Hắn đưa điện thoại di động để lại trong túi quần, hồ ly kia còn đột ngột đeo ở bên ngoài.
“Tốt rồi, ta đi.” Hắn hướng nàng vẫy tay một cái, xoay người rời đi.
Xán Xán không động đậy, mặt ngây ngốc đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, quay đầu lại hướng nàng cười một tiếng, “Nếu có cái gì không vui, có thể tới ‘Hành lang thời gian gấp khúc’ tìm ta!”
Hắn quả nhiên là một người tốt a, tâm tình Xán Xán xuống thấp nhất thời có chuyển biến tốt đẹp, hướng hắn vẫy tay tạm biệt.
“Ta có thể giảm giá 20% cho ngươi!”
Bàn tay vẫy dừng lại ở không trung.
Thì ra là hắn muốn tiền…
———————
Cao Vũ rời đi.
Làm cho khi Xán Xán đi tới cửa nhà, nhìn cánh cửa kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên phiền muộn nhàn nhạt.
Mặc dù chẳng qua là thời gian mấy tháng ngắn ngủn, mặc dù Cao Vũ lão yêu khi dễ nàng, mặc dù bọn họ thường đấu võ mồm , mặc dù… Nhưng là vừa nghĩ tới phía sau cánh cửa kia, từ nay về sau chỉ có hai người là nàng và Triệu Noãn Noãn, trong lòng nàng vẫn là cảm thấy mất mát, phảng phất hắn vừa đi, cái nhà này đã không còn hoàn chỉnh …
Đối với Xán Xán mà nói, mất mát hoàn toàn là loại tâm tình mò trăng dưới nước, chỉ khi nào trong lòng có cảm giác như vậy, tuyệt đối sẽ buồn bực một thời gian rất dài.
Cho nên, nàng rốt cục đã lấy được sự chú ý của Triệu Noãn Noãn.
“đợi một chút!” Triệu Noãn Noãn vội vàng lên tiếng ngăn cản, đã không còn kịp rồi.
Bởi vì thất thần quá lợi hại, Xán Xán bất hạnh đem mù-tạc làm tương cho vào, sặc đến nước mắt nước mũi toàn bộ chảy ra .
“Làm sao không cẩn thận như vậy!” Triệu Noãn Noãn bận rộn lấy nước cho nàng, “Thật không biết ngươi đang suy nghĩ gì, mù-tạc và tương sao lại nhầm được…”
“Ta… Khụ khụ khụ…”
“Đừng nói chuyện, mau uống nước.” Hắn vỗ lưng của nàng, động tác cực kỳ mềm nhẹ .
Đã uống vài ngụm nước, ho thật lâu, thật vất vả trì hoãn khí dâng lên, ánh mắt cũng có màu đỏ.
Triệu Noãn Noãn đau lòng nhìn nàng, trong miệng không nhịn được trách cứ, “Sau này ăn cái gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng nhìn lung tung.”
“Nha…” Xán Xán cúi đầu, cũng không biện bạch.
Nàng trầm mặc phản ứng ngược lại làm cho Triệu Noãn Noãn cảm thấy rất kỳ quái, “Xán Xán, ngươi hôm nay rốt cuộc bị làm sao?” Chẳng lẽ… Là bởi vì Cao Vũ? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút ê ẩm.
“Noãn Noãn ca, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Xán Xán bỗng nhiên ngẩng đầu, đáp lại bằng một câu hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Ngươi cùng Cao đại ca chia tay sao?”
Triệu Noãn Noãn sửng sốt, không nghĩ tới nàng lại hỏi cái vấn đề này, lặng yên một hồi lâu, chậm rãi gật đầu.
“Tại sao?” Nàng hỏi tới.
“Không có vì cái gì.” Triệu Noãn Noãn bỏ mắt qua một bên, giọng nói nhàn nhạt.
“Không có nguyên nhân gì tại sao lại chia tay? Cao đại ca làm sai chỗ nào sao? Hay là giữa các ngươi xảy ra vấn đề gì?” Nàng không rõ, hai người thật tốt tại sao muốn chia tay, Cao Vũ tại sao phải ra đi.
Mắt hắn bỗng nhiên hạ xuống, “Ngươi thật muốn biết nguyên nhân?”
“Dạ.” Nàng nghiêm túc gật đầu, nàng rất muốn biết nguyên nhân trong chuyện này, nàng thậm chí nghĩ tới có thể còn có cơ hội vãn hồi.
Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt cùng nàng nhìn nhau, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên lóe ra ánh sáng kỳ quái.
Sau đó, hắn chậm rãi từ trong miệng phun ra ba chữ.
“Bởi vì ngươi.”