Chương 66
Hà Điền Điền cảm nhận được họng súng cứng rắn, lạnh lẽo đang chĩa vào gáy mình, đối mặt với cái chết khiến cô run lên.
"Đồ hèn hạ!" Cho dù sợ hãi cô vẫn mắng chửi.
Tạ Trúc Tâm dường như không nghe thấy, anh ta nhìn về phía Hàm Quang, nói: "Đừng chống cự nữa, nếu không tôi không thể bảo đảm an toàn cho cô ấy đâu."
"Dùng cô ấy để uy hiếp tôi?" Hàm Quang khẽ hỏi.
"Đúng vậy." Tạ Trúc Tâm thừa nhận vô cùng thản nhiên, lại bổ sung thêm một câu, "Tôi biết bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chạy thoát, nhưng tôi khẳng định, một khi chúng tôi không thể hoàn toàn diệt trừ cậu, cô ấy sẽ không tránh khỏi cái chết."
Một câu nói hoàn toàn chặn hết đường lui.
"Vì thế, cho dù tôi lập tức đầu hàng, các người cũng sẽ theo dõi cô ấy cả đời sao?" Hàm Quang hỏi, vừa nhìn xuống dưới vừa cười nhạo, "Loài người luôn làm những việc quái lạ tổn thương đồng loại vô tội để đạt được mục đích, thật sự vi diệu."
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt của một số người ở đây đã không kiên nhẫn được nữa. Điều Hàm Quang nói là sự thật, về mặt đạo đức mà nói, cho dù lập trường của Tạ Trúc Tâm có vẻ đúng nhưng anh ta cũng không nên lợi dụng tính mạng của một cô gái vô tội.
Chẳng lẽ, chúng ta thật sự vì để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn sao? Trong lòng những người này thầm nghĩ. Càng nghĩ càng không thoải mái.
Tạ Trúc Tâm không vì sự châm biếm của Hàm Quang mà dao động: "Nói nhảm ít thôi."
Hà Điền Điền sợ Hàm Quang không đồng ý với yêu cầu của Tạ Trúc Tâm, cô vội mở miệng nói: "Hàm Quang, anh đi đi! Bọn họ sẽ không giết em đâu!"
Hàm Quang chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trong lòng cô đau xót, an ủi anh: "Anh yên tâm, là thật mà."
Bây giờ chính là truyền hình trực tiếp toàn cầu, cô không tin Tạ Trúc Tâm sẽ dám giết đồng loại trước cả thế giới, trừ phi anh ta bị điên.
Vì vậy, Hàm Quang à, mau đi đi! Cho dù đời này không gặp lại, chỉ cần anh bình an là tốt rồi.
Hàm Quang lắc đầu, anh chậm rãi đảo mắt nhìn khắp hội trường.
"Tôi nghĩ các người hiểu lầm một việc." Anh bình tĩnh nhìn bọn họ, khẽ nói: "Bây giờ không phải các người dùng cô ấy để uy hiếp tôi, mà là tôi dùng cô ấy uy hiếp các người."
Rất nhiều người không thể bình tĩnh, lại thấy hoang mang khó hiểu, tình huống gì đây?
Tim Phương Hướng Bắc đập nhanh một cách bất thường, cảm giác có lẽ mình đã đoán ra được điều gì đó.
Hàm Quang đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng ở người đại diện cho loài người. Anh nói: "Vừa rồi mọi người cũng thấy được, tôi có thể hoàn toàn khống chế internet của mọi người. Tất cả thiết bị ở đây của mọi người đều bị tôi điều tra được những bí mật riêng tư thông qua internet. Cùng lúc đó, tôi cũng hoàn toàn kiểm soát được các loại xe lửa, vệ tinh, phương tiện chở súng đạn. Cho nên, trừ phi từ nay về sau mọi người quay về thời đại điện, từ bỏ ứng dụng internet, nếu không, tất cả điều tôi nói đều có thể làm được thông qua internet. Bất kể là tốt hay xấu, hạnh phúc hay tai họa... đều nằm trong phạm vi khả năng của tôi. Để chứng minh tôi là người máy trung thực, tôi sẽ tắt một vệ tinh cho mọi người xem."
Đúng vậy, đây là chỗ đáng sợ của Hàm Quang. Giờ phút này anh nói thẳng ra khiến sắc mặt của rất nhiều người đã thay đổi.
Người đại diện cho loài người kia nhanh chóng nhận được tin tức, có một vệ tinh khí tượng đột nhiên mất liên lạc.
"Cô gái này..." Hàm Quang nâng ngón tay chỉ vào Hà Điền Điền, "Không ai được làm tổn thương đến cô ấy."
Hiện trường có rất nhiều người bật camera, muốn chụp rõ mặt cô gái kia một chút, nhưng bọn họ phát hiện, khi bọn sắp chụp được thì thiết bị sẽ hỏng. Lần nào cũng vậy.
Là người máy kia không cho họ chụp. Bọn họ lập tức hiểu rõ.
"Nếu các người dám liều lĩnh làm hại cô ấy, có khả năng tôi sẽ tạo ra những tai họa lớn nhất có thể. Tôi sẽ không trực tiếp giết người, nhưng sẽ để lộ tin tức chính trị của các quốc gia, có thể thay đổi quỹ đạo của tên lửa, gây nhiễu quỹ đạo vệ tinh. Có thể biến số tiền trong tài khoản của bất cứ ai thành số 0... Tất cả những điều này, tôi cũng không thích làm cho lắm, hy vọng các người cũng đừng ép tôi. Tôi hứa, nếu các người cam đoan cô gái này được an toàn và tự do, tôi sẽ kiểm soát năng lực của mình, sẽ không chủ động can thiệp vào mạng lưới internet của các người."
"Cho nên mau thả cô ấy ra. Tôi cho các người năm phút. Nếu sau năm phút không có kết quả, tôi sẽ vừa tiết lộ bí mật quốc gia vừa đợi các người bàn bạc."
Không hề nghĩ tới, anh thật sự dùng cô để uy hiếp loài người.
Im lặng, lại là sự im lặng chết tiệt. Dường như tất cả mọi người đang tự hỏi, nhưng bọn họ biết cho dù mình nói gì cũng không thay đổi được.
Bởi vì không có lựa chọn nào khác.
"Chẳng lẽ, đây mới thật sự là mục đích của cậu ta sao..." Phương Hướng Bắc lẩm bẩm. Đột nhiên anh ta nhớ ra Hàm Quang từng nói một câu:
Tôi sẽ không để cô ấy trở thành Mộc Xuân Phong thứ hai.
Cho nên, tất cả đều vì cô ấy...
Cái gì mà pin nhiên liệu, máy kết nối internet chứ, thật sự quá ngây thơ rồi!
Hà Điền Điền mới chính là nhược điểm của Hàm Quang.
Phương Hướng Bắc xúc động nhìn người máy trên sân khấu. Anh chỉ khoanh tay đứng dưới ánh đèn, đợi loài người trả lời.
Người đại diện cho loài người đang thảo luận. Sau đó mọi người đều nhất trí: trước tình thế này chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, tránh chọc giận Hàm Quang, xuất hiện hậu quả không thể bù đắp. Sau này nghĩ biện pháp đối phó cũng chưa muộn. Bọn họ thật sự không có khả năng giết chết Hà Điền Điền, trong lúc truyền hình trực tiếp toàn cầu lại uy hiếp tính mạng của đồng loại đã gây ra ảnh hưởng rất xấu rồi. Cho nên bây giờ nên thả cô gái kia ra trước.
Năm phút sau, người đại diện cho loài người cất điện thoại, quay sang nói với Hàm Quang: "Nếu cậu vi phạm lời hứa, chúng tôi cũng sẽ có biện pháp khiến cậu đau khổ."
Lời nói không hề rõ ràng nhưng cái gì cần hiểu cũng đã hiểu.
"Đương nhiên rồi." Hàm Quang gật đầu, "Thật ra các người không cần quá tự kỷ, tôi không có hứng thú thống trị loài người."
Người đại diện cho loài người sai người báo Tạ Trúc Tâm: Thả người.
Đến đây, tất cả cố gắng tuyên bố của Tạ Trúc Tâm đều thất bại. Anh ta vứt bỏ đạo đức, dùng Hà Điền Điền để uy hiếp, cuối cùng trong phút chốc đã bị người máy kia phá hỏng hết.
Thật sự... Không có biện pháp nào sao?
Trong vài giây, anh ta dường như rất ngỡ ngàng. Anh ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn đồng đội của mình, nhìn những đồng loại mà anh ta dốc sức bảo vệ... Bọn họ đang im lặng, chăm chú nhìn anh ta.
Thật sự... không còn cách nào!
Anh ta bất đắc dĩ cười khổ, bỏ súng ra khỏi gáy Hà Điền Điền.
Cuối cùng Hà Điền Điền cũng được thả, cô thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô rất cảm động, lúc này nhìn về phía Hàm Quang thì thấy anh đang chìa tay với cô.
Cô mỉm cười xán lạn đi đến chỗ anh.
Hàm Quang cười với cô, khóe môi cong lên, dưới ngọn đèn màu trắng, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng.
Thấy nụ cười ấy, lòng Tạ Trúc Tâm chợt đau đớn.
Hôm nay thả hổ về rừng, từ nay về sau chắc chắn mọi người sẽ sống dưới sự uy hiếp của người máy này. Có lẽ Hàm Quang không có dã tâm, nhưng bọn họ lại không có nổi một ngày bình yên.
Rốt cuộc tại sao lại đi đến bước này?
Tạ Trúc Tâm cười khổ.
Trong nụ cười chất chứa sự không cam lòng.
Không cam lòng, làm sao có thể cam chịu để con người bị người máy điều khiển?
Nhưng mà bây giờ còn có thể làm gì được đây?
Tạ Trúc Tâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Hà Điền Điền, trong mắt hơi hoảng hốt. Sau đó ánh mắt thay đổi.
Anh ta nở nụ cười buồn bã, đột nhiên nâng súng lên.
Sống trong nơm nớp lo sợ không bằng cá chết lưới rách!
Đôi bên cùng trở mặt để cho tất cả đồng loại đứng lên phản kháng người máy còn hơn sống dưới bóng ma thống trị của chúng.
Biện Vũ Bạch ngồi ở chỗ mình vẫn luôn quan sát vẻ mặt Tạ Trúc Tâm. Thấy vẻ mặt anh ta lúc trắng lúc đen, cô ta lo lắng; khi nhìn thấy vẻ mặt độc ác của anh ta, cô ta rất kinh ngạc; đương nhiên khi thấy anh ta giơ súng lên, cô ta càng hưng phấn; nhưng đến khi thấy đôi mắt ngấn lệ của anh ta khi nổ súng, cô ta lại không kìm được mà đau lòng.
"Xin lỗi." Cô ta nghe thấy Tạ Trúc Tâm khẽ nói.
Hà Điền Điền vừa bước lên bậc thang cuối cùng trên sân khấu. Đột nhiên, cô thấy vẻ mặt Hàm Quang thay đổi, chạy tới phía cô, vừa chạy vừa kêu: "Nằm xuống!"
Hả?
Cô hơi ngỡ ngàng, bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói lên. Cô cúi đầu, nhìn thấy ngực trái của mình đang rỉ máu.
Đầu óc trống rỗng.
Đờ người một lúc, cơ thể yếu đuối không thể kiểm soát nổi, toàn bộ khung cảnh trước mắt quay cuồng. Cô giống như một con rối gỗ đứt dây ngã xuống sân khấu, trong phút chốc Hàm Quang chạy tới đỡ được cô.
Hà Điền Điền mở miệng, cô cảm thấy muốn ngất đi, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Hàm Quang. Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy đau khổ. Cô chưa bao nhìn thấy biểu cảm đau khổ ấy trên mặt anh. Không nhịn được giơ tay muốn sờ lên mặt anh, đáng tiếc không đủ sức.
Hàm Quang nắm chặt tay cô.
Không phải mình sẽ chết chứ? Hà Điền Điền nghĩ thầm. Mí mắt nặng nề muốn khép lại.
"Đừng ngủ. Điền Điền, em đừng ngủ." Giọng nói Hàm Quang rất vội vàng, anh nâng tay vuốt trán cô, "Cầu xin em hãy mở mắt ra nhìn anh."
Hà Điền Điền cố hết sức mở mắt. Cô ngắm nhìn khuôn mặt Hàm Quang, gương mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong mà không dám đến gần. Cô bất lực mỉm cười, khẽ nói: "Hàm Quang, em yêu anh."
"Chúng ta đi bệnh viện."
"Không kịp nữa rồi." Cô cảm thấy dường như ngay cả sức lực để thở cũng không có, giờ đây hơi thở mong manh, giọng nói cũng rất nhỏ, đứt quãng nói, "Xin lỗi anh... Cuối cùng em lại không dám nói... Loài người thì sao, người máy thì sao chứ... Mặc kệ anh là ai, em đều yêu anh."
Nói xong những lời này, cô đột nhiên rất nhẹ nhõm. Vào giờ phút này cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cô mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc mất đi ý thức, cô nghe thấy có người gọi mình: "Điền Điền! Điền Điền! Mẹ nó, để ông đây đi lên..."
Có lẽ là ảo giác.
Phương Hướng Bắc bị cảnh sát ngăn cản ở ngoài, không thể tiến lên. Anh ta lo lắng nhìn cô, thấy cô nằm trong lòng Hàm Quang, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể như cây tùng ngã xuống.
"Điền Điền!" Anh ta khản giọng gọi tên cô. Không thể tin được, không thể chấp nhận nổi. Một cô gái tốt như vậy, nói không là không. Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Nhóm cảnh sát vẫn ngăn cản trước mặt anh ta, giống như tường đồng vách sắt.
Phương Hướng Bắc không thể xông lên, anh ta chán nản lùi lại một bước nhìn bọn họ trên sân khấu.
Hàm Quang ôm thi thể Hà Điền Điền, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy.
"Hàm Quang, đi thôi..." Phương Hướng Bắc không đành lòng nói.
Hàm Quang không nhúc nhích, anh vẫn chỉ dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Đột nhiên, đèn trong hội trường bỗng chập chờn, có mấy người ngồi dưới ngọn đèn phát nổ. Khán giả quá sợ hãi, đứng ngồi không yên nhìn thấy tình huống này. Sau đó nhân viên truyền thông nói nhỏ: "Không thể dùng được thiết bị... Đã có chuyện gì với internet vậy?"
Sau khi đèn tắt, hiện trường hỗn hoạn. Có người đứng lên duy trì trật tự, trấn an mọi người.
Phương Hướng Bắc nhìn Hàm Quang trên sân khấu. Anh ta thấy ánh mắt Hàm Quang đột nhiên trở nên rất sáng, độ sáng kia không bình thường, dường như trong mắt đang có rất nhiều ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc, nhìn qua đẹp đẽ mà lại kỳ lạ.
"Đây là..." Anh ta lẩm bẩm, "Đây là bởi vì nhiệt độ cơ thể khá cao khiến cho quang học tinh thể xuất hiện sự thay đổi... Nhiệt độ cơ thể cao bởi vì phải phân giải tốc độ quá nhanh... Đây là, đây là..." Sắc mặt anh ta lập tức đầy hoảng sợ, "Cậu ta tiến hóa, cậu ta tiến hóa rồi!"
Hà Điền Điền cảm nhận được họng súng cứng rắn, lạnh lẽo đang chĩa vào gáy mình, đối mặt với cái chết khiến cô run lên.
"Đồ hèn hạ!" Cho dù sợ hãi cô vẫn mắng chửi.
Tạ Trúc Tâm dường như không nghe thấy, anh ta nhìn về phía Hàm Quang, nói: "Đừng chống cự nữa, nếu không tôi không thể bảo đảm an toàn cho cô ấy đâu."
"Dùng cô ấy để uy hiếp tôi?" Hàm Quang khẽ hỏi.
"Đúng vậy." Tạ Trúc Tâm thừa nhận vô cùng thản nhiên, lại bổ sung thêm một câu, "Tôi biết bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chạy thoát, nhưng tôi khẳng định, một khi chúng tôi không thể hoàn toàn diệt trừ cậu, cô ấy sẽ không tránh khỏi cái chết."
Một câu nói hoàn toàn chặn hết đường lui.
"Vì thế, cho dù tôi lập tức đầu hàng, các người cũng sẽ theo dõi cô ấy cả đời sao?" Hàm Quang hỏi, vừa nhìn xuống dưới vừa cười nhạo, "Loài người luôn làm những việc quái lạ tổn thương đồng loại vô tội để đạt được mục đích, thật sự vi diệu."
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt của một số người ở đây đã không kiên nhẫn được nữa. Điều Hàm Quang nói là sự thật, về mặt đạo đức mà nói, cho dù lập trường của Tạ Trúc Tâm có vẻ đúng nhưng anh ta cũng không nên lợi dụng tính mạng của một cô gái vô tội.
Chẳng lẽ, chúng ta thật sự vì để đạt được mục đích sẽ dùng mọi thủ đoạn sao? Trong lòng những người này thầm nghĩ. Càng nghĩ càng không thoải mái.
Tạ Trúc Tâm không vì sự châm biếm của Hàm Quang mà dao động: "Nói nhảm ít thôi."
Hà Điền Điền sợ Hàm Quang không đồng ý với yêu cầu của Tạ Trúc Tâm, cô vội mở miệng nói: "Hàm Quang, anh đi đi! Bọn họ sẽ không giết em đâu!"
Hàm Quang chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trong lòng cô đau xót, an ủi anh: "Anh yên tâm, là thật mà."
Bây giờ chính là truyền hình trực tiếp toàn cầu, cô không tin Tạ Trúc Tâm sẽ dám giết đồng loại trước cả thế giới, trừ phi anh ta bị điên.
Vì vậy, Hàm Quang à, mau đi đi! Cho dù đời này không gặp lại, chỉ cần anh bình an là tốt rồi.
Hàm Quang lắc đầu, anh chậm rãi đảo mắt nhìn khắp hội trường.
"Tôi nghĩ các người hiểu lầm một việc." Anh bình tĩnh nhìn bọn họ, khẽ nói: "Bây giờ không phải các người dùng cô ấy để uy hiếp tôi, mà là tôi dùng cô ấy uy hiếp các người."
Rất nhiều người không thể bình tĩnh, lại thấy hoang mang khó hiểu, tình huống gì đây?
Tim Phương Hướng Bắc đập nhanh một cách bất thường, cảm giác có lẽ mình đã đoán ra được điều gì đó.
Hàm Quang đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng ở người đại diện cho loài người. Anh nói: "Vừa rồi mọi người cũng thấy được, tôi có thể hoàn toàn khống chế internet của mọi người. Tất cả thiết bị ở đây của mọi người đều bị tôi điều tra được những bí mật riêng tư thông qua internet. Cùng lúc đó, tôi cũng hoàn toàn kiểm soát được các loại xe lửa, vệ tinh, phương tiện chở súng đạn. Cho nên, trừ phi từ nay về sau mọi người quay về thời đại điện, từ bỏ ứng dụng internet, nếu không, tất cả điều tôi nói đều có thể làm được thông qua internet. Bất kể là tốt hay xấu, hạnh phúc hay tai họa... đều nằm trong phạm vi khả năng của tôi. Để chứng minh tôi là người máy trung thực, tôi sẽ tắt một vệ tinh cho mọi người xem."
Đúng vậy, đây là chỗ đáng sợ của Hàm Quang. Giờ phút này anh nói thẳng ra khiến sắc mặt của rất nhiều người đã thay đổi.
Người đại diện cho loài người kia nhanh chóng nhận được tin tức, có một vệ tinh khí tượng đột nhiên mất liên lạc.
"Cô gái này..." Hàm Quang nâng ngón tay chỉ vào Hà Điền Điền, "Không ai được làm tổn thương đến cô ấy."
Hiện trường có rất nhiều người bật camera, muốn chụp rõ mặt cô gái kia một chút, nhưng bọn họ phát hiện, khi bọn sắp chụp được thì thiết bị sẽ hỏng. Lần nào cũng vậy.
Là người máy kia không cho họ chụp. Bọn họ lập tức hiểu rõ.
"Nếu các người dám liều lĩnh làm hại cô ấy, có khả năng tôi sẽ tạo ra những tai họa lớn nhất có thể. Tôi sẽ không trực tiếp giết người, nhưng sẽ để lộ tin tức chính trị của các quốc gia, có thể thay đổi quỹ đạo của tên lửa, gây nhiễu quỹ đạo vệ tinh. Có thể biến số tiền trong tài khoản của bất cứ ai thành số 0... Tất cả những điều này, tôi cũng không thích làm cho lắm, hy vọng các người cũng đừng ép tôi. Tôi hứa, nếu các người cam đoan cô gái này được an toàn và tự do, tôi sẽ kiểm soát năng lực của mình, sẽ không chủ động can thiệp vào mạng lưới internet của các người."
"Cho nên mau thả cô ấy ra. Tôi cho các người năm phút. Nếu sau năm phút không có kết quả, tôi sẽ vừa tiết lộ bí mật quốc gia vừa đợi các người bàn bạc."
Không hề nghĩ tới, anh thật sự dùng cô để uy hiếp loài người.
Im lặng, lại là sự im lặng chết tiệt. Dường như tất cả mọi người đang tự hỏi, nhưng bọn họ biết cho dù mình nói gì cũng không thay đổi được.
Bởi vì không có lựa chọn nào khác.
"Chẳng lẽ, đây mới thật sự là mục đích của cậu ta sao..." Phương Hướng Bắc lẩm bẩm. Đột nhiên anh ta nhớ ra Hàm Quang từng nói một câu:
Tôi sẽ không để cô ấy trở thành Mộc Xuân Phong thứ hai.
Cho nên, tất cả đều vì cô ấy...
Cái gì mà pin nhiên liệu, máy kết nối internet chứ, thật sự quá ngây thơ rồi!
Hà Điền Điền mới chính là nhược điểm của Hàm Quang.
Phương Hướng Bắc xúc động nhìn người máy trên sân khấu. Anh chỉ khoanh tay đứng dưới ánh đèn, đợi loài người trả lời.
Người đại diện cho loài người đang thảo luận. Sau đó mọi người đều nhất trí: trước tình thế này chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, tránh chọc giận Hàm Quang, xuất hiện hậu quả không thể bù đắp. Sau này nghĩ biện pháp đối phó cũng chưa muộn. Bọn họ thật sự không có khả năng giết chết Hà Điền Điền, trong lúc truyền hình trực tiếp toàn cầu lại uy hiếp tính mạng của đồng loại đã gây ra ảnh hưởng rất xấu rồi. Cho nên bây giờ nên thả cô gái kia ra trước.
Năm phút sau, người đại diện cho loài người cất điện thoại, quay sang nói với Hàm Quang: "Nếu cậu vi phạm lời hứa, chúng tôi cũng sẽ có biện pháp khiến cậu đau khổ."
Lời nói không hề rõ ràng nhưng cái gì cần hiểu cũng đã hiểu.
"Đương nhiên rồi." Hàm Quang gật đầu, "Thật ra các người không cần quá tự kỷ, tôi không có hứng thú thống trị loài người."
Người đại diện cho loài người sai người báo Tạ Trúc Tâm: Thả người.
Đến đây, tất cả cố gắng tuyên bố của Tạ Trúc Tâm đều thất bại. Anh ta vứt bỏ đạo đức, dùng Hà Điền Điền để uy hiếp, cuối cùng trong phút chốc đã bị người máy kia phá hỏng hết.
Thật sự... Không có biện pháp nào sao?
Trong vài giây, anh ta dường như rất ngỡ ngàng. Anh ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn đồng đội của mình, nhìn những đồng loại mà anh ta dốc sức bảo vệ... Bọn họ đang im lặng, chăm chú nhìn anh ta.
Thật sự... không còn cách nào!
Anh ta bất đắc dĩ cười khổ, bỏ súng ra khỏi gáy Hà Điền Điền.
Cuối cùng Hà Điền Điền cũng được thả, cô thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô rất cảm động, lúc này nhìn về phía Hàm Quang thì thấy anh đang chìa tay với cô.
Cô mỉm cười xán lạn đi đến chỗ anh.
Hàm Quang cười với cô, khóe môi cong lên, dưới ngọn đèn màu trắng, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng.
Thấy nụ cười ấy, lòng Tạ Trúc Tâm chợt đau đớn.
Hôm nay thả hổ về rừng, từ nay về sau chắc chắn mọi người sẽ sống dưới sự uy hiếp của người máy này. Có lẽ Hàm Quang không có dã tâm, nhưng bọn họ lại không có nổi một ngày bình yên.
Rốt cuộc tại sao lại đi đến bước này?
Tạ Trúc Tâm cười khổ.
Trong nụ cười chất chứa sự không cam lòng.
Không cam lòng, làm sao có thể cam chịu để con người bị người máy điều khiển?
Nhưng mà bây giờ còn có thể làm gì được đây?
Tạ Trúc Tâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Hà Điền Điền, trong mắt hơi hoảng hốt. Sau đó ánh mắt thay đổi.
Anh ta nở nụ cười buồn bã, đột nhiên nâng súng lên.
Sống trong nơm nớp lo sợ không bằng cá chết lưới rách!
Đôi bên cùng trở mặt để cho tất cả đồng loại đứng lên phản kháng người máy còn hơn sống dưới bóng ma thống trị của chúng.
Biện Vũ Bạch ngồi ở chỗ mình vẫn luôn quan sát vẻ mặt Tạ Trúc Tâm. Thấy vẻ mặt anh ta lúc trắng lúc đen, cô ta lo lắng; khi nhìn thấy vẻ mặt độc ác của anh ta, cô ta rất kinh ngạc; đương nhiên khi thấy anh ta giơ súng lên, cô ta càng hưng phấn; nhưng đến khi thấy đôi mắt ngấn lệ của anh ta khi nổ súng, cô ta lại không kìm được mà đau lòng.
"Xin lỗi." Cô ta nghe thấy Tạ Trúc Tâm khẽ nói.
Hà Điền Điền vừa bước lên bậc thang cuối cùng trên sân khấu. Đột nhiên, cô thấy vẻ mặt Hàm Quang thay đổi, chạy tới phía cô, vừa chạy vừa kêu: "Nằm xuống!"
Hả?
Cô hơi ngỡ ngàng, bỗng cảm thấy sau lưng đau nhói lên. Cô cúi đầu, nhìn thấy ngực trái của mình đang rỉ máu.
Đầu óc trống rỗng.
Đờ người một lúc, cơ thể yếu đuối không thể kiểm soát nổi, toàn bộ khung cảnh trước mắt quay cuồng. Cô giống như một con rối gỗ đứt dây ngã xuống sân khấu, trong phút chốc Hàm Quang chạy tới đỡ được cô.
Hà Điền Điền mở miệng, cô cảm thấy muốn ngất đi, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn ngủ một giấc.
Trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Hàm Quang. Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy đau khổ. Cô chưa bao nhìn thấy biểu cảm đau khổ ấy trên mặt anh. Không nhịn được giơ tay muốn sờ lên mặt anh, đáng tiếc không đủ sức.
Hàm Quang nắm chặt tay cô.
Không phải mình sẽ chết chứ? Hà Điền Điền nghĩ thầm. Mí mắt nặng nề muốn khép lại.
"Đừng ngủ. Điền Điền, em đừng ngủ." Giọng nói Hàm Quang rất vội vàng, anh nâng tay vuốt trán cô, "Cầu xin em hãy mở mắt ra nhìn anh."
Hà Điền Điền cố hết sức mở mắt. Cô ngắm nhìn khuôn mặt Hàm Quang, gương mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong mà không dám đến gần. Cô bất lực mỉm cười, khẽ nói: "Hàm Quang, em yêu anh."
"Chúng ta đi bệnh viện."
"Không kịp nữa rồi." Cô cảm thấy dường như ngay cả sức lực để thở cũng không có, giờ đây hơi thở mong manh, giọng nói cũng rất nhỏ, đứt quãng nói, "Xin lỗi anh... Cuối cùng em lại không dám nói... Loài người thì sao, người máy thì sao chứ... Mặc kệ anh là ai, em đều yêu anh."
Nói xong những lời này, cô đột nhiên rất nhẹ nhõm. Vào giờ phút này cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cô mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc mất đi ý thức, cô nghe thấy có người gọi mình: "Điền Điền! Điền Điền! Mẹ nó, để ông đây đi lên..."
Có lẽ là ảo giác.
Phương Hướng Bắc bị cảnh sát ngăn cản ở ngoài, không thể tiến lên. Anh ta lo lắng nhìn cô, thấy cô nằm trong lòng Hàm Quang, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể như cây tùng ngã xuống.
"Điền Điền!" Anh ta khản giọng gọi tên cô. Không thể tin được, không thể chấp nhận nổi. Một cô gái tốt như vậy, nói không là không. Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Nhóm cảnh sát vẫn ngăn cản trước mặt anh ta, giống như tường đồng vách sắt.
Phương Hướng Bắc không thể xông lên, anh ta chán nản lùi lại một bước nhìn bọn họ trên sân khấu.
Hàm Quang ôm thi thể Hà Điền Điền, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy.
"Hàm Quang, đi thôi..." Phương Hướng Bắc không đành lòng nói.
Hàm Quang không nhúc nhích, anh vẫn chỉ dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Đột nhiên, đèn trong hội trường bỗng chập chờn, có mấy người ngồi dưới ngọn đèn phát nổ. Khán giả quá sợ hãi, đứng ngồi không yên nhìn thấy tình huống này. Sau đó nhân viên truyền thông nói nhỏ: "Không thể dùng được thiết bị... Đã có chuyện gì với internet vậy?"
Sau khi đèn tắt, hiện trường hỗn hoạn. Có người đứng lên duy trì trật tự, trấn an mọi người.
Phương Hướng Bắc nhìn Hàm Quang trên sân khấu. Anh ta thấy ánh mắt Hàm Quang đột nhiên trở nên rất sáng, độ sáng kia không bình thường, dường như trong mắt đang có rất nhiều ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc, nhìn qua đẹp đẽ mà lại kỳ lạ.
"Đây là..." Anh ta lẩm bẩm, "Đây là bởi vì nhiệt độ cơ thể khá cao khiến cho quang học tinh thể xuất hiện sự thay đổi... Nhiệt độ cơ thể cao bởi vì phải phân giải tốc độ quá nhanh... Đây là, đây là..." Sắc mặt anh ta lập tức đầy hoảng sợ, "Cậu ta tiến hóa, cậu ta tiến hóa rồi!"