Bởi vì công thụ vấn đề không được giải quyết, Xán Xán tâm tình buồn bực.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo .
“Uy?” Nàng tức giận đón điện thoại lên.
“Xán Xán!” Thanh âm chói tai từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến, Xán Xán ngây ngẩn cả người.
“A… A di…”
“Ngươi kìa, còn nói a di à!”
“…”
“Còn không gọi mẹ!”
Xán Xán la có chút chột dạ, “Mẹ…” Không nghĩ tới Triệu mụ mụ bỗng nhiên gọi điện thoại, nàng có chút ứng phó không kịp.
“Thật tốt! Vợ chồng son các ngươi dạo này như thế nào a? Noãn Noãn có khi dễ ngươi không a?”
Có a có a! Bị khi dễ đến chết a! Xán Xán suy nghĩ nhiều tới ói khổ thủy a! Nuốt một ngụm nước bọt, “Không có, Noãn Noãn ca đối với con rất tốt…”
“Đã thành lão công, còn gọi ca à.”
Xán Xán cười khan.
“Hai người các ngươi cũng thiệt là, cứ như vậy vội vàng đi làm thủ tục, hôn lễ cũng không làm, khách cũng không mời, mặc dù mụ mụ biết những người trẻ các ngươi bây giờ có ý nghĩ không giống với lúc trước…” Kết quả là, Triệu mụ mụ bắt đầu ở đầu bên kia của điện thoại thao thao bất tuyệt, đạo lý nói thông suốt, còn nhân tiện nhớ lại một chút quá khứ tình sử lãng mạn của mình, Xán Xán nghe đến mức buồn ngủ…
Nửa giờ sau.
“Tốt lắm, mai gặp nha, ta ngắt máy a?”
“Tốt! Tốt!” Cuối cùng kết thúc, Xán Xán kích động tới phát khóc, “Gặp lại sau, gặp lại sau!”
“Người nào gọi điện thoại tới đấy?” Triệu Noãn Noãn từ thư phòng đi ra.
“Mẹ ngươi a!”
Triệu Noãn Noãn nghiêm sắc mặt, thấp giọng nói, “Nàng nói gì?”
Nói gì a? Xán Xán phản ứng hồi lâu, “Nàng nói… Nàng nói…” Bỗng nhiên nàng kịp nhớ ra cái gì, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Triệu Noãn Noãn.
“Nàng bảo ngày mai tới thăm chúng ta…