Type: PhuongNg22
Những ngọn nến lặng lẽ cháy, mỗi bóng đen dao động đều lộ vẻ cực đoan mơ hồ. Trong một thoáng, cơn buồn ngủ của Nick tan tành như mây khói.
“Thằng nhãi đó nói vớ vẩn, tôi không biết cậu ta!” Nick nuốt nước bọt, cố gắng giải thích để làm dịu sự nghi ngờ pha lẫn giận dữ của Hayreddin: “Cậu ta chắc chắn không phải ‘đồng nghiệp’ cuả tôi”.
“Tôi cũng có mắt đấy! Thân hình thằng nhóc đó rắn chắc, ăn nói kín kẽ, hai tay đều có vết chai do luyện võ lâu ngày, đảm bảo không phải loại kỹ nam đứng đường”. Hayreddin lạnh lung nói: “Điều khiến tôi thấy có hứng thú hơn cả, chính là lời đánh giá của cậu ta về mối quan hệ giữa em và những ông chủ cũ”.
Bàn tay to lớn nổi cả gân xanh bóp lấy khớp hàm của Nick: “Billy là ai?”.
“Là… là ông chủ cũ của tôi…”. Nick thừa nhận, bàn tay to lớn trên cổ lập tức siết chặt, nàng chỉ có thể huy động tất cả sự nhanh trí của bản thân để đối phó với cơn tai họa thình lình rơi xuống này: “Thuyền trưởng, tôi thề tôi đã không còn quan hệ gì với hắn ta từ lâu rồi!”.
“Vậy nên những lời tên sát thủ đó nói không phải là nói dối, em thật sự làm chuyện đó với tất cả những ông chủ cũ…” Hayreddin phun ra với giọng điệu trầm thấp khan khan, hai mắt lóe lên tia sáng đỏ tàn nhẫn dữ dằn: “Hắn ta đem lại lợi ích gì cho em? Tiền lương cao, thức ăn ngon, phòng riêng? Vì những thứ đó mà em có thể ngủ với bất kỳ ai, tôi chỉ là một trong số đó, đúng không?”.
Bàn tay trên cổ siết càng chặt hơn, Nick chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của Hayreddin, trong cơn giận còn mang theo một hàm nghĩa không thể đọc ra được. Trực giác của Nick cho rằng việc này nhất định phải giải thích cho rõ rang, nếu không sẽ không thể cứu vãn được con đường sống, nàng rướn cổ lên hét lớn: “Không phải mà, thuyền trưởng ngài không giống thế! Billy chie là một con quỷ keo kiệt đội lốp da người, một xu lẻ cũng không cho còn ép tôi phải làm việc cho hắn! Tôi bị ép buộc! Lúc đó thật sự không có cách nào khác…”.
Hayreddin cắt ngang lời nàng: “Sao em lại không có cách nào khác? Trừ phi bị trói hết tay chân, thiên hạ này có người đàn ông nào là đối thủ của Hải Yêu được chứ?!”.
“Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa phải là Hải Yêu!” Nick ngập ngừng nói: “Khi ấy tôi chỉ là một tên trộm vặt không có bản lĩnh, không có lưỡi hái…”
Dần dần, bàn tay đang nắm chặt của Hayreddin nới lỏng. Cẩn thận suy nghĩ, bốn năm trước chẳng qua nàng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi mới bước vào đời, vừa nãy vì giận dữ nên hắn mất khống chế, ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới.
“Nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện”.
Nick rũ mi mắt xuống, nhớ lại quá khứ năm đó: “Lúc đó tôi đang lưu lạc ở Venice, ở đó có không ít những sàn đấu dưới lòng đất, rất nhiều thương nhân giàu có thích tới đó cá cược. Billy là ông chủ của một tro[ng những sàn đấu đó, tôi không biết hắn ta họ gì…”.
“Em đánh nhau trên sàn đấu đó vì hắn sao?”.
Nick lắc lắc đầu: “Lúc ấy tôi vẫn chưa đủ tư cách. Billy chơi rất lớn, sàn đấu của hắn thỉnh thoảng sẽ có một buổi diễn khởi động, để tuyển thủ đánh chết một, hai người trước mặt đám đông, dùng cái chết đó để khiến mọi người cảm thấy hưng phấn. Hắn phái thuộc hạ đi trên phố bắt bớ người một cách ngẫu nhiên, kẻ trộm, dân lang thang, gái điếm, những người trí não chậm phát triển… dù sao cũng là những loại người dù có chết cũng không ai thèm quan tâm”.
“Em bị bắt đi làm vật hy sinh?”
Nick gật đầu thừa nhận: “Nhưng trên sàn đấu của tôi đã xảy ra điều bất ngờ, một gã đàn ông ướng say, sơ ý trượt ngã, tôi cướp được dao găm đâm chết hắn ta”.
Hayreddin hiểu ra, nói nốt thay cho nàng: “Đám đông ồ lên, Billy giữ em lại. Đối thủ là người trưởng thành, còn em là một đứa trẻ nhìn qua là đã thấy cầm chắc phần thua, thỉnh thaorng làm một màn ‘bất ngờ’, những người đánh cược thua sẽ rất nhiều”.
Nick khẳng định suy nghĩ của hắn: “Không sai, ở hậu đầi, hắn ta huấn luyện tôi, chuốc rượu đối thủ của tôi, cho tôi những thứ vũ khí tốt hơn, khiến những màn ‘bất ngờ’ xảy ra được dễ dàng hơn. Tôi không có cách nào khác, mỗi lần lên sân đấu nếu không nghĩ đủ mọi cách liều mạng đánh đấm, sẽ bị đối phương giết chết.. Sau này… Sau này tôi chính là cây hái ra tiền của Billy, nên bọn họ gọi tôi là ‘Đôi mắt của ác quỷ’, mỗi lần đánh nhau, đều có rất nhiều, rất nhiều người tới xem đặt cược…”
“Chẳng trách…” Hayreddin thở dài, mối khúc mắc đã lâu trong lòng cuối cùng đã được tháo bỏ: “Trước giờ tôi vẫn không hiểu, tuổi tác của em còn rất nhỏ, nhưng thủ đoạn giết người lại rất thành thục, không phải ai cứ vung vẩy gậy gỗ là có thể luyện thành được”.
“Đúng vậy, tôi dùng người sống để luyện thành như vậy”. Vẻ mặt của Nick đờ đẫn nói: “Sau một năm, tôi thực sự không muốn làm tiếp nữa, bèn giết chết người trông chừng rồi bỏ trốn”.
Hayreddin trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi một vấn đề: “Hắn ta có từng tra tấn em không?”.
“Thỉnh thoảng… hắn ta cũng không dám mạnh tay, nếu không hôm sau tôi không thể lên sàn đấu được”.
“Nhưng lúc em bỏ trốn lại không giết hắn. Chúng ta cùng nhau đến Ý nhiều lần như vậy, em cũng chưa bao giờ tìm đến trả thù”. Hayreddin nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt có màu xanh lam như nhìn thấu tâm can người khác, cơ hồ xuyên thấu người nàng.
Nick ngẩn người, có vẻ như từ xưa đến nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Không sai, lúc đó rõ rang có rất nhiều cơ hội, và người đàn ông tên Billy ấy đối xử với nàng không thể nào ôn hòa được.
Chần chừ hồi lâu, nàng mới do dự đáp: “Tôi cũng không biết tại sao lại tha cho hắn ta… lúc tôi đặt chân vào chỉ là một tên trộm trên phố, khi bước chân ra thì không đã không ai có thể làm thương tổn được tôi…”.
“Bởi vì Billy đã bồi dưỡng em, dẫn em bẩm sinh ngây thơ đến thế giới này, nên em không thể xuống tay với hắn ta. Thì ra Hải Yêu được sinh ra như vậy, một tên trùm lăn lộn trên sàn đấu dưới lòng đất”. Hayreddin di chuyển ánh mắt, nhìn ngọn nến nở nụ cười lạnh nhạt, trong nụ cười chứa đầy vẻ tự giễu: “Trước khi gặp tôi em đã là em rồi, vậy mà tôi vẫn luôn cho rằng Sư Tử Đỏ mới là người bồi dưỡng em…”.
“Không phải! Tôi không phải do hắn ta bồi dưỡng! Là ngài! Là thuyền trưởng!” Nick chống người lên lao tới, dùng hết sức lực sống chết tóm lấy áo choàng của Hayreddin, dường như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, đối phương sẽ vứt nàng về lại trong quá khứ tối tăm đó. Ánh mắt cháy bỏng của nàng nhìn Hayreddin, cuống quýt giải thích: “Biệt danh đó sinh ra trên biển, Hải Yêu thuộc về ngài! Tôi cũng thuộc về ngài!”.
“Thật không? Em thuộc về tôi?” Hayreddin lạnh lung tàn nhẫn như một khối nham thach không mảy may có chút dao động, để bản thân nàng quyết định phụ thuộc.
“Thật mà thật mà! Tôi là của ngài!”.
“Cho dù tôi không thể cung cấp hết thảy những đãi ngộ thoải mái, tiền lương hào phóng cho em? Nếu em từng thử mang hai con dao găm tôi cho em đến bán cho những tay biết nhìn hàng hóa, em sẽ phát hiện bản thân có đủ năng lực để mua một con thuyền nhỏ tự mình hoạt động. Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên như thế với em…”. Hayreddin hờ hững nói: “Tất cả đàn ông đối với em mà nói đều như nhau cả, còn tôi, chẳng qua chỉ là một mỏ vàng em không thể bỏ qua mà thôi”.
“Không phải! Chắc chắn không phải! Tôi, tôi…”. Nick kích động không biết nên giải thích thế nào, lần đầu tiên, hốc mắt của nàng đỏ bừng bừng.
“Tôi thích ở cùng ngài… ngoại trừ chú Assa, chưng từng có một ai đối xử với tôi như ngài… tôi thích ra biển cùng với ngài, thích nhìn ngài luyện đao, nghe ngài đánh đàn… ngài là người đàn ông duy nhất khi ở trên giường không khiến tôi cảm thấy ghê tởm sợ hãi. Thuyền trưởng không giống với tất cả những đàn ông khác, không giống… tôi không biết nói sao nữa… cho dù ngài không cho tôi một xu nào, tôi cũng sẽ đi theo ngài…”.
Nick nói năng lộn xộn, ôm chặt lấy thắt lưng Hayreddin, khuôn mặt dính sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Điều vô cùng bất ngờ là, người đàn ông này tuy nói chuyện bằng giọng điệu lạnh lung tàn nhẫn, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn hẳn bình thường. Nhịp đập vốn dĩ trầm ổn chậm rãi thì tiết tấu hiện giờ lại như đang đánh trống, còn hô hấp của hắn lại sâu và dồn đạp hơn hẳn.
Hai người cứ quấn lấy nhau, dưới ánh nến kéo thành một vệt dài khó lòng phân biệt được bóng của cả hai.
Tôi cảm thấy hơi mệt”.
Một lúc lâu sau, Hayreddin khẽ thở dài, cơ thịt căng cứng dưới lớp áo choàng thả lỏng, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu lại. Hắn nhấc cánh tay lên ôm Nick vào lòng, ấn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn bối rối kia lên ngực mình. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, áp mặt vào mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của nàng.
“Kể từ ngày quen biết em, tôi mới dần nhận ra rằng mình không còn trẻ nữa. Luận về tuổi tác tôi gần gấp đôi em, vốn dĩ không nên phát triển đến mức độ này”.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn như vậy đâu… tôi tưởng rằng chỉ cần không nói, thì có thể coi như chưa từng xảy ra…” Nick giống như một con đà điểu vùi mặt mình vào lồng ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào nói câu xin lỗi.
“Không phải lỗi của em, vấn đề nằm ở tôi”.
“Tóc Vàng có quan hệ gì với em?” “Em có làm chuyện đó với thằng nhãi có hình xăm trên người kia không?” “Billy là ai?” Những câu hỏi này cứ năm lần bảy lượt nhảy ra từ trong miệng hắn. Hayreddin bật cười tự giễu, nhớ đến nửa đời trước của mình chưa từng để ý tới ai đến vậy, có lẽ nửa đời sau này cũng sẽ chẳng ai có thể khiến hắn rối ruột rối gan đến thế.
“Vậy, vậy thuyền trưởng còn giận không?” Nick nhanh nhẹn đoán được từ trong giọng nói những chuyện không hay đã có chuyển biến tốt đẹp, bèn ngước mặt lên hỏi.
Hayreddin cười bất lực: “Ngoài việc hạ hỏa ra, còn có thể làm gì được nữa? Chúng ta chẳng có ai là giấy trắng cả, vốn dĩ tôi không muốn hỏi em về những gì đã trải qua trong quá khứ, chỉ là tốt xấu gì em cũng có chút phẩm vị, nhưng lại có nợ cũ với cả đám trùm sò lưu manh đầu đường xó chợ, điều này khiến tôi cảm thấy vôc ùng mất giá”.
Nick cẩn thận liếm cánh môi nói: “Tôi sửa cả rồi, Victor đã từng dạy tôi, hiện giờ phẩm vị của tôi rất tốt”.
“Đêm nay dài quá…”.
“Vậy chúng ta đi ngủ chứ?” Trong bầu không khí yên tĩnh sau khi cơn bão dữ dội đi qua, Nick ngước mặt lên: “Không phải ngài nói mệt sao?”.
“Ừ, thì chúng ta đi ngủ tôi”. Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ cảu nàng ôm nàng đi về phòng ngủ.
Ba giờ sáng, Victor bị gọi về dinh thự của nguyên soái.
Anh chàng bác sĩ trước giờ không trực đem tang ca đã tuyên bố rõ rang điểm này gần hai tram lần với đám thị vệ truyền lệnh, vẫn cứ bị lôi ra khỏi ký túc xá đơn trong Học viện Y khoa một cách đầy ép buộc, lên ngựa trở về dinh thự. Quản gia Gerald đã có kinh nghiệm hết sức phong phú tro[ng việc quản lý hậu cung to lớn đáng tiến hành an ủi với một Victor không ngừng lải nhải cục tức dâng đầy cả một bụng. Hắn vẫn dùng khuôn mặt không chút cảm xúc, lặp đi lặp lại chu kỳ ba câu sau:
“Bác sĩ, tôi không rõ”.
“Đây là mệnh lệnh của thuyền trưởng”.
“Thuyền trưởng đang nghỉ ngơi, hiện giờ tôi toàn quyền phụ trách”.
Trăm ngàn lần bất đắc dĩ, Victor chỉ có thể đưa ra điều kiện sơ xài trước chường ngựa để trị thương nắn xương cho vài tên sát thủ bị bắt. Trải qua khoảng thời gian tang ca không thoải mái này, ngày hôm sau, thái độ làm việc của anh ta cực kỳ khó chịu, sau khi nhìn thấy Hayreddin ở phòng khách, anh ta vẫn không ngừng phàn nàn:
“Lần nào! Lần nào cũng như vậy! Nếu là bị thương ngoài ý muốn do chiến đấu thì thôi cũng đành, nhưng ngài toàn cố ý đánh phế người ta, sau đó giao một đống người rách nát tả tơi không nhìn ra nguyên dạng cho tôi phục hồi lại như cũ! Hoặc là ngài đừng đánh nữa, hoặc là đánh nát bét rồi đừng gọi tôi tới chữa nữa!”.
Hayreddin: “Yêu cầu này hình như hơi quá đáng”.
Victor: “Quá đáng chỗ nào?”.
“Ví dụ như kế hoạch của bọn chúng là tranh thủ lúc tôi vào phòng tắm, sau đó định cắt đứt cổ họng tôi từ phía sau”.
Hayreddin xoa xoa huyệt thái dương, khép mi mắt lại nói: “Giọng nói đừng có cao như thế, tôi chỉ được ngủ có hai tiếng thôi, giờ đầu ơi đau”.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Ngài thuyền trưởng mà cũng có lúc đau cơ à”.
“Tên trẻ tuổi đó thế nào rồi?”.
“Vết thương của cậu ta là nhẹ nhất, xương cốt của hai ba ngón tay bị gẫy có thể coi là không sao cả, bả vai bị sưng cũng không đáng ngại… mà nói thật, tướng mạo thằng bé đó đúng thật là có hơi giống Nick”. Victor khựng lại một lúc, nhướng mày lên nói: “Ngài đang có kế hoạch gì đó đúng không?”.
Hayreddin đáp: “Tôi ngủ một lúc mới nghĩ đến,thằng nhãi đó lớn như vậy, chết rồi cũng phí ra, chi bằng tận dụng triệt để, nên vội vàng sai người đi gọi cậu, cánh tay ấy mà bị phế thì hỏng”.
Victor nhíu mày: “Tôi cảm thấy ngài nên thương lượng chuyện này với Nick trước”.
“Đây chính là nguyên nhân khiến tôi đau đầu”. Hayreddin liếc mắt nhìn Victor: “Với tình trạng của Nick hiện giờ, đây có lẽ sẽ là một đòn giáng không nhỏ với cô ấy, mà tôi lại không biết nên an ủi thế nào”.
“Vì thế nên gọi tôi tới vá chỗ thủng?” Giọng nói của Victor thình lình lại cao vút lên lần nữa: “Tôi là bác sỹ trên thuyền! Không phải bác sỹ tâm lý, càng không phải là đối tượng tâm sự chuyện bạn gái chúng mình với con nhỏ khốn khiếp đó!”.
“’Tôi xin thề trước sự chứng giám của thần y học Apolo Asclepius cùng các vị thần trong trời đất, tôi nguyện sẽ làm nhiều hơn khả năng và phán đoán của bản thân, tuân thủ theo phương châm vì lợi ích của người bệnh’. Tôi đoán trong lời thể Hippocrates không hề nhắc đến chuyện bác sĩ chịu trách nhiệm giảm trừ nỗi đau đớn trên thân thể của bệnh nhân, chả lẽ trước khi cậu hành nghề không học thuộc lời thề đó à?” Hayreddin tủm tỉm cười hỏi.
“Tôi thuộc rồi! Mọi bác sĩ trước khi hành nghề đều phải thề như vậy…”. Victor tự biết mình không thể từ chối, đành hậm hực trừng mắt nhìn Hayreddin: “Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói trùm hải tặc cũng thuộc lòng Lời thề Hippocrates đến thế!”.
Hayreddin bật cười sang sảng: “Cảm ơn bác sĩ Victor,trên thuyền của tôi, ngài là thuyền viên có giá trị cao nhất, đảm bảo không có người thứ hai”.
Cái mũ lớn mang tên “thuyền viên có giá trị cao nhất” không phải vô duyên vô cớ có thể đội được. Victor biết chuyện này không dễ giải quyết, qua hai ngày người đã chữa xong xuôi, việc đã làm ổn thảo, tin tức cũng sắp được tung ra, anh ta mới lấy việc chuẩn đoán năm ngày một lần trên danh nghĩa ra để tới vườn Bách.
Tuy rằng cơ thể của Nick bị liệt, nhưng tinh thần vẫn luôn dồi dào, ban ngày không ra vườn ném phi tiêu, thì ở trong phòng chơi đánh bài, nhưng hôm nay dọc suốt cả quãng đường đi, Victor lại không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu. Một cô gái nô lệ da đen đãn theo hai cô gái nhỏ đi từ trong phòng ra, bưng mấy dĩa thức ăn vẫn còn nguyên chưa hề được động vào.
Khuôn mặt đen sì của Rabena chảy dài ra như một bà lão, cánh môi dày dẩu hẳn lên, rõ rang là đang vô cùng tức giận, nhìn thấy Victor tập tức tố khổ:
“Bác sĩ! Ngài xem xem chuyện này là sao, lúc ăn cơm ngủ nghỉ ông chủ đềuở bên cạnh phu nhân Nicole, chưa từng bỏ bẳng cô ấy một ngày nào. Chỉ là do nghe nói có một thằng nhãi con mới đến đã được yêu thích, phu nhân mới chịu không nổi, nằm bẹp trên giường suốt một ngày nay không chịu ăn cơm! Khó khan lắm mới tẩm bổ được trắng trẻo lanh lợi, vậy mà nói không ăn là không ăn…”.
Victor liền vã mồ hôi, tự nhủ con nhỏ chết tiệt ấy thế mà giận đến bỏ cả cơm, hậu quả của cú sốc này quả thực là lớn đến không ngờ. Hắn cũng không tiếp tục nghe Rebena phàn nàn nữa, xách theo túi đồ nghề đi vào phòng.
Bức rèm cửa sổ bằng nhung dày dặn che phủ khiến cả căn phòng trở nên âm u ảm đạm, một hình hài nhỏ xíu nằm co ro sâu bên trong chiếc giường mềm cực lớn, chăn trùm quá đầu không hề động đậy.
Victor cởi giày leo lên chiếc giường mềm, thò tay giở tấm chăn ra, nhung Nick ở bên trong lại nắm chặt đến sống chết không chịu thả, hai người cứ giằng co hồi lâu, Nick vừa lật tấm chăn ra, liền đẩy Victor ngã lảo đảo: “Cút! Còn đến nữa tôi sẽ cắn đấy…” đến khi nhìn thấy đó là anh chàng bác sĩ, thì mới ngậm miệng rồi lại năm xuống tiếp. Victor nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó và mái tóc trông nhu tổ chim.
“Dáng vẻ này của cô khó coi quá đi, có biết khi nào phụ nữ xấu xí nhất không? Chính alf khi ghen tị”.
“Ông đây không thèm ghen tị với tên đó!!”.
Nick gân cổ lên gào một câu, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không giống thế. Nàng dừng lại mấy giây, rồi giận dữ hét lên: “Anh biết đúng không? Tên giả mạo đó đã cướp mất vị trí của tôi, biệt danh của tôi, tiền lương của tôi, và cả căn phòng riêng của tôi nữa! Hiện giờ, tất cả mọi người đều gọi hắn ta là đội trưởng Hải Yêu! Còn tôi lại chỉ có thể nằm bẹp ở đây, nằm bẹp ở đây… thuyền trưởng đã giao lại hết thảy cho hắn rồi…” Nói tới đây, Nick lại vùi mặt vào chiếc gối lông vũ, Victor nghe thấy được sự nghẹn ngào không tài nào che giấu được trong giọng nói.
“Mấy tháng trước không phải cô đã biết mọi chuyện sẽ thế này rồi ư? Một ngày nào đó sẽ có người thay thế chức vị đội trưởng của cô, cho dù tên sát thủ trẻ tuổi Antony kia không xuất hiện, Sói Đất sớm muộn giừ cũng thay thế cô”. Victor bình tĩnh nói.
“Không giống nhau, không giống nhau mà… đội trưởng ai cũng đều có thể làm được, nhưng Hải Yêu vốn dĩ là tên gọi của tôi, là thứ thuộc về tôi, chỉ một mình tôi thôi!” Hốc mắt Nick đỏ ửng, bàn tay siết chặt thành đấm, Victor hoàn toàn tin rằng, nếu không phải đang năm liệt trên giường, nhất định nàng sẽ tìm tên Antony Toria kia liều một phen sống chết phân cao thấp.
Ở một mức độ nào đó, Victor rất hiểu những cảm nhận của Nick. thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ chẳng có gì cả, dùng tài năng cá nhân và sự nỗ lực leo ên từ tận đáy cùng, mới có được sự kính sợ và tôn trọng của mọi người. So với thân phận công chúa Tây Ban Nha mập mờ hư ảo, danh hiệu “Hải Yêu” mới là sự khẳng định của thế giới về cả cuộc đời Nick, nàng thà làm một Hải Yêu chết dưới đáy biển, chứ chắc chắn không chắp tay nhường lại thứ vinh dự không dễ dàng gì mới có được này.
Victor thở dài nói: “Tôi thấy Hải Yêu không thể coi là thứ thuộc về một mình cô được. Biệt danh đó là thứ buộc chặt cả đội thuyền vào nhau, không có Sư Tử Đỏ, không có đám an hem trong đội xung phong của cô, cũng sẽ không có Hải Yêu”.
Nick im lặng không lên tiếng.
“Cô có biết không? Lúc cô vừa lên thuyền, mọi người không biết xưng hô thế nào, là thuyền trưởng đã đắn đo chọn một biệt danh vang dội nhất thích hợp nhất từ một đống những biệt danh khác. Cô rất mạnh mẽ, rất tài giỏi, nhưng câu chuyện về Hải Yêu tại sao lại lan truyền nhanh chóng như thế ở Địa Trung Hải? Là vì mỗi lần đánh trận xong, thuyền trưởng đều bí mật phái người trà trộn vào tro[ng những quán rượu phố chợ, những bến cảng để tuyên truyền cho cô, thậm chí rất nhiều công lao của người khác cũng tính lên đầu cô. Hải Yêu dần dần trở thành truyền kỳ, còn những người đã chết, chỉ có thể giữ lại trong phòng y tế của tôi chờ nhét vào túi để làm mồi cho cá mà thôi”.
Nick im lặng lắng nghe, không phản bác.
Victor dừng lại một thoáng: “Đó là lý do tại sao cô đã rời khỏi đội thuyền lâu như vậy rồi, thuyền trưởng vẫn không chịu thừa nhận Hải Yêu đã chết. Không cho phép người ngoài dò hỏi về thương chế của cô, là vì ngài ấy không muốn thương hiệu chữ vàng mình khổ công kinh doanh bị hủy hoại như vậy. Hiện giờ thế cục trong ngoài nước đều rất căng thẳng, binh lực của Liên minh Thần thánh (1) đã mắt đầu tập kết, nội bộ Ottoman thân với vệ quân và tầng lớp quý tộc cũ tranh đi đấu lại, không ngừng gây áp lực với thuyền trưởng ép ngài ấy phải lựa chọn quan điểm của mình. Thời gian này chỉ cần Hải Yêu ở trên thuyền, cho dù là giả mạo, cũng có thể khiến ngài ấy có được nhiều điều kiện đàm phán hơn. Nick, trách nhiệm thuyền trưởng gánh trên vai rất nặng nề, cô không muốn thấy ngài ấy phải khó xử đúng không?”.
(1) Liên minh Thần thánh là một liên minh quân sự do Giáo hoàng Píu V tổ chức, gồm hầu như mọi nước công giáo có lãnh hải vùng Địa Trung Hải, nhằm phá vỡ việc đế quốc Ottoman kiểm soát vùng phía Đông Địa Trung Hải. Liên minh được chính thức ký kết ngày 25/5/1571. Các thành viên của Liên minh này là Lãnh địa giáo hoàng, các nước thuộc nhà Habsburg như Tây Ban Nha, Napoli và Sicilia, nước Cộng hòa Venezia, nước Cộng hòa Genova, Đại công quốc Toscana, các công quốc Savoie, Công quốc Parma và Công quốc Urbino cùng Hiệp sĩ cứu tế. Sau khi ký Hòa ước năm 1573, Liên minh đã giải thể.
Qua một lúc lâu, Nick nhỏ giọng lầu bầu:
“Nghe nói tên giả mạo đó là sát thủ người Tây Ban Nha bỏ tiền ra thuê, thuyền trưởng không sợ hắn giở trò sau lưng à”.
“Chẹp, cô chẳng phải cũng là người được thuyền trưởng thu nạp từ bên phía kẻ địch sao? Người ngài ấy muốn, không một ai có thể chối từ”.
“Hừ… Antony Toria, tên giả mạo này biết cách dùng lưỡi hái ư? Hải Yêu không biết dùng lưỡi hái, nực cười…”.
“Cậu ta đương nhiên không biết dùng, thuyền trưởng không hề để cậu ta chạm vào lưỡi hái của cô”. Victor nghe giọng nói liền nhận ran gay cơn tức giận của nàng đã dần dần biến mất, cười tủm tỉm nói: “Để an ủi tâm tình của cô, ở chỗ tôi còn có một vài thông tin rất thú vị về Antony”.
“Thông tin gì?” Nick để lộ ra nửa khuôn mặt đang mải vùi tro[ng gối.
“Tên nhãi này do không cắt bao quy đầu nên mới bị thuyền trưởng nhận ra, vì thế, đêm đầu tiên tôi đến xử lý vết thương cho cậu ta, liền tiện tay bảo người trói cậu ta lại để làm phẫu thuật cắt cái miếng da này. Antony tưởng mình sắp bị thiến, lập tức nước mắt lã chã đầy mặt, nhưng vẫn cố gắng cầm cự không chịu khóc thành tiếng, đến mức đỏ bừng cả mặt. Hề hề hề, tôi vừa nhìn là biết ngay, cây củ cải đó căn bản là chưa từng được sử dụng”.
Khuôn mặt của Nick lộ ra nụ cười khoái trá: “Tôi biết ngay mà. Thằng nhãi lông còn chưa mọc hết ấy, là đàn ông chân chính thì đâu có khóc lóc sướt mướt như thế, tay chân của tôi đều bị gãy cả cũng đâu có khóc đâu. Còn gì nữa không?”.
“Còn nữa, thật ra cậu ta là người hâm mộ cô”.
“Người hâm mộ gì cơ?”.
“Không phải cô đã từng làm ở sàn đấu sao, Antony là sát thủ do tổ chức ngầm bồi dưỡng, vì tuổi tác tương đương, nên tổ chức đó đã gửi cậu ta tới quan sát học hỏi. Cô không biết đâu, năm đó cậu ta vừa nhìn thấy cô quyết đấu trên sàn, cậu ta liền hâm mộ cô, hâm mộ đến chết đi được”.
Nick nghi ngờ hỏi lại: “Không thể nào, cậu ta như hận không cách nào ăn tươi nuốt sống tôi được thì có. Hơn nữa tên khốn đó vạch trần quá khứ của tôi ngay tại chỗ, hại tôi suýt nữa bị thuyền trưởng bóp chết”.
“Ai bảo cô quan hệ nam nữ bừa bãi, lại không từ mà biệt, yêu càng sâu, hận càng nhiều, thảo nào cậu ta lại luôn nhớ tới cô”.
Victor dựa vào bản lĩnh dỗ người bất khả chiến bại chinh chiến khắp Florence, mói đủ thứ chuyện đông tây kim cổ, giải tỏa mọi nỗi lo lắng, cuối cùng đã khiến Nick nín khóc bật cười. Nói chuyện một lúc, hắn tranh thủ lúc nàng không đề phòng thò tay xuống dưới chăn, kết quả không ngoài dự đoán, sờ thấy bên trong toàn vụn bánh và vỏ hạt dưa.
Nick xấu hổ quay đầu đi, anh chàng bác sĩ phủi tay cười hì hì: “tôi biết ngay mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bảo cô tuyệt thực còn khó hơn xiên thủng trời!”.
Qua thêm một lúc nữa, Nick lại có chút lo lắng hỏi: “Suốt hai tháng nay tôi ăn toàn to eo, còn trước ngực vẫn chẳng thay đổi gì cả, Rabena nói những bé trai được yêu chiều chỉ là nhất thời, nhưng tên khốn khiếp kia ngoại hình không tệ chút nào, hiện giờ lại làm việc trên thuyền, liệu thuyền trưởng có đối xử với cậu ta… tôi chỉ còn một ưu thế là sinh một đứa con mà thôi”.
Khuôn mặt Victor lộ rõ vẻ kinh hãi đầy khoa trương, như nghe được một câu chuyện gì đó nghẹn họng không thể thốt nổi nên lời. Sau đó ngậm miệng lại, anh ta nói bằng giọng nghiêm túc tới cực đoan:
“Cảm giác âu sầu lo lắng này tốt nhất đừng có nhắc tới trước mặt thuyền trưởng. Chân thành mà nói, ngài ấy là người dị tính luyến kiên định nhất là tôi từng thấy”.
“Lấy gì để chứng minh?”.
“Xem nào, năm đó tôi cũng hỏi đúng câu này”. Victor cười tủm tỉm nói: “Năm đó tôi rời khỏi Florence, thực ra là vì đã phải chịu một vào tổn thương”.
“Anh bị phụ nữ làm tổn thương trái tim?!” Nick kinh ngạc nói: “Cô gái này ghê gớm thật, tôi tưởng ngay cả daom ổ cũng không rạch thủng được da mặt anh chứ”.
“Khụ khụ, thật ra… thật ra là vì đàn ông…” Victor do dự một lúc rồi tiết lộ đời sống cá nhân cho Nick nghe.
“Nên tôi không định làm việc cùng với một người đồng tính luyến ái nữa. Thuyền trưởng mời tôi lên thuyền, tôi đặt ra một câu hỏi: “Trên thuyền suốt một năm không nhìn thấy phụ nữ, tôi trong ngoài đều ưu tú như vậy, làm thế nào để chắc chắn rằng ngài sẽ không đói lòng ăn tạp?”
“Anh yêu bản thân thái quá rồi đấy… ngài ấy, ngài ấy nói sao?”.
“Biểu cảm của ngài ấy giống như cô hiện giờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, một lúc sau, ngài ấy nói: “Khẩu vị của một vài người là cố định, ví dụ như tôi thích đu đủ, nếu như trên thuyền lâu quá mà không có hoa quả tươi bổ sung thì có thể thay thế bằng một vài quả cam héo. Nhưng cho dù ba năm không có hoa quả, tôi chắc chắn cũng không bao giờ có suy nghĩ nổi hứng nhá lót giày”. Thuyền trưởng chỉ vào tôi rồi nói: ‘Cậu thuộc kiểu lót giày’.”
“Ngài ấy nói như vậy á?!” Nick kinh ngạc hỏi lại: “Thuyền trưởng gọi a là lót giày?”
Victor bật cười ha hả: “Đúng vậy, sau đó ngài ấy còn bổ sung thêm một câu: ‘Dù ngoại hình của cậu không tệ, cũng chỉ là một miếng lót giày được thêu hoa mà thôi, bản chất của nó vẫn chẳng có gì thay đổi’”.
“Anh không nổi giận nhảy dựng lên sao?” Nick ngạc nhiên hỏi: “Anh là người mồm miệng độc ác cay nghiệt nhất mà tôi từng thấy, vậy mà lại không trở mặt ngay tại chỗ?”
Anh chàng bác sĩ cướp lấy gối nện lên đầu Nick.
“Không giận, nghe xong câu đó, tôi liền ký tên vào hợp đồng”.
Victor nhìn Nick nói: “Tuy tôi có rất nhiều bất mãn và phàn nàn về công việc này, nhưng đã làm cho đến giờ, những lời của thuyền trưởng vẫn không mảy may suy chuyển. Ngài ấy quả thực không thích lót giày đâu”.
Những ngọn nến lặng lẽ cháy, mỗi bóng đen dao động đều lộ vẻ cực đoan mơ hồ. Trong một thoáng, cơn buồn ngủ của Nick tan tành như mây khói.
“Thằng nhãi đó nói vớ vẩn, tôi không biết cậu ta!” Nick nuốt nước bọt, cố gắng giải thích để làm dịu sự nghi ngờ pha lẫn giận dữ của Hayreddin: “Cậu ta chắc chắn không phải ‘đồng nghiệp’ cuả tôi”.
“Tôi cũng có mắt đấy! Thân hình thằng nhóc đó rắn chắc, ăn nói kín kẽ, hai tay đều có vết chai do luyện võ lâu ngày, đảm bảo không phải loại kỹ nam đứng đường”. Hayreddin lạnh lung nói: “Điều khiến tôi thấy có hứng thú hơn cả, chính là lời đánh giá của cậu ta về mối quan hệ giữa em và những ông chủ cũ”.
Bàn tay to lớn nổi cả gân xanh bóp lấy khớp hàm của Nick: “Billy là ai?”.
“Là… là ông chủ cũ của tôi…”. Nick thừa nhận, bàn tay to lớn trên cổ lập tức siết chặt, nàng chỉ có thể huy động tất cả sự nhanh trí của bản thân để đối phó với cơn tai họa thình lình rơi xuống này: “Thuyền trưởng, tôi thề tôi đã không còn quan hệ gì với hắn ta từ lâu rồi!”.
“Vậy nên những lời tên sát thủ đó nói không phải là nói dối, em thật sự làm chuyện đó với tất cả những ông chủ cũ…” Hayreddin phun ra với giọng điệu trầm thấp khan khan, hai mắt lóe lên tia sáng đỏ tàn nhẫn dữ dằn: “Hắn ta đem lại lợi ích gì cho em? Tiền lương cao, thức ăn ngon, phòng riêng? Vì những thứ đó mà em có thể ngủ với bất kỳ ai, tôi chỉ là một trong số đó, đúng không?”.
Bàn tay trên cổ siết càng chặt hơn, Nick chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của Hayreddin, trong cơn giận còn mang theo một hàm nghĩa không thể đọc ra được. Trực giác của Nick cho rằng việc này nhất định phải giải thích cho rõ rang, nếu không sẽ không thể cứu vãn được con đường sống, nàng rướn cổ lên hét lớn: “Không phải mà, thuyền trưởng ngài không giống thế! Billy chie là một con quỷ keo kiệt đội lốp da người, một xu lẻ cũng không cho còn ép tôi phải làm việc cho hắn! Tôi bị ép buộc! Lúc đó thật sự không có cách nào khác…”.
Hayreddin cắt ngang lời nàng: “Sao em lại không có cách nào khác? Trừ phi bị trói hết tay chân, thiên hạ này có người đàn ông nào là đối thủ của Hải Yêu được chứ?!”.
“Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa phải là Hải Yêu!” Nick ngập ngừng nói: “Khi ấy tôi chỉ là một tên trộm vặt không có bản lĩnh, không có lưỡi hái…”
Dần dần, bàn tay đang nắm chặt của Hayreddin nới lỏng. Cẩn thận suy nghĩ, bốn năm trước chẳng qua nàng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi mới bước vào đời, vừa nãy vì giận dữ nên hắn mất khống chế, ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới.
“Nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện”.
Nick rũ mi mắt xuống, nhớ lại quá khứ năm đó: “Lúc đó tôi đang lưu lạc ở Venice, ở đó có không ít những sàn đấu dưới lòng đất, rất nhiều thương nhân giàu có thích tới đó cá cược. Billy là ông chủ của một tro[ng những sàn đấu đó, tôi không biết hắn ta họ gì…”.
“Em đánh nhau trên sàn đấu đó vì hắn sao?”.
Nick lắc lắc đầu: “Lúc ấy tôi vẫn chưa đủ tư cách. Billy chơi rất lớn, sàn đấu của hắn thỉnh thoảng sẽ có một buổi diễn khởi động, để tuyển thủ đánh chết một, hai người trước mặt đám đông, dùng cái chết đó để khiến mọi người cảm thấy hưng phấn. Hắn phái thuộc hạ đi trên phố bắt bớ người một cách ngẫu nhiên, kẻ trộm, dân lang thang, gái điếm, những người trí não chậm phát triển… dù sao cũng là những loại người dù có chết cũng không ai thèm quan tâm”.
“Em bị bắt đi làm vật hy sinh?”
Nick gật đầu thừa nhận: “Nhưng trên sàn đấu của tôi đã xảy ra điều bất ngờ, một gã đàn ông ướng say, sơ ý trượt ngã, tôi cướp được dao găm đâm chết hắn ta”.
Hayreddin hiểu ra, nói nốt thay cho nàng: “Đám đông ồ lên, Billy giữ em lại. Đối thủ là người trưởng thành, còn em là một đứa trẻ nhìn qua là đã thấy cầm chắc phần thua, thỉnh thaorng làm một màn ‘bất ngờ’, những người đánh cược thua sẽ rất nhiều”.
Nick khẳng định suy nghĩ của hắn: “Không sai, ở hậu đầi, hắn ta huấn luyện tôi, chuốc rượu đối thủ của tôi, cho tôi những thứ vũ khí tốt hơn, khiến những màn ‘bất ngờ’ xảy ra được dễ dàng hơn. Tôi không có cách nào khác, mỗi lần lên sân đấu nếu không nghĩ đủ mọi cách liều mạng đánh đấm, sẽ bị đối phương giết chết.. Sau này… Sau này tôi chính là cây hái ra tiền của Billy, nên bọn họ gọi tôi là ‘Đôi mắt của ác quỷ’, mỗi lần đánh nhau, đều có rất nhiều, rất nhiều người tới xem đặt cược…”
“Chẳng trách…” Hayreddin thở dài, mối khúc mắc đã lâu trong lòng cuối cùng đã được tháo bỏ: “Trước giờ tôi vẫn không hiểu, tuổi tác của em còn rất nhỏ, nhưng thủ đoạn giết người lại rất thành thục, không phải ai cứ vung vẩy gậy gỗ là có thể luyện thành được”.
“Đúng vậy, tôi dùng người sống để luyện thành như vậy”. Vẻ mặt của Nick đờ đẫn nói: “Sau một năm, tôi thực sự không muốn làm tiếp nữa, bèn giết chết người trông chừng rồi bỏ trốn”.
Hayreddin trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi một vấn đề: “Hắn ta có từng tra tấn em không?”.
“Thỉnh thoảng… hắn ta cũng không dám mạnh tay, nếu không hôm sau tôi không thể lên sàn đấu được”.
“Nhưng lúc em bỏ trốn lại không giết hắn. Chúng ta cùng nhau đến Ý nhiều lần như vậy, em cũng chưa bao giờ tìm đến trả thù”. Hayreddin nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt có màu xanh lam như nhìn thấu tâm can người khác, cơ hồ xuyên thấu người nàng.
Nick ngẩn người, có vẻ như từ xưa đến nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Không sai, lúc đó rõ rang có rất nhiều cơ hội, và người đàn ông tên Billy ấy đối xử với nàng không thể nào ôn hòa được.
Chần chừ hồi lâu, nàng mới do dự đáp: “Tôi cũng không biết tại sao lại tha cho hắn ta… lúc tôi đặt chân vào chỉ là một tên trộm trên phố, khi bước chân ra thì không đã không ai có thể làm thương tổn được tôi…”.
“Bởi vì Billy đã bồi dưỡng em, dẫn em bẩm sinh ngây thơ đến thế giới này, nên em không thể xuống tay với hắn ta. Thì ra Hải Yêu được sinh ra như vậy, một tên trùm lăn lộn trên sàn đấu dưới lòng đất”. Hayreddin di chuyển ánh mắt, nhìn ngọn nến nở nụ cười lạnh nhạt, trong nụ cười chứa đầy vẻ tự giễu: “Trước khi gặp tôi em đã là em rồi, vậy mà tôi vẫn luôn cho rằng Sư Tử Đỏ mới là người bồi dưỡng em…”.
“Không phải! Tôi không phải do hắn ta bồi dưỡng! Là ngài! Là thuyền trưởng!” Nick chống người lên lao tới, dùng hết sức lực sống chết tóm lấy áo choàng của Hayreddin, dường như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, đối phương sẽ vứt nàng về lại trong quá khứ tối tăm đó. Ánh mắt cháy bỏng của nàng nhìn Hayreddin, cuống quýt giải thích: “Biệt danh đó sinh ra trên biển, Hải Yêu thuộc về ngài! Tôi cũng thuộc về ngài!”.
“Thật không? Em thuộc về tôi?” Hayreddin lạnh lung tàn nhẫn như một khối nham thach không mảy may có chút dao động, để bản thân nàng quyết định phụ thuộc.
“Thật mà thật mà! Tôi là của ngài!”.
“Cho dù tôi không thể cung cấp hết thảy những đãi ngộ thoải mái, tiền lương hào phóng cho em? Nếu em từng thử mang hai con dao găm tôi cho em đến bán cho những tay biết nhìn hàng hóa, em sẽ phát hiện bản thân có đủ năng lực để mua một con thuyền nhỏ tự mình hoạt động. Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên như thế với em…”. Hayreddin hờ hững nói: “Tất cả đàn ông đối với em mà nói đều như nhau cả, còn tôi, chẳng qua chỉ là một mỏ vàng em không thể bỏ qua mà thôi”.
“Không phải! Chắc chắn không phải! Tôi, tôi…”. Nick kích động không biết nên giải thích thế nào, lần đầu tiên, hốc mắt của nàng đỏ bừng bừng.
“Tôi thích ở cùng ngài… ngoại trừ chú Assa, chưng từng có một ai đối xử với tôi như ngài… tôi thích ra biển cùng với ngài, thích nhìn ngài luyện đao, nghe ngài đánh đàn… ngài là người đàn ông duy nhất khi ở trên giường không khiến tôi cảm thấy ghê tởm sợ hãi. Thuyền trưởng không giống với tất cả những đàn ông khác, không giống… tôi không biết nói sao nữa… cho dù ngài không cho tôi một xu nào, tôi cũng sẽ đi theo ngài…”.
Nick nói năng lộn xộn, ôm chặt lấy thắt lưng Hayreddin, khuôn mặt dính sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Điều vô cùng bất ngờ là, người đàn ông này tuy nói chuyện bằng giọng điệu lạnh lung tàn nhẫn, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn hẳn bình thường. Nhịp đập vốn dĩ trầm ổn chậm rãi thì tiết tấu hiện giờ lại như đang đánh trống, còn hô hấp của hắn lại sâu và dồn đạp hơn hẳn.
Hai người cứ quấn lấy nhau, dưới ánh nến kéo thành một vệt dài khó lòng phân biệt được bóng của cả hai.
Tôi cảm thấy hơi mệt”.
Một lúc lâu sau, Hayreddin khẽ thở dài, cơ thịt căng cứng dưới lớp áo choàng thả lỏng, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu lại. Hắn nhấc cánh tay lên ôm Nick vào lòng, ấn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn bối rối kia lên ngực mình. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, áp mặt vào mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của nàng.
“Kể từ ngày quen biết em, tôi mới dần nhận ra rằng mình không còn trẻ nữa. Luận về tuổi tác tôi gần gấp đôi em, vốn dĩ không nên phát triển đến mức độ này”.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn như vậy đâu… tôi tưởng rằng chỉ cần không nói, thì có thể coi như chưa từng xảy ra…” Nick giống như một con đà điểu vùi mặt mình vào lồng ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào nói câu xin lỗi.
“Không phải lỗi của em, vấn đề nằm ở tôi”.
“Tóc Vàng có quan hệ gì với em?” “Em có làm chuyện đó với thằng nhãi có hình xăm trên người kia không?” “Billy là ai?” Những câu hỏi này cứ năm lần bảy lượt nhảy ra từ trong miệng hắn. Hayreddin bật cười tự giễu, nhớ đến nửa đời trước của mình chưa từng để ý tới ai đến vậy, có lẽ nửa đời sau này cũng sẽ chẳng ai có thể khiến hắn rối ruột rối gan đến thế.
“Vậy, vậy thuyền trưởng còn giận không?” Nick nhanh nhẹn đoán được từ trong giọng nói những chuyện không hay đã có chuyển biến tốt đẹp, bèn ngước mặt lên hỏi.
Hayreddin cười bất lực: “Ngoài việc hạ hỏa ra, còn có thể làm gì được nữa? Chúng ta chẳng có ai là giấy trắng cả, vốn dĩ tôi không muốn hỏi em về những gì đã trải qua trong quá khứ, chỉ là tốt xấu gì em cũng có chút phẩm vị, nhưng lại có nợ cũ với cả đám trùm sò lưu manh đầu đường xó chợ, điều này khiến tôi cảm thấy vôc ùng mất giá”.
Nick cẩn thận liếm cánh môi nói: “Tôi sửa cả rồi, Victor đã từng dạy tôi, hiện giờ phẩm vị của tôi rất tốt”.
“Đêm nay dài quá…”.
“Vậy chúng ta đi ngủ chứ?” Trong bầu không khí yên tĩnh sau khi cơn bão dữ dội đi qua, Nick ngước mặt lên: “Không phải ngài nói mệt sao?”.
“Ừ, thì chúng ta đi ngủ tôi”. Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ cảu nàng ôm nàng đi về phòng ngủ.
Ba giờ sáng, Victor bị gọi về dinh thự của nguyên soái.
Anh chàng bác sĩ trước giờ không trực đem tang ca đã tuyên bố rõ rang điểm này gần hai tram lần với đám thị vệ truyền lệnh, vẫn cứ bị lôi ra khỏi ký túc xá đơn trong Học viện Y khoa một cách đầy ép buộc, lên ngựa trở về dinh thự. Quản gia Gerald đã có kinh nghiệm hết sức phong phú tro[ng việc quản lý hậu cung to lớn đáng tiến hành an ủi với một Victor không ngừng lải nhải cục tức dâng đầy cả một bụng. Hắn vẫn dùng khuôn mặt không chút cảm xúc, lặp đi lặp lại chu kỳ ba câu sau:
“Bác sĩ, tôi không rõ”.
“Đây là mệnh lệnh của thuyền trưởng”.
“Thuyền trưởng đang nghỉ ngơi, hiện giờ tôi toàn quyền phụ trách”.
Trăm ngàn lần bất đắc dĩ, Victor chỉ có thể đưa ra điều kiện sơ xài trước chường ngựa để trị thương nắn xương cho vài tên sát thủ bị bắt. Trải qua khoảng thời gian tang ca không thoải mái này, ngày hôm sau, thái độ làm việc của anh ta cực kỳ khó chịu, sau khi nhìn thấy Hayreddin ở phòng khách, anh ta vẫn không ngừng phàn nàn:
“Lần nào! Lần nào cũng như vậy! Nếu là bị thương ngoài ý muốn do chiến đấu thì thôi cũng đành, nhưng ngài toàn cố ý đánh phế người ta, sau đó giao một đống người rách nát tả tơi không nhìn ra nguyên dạng cho tôi phục hồi lại như cũ! Hoặc là ngài đừng đánh nữa, hoặc là đánh nát bét rồi đừng gọi tôi tới chữa nữa!”.
Hayreddin: “Yêu cầu này hình như hơi quá đáng”.
Victor: “Quá đáng chỗ nào?”.
“Ví dụ như kế hoạch của bọn chúng là tranh thủ lúc tôi vào phòng tắm, sau đó định cắt đứt cổ họng tôi từ phía sau”.
Hayreddin xoa xoa huyệt thái dương, khép mi mắt lại nói: “Giọng nói đừng có cao như thế, tôi chỉ được ngủ có hai tiếng thôi, giờ đầu ơi đau”.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Ngài thuyền trưởng mà cũng có lúc đau cơ à”.
“Tên trẻ tuổi đó thế nào rồi?”.
“Vết thương của cậu ta là nhẹ nhất, xương cốt của hai ba ngón tay bị gẫy có thể coi là không sao cả, bả vai bị sưng cũng không đáng ngại… mà nói thật, tướng mạo thằng bé đó đúng thật là có hơi giống Nick”. Victor khựng lại một lúc, nhướng mày lên nói: “Ngài đang có kế hoạch gì đó đúng không?”.
Hayreddin đáp: “Tôi ngủ một lúc mới nghĩ đến,thằng nhãi đó lớn như vậy, chết rồi cũng phí ra, chi bằng tận dụng triệt để, nên vội vàng sai người đi gọi cậu, cánh tay ấy mà bị phế thì hỏng”.
Victor nhíu mày: “Tôi cảm thấy ngài nên thương lượng chuyện này với Nick trước”.
“Đây chính là nguyên nhân khiến tôi đau đầu”. Hayreddin liếc mắt nhìn Victor: “Với tình trạng của Nick hiện giờ, đây có lẽ sẽ là một đòn giáng không nhỏ với cô ấy, mà tôi lại không biết nên an ủi thế nào”.
“Vì thế nên gọi tôi tới vá chỗ thủng?” Giọng nói của Victor thình lình lại cao vút lên lần nữa: “Tôi là bác sỹ trên thuyền! Không phải bác sỹ tâm lý, càng không phải là đối tượng tâm sự chuyện bạn gái chúng mình với con nhỏ khốn khiếp đó!”.
“’Tôi xin thề trước sự chứng giám của thần y học Apolo Asclepius cùng các vị thần trong trời đất, tôi nguyện sẽ làm nhiều hơn khả năng và phán đoán của bản thân, tuân thủ theo phương châm vì lợi ích của người bệnh’. Tôi đoán trong lời thể Hippocrates không hề nhắc đến chuyện bác sĩ chịu trách nhiệm giảm trừ nỗi đau đớn trên thân thể của bệnh nhân, chả lẽ trước khi cậu hành nghề không học thuộc lời thề đó à?” Hayreddin tủm tỉm cười hỏi.
“Tôi thuộc rồi! Mọi bác sĩ trước khi hành nghề đều phải thề như vậy…”. Victor tự biết mình không thể từ chối, đành hậm hực trừng mắt nhìn Hayreddin: “Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói trùm hải tặc cũng thuộc lòng Lời thề Hippocrates đến thế!”.
Hayreddin bật cười sang sảng: “Cảm ơn bác sĩ Victor,trên thuyền của tôi, ngài là thuyền viên có giá trị cao nhất, đảm bảo không có người thứ hai”.
Cái mũ lớn mang tên “thuyền viên có giá trị cao nhất” không phải vô duyên vô cớ có thể đội được. Victor biết chuyện này không dễ giải quyết, qua hai ngày người đã chữa xong xuôi, việc đã làm ổn thảo, tin tức cũng sắp được tung ra, anh ta mới lấy việc chuẩn đoán năm ngày một lần trên danh nghĩa ra để tới vườn Bách.
Tuy rằng cơ thể của Nick bị liệt, nhưng tinh thần vẫn luôn dồi dào, ban ngày không ra vườn ném phi tiêu, thì ở trong phòng chơi đánh bài, nhưng hôm nay dọc suốt cả quãng đường đi, Victor lại không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu. Một cô gái nô lệ da đen đãn theo hai cô gái nhỏ đi từ trong phòng ra, bưng mấy dĩa thức ăn vẫn còn nguyên chưa hề được động vào.
Khuôn mặt đen sì của Rabena chảy dài ra như một bà lão, cánh môi dày dẩu hẳn lên, rõ rang là đang vô cùng tức giận, nhìn thấy Victor tập tức tố khổ:
“Bác sĩ! Ngài xem xem chuyện này là sao, lúc ăn cơm ngủ nghỉ ông chủ đềuở bên cạnh phu nhân Nicole, chưa từng bỏ bẳng cô ấy một ngày nào. Chỉ là do nghe nói có một thằng nhãi con mới đến đã được yêu thích, phu nhân mới chịu không nổi, nằm bẹp trên giường suốt một ngày nay không chịu ăn cơm! Khó khan lắm mới tẩm bổ được trắng trẻo lanh lợi, vậy mà nói không ăn là không ăn…”.
Victor liền vã mồ hôi, tự nhủ con nhỏ chết tiệt ấy thế mà giận đến bỏ cả cơm, hậu quả của cú sốc này quả thực là lớn đến không ngờ. Hắn cũng không tiếp tục nghe Rebena phàn nàn nữa, xách theo túi đồ nghề đi vào phòng.
Bức rèm cửa sổ bằng nhung dày dặn che phủ khiến cả căn phòng trở nên âm u ảm đạm, một hình hài nhỏ xíu nằm co ro sâu bên trong chiếc giường mềm cực lớn, chăn trùm quá đầu không hề động đậy.
Victor cởi giày leo lên chiếc giường mềm, thò tay giở tấm chăn ra, nhung Nick ở bên trong lại nắm chặt đến sống chết không chịu thả, hai người cứ giằng co hồi lâu, Nick vừa lật tấm chăn ra, liền đẩy Victor ngã lảo đảo: “Cút! Còn đến nữa tôi sẽ cắn đấy…” đến khi nhìn thấy đó là anh chàng bác sĩ, thì mới ngậm miệng rồi lại năm xuống tiếp. Victor nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó và mái tóc trông nhu tổ chim.
“Dáng vẻ này của cô khó coi quá đi, có biết khi nào phụ nữ xấu xí nhất không? Chính alf khi ghen tị”.
“Ông đây không thèm ghen tị với tên đó!!”.
Nick gân cổ lên gào một câu, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không giống thế. Nàng dừng lại mấy giây, rồi giận dữ hét lên: “Anh biết đúng không? Tên giả mạo đó đã cướp mất vị trí của tôi, biệt danh của tôi, tiền lương của tôi, và cả căn phòng riêng của tôi nữa! Hiện giờ, tất cả mọi người đều gọi hắn ta là đội trưởng Hải Yêu! Còn tôi lại chỉ có thể nằm bẹp ở đây, nằm bẹp ở đây… thuyền trưởng đã giao lại hết thảy cho hắn rồi…” Nói tới đây, Nick lại vùi mặt vào chiếc gối lông vũ, Victor nghe thấy được sự nghẹn ngào không tài nào che giấu được trong giọng nói.
“Mấy tháng trước không phải cô đã biết mọi chuyện sẽ thế này rồi ư? Một ngày nào đó sẽ có người thay thế chức vị đội trưởng của cô, cho dù tên sát thủ trẻ tuổi Antony kia không xuất hiện, Sói Đất sớm muộn giừ cũng thay thế cô”. Victor bình tĩnh nói.
“Không giống nhau, không giống nhau mà… đội trưởng ai cũng đều có thể làm được, nhưng Hải Yêu vốn dĩ là tên gọi của tôi, là thứ thuộc về tôi, chỉ một mình tôi thôi!” Hốc mắt Nick đỏ ửng, bàn tay siết chặt thành đấm, Victor hoàn toàn tin rằng, nếu không phải đang năm liệt trên giường, nhất định nàng sẽ tìm tên Antony Toria kia liều một phen sống chết phân cao thấp.
Ở một mức độ nào đó, Victor rất hiểu những cảm nhận của Nick. thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ chẳng có gì cả, dùng tài năng cá nhân và sự nỗ lực leo ên từ tận đáy cùng, mới có được sự kính sợ và tôn trọng của mọi người. So với thân phận công chúa Tây Ban Nha mập mờ hư ảo, danh hiệu “Hải Yêu” mới là sự khẳng định của thế giới về cả cuộc đời Nick, nàng thà làm một Hải Yêu chết dưới đáy biển, chứ chắc chắn không chắp tay nhường lại thứ vinh dự không dễ dàng gì mới có được này.
Victor thở dài nói: “Tôi thấy Hải Yêu không thể coi là thứ thuộc về một mình cô được. Biệt danh đó là thứ buộc chặt cả đội thuyền vào nhau, không có Sư Tử Đỏ, không có đám an hem trong đội xung phong của cô, cũng sẽ không có Hải Yêu”.
Nick im lặng không lên tiếng.
“Cô có biết không? Lúc cô vừa lên thuyền, mọi người không biết xưng hô thế nào, là thuyền trưởng đã đắn đo chọn một biệt danh vang dội nhất thích hợp nhất từ một đống những biệt danh khác. Cô rất mạnh mẽ, rất tài giỏi, nhưng câu chuyện về Hải Yêu tại sao lại lan truyền nhanh chóng như thế ở Địa Trung Hải? Là vì mỗi lần đánh trận xong, thuyền trưởng đều bí mật phái người trà trộn vào tro[ng những quán rượu phố chợ, những bến cảng để tuyên truyền cho cô, thậm chí rất nhiều công lao của người khác cũng tính lên đầu cô. Hải Yêu dần dần trở thành truyền kỳ, còn những người đã chết, chỉ có thể giữ lại trong phòng y tế của tôi chờ nhét vào túi để làm mồi cho cá mà thôi”.
Nick im lặng lắng nghe, không phản bác.
Victor dừng lại một thoáng: “Đó là lý do tại sao cô đã rời khỏi đội thuyền lâu như vậy rồi, thuyền trưởng vẫn không chịu thừa nhận Hải Yêu đã chết. Không cho phép người ngoài dò hỏi về thương chế của cô, là vì ngài ấy không muốn thương hiệu chữ vàng mình khổ công kinh doanh bị hủy hoại như vậy. Hiện giờ thế cục trong ngoài nước đều rất căng thẳng, binh lực của Liên minh Thần thánh (1) đã mắt đầu tập kết, nội bộ Ottoman thân với vệ quân và tầng lớp quý tộc cũ tranh đi đấu lại, không ngừng gây áp lực với thuyền trưởng ép ngài ấy phải lựa chọn quan điểm của mình. Thời gian này chỉ cần Hải Yêu ở trên thuyền, cho dù là giả mạo, cũng có thể khiến ngài ấy có được nhiều điều kiện đàm phán hơn. Nick, trách nhiệm thuyền trưởng gánh trên vai rất nặng nề, cô không muốn thấy ngài ấy phải khó xử đúng không?”.
(1) Liên minh Thần thánh là một liên minh quân sự do Giáo hoàng Píu V tổ chức, gồm hầu như mọi nước công giáo có lãnh hải vùng Địa Trung Hải, nhằm phá vỡ việc đế quốc Ottoman kiểm soát vùng phía Đông Địa Trung Hải. Liên minh được chính thức ký kết ngày 25/5/1571. Các thành viên của Liên minh này là Lãnh địa giáo hoàng, các nước thuộc nhà Habsburg như Tây Ban Nha, Napoli và Sicilia, nước Cộng hòa Venezia, nước Cộng hòa Genova, Đại công quốc Toscana, các công quốc Savoie, Công quốc Parma và Công quốc Urbino cùng Hiệp sĩ cứu tế. Sau khi ký Hòa ước năm 1573, Liên minh đã giải thể.
Qua một lúc lâu, Nick nhỏ giọng lầu bầu:
“Nghe nói tên giả mạo đó là sát thủ người Tây Ban Nha bỏ tiền ra thuê, thuyền trưởng không sợ hắn giở trò sau lưng à”.
“Chẹp, cô chẳng phải cũng là người được thuyền trưởng thu nạp từ bên phía kẻ địch sao? Người ngài ấy muốn, không một ai có thể chối từ”.
“Hừ… Antony Toria, tên giả mạo này biết cách dùng lưỡi hái ư? Hải Yêu không biết dùng lưỡi hái, nực cười…”.
“Cậu ta đương nhiên không biết dùng, thuyền trưởng không hề để cậu ta chạm vào lưỡi hái của cô”. Victor nghe giọng nói liền nhận ran gay cơn tức giận của nàng đã dần dần biến mất, cười tủm tỉm nói: “Để an ủi tâm tình của cô, ở chỗ tôi còn có một vài thông tin rất thú vị về Antony”.
“Thông tin gì?” Nick để lộ ra nửa khuôn mặt đang mải vùi tro[ng gối.
“Tên nhãi này do không cắt bao quy đầu nên mới bị thuyền trưởng nhận ra, vì thế, đêm đầu tiên tôi đến xử lý vết thương cho cậu ta, liền tiện tay bảo người trói cậu ta lại để làm phẫu thuật cắt cái miếng da này. Antony tưởng mình sắp bị thiến, lập tức nước mắt lã chã đầy mặt, nhưng vẫn cố gắng cầm cự không chịu khóc thành tiếng, đến mức đỏ bừng cả mặt. Hề hề hề, tôi vừa nhìn là biết ngay, cây củ cải đó căn bản là chưa từng được sử dụng”.
Khuôn mặt của Nick lộ ra nụ cười khoái trá: “Tôi biết ngay mà. Thằng nhãi lông còn chưa mọc hết ấy, là đàn ông chân chính thì đâu có khóc lóc sướt mướt như thế, tay chân của tôi đều bị gãy cả cũng đâu có khóc đâu. Còn gì nữa không?”.
“Còn nữa, thật ra cậu ta là người hâm mộ cô”.
“Người hâm mộ gì cơ?”.
“Không phải cô đã từng làm ở sàn đấu sao, Antony là sát thủ do tổ chức ngầm bồi dưỡng, vì tuổi tác tương đương, nên tổ chức đó đã gửi cậu ta tới quan sát học hỏi. Cô không biết đâu, năm đó cậu ta vừa nhìn thấy cô quyết đấu trên sàn, cậu ta liền hâm mộ cô, hâm mộ đến chết đi được”.
Nick nghi ngờ hỏi lại: “Không thể nào, cậu ta như hận không cách nào ăn tươi nuốt sống tôi được thì có. Hơn nữa tên khốn đó vạch trần quá khứ của tôi ngay tại chỗ, hại tôi suýt nữa bị thuyền trưởng bóp chết”.
“Ai bảo cô quan hệ nam nữ bừa bãi, lại không từ mà biệt, yêu càng sâu, hận càng nhiều, thảo nào cậu ta lại luôn nhớ tới cô”.
Victor dựa vào bản lĩnh dỗ người bất khả chiến bại chinh chiến khắp Florence, mói đủ thứ chuyện đông tây kim cổ, giải tỏa mọi nỗi lo lắng, cuối cùng đã khiến Nick nín khóc bật cười. Nói chuyện một lúc, hắn tranh thủ lúc nàng không đề phòng thò tay xuống dưới chăn, kết quả không ngoài dự đoán, sờ thấy bên trong toàn vụn bánh và vỏ hạt dưa.
Nick xấu hổ quay đầu đi, anh chàng bác sĩ phủi tay cười hì hì: “tôi biết ngay mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bảo cô tuyệt thực còn khó hơn xiên thủng trời!”.
Qua thêm một lúc nữa, Nick lại có chút lo lắng hỏi: “Suốt hai tháng nay tôi ăn toàn to eo, còn trước ngực vẫn chẳng thay đổi gì cả, Rabena nói những bé trai được yêu chiều chỉ là nhất thời, nhưng tên khốn khiếp kia ngoại hình không tệ chút nào, hiện giờ lại làm việc trên thuyền, liệu thuyền trưởng có đối xử với cậu ta… tôi chỉ còn một ưu thế là sinh một đứa con mà thôi”.
Khuôn mặt Victor lộ rõ vẻ kinh hãi đầy khoa trương, như nghe được một câu chuyện gì đó nghẹn họng không thể thốt nổi nên lời. Sau đó ngậm miệng lại, anh ta nói bằng giọng nghiêm túc tới cực đoan:
“Cảm giác âu sầu lo lắng này tốt nhất đừng có nhắc tới trước mặt thuyền trưởng. Chân thành mà nói, ngài ấy là người dị tính luyến kiên định nhất là tôi từng thấy”.
“Lấy gì để chứng minh?”.
“Xem nào, năm đó tôi cũng hỏi đúng câu này”. Victor cười tủm tỉm nói: “Năm đó tôi rời khỏi Florence, thực ra là vì đã phải chịu một vào tổn thương”.
“Anh bị phụ nữ làm tổn thương trái tim?!” Nick kinh ngạc nói: “Cô gái này ghê gớm thật, tôi tưởng ngay cả daom ổ cũng không rạch thủng được da mặt anh chứ”.
“Khụ khụ, thật ra… thật ra là vì đàn ông…” Victor do dự một lúc rồi tiết lộ đời sống cá nhân cho Nick nghe.
“Nên tôi không định làm việc cùng với một người đồng tính luyến ái nữa. Thuyền trưởng mời tôi lên thuyền, tôi đặt ra một câu hỏi: “Trên thuyền suốt một năm không nhìn thấy phụ nữ, tôi trong ngoài đều ưu tú như vậy, làm thế nào để chắc chắn rằng ngài sẽ không đói lòng ăn tạp?”
“Anh yêu bản thân thái quá rồi đấy… ngài ấy, ngài ấy nói sao?”.
“Biểu cảm của ngài ấy giống như cô hiện giờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, một lúc sau, ngài ấy nói: “Khẩu vị của một vài người là cố định, ví dụ như tôi thích đu đủ, nếu như trên thuyền lâu quá mà không có hoa quả tươi bổ sung thì có thể thay thế bằng một vài quả cam héo. Nhưng cho dù ba năm không có hoa quả, tôi chắc chắn cũng không bao giờ có suy nghĩ nổi hứng nhá lót giày”. Thuyền trưởng chỉ vào tôi rồi nói: ‘Cậu thuộc kiểu lót giày’.”
“Ngài ấy nói như vậy á?!” Nick kinh ngạc hỏi lại: “Thuyền trưởng gọi a là lót giày?”
Victor bật cười ha hả: “Đúng vậy, sau đó ngài ấy còn bổ sung thêm một câu: ‘Dù ngoại hình của cậu không tệ, cũng chỉ là một miếng lót giày được thêu hoa mà thôi, bản chất của nó vẫn chẳng có gì thay đổi’”.
“Anh không nổi giận nhảy dựng lên sao?” Nick ngạc nhiên hỏi: “Anh là người mồm miệng độc ác cay nghiệt nhất mà tôi từng thấy, vậy mà lại không trở mặt ngay tại chỗ?”
Anh chàng bác sĩ cướp lấy gối nện lên đầu Nick.
“Không giận, nghe xong câu đó, tôi liền ký tên vào hợp đồng”.
Victor nhìn Nick nói: “Tuy tôi có rất nhiều bất mãn và phàn nàn về công việc này, nhưng đã làm cho đến giờ, những lời của thuyền trưởng vẫn không mảy may suy chuyển. Ngài ấy quả thực không thích lót giày đâu”.