Hàm Quang

Chương 42

Chương 42
Trong khoảnh khắc đó, đại não Hà Điền Điền giống như pháo hoa ầm một tiếng nổ tung.
Tiếng nói của anh vừa dừng lại thì đèn điện cũng không một tiếng động sáng lên.
Ánh đèn sáng lên làm cô chói mắt, cô theo bản năng híp mắt lại đã thấy Hàm Quang xoay người đi đến cầu thang lên tầng.
Bóng lưng thẳng tắp có phần kiêu ngạo.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Hàm Quang! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Hàm Quang không chỉ không đứng lại mà còn đi nhanh hơn, chân dài một bước đi hai ba bậc nhanh chóng lên tầng. Hà Điền Điền chạy theo, vừa đuổi vừa hổn hển quát: “Khốn kiếp! Ai cho anh hôn tôi! Đó là nụ hôn đầu của tôi mà! Hàm Quang khốn kiếp!”
Hàm Quang đi nhanh hơn, nhanh như chớp lên tầng.
Hà Điền Điền đuổi kịp thì đã mệt mỏi thở gấp, cô đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm vào Hàm Quang, hổn hển nói: “Anh, anh đền cho tôi nụ hôn đầu…”
Hàm Quang cười: “Không phải là đã đền rồi sao?”
Cô đỏ mặt, may là vừa chạy mệt mặt cũng đỏ, giờ không nhìn ra cô đang ngượng ngùng. Cô xông vào trong phòng đập Hàm Quang, “Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
Phương Hướng Bắc nhàn nhã đứng lên, vỗ vỗ đầu Manh Manh, “Manh Manh, chúng ta về nhà thôi, thể loại phim này không thích hợp cho trẻ nhỏ xem.”
Sau khi Phương Hướng Bắc rời đi, Hàm Quang dễ dàng tránh ra, lập tức nắm được cổ tay Hà Điền Điền, chỉ cần dùng một tay nâng lên, cẩn thận khống chế sức lực.
Hà Điền Điền vội vàng đánh vào cổ tay anh: “Anh mau buông ra!”
“Đừng lộn xộn.”
“Buông ra!”
“Còn thế nữa tôi lại hôn cô đấy.”
Cô thực sự ngậm miệng, trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt cô bình thường đã tròn, bây giờ trừng lên càng tròn hơn, giống như đôi mắt của mèo khi hoảng sợ, vì tâm trạng cô đang kích động nên đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, sạch sẽ mà trong suốt.
Hàm Quang rất muốn hôn lên đôi mắt cô, nhưng sợ cô tức giận nên chịu đựng, nhẹ nhàng buông tay cô ra nói: “Ngoan nào.”
“Ngoan cái em gái anh!” Hà Điền Điền rất tức giận, cảm thấy quyền uy của loài người đang bị khiêu khích, “Tại sao anh có thể tùy tiện…”
“Chỉ đùa một chút thôi mà!” Anh ngắt lời cô, cụp mắt không nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ là cô sẽ thích.”
Trong mắt anh hơi cô đơn.
Hà Điền Điền há miệng, cũng đành bỏ qua, nhỏ giọng nói: “Sau này anh đừng làm thế nữa.”
“Ừ.”
Tâm trạng cô chậm rãi thả lỏng, đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá. Hàm Quang chỉ là một người máy, biết nhiều chuyện và cũng không hiểu nhiều chuyện, không thể yêu cầu anh như con người bình thường được.
Nhưng mà vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
May mắn là những tâm trạng lộn xộn này chỉ cần một giấc ngủ đều tiêu hóa hết. Ngày hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái, rất tốt.
Hà Điền Điền đi làm trước, Hàm Quang tiễn cô đến cửa, cô chuẩn bị đi thì anh bỗng nhiên gọi cô lại.
“Cái gì đấy?” Cô ngẩng đầu lên.
Anh cúi đầu, dáng vẻ như muốn hôn cô.
Cô giật mình, sợ hãi che miệng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh.
Khuôn mặt anh hiện lên nụ cười đùa cợt.
“Đồ thần kinh!” Cô cầm túi xách, lạch bạch chạy biến mất.
Hàm Quang tựa người vào khung cửa, khoanh tay nhìn bóng lưng của cô, cười híp mắt, lẩm bẩm: “Loài người đáng yêu thật.”
“Này.” Có người ở đối diện gọi anh.
Hàm Quang đảo mắt, thấy Phương Hướng Bắc đứng trước cửa nhà Manh Manh đang cầm cốc sữa.
“Có phải là…” Phương Hướng Bắc đưa mắt, nghiêng đầu nhìn theo hướng Hà Điền Điền rời đi, “…Cậu với cô ấy đang yêu nhau không?”
Vẻ mặt Hàm Quang không cảm xúc nhìn Phương Hướng Bắc một cái: “Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là chuyện của tôi, tôi là bố cậu mà.”
Hàm Quang không nói chuyện. Phương Hướng Bắc đang đắc ý cuối cùng có thể chèn ép được tên khốn này thì bỗng nhiên Manh Manh xuất hiện phía sau anh ta, cánh tay người máy đập vào bắp chân của anh ta, giọng nói non nớt vang lên: "Ê đồ gay, mau uống sữa của mình đi, không nên xen vào chuyện người khác.”
Phương Hướng Bắc bất lực, anh ta quyết định cải tiến hệ thống cho người máy nhỏ này, nhất là mấy chỗ thừa thãi, không thể để cho tên thần kinh ở đối diện khống chế mãi như này được. Đồ gay, gay, bố của cậu mới gay ấy! Ơ cũng không sai…
Phương Hướng Bắc gãi đầu một cái, đóng chặt cửa, bắt đầu mở thùng dụng cụ, mất cả buổi sáng đã thành công khiến Manh Manh không hoạt động nữa.
Ừ, đây cũng là một loại im miệng. =.=
Sau đó Phương Hướng Bắc đành mang theo Manh Manh gõ cửa Hàm Quang.
Hàm Quang vừa loay hoay với Manh Manh vừa an ủi Phương Hướng Bắc: “Chuyện của Mộc Xuân Phong, anh có thể nghĩ theo một hướng khác.”
“Hả?”
“Anh đần như thế này, nếu anh ta còn sống thì sớm muộn cũng bị anh làm cho tức chết.”
“…” Phương Hướng Bắc bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục Hà Điền Điền. Sống chung một mái nhà với tên khốn này lâu như vậy mà không đập cậu ta vỡ đôi, có thể thấy được cô gái kia kiềm chế rất giỏi.

Hà Điền Điền bận rộn nhiều này, ngày nào cũng làm thêm giờ cho đến tận đêm giao thừa, cơm cũng không kịp ăn. Hàm Quang làm bữa khuya cho cô ăn, anh vừa nhìn cô ăn vừa nói: “Cả thế giới này chỉ có tôi nhớ cô có đói bụng hay không.”
Trái tim Hà Điền Điền cảm thấy ấm áp.
Tạ Trúc Tâm gửi tin nhắn hỏi Hà Điền Điền khi nào tan tầm, Hà Điền Điền biết anh ta muốn cùng cô đón giao thừa. Nhưng cô không muốn dẫn anh ta về nhà cùng Hàm Quang, nếu như ba người chơi với nhau… Nhớ lại tình hình lần trước, Tạ Trúc Tâm có vẻ không vui lắm thì phải.
Nghĩ một lúc, Hà Điền Điền không thể làm gì khác hơn lấy bừa một lý do, nói với Tạ Trúc Tâm là cô phải ăn cơm với bố mẹ.
Ôi ôi ôi, sao lúc nào cô cũng nói dối nam thần vậy?
Hàm Quang liếc nhìn điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, hài lòng sờ đầu chó của cô.

back top