Hãn thê hộ gia

Chương 3-1

Bố Ngự Đình chuyển đến nhà mới, còn chưa kịp vào phòng nghỉ một chút, quản sự đã đến báo tin, khiến hắn phải bỏ hết lại, trực tiếp bảo quản sự triệu tập người đến họp tại thư phòng.
"Ngươi nói là hiện giờ đã có người bắt đầu tập hợp lương thảo chuyển đến Tây Bắc rồi sao?" Hắn ngồi ở vị trí chủ vị, hai mắt khép hờ, hai tay đặt trên bụng, giống như đang suy nghĩ.
Đại quản gia nhẹ giọng bẩm báo nói: "Đúng vậy, phía dưới mọi người cảm thấy lần thu lương này có liên quan đến việc Tây Bắc mưa lớn, lần này giá lương chắc hẳn sẽ có dao động, cho nên đã bắt đầu có hành động tích trữ lương, lần này chúng ta nên làm gì để bắt kịp?"
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, mọi nơi cũng không phải lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, trong vòng một năm có đủ các nguyên nhân do thiên tai do con người, dẫn đến giá thị trường có nhiều lần lên xuống.
Bố Ngự Đình thân là người đứng đầu hành hội ba tỉnh phía Nam, trước kia cũng là dựa vào ánh mắt tinh chuẩn nắm bắt được thời cơ, mua thấp bán cao, tích lũy vốn.
Cơ hội giống như vậy, chỉ cần là thương gia có chút thực lực đều sẽ không bỏ qua, nhưng thương hành giống như hắn lại không nhất định mỗi lần đều ra tay, dù sao đôi khi lũng đoạn thị trường cũng không phải chuyện tốt.
Lần này chuyện ở Tây Bắc chẳng những có rất nhiều người chờ đợi, dưới tay hắn không ít quản sự nghĩ đến nhưng không chắc chắn, cho nên mới vội vàng nói cho hắn để hắn quyết định.
Hắn đời trước, lấy kinh nghiệm phán đoán đấy chẳng qua là một cơn mưa lớn bất ngờ, tuy nói không hề thiếu lương mất mùa, nhưng chờ mấy ngày qua, giá lương vẫn có thể quay về bình thường, cho nên ngay từ đầu không tham dự trận thu lương này, không ngờ trận mưa này, mới đầu quả thật chỉ mưa 3, 4 hôm là ngừng, về sau ngày càng âm u nhiều mây, cũng khiến tất cả mọi người cho rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa cũng sẽ không rơi nữa, sau đó lại mưa phùn nửa tháng, tiếp theo trong một đêm, mưa lớn như đổ chậu, liên tiếp mưa hơn nửa tháng.
Mưa rơi hơn nửa tháng, khiến cho giá lương trong nháy mắt bị kéo lên, lúc này không chỉ có những hiệu buôn nhỏ thu lương, ngay cả đại thương gia như Bố Ngự Đình cũng bắt đầu tham dự.
Mà giá lương đồng thời tăng vọt, lũ lụt ở Tây Bắc lại càng nghiêm trọng hơn, không chỉ là giá lương, ngay là dược liệu cùng đồ dùng cần thiết đều tăng giá, Bố Ngự Đình từ lúc theo thương đến giờ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, mọi người giống như điên lên từ tích trữ, qua tay, khiến cho hắn cảm thấy bất an, chỉ có thể nhắc nhở yêu cầu chính mình thân cận tốt cùng với thương gia và thủ hạ hành hội, vào thời điểm giá cả không sai biệt làm liền rời tay.
Cũng may là hắn làm như vậy, về sau mới không phải chịu tai họa ngập đầu.
Lần lũ lụt này, tổng cộng ảnh hưởng đến 16 châu Tây Bắc, tạo thành nạn dân tổn thất thảm trọng, lưu dân vô số, khiến cho triều đình phá Ngự sử giám sát, kết quả phát hiện lương thương thu lương quá độ, tạo thành dân đói khắp nơi, thậm chí còn lén lút đến những châu khác, kết quản không đợi tất cả thương hành kịp phản ứng, Ngự sử liền lấy danh nghĩa thu lương hại dân, giam mấy lão bản của mấy hiệu buôn tăng giá cao, ngay cả những thương gia lớn giống như hắn cũng có một hai người ngã ngựa.
Trong thời gian ngắn, giá hàng nhanh chóng ổn định, lưu dân ngày càng tốt hơn nhiều, chỉ là lúc trước cho rằng có thể kiếm được lời lớn, có không ít người bởi vì vậy mà ngã đau.
Sống lại một đời, Bố Ngự Đình đã biết lần này là kỳ ngộ, cũng là ván cược lớn, tiến vào trận phải nhanh, lối ra cũng phải làm gọn gành sạch sẽ, không để lại dấu vết, nếu không thì sẽ để lại dấu vết cho Ngự sử kia lần ra, nhất định không thấy máu không được.
Đời trước tuy nói là hắn thoát ra được nhanh, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, có một số việc không thể nào làm mà không lưu dấu vết, để không trở thành những người táng gia bại sản, cũng tốn không ít ngân lượng chuẩn bị.
Trầm ngâm một lát, bản tính thương nhân trong Bố Ngự Đình vẫn khiến hắn không có cách nào mà buông tha cơ hội tốt như vậy.
"Dùng tất cả vốn mang ra thu lương, không chỉ lương thảo, ngay cả những dược liệu cần thiết cần dùng khi có lũ lụt cũng thu, sau khi cất kỹ, không đưa tới Tây Bắc vội, tích trữ ở kho lúa gần đó, đến lúc đó đợi lệnh của ta." Hắn mở mắt ra, trong mắt phát ra sự bĩnh tĩnh.
Đại quản sự cau mày, không rõ vì sao chủ tử lại đột nhiên ra quyết định như vậy.
"Lần này chẳng qua là một lần giá lương lên xuống nho nhỏ, cấp dưới chẳng qua là không chắc nên mới... Có cần thiết phải làm lớn như vậy sao?"
Bố Ngự Đình biết lúc này hắn vẫn còn trẻ, tuy có thủ đoạn, nhưng người bên dưới vẫn còn vài người hoài nghi, hắn cũng không gận, chỉ cười nhạt bí hiểm.
"Con người sao có thể đoán được ý trời? Tuy rằng chỉ là một cơn mưa nhỏ, nếu mưa lâu, cũng đủ để tạo thành cơn sóng gió động trời, mà chúng ta có thể làm gì, đương nhiên là từ trong nguy hiểm cầu phú quý rồi." Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng đôi mắt lại nheo lại đầy uy thế, chứng tỏ hắn sẽ không cho phép người nào hoài nghi quyết định của hắn.
Các quản sự đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, thấp giọng đáp lại, nhanh chóng rời phủ chuẩn bị.

Xử lý xong chuyển lớn, Bố Ngự Đình suy nghĩ xác định không còn quên gì, lập tức rời khỏi thư phòng, muốn hảo hảo ở cùng thê tử và con trai.
Chẳng qua là vừa bước đến cửa, nhìn đến gã sai vặt Lưu Phong vẻ mặt không tự nhiên đứng ở ngoài cửa, hắn nhíu mày, trong mắt có chút không vui, đơn giản là vì Lưu Phong buổi sáng bị hắn phái đi xử lý chuyện chuyển nhà giúp Trương Vi Vi, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hắn tự nhiên sẽ nghĩ đến có chuyện xảy ra.
Hắn không dừng bước, khi đi qua Lưu Phong hắn nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì, vừa đi vừa nói!"
Lưu Phong vẻ mặt đau khổ, vội vàng đuổi theo bước chân chủ nhân, trong lòng khổ lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng nói: "Đại gia, nhà cũ đưa Thẩm di nương đến, hơn nữa hôm nay lại còn đưa đến hai vị cô nương nữa."
Bố Ngự Đình cau mày, dừng bước lại, sắc mặt lạnh lùng quay đầy lại hỏi: "Người đâu? Đưa đến chỗ nào?"
Lưu Phong cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, thấp giọng đáp: "Ở đây...Ở Linh Lung Các, phu nhân vừa gặp bọn họ rồi."
Ánh mặt Bố Ngự Đình lạnh như băng chiếu lên người hắn, trầm mặc không nói, Lưu Phong không chịu được loại uy thế này, thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm mắng mấy xú tiểu tử kia, lại để cho lão tử đội cái nồi đen này.
Hắn bị sai đến chăm sóc phu nhân cho tốt, vừa biết tin Thẩm di nương gặp phu nhân liền chạy đến, tuy rằng phu nhân đã khiến các nàng phải kinh sợ, việc này vẫn là nên nói với chủ tử.
Khóe môi Bố Ngự ĐÌnh mấp máy, sau đó hỏi: "Phu nhân có nói gì không?"
"Phu nhân, phu nhân..." Lưu Phong toát mồ hôi, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Không phải không nói, mà là nói không nên lời! Chằng lẽ có thể nói là phu nhân coi các nàng giống như con giá, muốn giết chết? Nói như vậy đến hắn cũng không mong chính mình nghe thấy, sao có thể nói với đại gia được chứ!
Bố Ngự Đình thấy bộ dạng lắp bắp của hắn, cũng không kiên nhẫn đợi thêm nữa, "Được rồi, không cần phải nói, ngươi đi tra rõ ràng cho ta, rốt cuộc là ai để lộ tin tức, còn có ai là người tự chủ trương mở cửa."
Lưu Phong vốn đang cho rằng mọi chuyện đã qua, không nghĩ tới đại qua quay đầu liền nhớ đến chuyện này, khiến cho trái tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài.
"Đại gia, vậy người kia....đánh hay là đuổi ra ngoài?" Những người đó dù sao cũng có chút hiểu biết, hắn còn đang muốn cầu xin thay họ.
Bố Ngự Đình lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt túc sát này khiến cho Lưu Phong rùng mình, cũng không dám nói nhiều thêm một chữ.
Hắn biết, chuyện này đụng phải nghịch lân của đại gia rồi.
Nếu không có người lộ ra tòa nhà này của đại gia ở đâu, Thẩm Tuệ Tâm cũng không có khả năng tìm tới cửa, phải nói là ít nhất không nhanh như vậy, lại nói đến nếu không phải là thủ vệ hoặc là người làm nói, cũng sẽ không dễ dàng đưa người tới như vậy.
Ngày hôm nay may mắn là di nương, nếu là người có âm mưu, chỉ sợ ngay cả cơ hội chịu tiếng xấu cho người khác hắn cũng không có, trực tiếp quỳ xuống nhận tội thôi.
Lưu Phong sau khi hiểu rõ, nhịn không được rùng mình một cái, nhìn bóng lưng đại gia đi xa, chỉ cảm thấy chính mình còn có thể tiếp tục làm công việc này, mà không phải trực tiếp bị bán đi thật sự không phải may mắn bình thường.
Lưu Phong lau mồ hôi lạnh, quay đầu đi xử lý những người phạm vào điều kiêng kị của đại gia, việc này cũng không thể để lâu, ánh mắt ngoan độc vừa rồi của đại gia, hắn không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu.

back top