Tình yêu đầu tiên của cô lại gặp phải loại đàn ông như vậy, lòng cô không còn cảm giác nữa.
Cao Vũ dừng bước “Thật ra thì anh cũng có làm gì đâu, chẳng qua bản thân họ có vấn đề.”
Xán Xán cúi đầu, trầm mặc không nói, bỗng sống mũi cay xè, thế là khóc.
Nghe tiếng khóc, Cao Vũ có chút kinh ngạc “Em, em khóc hả?” Thì ra Tô Xán Xán sắt đá vậy mà cũng mềm yếu vô cùng, anh cuối cùng cũng biết được chuyện này “Uy, em đừng khóc mà, không người khác lại cho là anh bắt nạt em…”
Xán Xán lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Cao Vũ gào “Tôi có khóc đâu? Là tôi vui quá thôi! May mà năm đó không yêu đương gì với hắn, đây là chuyện đáng mừng hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cao Vũ lúc này không vạch trần lời nói dối của cô.
Xán Xán khóc một hồi rốt cục cũng ngừng “Cao Vũ!”
“Hở?”
“Cảm ơn anh!” Đây là lời cảm ơn thực tâm của cô, dù tên Cao Vũ này có hơi nham hiểm một chút, hơi biến thái một chút, không biết thương hoa tiếc ngọc một chút, nhưng mà trải qua việc lần này cô lại cảm thấy có chút ấn tượng tốt với anh. Nói thật cô thậm chí có chút cảm động nữa cơ.
Đèn hai bên đường sáng mông lun, bầu trời lác đác sao, hình tượng Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần lớn lên.
Bỗng nhiên.
“Không có gì.” Cao Vũ cười thỏa mãn “Sau này việc đi mua đồ anh cũng giao cho em luôn!”
“Rầm —— ” (AA: sét đánh ngay đầu, đá rớt, té xỉu…XX cô nương rốt cuộc bị gì đây…haha)
Hình tượng to lớn gì chứ, giả dối.