Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 113

Mắt thấy, Xán Xán sẽ bị làm cho lui vào trong mưa, bỗng nhiên cánh tay bị người nào đó kéo lấy, rồi sau đó nàng bình yên được kéo vào một chỗ không có mưa.

 

“Cẩn thận, dính mưa có thể bị cảm lạnh.” Thanh âm kia ôn nhu mềm mại, ưu nhã nhưng không mất đi vẻ chững chạc.

 

Xán Xán quay đầu, thấy Lạc Thiểu Tuấn mang mắt cười, hắn đổi một bộ gọng kiếng vàng, đang mặc chiếc áo lông màu trắng xanh cổ chữ V, tùy ý phối hợp với một cái quần jean màu xám tro, mặc dù đơn giản nhưng đập vào mặt một trận gió nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta không khỏi hai mắt tỏa sáng.

 

Không nghĩ tới, duới tình huống như thế này lại gặp hắn, Xán Xán nhất thời có chút lúng túng.

 

Lão bản kia thấy đối phương có thêm một người, có chút chột dạ, nhưng cố ý vuốt tay áo, ngăn tiếng hô, “Có người hỗ trợ rất giỏi a? Nghĩ muốn gây lộn lão nương sẽ phụng bồi!”

 

Lạc Thiểu Tuấn không giận ngược lại cười, “Ngài hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn uống ly cà phê.”

 

Gây lộn sợ nhất gặp khuôn mặt tươi cười, gặp nụ cười này của Lạc Thiểu Tuấn, lão bản nương nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng, đây là cái tình huống gì? Không phải là tới gây lộn sao?

 

Còn không kịp phản ứng, Xán Xán đã bị Lạc Thiểu Tuấn mang vào trong quán cà phê.

 

Hai người ngồi xuống gần cửa sổ, Lạc Thiểu Tuấn mở miệng trước, “Cô uống thứ gì?”

 

Gặp người ôn nhu như vậy hỏi mình, Xán Xán chợt nhớ tới mình không cẩn thận vứt bỏ tờ giấy nhỏ kia, nhất thời cảm thấy thật có lỗi.

 

“Không… Không cần…”

 

“Đừng khách khí với tôi?”

 

“Thật… Thật không cần…” Nàng bây giờ lúng túng muốn chết, sớm biết sẽ gặp hắn, mới vừa rồi cũng đừng có can thiệp vào, gặp mưa so với như bây giờ còn tốt hơn.

 

Ánh mắt Lạc Thiểu Tuấn buồn bả, vẻ mặt có chút ít bi thương, “Xán Xán, cô có phải đang lảng tránh tôi không?”

 

“Không có! Làm sao có thể!” Xán Xán cuống quít khoát tay, làm sao hắn lại nghĩ như vậy?

 

“Vậy… tại sao cô không gọi điện thoại cho tôi?”

 

“Đó là bởi vì… tôi…” Thôi, chết thì chết, “Thật xin lỗi! Tôi không cẩn thận đã làm mất tờ giấy ghi số điện thoại anh đưa! Tôi đi tìm Như Ngọc muốn hỏi, nhưng nàng cũng không có, cho nên… Cho nên không có điện thoại cho anh.” Nàng nói xong, tiểu tâm dực dực nhìn Lạc Thiểu Tuấn.

 

Không nghĩ tới, Lạc Thiểu Tuấn nhìn nàng, ngược lại cười, “Cũng không phải là lỗi của cô, không cần phải xin lỗi.”

 

Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Anh thật không tức giận?”

 

Lạc Thiểu Tuấn lắc đầu, “Nói rõ là được, tôi còn tưởng rằng…” Hắn dừng một chút, đổi đề tài, “Chúng ta uống một cốc café nhé, cô bị dính nước mưa, phải uống cái gì ấm áp dễ chịu mới được.”

 

“Dạ!” Xán Xán cảm động, nguyên lai là mình quá hẹp hòi, Lạc Thiểu Tuấn một chút cũng không tức giận.

 

“Tôi muốn uống một tách Cappuccino.” Xán Xán lúng túng cười cười.

 

“Một cốc café Italian espresso.”

 

“Anh uống đắng như vậy a?” Xán Xán ngạc nhiên nhìn Lạc Thiểu Tuấn, nguyên tưởng rằng hắn là nam nhân như vậy hẳn sẽ thích cafe ngọt một chút.

 

Lạc Thiểu Tuấn cười cười, “Tôi không có thói quen uống ngọt.”

 

Thì ra là như vậy! Xán Xán bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Noãn Noãn, hắn vốn thích Cappuccino nhiều bọt sữa.

 

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

 

“Không có gì.” Xán Xán vì mình nhất thời thất thần mà cảm thấy lúng túng, liền cố ý gợi đề tài, “Đúng rồi, anh tại sao lại ở chỗ này a? Chỉ có một mình sao?”

 

Mắt hắn dưới gọng kiếng vàng nụ cười ưu nhã, “Ngồi máy vi tính thời gian dài, nên đi ra ngoài dạo một chút.”

 

“Công việc của anh cũng phải ngồi máy vi tính thường xuyên sao?”

 

“Đúng, tôi làm việc trên mạng, cô cũng thường xuyên ngồi trước máy vi tính sao?”

 

“Dạ.” Xán Xán gật đầu, “Bất quá tôi không có làm công việc gì, chính là ngồi ở nhà viết tiểu thuyết, nói khó nghe chút chính là ở nhà chờ xếp việc làm.”

 

Lạc Thiểu Tuấn uống một hớp cà phê, “Thật ra thì như vậy rất tốt, tự do tự tại.”

 

“Tự do thì tự do, nhưng cũng không thể cả đời ngồi ở nhà.” Xán Xán đưa lên một cánh tay sờ cằm, nhìn mưa bụi bên ngoài, bỗng nhiên có chút mê man, ở trong nhà Triệu Noãn Noãn đã quen, nàng thiếu chút quên mất thực tế tàn khốc là mình đang thất nghiệp. Nàng cùng Triệu Noãn Noãn một ngày nào đó nếu có ly hôn a, đến lúc đó nên làm cái gì? Thử nghĩ xem cũng thấy thật là khủng khiếp…

 

“Cô cũng đừng quá lo lắng, nếu như cô không ngần ngại, công ty của chúng tôi đang cần một thư ký, có lẽ cô có thể tới thử một chút.”

 

“Thật?” Xán Xán nhất thời hai mắt tỏa sáng.

 

“Dĩ nhiên, nếu như là cô, tôi nghĩ chúng ta nhất định sẽ hợp tác vô cùng ăn ý.”

 

Xán Xán đỏ mặt lên, “Thật ra thì, tôi rất ngốc! Nếu là thật đi làm công việc kia, nhất định sẽ làm hư chuyện, sẽ lại làm phiền đến anh…”

 

“Một chút cũng không phiền.” Lạc Thiểu Tuấn lắc đầu, “Chẳng lẽ… Cô không muốn cùng làm việc với tôi sao?”

 

“Tôi không phải là có ý này!” Xán Xán bận rộn khoát tay, làm sao hắn nghĩ nhiều như vậy?” Nếu như công ty của anh thật có chỗ trống, tôi rất muốn đi thử một chút, nhưng nếu như không được, anh nhất định phải nói với tôi, tôi không muốn làm cái loại chỉ dựa vào quan hệ để đi làm.”

 

Lạc Thiểu Tuấn thoáng sửng sốt, “Được! Tuần sau cô bắt đầu đi làm nhé, băng qua bên kia đường là công ty mạng Chun Yu, cô có thể gặp tôi ở đó.”

 

“Như vậy là được sao?” Này, công việc này có phải quá nhanh không?”Anh không cần thảo luận với ông chủ sao?”

 

“Tôi chính là tổng tài.”

 

Sốc! Xán Xán nhìn ông chủ tương lai, yếu ớt nói, “Sao lại có thể thuê người như vậy?” Muốn thuê người thì cũng cần phải phỏng vấn chứ?

 

“Mới vừa rồi chính là phỏng vấn.”

 

-_- [] [] []

 

Cứ như vậy, Xán Xán tìm hơn hai năm cũng không tìm được công việc, thời gian một ly cà phê bỗng nhiên rơi xuống một công việc!

 

Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã qua mười hai giờ.

 

“Ai nha! Ta phải đi!” Xán Xán vội vàng đứng lên, mới vừa rồi nàng bỏ Triệu Noãn Noãn chạy đi như vậy thật sự là không có đạo nghĩa, rồi hãy nói Triệu mụ mụ bảo bọn họ buổi trưa phải trở về, nếu không trở về, Triệu Noãn Noãn nhất định sẽ bị lão mẹ mắng.

 

“Không thể ngồi thêm một chút nữa sao?”

 

“Thật xin lỗi, tôi còn có chút việc.”

 

Lạc Thiểu Tuấn cười cười, “Không sao, cô đi đi, nhớ sang tuần tới đi làm.”

 

“Được! Gặp lại sau!” Nàng phất phất tay, đi ra ngoài.

 

“đợi một chút!” Lạc Thiểu Tuấn bỗng nhiên đuổi theo, “Dù, cô cầm lấy.” Hắn đem cây dù nhét vào trong tay Xán Xán.

 

“Chuyện này làm sao có thể? Anh chỉ có một cái dù!” Xán Xán bận rộn cự tuyệt.

 

“Cầm lấy đi!” Lạc Thiểu Tuấn đè lại tay nàng, “Phòng làm việc của tôi ở phía đối diện, đi tới rất nhanh.”

 

“Này…” Xán Xán do dự nhìn hắn, thái độ của hắn rất là kiên quyết, nếu như cự tuyệt nữa thật ngượng ngùng.”Cảm ơn anh! Tôi đi!”

 

Nàng miễn cưỡng cầm dù, đi vào trong mưa.

 

Lạc Thiểu Tuấn mỉm cười đứng ở cửa quán cà phê đưa mắt nhìn nàng rời đi, hết thảy cũng bị nước mưa rơi xuống ngăn trở, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất, chẳng qua là lẳng lặng, lẳng lặng nhìn mọi vật bị hơi nước bao phủ hết thảy…

back top