Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 147

“Gặp chuyện bất bình một tiếng thét a! Hấp tấp xông vào Cửu Châu a! Ai bì nổi…”

 

Tất cả mọi người bị thanh âm dũng cảm này làm rung động !

 

Ánh mắt giao hội, Dương Tiếu đồng học một thân Hồng Y chân đạp bàn thấp, tay sáp eo nhỏ, mắt sáng như đuốc.

 

Hát lên nào! Âm cao! Âm cao! Dương Tiếu đồng học cuối cùng cũng thành công! Không để cho nam chính có bất kỳ cơ hội nào, để cho bọn họ về nhà sớm sao! Pavarotti, Vitas, lưu vào giờ khắc vui mừng này linh hồn Phụ Thể, Dương Tiếu đồng học là một đại biểu cho giới ca hát lịch sử cùng truyền thống lâu đời của Trung Quốc, giờ khắc này hắn không phải chỉ là một người hát vang, không phải là một người! …

 

Cái gì? Ngươi không biết xảy ra chuyện gì? Được rồi, chúng ta đem ống kính trở lại mới vừa rồi, thời điểm Cao Vũ uống chén rượu thứ năm.

 

“Cưng ơi, người ta có bạn trai tốt uống hộ đó!”

 

Dương Tiếu đồng học nhất thời khí huyết công tâm, “Tiểu bảo bối, ta cũng có thể !”

 

“Có thật không?” Có sao trong mắt Nhan Như Ngọc.

 

“Không tin ta uống cho ngươi xem!”

 

$*&% (*@#%

 

Lại là Ô Nha hôi vừa bay qua… ( Ô Nha: kháo! Ngươi không thể đổi loại chim khác sao? Sỉ nhục Ô Nha này mệt chết đi được a! )

 

Cho chúng ta đem ống kính quay lại hiện trường lần nữa.

 

Dương Tiếu đồng học còn đang hát, ở bên cạnh hắn là Nhan Như Ngọc như si như say.

 

“Cưng ơi, ngươi hát thật hay quá!”

 

Thiên lôi đánh xuống, thây ngang khắp đồng.

 

Ôm thái độ thật tình chịu trách nhiệm đối với người bị hại tại chỗ, Xán Xán quyết định liều chết ngăn cản, “Như Ngọc, ngươi bao hắn đừng hát nữa?”

 

“Tại sao? Ta cảm thấy được cưng nhà ta hát nghe rất khá a? Nga! Ta biết rồi, ngươi cũng muốn hát có phải không? Đến đây, đừng khách khí…”

 

Xán Xán quay đầu lại, nhìn qua nhiều ánh mắt nóng bỏng.

 

Không tiếng động nói với Xán Xán, ngươi hát đi, ngươi hát so với hắn hát còn tốt hơn!

 

 

“Ta hát nữa.” Cao Vũ vừa thốt lên, hiện trường trong nháy mắt an tĩnh.

 

Không nghe lầm chứ? Uống mười chén rượu trắng còn có thể ca hát? Còn là người địa cầu sao?

 

Vẻ mặt Xán Xán cũng đầy nghi ngờ.

 

“Ta muốn hát.” Hắn nhìn chăm chú vào nàng, chậm rãi niệm chú ra giai điệu kia, “Ta phải như thế nào mới có thể ôm ngươi, ôm thật chặt, ta vẫn ở bên ngươi, ngươi từ bằng hữu trở thành tình nhân, từ khổ sở chuyển thành vui vẻ, đem cái chìa khóa giao cho ngươi, nhưng ngươi xoay người đem ta nhốt lại… Love you, Love you, May I love you? Tell me what to do mới có thể làm cho ngươi không cô đơn, ta cũng không cô độc, cùng nhau tìm Hạnh phúc, khiến cho thế giới này từng bước từng bước từ hoa lệ đến hoang vu… Tell me you love me too ta tiếp tục cho đi đủ để không tin tình yêu đối với ta là vĩnh viễn tàn khốc, ta hy vọng xa vời, thời gian sẽ vì ta mà chúc phúc…”

 

Thanh âm của hắn như thế trong suốt, phảng phất tiếng đàn, chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng người nghe.

 

Làm một âm cuối cùng rơi xuống, bốn phía tĩnh lặng không tiếng động như cũ.

 

Sau đó, không biết là người nào la một tiếng, “Hay!”

 

Mọi người rối rít từ trong say mê thức tỉnh, tiện đà như nước thủy triều vỗ tay ủng hộ.

 

Quá cảm động ! Nhan Như Ngọc đồng học nghe được cơ hồ lệ rơi đầy mặt, Xán Xán, ngươi rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc của mình a!

 

“Xán Xán, nam nhân này thật rất tốt! Hôn hắn đi!”

 

“Đúng! Tô Xán Xán, hôn hắn đi!”

 

“Tô Xán Xán!”

 

“Tô Xán Xán…”

 

Thanh âm mấy chục người, la vang cả ngày.

 

Xán Xán lúng túng được không gì sánh kịp, mới vừa rồi, thật sự nàng nghe mê mẩn, nhưng khi giai điệu này vang trong đầu, nàng nhớ tới là khuôn mặt một người khác…

 

May I love you?

 

Cao Vũ mỉm cười đi tới, dừng ở trước mặt nàng, môi mỏng khẽ mở, “Xán Xán…”

 

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đụng vào hắn đau chảy nước mắt.

 

“Ta thật giống như… Có chút say…”

 

“A?”

 

Vừa đột nhiên xuất hiện, mắt thấy hắn muốn ngã xuống.

 

Không nên! Nàng theo bản năng đưa tay muốn đỡ lấy.

 

Xôn xao ——

 

Cửa gỗ được mở ra, thanh âm một nữ nhân nổi giận đùng đùng.

 

“Tô Xán Xán, ngươi đang làm gì đó?”

 

Hết thảy động tác cũng ngừng lại, trong phòng yên lặng như tờ.

 

Xán Xán từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, yếu ớt mở miệng, “Mẹ…”

back top