Chương 44
[Hot topic hôm nay]: Bị người máy trêu chọc đến nỗi trái tim tan chảy có cảm giác như thế nào?
Chủ topic [Tôi là cơm trứng]: Như đề mục.
[Hết thuốc chữa]: Nói thế có nghĩa là, trước đây sức khỏe vẫn tốt, hai tháng trước mua người máy mô phỏng chân thực xong giờ thận hư đúng không?
[Tôi là cơm trứng] trả lời [Hết thuốc chữa]: (Đổ mồ hôi).
[Thắt lưng lão già]: Muốn làm nữ vương thì làm nữ vương, muốn làm công chúa thì làm công chúa.
[Chuyên gia đam mê]: Sống lại cảm giác thời thiếu nữ, dĩ nhiên là chỉ trong khoảnh khắc đó, đáng tiếc không được như con người.
[Người qua đường giáp] trả lời [Chuyên gia đam mê]: Nếu người máy có trình độ trí tuệ nhân tạo thì tốt rồi.
[Dập tắt] trả lời [Người qua đường giáp]: Ngây thơ thế! Người máy mà có trí tuệ nhân tạo thì còn có thể nghe lời con người sao?
[Người qua đường giáp] trả lời [Dập tắt]: Vậy cũng đúng.
[Không tiếng động]: Có lúc tôi cũng nghi ngờ tình cảm của mình, ôi, cảm giác mình như kẻ biến thái.
[Sao chổi Ô man] trả lời [Không tiếng động]: Không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là ảo giác thôi. Chờ đến lúc lên giường, người máy đang đưa bạn lên đỉnh liên tục thì bỗng đột nhiên hết điện… thì bạn sẽ biết đó không phải là tình yêu. (Cúi chào)
[Không có chiều sâu] trả lời [Sao chổi Ô man]: Đấy là sự cố của bạn đúng không?
[Trang]: Tò mò quá, có người thích người máy thật sao?
[Sao chổi Ô man] trả lời [Trang]: Chúng ta đều thích người máy (Nháy mắt).
[Trang] trả lời [Sao chổi Ô man]: …
[Dê già không ngủ]: Tôi vừa nhìn lại, xác định đây là một người máy chứ không phải Minion.
[Béo vô địch] trả lời [Dê già không ngủ]: Cái bạn mới nhìn thấy là nhân vật mới, Minion của chúng ta vẫn là Minion, cảm ơn.
[Dê già không ngủ] trả lời [Béo vô địch]: Được rồi, bạn thắng. -_-#
[Diều hâu đêm] trả lời [Trang]: Sẽ không đâu. Người máy là phép cộng của ngoại hình con người và một đống số liệu, muốn xuất hiện tình cảm là điều vô cùng khó khăn.
[Nấm trắng] trả lời [Diều hâu đên]: Cũng không chắc, Bạch Tố Trinh là một con rắn mang ngoại hình con người nhưng Hứa Tiên cũng yêu đến chết đi sống lại đấy thôi.
[Lục lạc nhỏ] trả lời [Nấm trắng]: Quá logic.
[Đung đưa] trả lời [Nấm trắng]: Phục. (⊙﹏⊙)
…
Hà Điền Điền ngủ không ngon, sáng dậy thì ủ rũ.
Tối hôm qua lúc về nhà Hàm Quang nói muốn cùng cô tiến thêm một bước, lúc đấy cô còn choáng váng "Ừ" một tiếng, kết quả tên khốn nàn lại bắt đầu muốn cởi quần áo của cô. Cô lập tức tỉnh táo lại, kiên quyết từ chối anh.
Sau đó buổi tối cô cũng không ngủ với anh, lý do là nam nữ khác biệt.
Nếu mà thật sự ngủ chung, cô cũng không bảo đảm là không có chuyện gì xảy ra, đặc biệt còn có tên khốn này ở bên cạnh trêu chọc cô.
Thật ra xảy ra quan hệ với người máy cũng không phải chuyện lớn, cùng lắm là phát huy chức năng bình thường của người máy. Nhưng Hà Điền Điền cảm giác quan hệ giữa cô và Hàm Quang không đúng, cảm xúc của cô cũng không đúng. Giống như là bước trên một đám mây bằng đường, nhẹ bẫng, lại ngọt ngào, cảm giác này giống như đang yêu vậy.
Ôi, sao lại thế? Sao cô lại có suy nghĩ này với một người máy chứ?
May là lúc lướt web lại thấy nhiều người gặp tình huống tương tự, hình như có rất nhiều người yêu người máy đúng không?
Ừ, bình tĩnh lại, nhất định là do cô quá khẩn trương.
Sáng sớm lúc ăn cơm, Hàm Quang ngồi nhìn cô, thấy vậy cô hơi luống cuống, bữa sáng cũng chỉ ăn một nửa là bỏ. Sau đó lúc cô đi làm, Hàm Quang nhân lúc cô không chuẩn bị liền hôn cô một cái, kết quả lúc cô xuống tầng thì chân mềm nhũn, mặt nóng bừng, trong đầu nở đầy hoa. Cô lấy tay sờ mặt, nhỏ giọng nói: “Không thể rơi vào tay giặc như vậy được! Anh ta là một người máy!”
Đúng lúc gặp được Phương Hướng Bắc.
Phương Hướng Bắc giống như là say rượu vừa tỉnh, anh ta cụp đôi mắt vô thần, lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành Điền Điền.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Tiểu Phong đi sau lưng Phương Hướng Bắc, thấy Hà Điền Điền che mặt liền hỏi: “Cô cảm thấy mặt lạnh à?”
“Hả?”
Tiểu Phong lấy cái chụp tai lông xù của mình xuống, cái này là của Phương Hướng Bắc, Phương Hướng Bắc không đeo nên tiện tay cài lên đầu Tiểu Phong. Tiểu Phong đeo cái chụp tai này vào cho Hà Điền Điền, đám lông xù vừa đủ che mặt cô.
“Như vậy sẽ không lạnh, lông thỏ sẽ giữ nhiệt cho làn da.”
Sau đó hai người đi lên tầng như một cơn gió, bỏ lại Hà Điền Điền với vẻ mặt khó hiểu.
Cùng lúc đó, có hai người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong phòng làm việc rộng rãi, sáng sủa, Tạ Trúc Tâm bỏ ống nghe điện thoại xuống, hơi bất đắc dĩ nói với Phương Thành Tứ: “Anh ta đưa cái chụp tai cho Hà Điền Điền.”
Phương Thành Tứ nhíu mày: “Phát hiện ra rồi à?”
Tạ Trúc Tâm lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Phương Thành Tứ nắm được từ quan trọng trong câu nói kia: “Cậu ta biết Hà Điền Điền à?”
“Nghe nói anh ta mua người máy ở chỗ Hà Điền Điền nên quen biết nhau.”
“Sau đó thì sao? Cậu đã thăm dò chưa?”
Tạ Trúc Tâm lắc đầu, “Tôi hỏi cô ấy rồi, có vẻ cô ấy cũng không biết nhiều về Phương Hướng Bắc.”
“Không phải là giả vờ chứ?”
Tạ Trúc Tâm cười khổ: “Tôi không biết.”
Phương Thành Tứ nhìn bộ dạng Tạ Trúc Tâm như vậy, bỗng nhiên thấy đồng tình với anh ta. Nhưng mà đồng tình cũng chỉ trong phút chốc, Phương Thành Tứ không thể nào hiểu nổi tại sao con người lại rơi vào chuyện tình cảm không có chút ý nghĩa nào như vậy. Anh ta là một người đàn ông có dã tâm, có hoài bão, tình yêu trong mắt anh ta chỉ đơn giản như chuyện trẻ con. Anh ta gõ bàn một cái, nói với Tạ Trúc Tâm: “Kiểm tra định vị đi.”
Trong cái chụp tai kia có đặt máy nghe trộm kết hợp thiết bị định vị. Phương Thành Tứ bỏ ra không ít công sức mua chuộc một nữ minh tinh, thừa dịp cô ta hẹn hò với Phương Hướng Bắc thì đặt máy nghe trộm vào vật dụng tùy thân của anh ta.
Phương Thành Tứ làm vậy cũng do bất đắc dĩ. Anh ta không có cách nào theo dõi được Phương Hướng Bắc. Cái tên thích khoe khoang giàu có đấy lái xe đều là xe như lẫn vào đất với nước, thấy có người đi theo thì bay lên trời luôn, rất khó đuổi theo.
Đương nhiên vẫn còn có cách khác.
Ở thời đại này, theo dõi nói khó cũng khó mà nói đơn giản cũng rất đơn giản. Khó là vì các hệ thống bảo mật tính năng ngày càng tốt, muốn phá giải rất khó. Nói đơn giản là vì mỗi người đều không tách khỏi các sản phẩm điện tử được, lớn như xe ô tô không người lái, nhỏ như điện thoại di động, máy vi tính, thậm chí còn có kính điện tử, những thứ này cung cấp một không gian theo dõi rất lớn, nói cách khác, chỉ cần kỹ thuật đủ cứng là có thể theo dõi được.
Nhưng các sản phẩm điện tử của Phương Hướng Bắc đều có hệ thống nâng cao, không nói đến chuyện phá giải, chỉ định vị thôi cũng rất khó khăn.
Ở phương diện này, Tạ Trúc Tâm không làm được thì số người trên thế giới làm được cũng không nhiều.
Phương Thành Tứ kinh ngạc. Ấn tượng của anh ta với Phương Hướng Bắc vẫn luôn là: “Được nuông chiều từ bé”, “Ăn chơi trác táng”, chí hướng khác nhau, vì vậy nên dù là họ hàng thân thích nhưng hai bên cũng không qua lại nhiều. Không ngờ hóa ra Phương Hướng Bắc cũng là cao thủ.
Lúc này, Tạ Trúc Tâm đang xem quá trình hoạt động của máy nghe trộm, đúng là Phương Hướng Bắc đã đến khu nhà của Hà Điền Điền tìm cô.
Tìm cô làm gì?
Hai người có quan hệ không bình thường sao?
Hay là Phương Hướng Bắc phát hiện có máy nghe trộm nên cố ý bày kế ve sầu thoát xác (1) như vậy, dùng Hà Điền Điền để thay đổi sự chú ý?
(1) Ve sầu thoát xác: ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện
Phương Thành Tứ suy nghĩ một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Tôi không tin cậu ta thích Hà Điền Điền.”
Tạ Trúc Tâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị quỹ đạo chuyển động, ánh mắt sau cặp kính sâu như biển.
[Hot topic hôm nay]: Bị người máy trêu chọc đến nỗi trái tim tan chảy có cảm giác như thế nào?
Chủ topic [Tôi là cơm trứng]: Như đề mục.
[Hết thuốc chữa]: Nói thế có nghĩa là, trước đây sức khỏe vẫn tốt, hai tháng trước mua người máy mô phỏng chân thực xong giờ thận hư đúng không?
[Tôi là cơm trứng] trả lời [Hết thuốc chữa]: (Đổ mồ hôi).
[Thắt lưng lão già]: Muốn làm nữ vương thì làm nữ vương, muốn làm công chúa thì làm công chúa.
[Chuyên gia đam mê]: Sống lại cảm giác thời thiếu nữ, dĩ nhiên là chỉ trong khoảnh khắc đó, đáng tiếc không được như con người.
[Người qua đường giáp] trả lời [Chuyên gia đam mê]: Nếu người máy có trình độ trí tuệ nhân tạo thì tốt rồi.
[Dập tắt] trả lời [Người qua đường giáp]: Ngây thơ thế! Người máy mà có trí tuệ nhân tạo thì còn có thể nghe lời con người sao?
[Người qua đường giáp] trả lời [Dập tắt]: Vậy cũng đúng.
[Không tiếng động]: Có lúc tôi cũng nghi ngờ tình cảm của mình, ôi, cảm giác mình như kẻ biến thái.
[Sao chổi Ô man] trả lời [Không tiếng động]: Không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là ảo giác thôi. Chờ đến lúc lên giường, người máy đang đưa bạn lên đỉnh liên tục thì bỗng đột nhiên hết điện… thì bạn sẽ biết đó không phải là tình yêu. (Cúi chào)
[Không có chiều sâu] trả lời [Sao chổi Ô man]: Đấy là sự cố của bạn đúng không?
[Trang]: Tò mò quá, có người thích người máy thật sao?
[Sao chổi Ô man] trả lời [Trang]: Chúng ta đều thích người máy (Nháy mắt).
[Trang] trả lời [Sao chổi Ô man]: …
[Dê già không ngủ]: Tôi vừa nhìn lại, xác định đây là một người máy chứ không phải Minion.
[Béo vô địch] trả lời [Dê già không ngủ]: Cái bạn mới nhìn thấy là nhân vật mới, Minion của chúng ta vẫn là Minion, cảm ơn.
[Dê già không ngủ] trả lời [Béo vô địch]: Được rồi, bạn thắng. -_-#
[Diều hâu đêm] trả lời [Trang]: Sẽ không đâu. Người máy là phép cộng của ngoại hình con người và một đống số liệu, muốn xuất hiện tình cảm là điều vô cùng khó khăn.
[Nấm trắng] trả lời [Diều hâu đên]: Cũng không chắc, Bạch Tố Trinh là một con rắn mang ngoại hình con người nhưng Hứa Tiên cũng yêu đến chết đi sống lại đấy thôi.
[Lục lạc nhỏ] trả lời [Nấm trắng]: Quá logic.
[Đung đưa] trả lời [Nấm trắng]: Phục. (⊙﹏⊙)
…
Hà Điền Điền ngủ không ngon, sáng dậy thì ủ rũ.
Tối hôm qua lúc về nhà Hàm Quang nói muốn cùng cô tiến thêm một bước, lúc đấy cô còn choáng váng "Ừ" một tiếng, kết quả tên khốn nàn lại bắt đầu muốn cởi quần áo của cô. Cô lập tức tỉnh táo lại, kiên quyết từ chối anh.
Sau đó buổi tối cô cũng không ngủ với anh, lý do là nam nữ khác biệt.
Nếu mà thật sự ngủ chung, cô cũng không bảo đảm là không có chuyện gì xảy ra, đặc biệt còn có tên khốn này ở bên cạnh trêu chọc cô.
Thật ra xảy ra quan hệ với người máy cũng không phải chuyện lớn, cùng lắm là phát huy chức năng bình thường của người máy. Nhưng Hà Điền Điền cảm giác quan hệ giữa cô và Hàm Quang không đúng, cảm xúc của cô cũng không đúng. Giống như là bước trên một đám mây bằng đường, nhẹ bẫng, lại ngọt ngào, cảm giác này giống như đang yêu vậy.
Ôi, sao lại thế? Sao cô lại có suy nghĩ này với một người máy chứ?
May là lúc lướt web lại thấy nhiều người gặp tình huống tương tự, hình như có rất nhiều người yêu người máy đúng không?
Ừ, bình tĩnh lại, nhất định là do cô quá khẩn trương.
Sáng sớm lúc ăn cơm, Hàm Quang ngồi nhìn cô, thấy vậy cô hơi luống cuống, bữa sáng cũng chỉ ăn một nửa là bỏ. Sau đó lúc cô đi làm, Hàm Quang nhân lúc cô không chuẩn bị liền hôn cô một cái, kết quả lúc cô xuống tầng thì chân mềm nhũn, mặt nóng bừng, trong đầu nở đầy hoa. Cô lấy tay sờ mặt, nhỏ giọng nói: “Không thể rơi vào tay giặc như vậy được! Anh ta là một người máy!”
Đúng lúc gặp được Phương Hướng Bắc.
Phương Hướng Bắc giống như là say rượu vừa tỉnh, anh ta cụp đôi mắt vô thần, lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành Điền Điền.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Tiểu Phong đi sau lưng Phương Hướng Bắc, thấy Hà Điền Điền che mặt liền hỏi: “Cô cảm thấy mặt lạnh à?”
“Hả?”
Tiểu Phong lấy cái chụp tai lông xù của mình xuống, cái này là của Phương Hướng Bắc, Phương Hướng Bắc không đeo nên tiện tay cài lên đầu Tiểu Phong. Tiểu Phong đeo cái chụp tai này vào cho Hà Điền Điền, đám lông xù vừa đủ che mặt cô.
“Như vậy sẽ không lạnh, lông thỏ sẽ giữ nhiệt cho làn da.”
Sau đó hai người đi lên tầng như một cơn gió, bỏ lại Hà Điền Điền với vẻ mặt khó hiểu.
Cùng lúc đó, có hai người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong phòng làm việc rộng rãi, sáng sủa, Tạ Trúc Tâm bỏ ống nghe điện thoại xuống, hơi bất đắc dĩ nói với Phương Thành Tứ: “Anh ta đưa cái chụp tai cho Hà Điền Điền.”
Phương Thành Tứ nhíu mày: “Phát hiện ra rồi à?”
Tạ Trúc Tâm lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Phương Thành Tứ nắm được từ quan trọng trong câu nói kia: “Cậu ta biết Hà Điền Điền à?”
“Nghe nói anh ta mua người máy ở chỗ Hà Điền Điền nên quen biết nhau.”
“Sau đó thì sao? Cậu đã thăm dò chưa?”
Tạ Trúc Tâm lắc đầu, “Tôi hỏi cô ấy rồi, có vẻ cô ấy cũng không biết nhiều về Phương Hướng Bắc.”
“Không phải là giả vờ chứ?”
Tạ Trúc Tâm cười khổ: “Tôi không biết.”
Phương Thành Tứ nhìn bộ dạng Tạ Trúc Tâm như vậy, bỗng nhiên thấy đồng tình với anh ta. Nhưng mà đồng tình cũng chỉ trong phút chốc, Phương Thành Tứ không thể nào hiểu nổi tại sao con người lại rơi vào chuyện tình cảm không có chút ý nghĩa nào như vậy. Anh ta là một người đàn ông có dã tâm, có hoài bão, tình yêu trong mắt anh ta chỉ đơn giản như chuyện trẻ con. Anh ta gõ bàn một cái, nói với Tạ Trúc Tâm: “Kiểm tra định vị đi.”
Trong cái chụp tai kia có đặt máy nghe trộm kết hợp thiết bị định vị. Phương Thành Tứ bỏ ra không ít công sức mua chuộc một nữ minh tinh, thừa dịp cô ta hẹn hò với Phương Hướng Bắc thì đặt máy nghe trộm vào vật dụng tùy thân của anh ta.
Phương Thành Tứ làm vậy cũng do bất đắc dĩ. Anh ta không có cách nào theo dõi được Phương Hướng Bắc. Cái tên thích khoe khoang giàu có đấy lái xe đều là xe như lẫn vào đất với nước, thấy có người đi theo thì bay lên trời luôn, rất khó đuổi theo.
Đương nhiên vẫn còn có cách khác.
Ở thời đại này, theo dõi nói khó cũng khó mà nói đơn giản cũng rất đơn giản. Khó là vì các hệ thống bảo mật tính năng ngày càng tốt, muốn phá giải rất khó. Nói đơn giản là vì mỗi người đều không tách khỏi các sản phẩm điện tử được, lớn như xe ô tô không người lái, nhỏ như điện thoại di động, máy vi tính, thậm chí còn có kính điện tử, những thứ này cung cấp một không gian theo dõi rất lớn, nói cách khác, chỉ cần kỹ thuật đủ cứng là có thể theo dõi được.
Nhưng các sản phẩm điện tử của Phương Hướng Bắc đều có hệ thống nâng cao, không nói đến chuyện phá giải, chỉ định vị thôi cũng rất khó khăn.
Ở phương diện này, Tạ Trúc Tâm không làm được thì số người trên thế giới làm được cũng không nhiều.
Phương Thành Tứ kinh ngạc. Ấn tượng của anh ta với Phương Hướng Bắc vẫn luôn là: “Được nuông chiều từ bé”, “Ăn chơi trác táng”, chí hướng khác nhau, vì vậy nên dù là họ hàng thân thích nhưng hai bên cũng không qua lại nhiều. Không ngờ hóa ra Phương Hướng Bắc cũng là cao thủ.
Lúc này, Tạ Trúc Tâm đang xem quá trình hoạt động của máy nghe trộm, đúng là Phương Hướng Bắc đã đến khu nhà của Hà Điền Điền tìm cô.
Tìm cô làm gì?
Hai người có quan hệ không bình thường sao?
Hay là Phương Hướng Bắc phát hiện có máy nghe trộm nên cố ý bày kế ve sầu thoát xác (1) như vậy, dùng Hà Điền Điền để thay đổi sự chú ý?
(1) Ve sầu thoát xác: ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện
Phương Thành Tứ suy nghĩ một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Tôi không tin cậu ta thích Hà Điền Điền.”
Tạ Trúc Tâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị quỹ đạo chuyển động, ánh mắt sau cặp kính sâu như biển.