫn chưa tỉnh lại, Trình Hạo bỗng mất tích.

 

Cảm xúc của Bà Cả rất kích động. Loại cảm giác mất đi rồi lại có được, được rồi lại mất, đau thấu cả tim can của bà.

 

Bà Hai cũng hiểu được chút ít lý do trong đó, nhưng nghĩ đến vẫn không muốn cho Bà Cả biết chuyện Trình Hạo phạm tội. Bà có hỏi Trình Ý, Trình Hạo rốt cuộc là đã đi đâu.

 

Trình Ý trả lời, "Không biết." Dù sao kết cục không tốt là được rồi.

 

Trước khi ông Đặng đi, cũng lên tiếng chào hỏi Trình Ý, những chuyện khác thì không nói gì. Trình Ý không thích tự mình động thủ xử lý mấy loại chuyện này, cho nên giao cho ông Đặng thì không còn gì tốt hơn.

 

Trịnh Hậu Loan, Đường Chỉ Mạn và anh Tưởng thuthập chứng cứ Trình Hạo phạm án xong rồi quay trở về thành phố trước.

 

Trình Ý đợi những người râu ria đều rời đi, mới chở Chu Hồng Hồng trở về thành phố.

 

Dường như đến tận bây giờ Chu Hồng Hồng mới biết bên cạnh người đàn ông này lại có một mạng lưới quan hệ khổng lồ đến thế. Quay đầu nhìn gò má hắn trong lúc lái xe, cô hỏi, "Trình Ý, anh còn gạt em bao nhiêu chuyện nữa?"

 

"Những gì em nên biết thì đều biết hết rồi." Đây là lời nói thật. Cô không nên biết, hắn cũng không có ý định nói cho cô biết.

 

"Vậy lương một năm của anh được bao nhiêu?" Cô cảm thấy rất thất bại, cô cũng không nắm rõ hắn kiếm được bao nhiêu, chỉ hiểu là hắn chi tiêu rất rộng rãi.

 

Hắn nghiêng sang liếc cô một cái, đùa cợt, "A, Chu Hồng Hồng, em cũng đi theo con đường của đám hám tiền nữa hả."

 

"Em chỉ hỏi một chút."

 

Trình Ý than một tiếng, "Không để em chết đói đâu."

 

"Trình Ý, chúng ta vẫn nên tiết kiệm tiền. Việc buôn bán, có thu cũng có chi, dành dụm chút ít tiền mới có bảo đảm."

 

"Ừ." Hắn cười."Trên thẻ của anh cũng không có bao nhiêu tiền."

 

Chu Hồng Hồng sửng sốt. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, phòng của hắn, rồi xe, cùng với toà nhà mở quán bar kia, tất cả đều là dựng lên bằng hai bàn tay trắng, còn xoay vòng nữa, quả thật cũng không thể kiếm ra nhiều tiền được. Cô hơi mím môi, nghiêm mặt nói: "Mấy năm nay anh đều gửi sinh hoạt phí cho em, em đều giữ lại, tự em cũng có tiền gửi ngân hàng. Nếu anh muốn dùng thì cứ nói với em, em đưa cho anh."

 

Trình Ý liếc nhìn biểu tình nghiêm túc của cô."Cho anh hết hả? Vậy thì em sẽ thua thiệt lớn đấy."

 

Cô không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, "Cái này thì có gì thiệt thòi chứ."

 

Hắn vừa cười, vừa true cô nói, "Vợ, nhiều năm như thế rồi, chắc em tích được không ít tiền nhỉ?"

 

Cô gật gật đầu, "Tiền lương của em, chắc cũng không đến bảy tám vạn*. Tấm thẻ anh đưa em em cũng không dùng đến, tính lại chắc hẳn cũng có hai mươi mấy vạn đấy."

 

*một vạn tức là 10.000 Nhân dân tệ , tương đương tầm 34.000.000 việt nam đồng

 

"Ừ." Ý cười của Trình Ý càng sâu, "Quả nhiên là vợ ngoan."

 

Trong lòng Chu Hồng Hồng luôn nhớ kỹ, Hồng Oa trang hoàng lại chắc sẽ tốn rất nhiều tiền, thẻ của Trình Ý lại không còn bao nhiêu, liền định đem khoản tiền tiết kiệm của mình chuyển cho hắn. Tấm thẻ hắn cho cô, cô cũng lấy ra luôn.

 

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô đi xuống ngân hàng ở dưới toà nhà công ty chuẩn bị chuyển khoản cho hắn. Trong lúc chờ đợi, rảnh rỗi không có việc làm, cô liền đem nhật ký chuyển gửi của cả hai tấm thẻ in ra, kiểm tra lại một chút, muốn lát nữa sau khi chuyển tiền xong thì tính toán lại một chút.

 

Sau đó cô liền kinh sợ.

 

Chu Hồng Hồng nhìn con số trên màn ảnh của máy, trợn mắt há hốc mồm. Có phải là có ai chuyển sai tiền cho cô rồi hay không... Vì sao... Sao lại có nhiều con sốnhư vậy?

 

Cô đứng ở nơi đó, một lúc lâu đều không có phản ứng gì. Cho đến khi có người ở phía sau không kiên nhẫn thúc giục, cô mới phản ứng lại. Cô vội vàng lấy thẻ ra, ngồi trở lại khu chờ, trong đầu rối loạn không bình tĩnh được.

 

Chu Hồng Hồng cuối cùng cũng không chuyển khoản cho Trình Ý, cô đóng dấu in nhật ký chuyển nhận ra.

 

Tuy nói, tấm thẻ này là cho Chu Hồng Hồng tiêu dùng trong sinh hoạt, nhưng sau khi côvà Trình Ý ở chung, cô gần như không có cơ hội tiêu tiền, cho nên cũng không sử dụng đến tấm thẻ này.

 

Căn cứ danh sách tỉ mỉ được in ra, lúc mới bắt đầu, hắn cũng chỉ chuyển cho cô khoảng một, hai ngàn. Sau này, mức tiền dần dần tăng lên, đến năm ngoái, số tiền gửi cho cô trong một tháng đã lên tới bảy con số*.

 

*7 con số tức là ít nhất là 1.000.000 nhân dân tệ tương đương 3.400.000.000VNĐ. Híc, thế mà chị dám khoe chị để được 7, 8 vạn, hự hự

 

Lúc này Chu Hồng Hồng nói không nên cái cảm giác trong lòng là như thế nào, bỗng nhiên cô muốn khóc. Trốn vào trong góc khuất,cô gọi một cú điện thoại cho Trình Ý, vừa cất giọng liền nức nở, "Trình Ý..."

 

Bên kia giọng nói của hắn vô cùng nghiêm túc, "Làm sao vậy? Bị ai bắt nạt hả?"

 

"Anh là tên đần độn..."

 

Giọng hắn chậm lại, "Vợ, em đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì? Hả?"

 

"Anh là tên đần độn."

 

"Vợ nhớ anh mà cũng khóc được sao?" Hắn bắt đầu không đứng đắn.

 

"Anh là tên đần độn!"

 

"Thật sao, em nói cái gì thì là cái đó."

 

"Em đang ở ngân hàng..."

 

Trình Ý lập tức hiểu rõ, dụ dỗ nói, "Sao thế, biến thành tiểu phú bàcũng muốn khóc ư."

 

"Sao lúc chúng ta ồn ào đòi chia tay anh cũng không nhắc đến số tiền kia?" Cô vẫn nghẹn ngào.

 

"Đó là đưa cho em, anh không có ý định đòilại."

 

(editor: ôi kiểu mẫu anh không đòi quà chuẩn nè)

 

Cô vẫn lải nhải nói, "Anh cho anh là phú nhị đại* hả, có núi vàng núi bạc để tiêu hả."

 

* thế hệ thứ hai của nhà giàu

 

"Anh không phải là phú nhị đại, nhưng mà anh là người đàn ông của em." Khi Trình Ý nói những lời này nghe rất ôn nhu dịu dàng.

 

Chu Hồng Hồng hít hít mũi, nước mắt càng chảy càng nhiều. Cô gắt gao che miệng mình, không cho hắn nghe thấy tiếng khóc của cô nữa.

 

Thời điểm Trình Ý mới kinh doanh quán bar, kinh tế rất khó khăn.

 

Hắn phải trả khoản nợ hắn mượn lão thái gia để làm vốn, cùng với tiền thuê nhà, lại gánh cả chi phí sinh hoạt, học phí của cô. Cô nghĩ tới gần đây hắn cũng gầy đi rất nhiều, liền thông suốt muốn chuẩn bị cho hắn những bữa cơm đủ dinh dưỡng, một ngày ba bữa thêm cả ăn khuya, hơn nữa cơm nước còn phải thật phong phú.

 

Nhưng xét cho cùng tiền mua nguyên liệu nấu ăn, chẳng phải cũng lại là hắn cho.

 

----

 

Kỳ kinh nguyệt tháng này của Chu Hồng Hồng chưa có tới.

 

Tính ngày, cô phát hiện đã chậm mất một tuần lễ. Trong lòng cô cũng đã có chút chuẩn bị. Với sức mạnh và tần suất của Trình Ý, nếu cô còn không mang thai, vậy thì phải đi bệnh viện kiểm tra rồi.

 

Tan làm, Chu Hồng Hồng liền bắt xe chạy về nhà. Xuống xe xong cô vội đến cửa hàng tiện lợi gần nhà mua que thử thai.

 

Sau khi cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, cô liền đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, trên mặt của cô không che giấu được vui sướng. Đưa tay phủ lên bụng của mình, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trình Ý.

 

"Vợ?"

 

Đầu dây bên kia có giọng nói của phụ nữ truyền đến, thoáng nghe qua, Chu Hồng Hồng không nhận ra là ai. Cô đi thẳng vào vấn đề, "Trình Ý, emcó thai rồi."

 

Sau đó thì không nghe thấy tiếng gì của hắn nữa.

 

"Trình Ý?"

 

Thanh âm hắn rất nhẹ, "Vợ, em lặp lại lần nữa."

 

"Emcó thai rồi."

 

Hắn dừng lại một chút, hỏi, "Con trai hay con gái?"

 

"..." Cô hết chỗ nói rồi. "Bây giờ làm sao đã biết được?"

 

"Vợ, chờ anhnhé." Giọng nói của hắn lại vang lênở đầu kia, "Đường Chỉ Mạn, phương thuốc lần trước cô cho anh Tưởng đó, ngày mai cũng chép cho tôi một bản. Cái bụng của vợ ta có động tĩnh rồi."

 

Chu Hồng Hồng cười cười.

 

Tâm tư của Đường Chỉ Mạn, Chu Hồng Hồng có chút phát hiện. Nhưng nghe Trịnh Hậu Loan nói, trong công việc Đường Chỉ Mạn và Trình Ý hợp tác rất tốt, hơn nữa Đường Chỉ Mạn tự biết đúng mực. Vì thế Chu Hồng Hồng cũng sẽ giả bộ không biết.

 

Trướckia khi Trình Ý không làm việc đàng hoàng, cũng đã là kẻ vạn người mê. Theo tuổi tác lớn dần lên, tà khí của hắn quá nặng, mức độ được hoan nghênh chỉ có tăng chứ không giảm.

 

Chẳng qua, bây giờ Chu Hồng Hồng tin tưởng hắn.

 

Lúc Trình Ý chạy về, Chu Hồng Hồng đang ở trong phòng bếp nấu đồ ăn. Hắn ôm cô từ phía sau lưng, nhẹ nhàng xoa lên bụng cô. "Chu Hồng Hồng, trong bụng em có một Tiểu Hồng Hồng."

 

Cô đẩy tay hắn, vặn bớt lửa trên bếp, "Anh thích con gáiư?"

 

"Dĩ nhiên." Hắn hôn cô, cười vô cùng đắc ý. "Là một bé gái ngoan ngoãn giống vợ anh."

 

Cô ngửa đầu nhăn mặt nhìn hắn, "Trình Ý, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị làm xác minh cho giấy khai sinh đó."

 

"Nhanh như vậy? Lúc này đã phải làm rồi hả?"

 

Cô gắng sức nhéo hắn, mang theo hàm ý tức giận. "Em có một đồng nghiệp, vừa mang thai đã phải đi làm chứng minh, cho đến tận lúc sinh, chứng minh mới có đó."

 

"Không có việc gì. Không phải trình ra chứng minh, đến lúc đó làm cũng được."

 

"..."

 

Trình Ý lại véo mặt của cô, bóp bóp lại thành hình dáng heo con, hắn hài lòng, cười hì hì. "Chứng minh là việc nhỏ. Em đừng chỉ lo lắng cái này lo lắng cái kia, tâm tình của emsẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ của hai ta đấy."

 

Cô căm tức đẩy hắn ra.

 

Trình Ý thấy cô thật sự tức giận, vội vàng ôm lấy, sợ cô không cẩn thận đụng vào đồ làm bếp. "Vợ, em muốn hai ta đi đăng ký hả?"

 

Chu Hồng Hồng trừng mắt với hắn, "Em mới không thèm." Cái gì gọi là cô muốn, chẳng lẽ hắn không muốn sao?

 

"Đừng nóng giận, nào, để anh hôn một cái." Nói xong Trình Ý liền hôn xuống, cho đến khi cái miệng chu ra của cô hồng lên, hắn mới cười nói, "Hai ta đợi qua chút thời gian nữa thì đi đăng ký nhé."

 

"Vì sao?" Cô còn chưa hài lòng.

 

Hắn vuốt ve cánh môi của cô, "Thời gian này anh hơi bận, không rảnh cầu hôn. Chờ làm xong mới tính."

 

Cô sửng sốt, "Anh còn muốn cầu hôn?"

 

Trình Ý kỳ quái nhìn cô, "Không phải đều là những bước phải làm hay sao?"

 

Làm... trình tự... làm....

 

Chu Hồng Hồng cắn răng nghiến lợi. "Trình Ý, anh cút ra ngoài cho em!"

 

----

 

Một hôm nào đó, Trình Ý ra bên ngoài một chuyến, nói là có một cuộc đấu giá. Chu Hồng Hồng cũng không biết hắn tại sao lại thấy hứng thú với đồ cổ.

 

Bình thưởng buổi tối, cô luôn bị hắn quấn quít đã quen, một khi không có hắn ở nhà, côlại cảm thấy lạnh lẽo vắng vẻ, vì thế đêm nay giấc ngủ không tốt lắm.

 

Ngày hôm sau, cô tan tầm về nhà sớm, nấu xong đồ ăn, bèn chờ hắn trở về.

 

Khi Trình Ý trở về, trong tay cầm một hộp gỗ nhỏ, trên mặt là vẻ tươi cười đã thành chiêu bài riêng của hắn, "Vợ, anhcó quà cho em."

 

"Quà gì?" Chu Hồng Hồng buồn bực, "Hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì."

 

Hắn đi đến bên cạnh cô, mở hộp gỗ ra, bên trong là một cây trâm. Ánh ngọc loá mắt, hoa mỹ lại độc đáo.

 

Hắn luôn thích Chu Hồng Hồng để tóc dài. Hắn dùng cây trâm cài lên đầu của côngắm nghía, tán dương: "Vợ anh thật là đẹp."

 

"Đây là...?" Cô hoàn toàn ngơ ngẩn, không hiểu làm sao hắn có thể chạy xa đến thế để đi đấu giá vật này.

 

"Bạch ngọc phượng trâm, đời Minh, đây chính là ngự dụng thượng phẩm."

 

* ngự dụng thượng phẩm: đồ dùng thượng đẳng cho hoàng thất

 

Cô vẫn chưa hiểu, đầu óc còn đang mù mờ.

 

Trình Ý cười, ra hiệu cô bới mái tóc lên.

 

Chu Hồng Hồng tùy tiện búi tóc, hắn nhẹ nhàng cài cây trâm lên búi tóc trên đầu cô."Vợ, em muốn đi đăng ký sao?"

 

Nói đến đề tài này, cô sẽ tức giận."Không muốn."

 

"Nói thật, Chu Hồng Hồng. Anh thật không cảm thấy tờ giấy kết hôn kia có tác dụng gì." Hắn nhìn phượng trâm trên tóc cô, kể lại. "Kết hôn xong còn có thể ly hôn được đấy."

 

Cô trầm mặc.

 

"Với cái tính ngây ngốc như em ấy à, muốn thật sự không thích em, anh đùa giỡn, dùng chút thủ đoạn là có thể cho em ly hôn mà không lấy được một xu."

 

Cô cúi đầu, quả thực nếu muốn xài tâm kế cô còn kém hắn xa.

 

Trình Ý thấy cô như lại mất hứng, vì thế ôm lấy hông cô, cúi đầu cọ cọ trán của cô, "Vợ, anh nói anh không phụ em, thì sẽ không phụ em. Có hay không có tờ giấy đăng ký thì có khác gì đâu."

 

Cô buồn buồn đáp, "Ừ."

 

"Chu Hồng Hồng, cậy phượng trâm này, là của bà ngoại lưu lại cho mẹ anh, bảo là muốn truyền cho vợ anh, sau đó đời đời truyền xuống. Mẹ anh khi vừa sinh anh ra, cuộc sống rất vất vả, bà liền đem này cây trâm này đi cầm. Sau đó bố anh muốn đi mua về, nhưng không tìm được. Tuy mẹ anh ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn nhớ kỹ món đồ này."

 

Chu Hồng Hồng nghe xong như hiểu ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên mặt hắn, tình cảm trong ánh mắt hắn làm côcảm động không thôi.

 

"Đây là tín vật truyền cho vợ, em đã hiểu chưa?"

 

Cô gật đầu.

 

Trình Ý mặt mày hớn hở, "Chu Hồng Hồng, hai ta đi đăng ký đi."

back top