Hắn, Đồ Lạnh Lùng

Chương 12

Anh béo má cô, nhéo mũi cô, dơ tay quơ chân nhưng mãi mà cô vẫn ngủ một cách ngon lành chọc tức Phương.

 

Tức mình anh đứng dậy theo đà NP ngã đập đầu vô cạnh bàn, NP thức dậy nhìn anh chăm chăm, cô khóc ngon lành khi trán bị thương và rướm máu

 

-anh ác lắm, chảy máu rồi nè

 

Phương biết là mình có lỗi nhưng mặt vẫn lạnh tanh, tay khoanh trước ngực và nói như thể NP mới có lỗi

 

-tại nhóc nằm lên người tôi

 

-nằm có tí mà, làm như gì lắm đó

 

Nói xong NP khóc tiếp, Phương đi vô lấy hộp cấp cứu ra và nói

 

-đưa cái trán đây

 

NP ko vừa cô quay sang nơi khác

 

-ngoan, xíu nữa dẫn đi ăn bánh

 

NP liền quay lại hai mắt long lanh

 

-thiệt đó, NP thik ăn kẹo dẻo xíu nữa anh Phương mua nha

 

Phương ngẩn ra một hồi, lớn chừng này rồi mà còn thik ăn kẹo, anh tính đùa cho NP nổi giận thôi, ai ngờ phát hiện ra cô thik ăn bánh thiệt

 

-ok

 

NP ngoan ngoãn để cho Phương sát trùng vết thương, nhìn cái đầu gật lên gật xuống buồn ngủ của NP khiến Phương phì cười, thế mà còn đòi đi chơi, Phương thấy cái đầu cô gật xuống của NP, anh lấy tay đụng nhẹ cho nó quay về phía kia trông NP dễ thương kinh khủng cứ như quay dế vậy.

 

-----------------

 

Ngáp thật dài NP vươn vai thức dậy, nhìn xung quanh cái phòng, cuối cùng cô kết luận căn phòng này đích thị là phòng ngủ của Phương nó gọn gàng và ngăn nắp quá chứ đâu như cái phòng của chị cô từ khi vào tay cô thì bừa bộn phải biết, cô đi khắp phòng anh

 

-xuống ăn cơm đi nhóc

 

-anh vô lúc nào vậy?

 

-vừa

 

-sao anh ko đánh thức em dậy

 

-để làm gì?

 

Mặt của NP tiu nghỉu xuống, cô biết là Phương lại muốn lật lọng vụ đi chơi anh đã hứa tối qua mà, cô vác khuôn mặt đó đi qua Phương.

 

Anh biết lắm cô nhóc này lại vì chuyện đi chơi tối qua đây mà anh nghĩ thầm trong bụng là nhất quyết ko chịu thua cô bé này, đòi đi hả tự mà đi. Anh cũng ko ngờ NP dám ngủ lại nhà anh một đêm mà ko sợ gì cả

 

-nhóc ko đi học sao

 

-xíu nữa

 

-nhóc ko học bài vậy sao lên lớp được

 

-sao lại ko?

 

-ko lo học bài, ko sợ bị kêu lên bảng sao

 

-sao phải sợ?

 

Phương vò đầu bứt tay, chịu thua cô bé này luôn, nói nãy giờ mà ko hiểu

 

-sợ bị điểm kém

 

Nói xong anh nhìn NP, hai mắt trốn lên NP nhìn Phương

 

-em chưa bao giờ học bài cả

 

Phương ngạc nhiên, chắc lại lo chạy vạy để lên lớp đây mà đúng là công chúa

 

-anh Phương nghĩ gì vậy?

 

-nhóc ăn nhanh đi anh chở đi học

 

-thôi em ăn đủ rồi em đi đây

 

Nói xong NP đi ra khỏi cửa xỏ vào chân đôi dép rồi đi ra khỏi cổng, nhìn cái dáng nhỏ nhắn mà Phương suy nghĩ về “một cô tiểu thư”

back top